Pages

Thursday, May 6, 2010

Đồng chí Thựơng Tọa


Nhân ngày lễ Vu Lan chúng tôi xin đề cập tới một vấn đề ít được bàn đến trong xã hội đó là những cán bộ công an mặc áo nhà sư. Vốn người Hà Nội lại sinh sống và học tập ngay trên địa bàn thủ đô nên cuộc gặp mặt với người cán bộ an ninh tận tụy thượng tọa Thích Bảo Nghiêm quả thật không khó khăn gì.
Đồng chí Nghiêm (tên dùng khi hoạt động, tên riêng xin được giữ bí mật) tiếp chúng tôi tại nhà riêng đó là một căn hộ trung cư cao cấp ở khu đô thị mới Trung Hòa Nhân Chính, không phải trong bộ quần áo bảo hộ lao động nâu sồng mà với Jean nhãn hiệu Lee và áo phông in hình anh da đen mồm ngậm thuốc lá Marlboro cùng dòng chữ Bad Boy thật ấn tượng và gần gũi. Đầu giờ chiều giọng anh vẫn còn hơi ngái ngủ, chúng tôi đã làm phiền anh nhưng với thái độ rất thân thiện anh mời chúng tôi ngồi chơi nói chuyện, anh gọi với vào bếp "đun nước rồi mang trà ra nhé“, một cô gái trẻ xinh đẹp ít phút sau bước ra miệng nhoẻn nụ cười liên hoa. Con nhà phật có khác nét đẹp thật thanh tao, dịu hiền làm cho chúng tôi có cảm giác gần mà xa.
Vinh danh nhà sư công an Thích Bảo Nghiêm, khi công an đội lốt tu hành.
http://www.toquocvietnam.org/KhiCongAnDoiLotTuHanh_files/image001.jpg
ảnh: Thích Bảo Nghiêm trong bộ quần áo ngụy trang đang liếc mắt, sóng tình dào dạt
Nhâm nhi chén trà ướp sen anh nói, Vu Lan có bận gì đâu, tổ chức đã sắp đặt đâu vào đó cả rồi, hôm nay ngủ muộn vì tối qua còn phải giảng kinh cho nữ thí chủ đây, anh kể, vì có 15 năm tuổi đảng và công tác tốt trong ngành an ninh nên được cử giữ chức Ủy viên thư ký Hội đồng Trị sự Giáo hội Phật giáo VN, Phó trưởng ban thường trực Giáo hội Phật giáo HN, bởi vậy những câu nữ thí chủ hỏi về liên quan giữa đảng và đổi mới anh đều trả lời một cách hoàn hảo.
Anh nói đảng là đầu tầu kéo cả nước đi lên ấm no hạnh phúc.
Thí chủ thắc mắc: đầu tầu này xuất xưởng năm 1930, chạy từ đó đến nay đã quá cũ, tiếng động ồn (nổ to như nghị quyết) than cháy khói đen xì làm sao đuổi kịp thế giới. Có lẽ nên bán phế liệu. Anh nói bán cũng phải tìm người mua chứ, hay bán cho viện bảo tàng xe lửa thế giới ở London.
Nữ thí chủ lại chất vấn khẩu hiệu "Đạo pháp, dân tộc và chủ nghĩa xã hội“ ý là thế nào. Phải chăng đạo pháp, dân tộc là hai thứ tốt, là con nhà lành đi với CNXH là thứ dữ là thằng mất dạy, đạo pháp, dân tộc muốn cảm hóa CNXH thành thứ tốt? Anh Nghiêm giảng, học cái tốt thì khó chứ theo cái xấu rất dễ. Thí chủ thắc mắc vậy thì thằng CNXH  mất nết nó làm hỏng cả đạo pháp và dân tộc rồi cũng nên. Khổ thế đấy, cứ vặn vẹo mãi. Thôi đành kể chuyện làm ví dụ để thí chủ mau ngộ.
Ngày kia, anh Nghiêm đi thăm hỏi nhân dân, gặp đồng chí công an nọ. Anh Nghiêm hỏi: đảng đã làm gì cho các anh? Anh công an đáp, đảng đã cho tôi nhà để ở, cho tôi xe để đi. Thế thì đảng lo cho dân tốt quá rồi còn gì anh Nghiêm kết luận.
Đi một đoạn thấy em thanh niên xung kích, anh Nghiêm lại hỏi: đảng đã làm gì cho các em? Em thanh niên xung kích trả lời, đảng đã cho em điện thoại di động, tiền sinh hoạt hàng tháng. Thế thì đảng lo cho dân tốt quá rồi còn gì anh Nghiêm kết luận.
Đến cuối con đường thấy một em cave cao cấp đang ngồi chơi, anh Nghiêm hỏi: đảng đã làm gì cho chị? chị cave nói, đảng đã cho tôi nhà để ở, cho tôi xe để đi, cho điện thoại di động, tiền sinh hoạt hàng tháng. Anh Nghiêm giật mình thốt lên, thế thì đảng của Nghiêm, đảng của Bác là đảng tốt nhất trên thế giới, từ xưa tới nay chưa có đảng nào bao gái triệt để và toàn diện như đảng cộng sản Việt Nam. Hoan hô đảng! Hoan hô bao gái! Hoan hô đảng bao gái!
Dưới đây là một số hình ảnh các chiến sỹ công an sinh hoạt tại "chiến trường“.
http://www.toquocvietnam.org/KhiCongAnDoiLotTuHanh_files/image002.jpg
ảnh: Chàng sư công an để râu rất sành điệu

 

ảnh: Fan hâm mộ tặng hoa, chiến sỹ vỗ tay rầm rập.

http://www.toquocvietnam.org/KhiCongAnDoiLotTuHanh_files/image003.jpg 
http://www.toquocvietnam.org/KhiCongAnDoiLotTuHanh_files/image004.jpg
ảnh: Sư an ninh hội nhập thế giới với Fanta, Cola (chú ý tranh treo tường).
đọc thêm:  Lật mặt an ninh mật vụ trong giới tu hành.
http://www.toquocvietnam.org/KhiCongAnDoiLotTuHanh_files/image005.jpg
Sự thật về ông Thanh Tứ, khi những con quỷ mặc áo cà sa.
Thích Thanh Tứ tên cúng cơm là Trần Văn Long, bản sao giấy khai sinh mẫu TP/HT 1999-A 2 a Số 69 trong hồ sơ ứng cử đại biểu quốc hội khóa 12 ghi năm sinh là 1927, người xã Song Mai, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên. Vốn không phải con nhà phật, gia đình không tôn giáo như nhiều gia đình khác ở miền bắc xã hội chủ nghĩa. Long nhập ngũ, đi bộ đội nhiều năm, không có thành tích và cống hiến gì đặc biệt. Nhiều người cùng thời gian nhập ngũ với Long kể lại chuyện vì có tình cảm trên mức bình thường với mấy cô thôn nữ ở Hải Hậu Nam Định khi đóng quân tại địa phương mà Long bị kỷ luật.
Sau năm 1975 Long chuyển từ quân đội sang an ninh và bắt đầu thâm nhập vào hàng ngũ phật giáo miền bắc. Từ năm 1980 nhận nhiệm vụ vào miền nam lôi kéo, đánh phá Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Kể từ đó Long được thăng thưởng nhanh đến nay đã là Phó Chủ tịch Thường trực Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam, giáo phẩm Hòa Thượng. Vì cùng ngành dọc với nhau, lại thường xuyên gặp gỡ trao đổi với bên công an nên nhiều khi cái đuôi mật vụ lòi ra nhất là lúc trả lời phỏng vấn. Long từng khen việc đàn áp phật giáo, bắt sư, giam phật tử bằng câu “ Tôi nghĩ anh em Công an đã làm việc rất đúng“, cái tình đồng đội anh em thể hiện quá rõ, quá lố bịch.
Hiện Long "trụ trì“ chùa Quán Sứ, số 73 phố Quán Sứ, phường Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Ngôi chùa cổ kính này dưới sự chỉ đạo của Long đã biến thành hang ổ ăn chơi khét tiếng, nhiều ni cô, tín nữ, vãi trẻ đã tức tưởi ra đi, người hoàn tục, kẻ về quê lấy chồng hoặc tự vẫn mà ni cô Thích Bảo Hòa là một ví dụ. Mặc dù giữ giáo phẩm cao, tuổi cũng đã lớn nhưng Long vẫn hay khoe khoang những chiến tích lúc còn trong quân ngũ để lòe bịp phụ nữ nhẹ dạ cả tin. Với chân đại biểu quốc hội Long hay lấy le với đồng đạo bằng cách trả lời, xuất hiện thường xuyên trên báo chí, truyền hình, đặc biệt Long rất thích chụp ảnh cùng lãnh đạo đảng, nhà nước. Vì không được đào tạo chính quy như những tu sĩ phật giáo trong nam ví dụ Thích Hiển Pháp (đại học phật giáo), Thích Chơn Thiện (tiến sĩ phật học, cử nhân triết học) nên Thanh Tứ không được coi là người có trình độ, bù vào Tứ rất năng động trong việc hiến đất nhà chùa cho ủy ban nhân dân các cấp cũng như chỉ đạo tay chân đưa nhiều đối tượng hình sự cộm cán vào giáo hội để lũng đoạn và nguy hại hơi là phá hỏng đạo pháp. Chỉ có Long mới nghĩ ra cái trò hề, tù nhân mãn hạn với 5 năm quản chế tại địa phương nếu chịu "đi tu“ vào chùa một năm (làm việc cho an ninh) thì tha án quản chế.
Thanh Tứ rất lèm nhèm trong việc đưa tiền cứu trợ lũ lụt cũng như nạn nhân chất độc da cam. Tứ từng ký hợp đồng mua mỳ ăn liền, chăn màn với công ty tư nhân để ăn tiền hoa hồng, đoàn cứu trợ giáo hội gồm một bầy nhăng nhố nam nữ lẫn lộn, khi nghỉ tại khách sạn Du Lich Công Đoàn Hồ Goong - Nghệ An năm 2005 đoàn của Tứ toàn thuê phòng đôi và sau khi rời khỏi khách sạn còn bị cán bộ khách sạn kêu ca vì sinh hoạt bừa bãi.
Tóm lại việc phá hoại phật pháp tại Việt Nam đã được đảng và chính phủ theo đuổi nhiều năm nay, những ngón đòn hiểm độc liên tiếp được tung ra, hiện tượng những con quỷ mặc áo cà sa rất phổ biến.
http://www.toquocvietnam.org/DuongThuHuong-pic02.jpg
Tôi là Phật Tử
theo cách riêng của tôi
Dương Thu Hương
Sau khi trả lời ông Đinh Ngọc Ninh bỗng nhiên tôI nhận được một loạt thư, hỏi:
- Bà có phảI phật tử không? Chúng tôI thấy nhiều quan điểm trong bài viết của bà rất gần với lý thuyết đạo Phật.
- Nếu điều chúng tôi nghi ngờ là đúng, tại sao một người đấu tranh cho dân chủ lại có thể là phật tử?.....
Câu trả lời của tôi là: Tại sao không?
Đạo Phật không biên giới. Đó là một tôn giáo thẫm đẫm tính đạo đức và triết lý. Đạo Phật cũng như bất cứ tôn giáo nào khác đều tồn tại và phát triển thông qua hằng hà sa số các cá nhân. Bất cứ cá nhân nào cũng có một gốc rễ văn hóa, cũng mang một nhãn hiệu bản thể gọi là quốc tịch. Do đó khi trong một con người cùng tồn tại song song hai tình yêu lớn: tôn giáo và tổ quốc, người đó ắt phải tranh đấu cho hai kỳ vọng, hai niềm tin.
Vì thế, câu trả lời của tôi là: Tại sao không?

Tuy nhiên, tôi chỉ là phật tử theo cách của riêng tôi. Tôi không đi lễ chùa. Chẳng phải là cố tình tìm một cách tồn tại độc đáo nhưng vì tôi không có khả năng thỏa hiệp, cho dù đó là một sự thỏa hiệp dễ chịu nhất.
Cách đây chừng mười bảy mười tám năm một ngày Xuân tôi đi viếng cảnh chùa. Ngôi chùa đó nằm gần phủ Tây Hồ. Trên đường tới phủ rẽ tay phải chừng non trăm mét là tới. Tôi không còn nhớ rõ tên chùa mặc dù đó là nơi trước khi xảy ra sự việc năm nào tôi cũng tới, khoảng một hai tháng một lần, siêng năng nhất là mùa xuân và mùa Thu. Đó là ngôi chùa cổ còn may mắn sót lại sau những cơn đốt phá đình chùa đền miếu theo chủ trương "tiêu diệt tàn dư phong kiến" của chính quyền cộng sản. Không có gì đặc biệt ở ngôi chùa ấy, ngoài một mảnh vườn nhỏ vừa trồng đào vừa trông mai. Có lẽ cảnh tượng thân ái của những cây đào và cây mai chen vai, thích cánh cuốn hút tôi vào mùa xuân và khi mùa thu đến, đám cành trần trụi khẳng khiu vươn lên trong lặng lẽ cũng mang lại một vẻ đẹp u sầu và nghiêm cẩn, vẻ đep ta thường gặp ở mọi ngôi chùa cổ xứ Bắc.
Trưa hôm đó, tôi qua cổng chùa đi vào ngôi nhà ngang. Vừa đặt chân lên bậc tam cấp tôi chứng kiến một cảnh tượng không tương hợp chút nào với chốn từ bi: Trên tấm phản gỗ mốc, sư cụ bà ốm nằm còng queo, bát cháo ăn dở ở một góc phản khô đét lại. Nhà "sư nữ" ngoại tam tuần mắt long sòng sọc, tay nắm cổ người bệnh lắc, miệng rít lên:

- Mày chết đi, mày chết ngay đi cho người ta nhờ!....

Sư cụ đã quá yếu không động cựa nổi, cái đầu lắc lư ngật ngưỡng như quả bưởi trong tay người đàn bà trẻ hung hãn:
- Mày chết đi.....
Tôi định lui ra nhưng cô ta đã nhìn thấy tôi. Quá muộn cho cả đôi bên. Hẳn cô ta không ngờ có kẻ đột nhập vào "ngang hông" bởi thông thường khách thập phương phải qua sân đi vào chùa chính. Cô ta không biết rằng tôi quen mọi ngõ ngách và thường đi tắt qua nhà ngang vào chùa sau để hầu chuyện sư cụ. Không thể mở miệng "mô phật" như lần trước cô ta ném cho tôi một cái nhìn giận dữ và thách thức rồi ngoay ngoảy quay đi. Tôi ngồi xuống phản với sư cụ. Cụ không mở mắt nổi và giọng nói đã đứt quãng nhưng hoàn toàn minh mẫn. Đó là người đã xuống tóc từ thời chính quyền 1945 chưa thiết lập, đã duy trì và tu tạo ngôi chùa này qua mọi thăng trầm của thời gian. Nhưng cụ không có mảy may quyền hành để lưu giữ các chân tu ở lại, thay cụ chủ trì. "Nhân sự" do "bên trên" đưa xuống.
Vậy cái gì là "bên trên" ?
Quyền lực nào áp chế những người tu hành và thả lũ lợn bẩn thỉu vào khắp chùa chiền xứ sở? .... Chẳng có gì bí mật cả, "bên trên" là A 25 Cục bảo vệ văn hóa thuộc Tổng cục 1 Bộ Nội vụ. A 25 có nhiệm vụ đào tạo sư sãi để "yểm" Hội Phật giáo Việt Nam, để trấn giữ hệ thống chùa toàn quốc. Không ai quên rằng chính nhà nước cộng sản đã dấy lên cơn bão kinh hoàng nhằm tàn phá đình chùa, đền miếu thậm chí đào mồ hốt mả chúng sinh, tiêu diệt tất cả những gì mà họ cho là "tàn tích của chế độ phong kiến". Trong một thời gian dài, những người cộng sản muốn xóa sạch tất cả các tôn giáo, bắt chúng sinh thờ vị thần duy nhất mắt xanh mũi lõ tên là Karl Marx và đám tông đồ của ông ta. Nhưng để xóa đi một đức tin và thay thế vào một đức tin khác không dễ dàng như họ tưởng. Và không phải bất cứ lúc nào họng súng cũng đem lại những kết quả mong muốn. Thời gian không ủng hộ họ. Bức tường Berlin sụp đổ và Lénine vĩ đại của họ sụp đổ theo. Dân Nga xích cổ tượng ông ta kéo lê trên bùn. Đám tín đồ phương Đông đứng chơ vơ không biết từ nay "người cầm lái vĩ đại" của họ sẽ là ai? ... Trong lúc đó dân chúng ào ào dựng đình, cất chùa. Khắp nơi miếu mạo, đền chùa, lăng tẩm dựng lên theo trí nhớ. Chính quyền cộng sản có thể truy bức tàn sát chúng sinh, cướp bóc phá hủy tài sản của họ, nhưng trí nhớ và niềm tin là những thứ không thể bắn thủng bằng các loại đạn. Và như thế, giờ đây dân chúng đã xây lại tất cả những gì đã từng bị họ tàn phá, nếu không nói là còn nhiều hơn. Nhu cầu tâm linh hóa ra cũng là một nhu cầu sinh tử của kiếp người. Trước tình hình này A 25 trở nên quan trọng hơn trong vai trò "bảo vệ nền chuyên chính". Nhiệm vụ của họ là "khống chế hội phật giáo" biến chùa chiền toàn quốc thành hệ thống pháo đài của quyền lực, rình mò theo dõi tư tưởng dân chúng và ....điều này nữa, các tín đồ của Marx không quên: tận thu nguồn lợi béo bở từ đám chúng sinh "mê tín" kia. Vậy là đội quân "sư nhà nước" được hình thành. Nguồn đào tạo chính là C 500 (đại học ngành an ninh). Thêm nữa, sinh viên tuyển lựa từ các đại học khác như Tổng hợp, Sư phạm, Ngoại ngữ ... có thành phần cơ bản (lý lịch đáng tin cậy) được vũ trang bằng lý thuyết giai cấp của Marx-Lénine và một thứ chủ nghĩa duy vật hạ đẳng. Sau đó, lớp người này được "tráng men" bằng lý thuyết đạo Phật và trước hết các phương pháp niệm kinh, hành lễ để "vào nghề".
Như thế nhà nước cộng sản đã tạo nên một đội ngũ "tôi tớ trung thành" được quyền thỏa mãn mọi nhu cầu vật chất và nhục thể dựa trên sự đầu cơ trục lợi "những khát vọng tâm linh" của dân chúng. Các ông sư bà sư áo quần phấp phới cưỡi xe vù vù đi "họp kín". Họp kín ở đây tức là họp "giao ban" ngành dọc A 25. Họ báo cáo rành mạch mọi thành tích. Riêng những cọc tiền thu được từ các hòm công đức là "không thể rành mạch" vì các sư còn phải mang về quê xây nhà tầng và lo cho các con học đại học trong nước và ngoài nước. Sư hành nghề ở Thái Nguyên, Hà Bắc thường có quê quán gia thất tại Thanh Hóa, Nam Định và ngược lại .... So với các nghề khác trong Bộ Nội vụ, "nghề làm sư" là béo bở, chỉ thua kém "Cục buôn lậu ma túy" thôi.
Cả một bộ máy lừa bịp vận hành nghiễm nhiên và ngang nhiên dưới ánh mặt trời, trước mắt dân chúng.
Dân chúng, tuy thường xuyên phải cúi mặt nhẫn nhục cam chịu, đôi khi cũng vùng lên tranh đấu, đòi đuổi sư nhà nước, giành chùa cho chân tu. Vụ biểu tình của các tín đồ chùa Láng Hà Nội cách đây ba năm là một ví dụ. Trong tối hôm đó, công an đã bắt giam trên một trăm tín đồ.
Vậy tôi xin trở lại lý do khiến tôi không đi lên chùa từ gần hai thập kỷ nay, sau kỷ niệm đau buồn với sư cụ tôi không còn muốn nhìn thấy một lần nữa bọn "thầy chùa đểu".
Nhưng chưa hết.
Tôi không đi lễ chùa cũng còn vì chùa chiền giờ đây đầy rẫy bọn "đao phủ" đi "đánh quả" thần, phật. Gọi là "đao phủ" vì chính lũ người đó trước đây đã ra lệnh phá đình chùa, đuổi sư sãi, vặt cổ vặt tay tượng phật làm củi.... giờ đây chúng lại xì xụp hương khói hơn tất thẩy mọi người.
Vì sao có sự đổi hướng quay chiều? ....
Tôi sẽ trả lời tường tận nhưng trước hết, để tránh rơi vào lối ám chỉ chung chung tôi xin nêu dẫn chứng:
- Một là, những người dân Huế cỡ trung niên hẳn chưa quên câu ca này:
Bùi San cùng với Trần Hoàn
Hai thằng ngu ấy phá đàn Nam Giao
Bùi San: bí thư tỉnh ủy. Trần Hoàn: trưởng ty văn hóa. Công trình chung của họ là hủy diệt một di tích lịch sử nơi xưa kia các vua Nguyễn tế Trời Đất và tiên vương. Sau này, ông Trần Hoàn ra làm bộ trưởng Bộ Văn hóa, vợ con ông ta xem bói từ Nam ra Bắc, khấn lễ mọi nơi, đặc biệt lễ hậu là Bia Bà để cầu cho ông được"vững vàng". Riêng tôi, tôi nhìn thấy ông nhiều lần cắp cặp đứng trước cổng nhà các vị "Bộ Chính trị". Quả là một cuộc hiệp đồng tác chiến; vợ con ông đi đút lót "thần, phật" còn ông đi hầu hạ các "thánh sống" để ông được duy trì thêm 4 năm trên ghế bộ trưởng vì ông đã già lại quá nhiều khiếu kiện, cấp trên của ông đã chấm ông "vào sổ hưu".
- Hai là, thời kỳ Lê Khả Phiêu làm tổng bí thư Đảng, ngoài chiến dịch "Thanh Hóa hóa bộ máy cầm quyền" ông ta đã tranh thủ đào bới ngân khố quốc gia để xây dựng lại, mở mang hoành tráng đền thờ Lê Lai, tin tưởng đó là tổ tiên trực tiếp, là thần hộ mạng cho mình.
- Ba là, vài năm gần đây nhiều người họ Trần vênh vang tuyên bố rằng họ Trần sắp sửa bước vào thời kỳ "đại phát" vì Trần Đức Lương vừa cho xây khu mộ cổ họ Trần tại Thái Bình. Khu mộ này sẽ được xây theo thế "rồng phục" sao cho ít nhất, chín đời họ Trần sẽ liên tục "làm vua" ...v v.. và ...v v..
Theo logic, ngày nào chế độ độc tài này còn tồn tại thì tất thảy bọn cầm quyền họ Miêu họ Thử họ Ngưu họ Mã .... sẽ lần lượt vét ngân khố quốc gia để xây dựng mồ mả đền miếu cho riêng dòng tộc của chúng với một chủ đích hoặc ngụy trang hoặc lộ liễu: Duy trì quyền lực.
Quyền lợi, đó là căn nguyên sự quay chiều đổi hướng của kẻ cầm quyền. Marx và Lénine hết sài được thì quay sang "đầu tư, đánh quả" thần, phật. Hạng người ti tiện, lòng tham ngùn ngụt như vậy làm gì có "tâm hồn tôn giáo"?..., nhất là một tôn giáo có quá nhiều yêu cầu đạo đức, cấu trúc trên tinh thần khắc kỷ như đạo Phật? ... Không phải vô cớ mà so với đạo Hồi và Thiên Chúa giáo, đạo Phật có ít tín đồ hơn. Con đường dốc khó trèo. Con đường dốc ấy làm sao tương hợp được với bọn cởi áo đao phủ khoác áo cà sa điềm nhiên như diễn viên thay trang phục sân khấu, không một chút ngượng ngùng, không mảy may hối tâm, không một lần thành khẩn trước tha nhân?

Lẽ ra, chính quyền Việt Nam phải xin lỗi dân chúng một cách công khai, một cách thanh thật, một cách nghiêm khắc vì tội ác phá đền chùa lăng miếu, đào bới san ủi mồ mả tiền nhân của chúng sinh. Nếu họ cải tâm họ đã phải làm điều đó trước khi đặt chân lên thềm những đền chùa mà dân chúng gom góp xây dựng lại.
Nhưng cái ngã mạn của kẻ cầm quyền khiến lương tâm họ mù tối. Họ không cần xin lỗi ai bởi vì họ tự nhận là "Đảng thần thánh và vĩ đại". Và vì "thần thánh và vĩ đại" họ đã thản nhiên làm cái việc mà cổ nhân từng cảnh báo:
"Thế gian có mặt mũi nào
Đã nhổ lại liếm làm sao cho đành"
Tôi chuyển sang mục thứ hai: Tôi là phật tử theo kiểu của riêng tôi. Không đi lễ chùa đã đành, tôi cũng không tin tuyệt đối vào lòng từ bi. Đối với tôi, lòng từ bi không thể độc hành. Lòng từ bi phải bước song song với một trí tuệ sáng suốt và khả năng chiến đấu chống lại điều ác.
Khi lòng từ bi không được rọi chiếu dưới ánh sáng trí tuệ, nó dễ dàng đưa ta đến tai họa. Chỉ cần nhớ lại tích "Đường Tam Tạng đi lấy kinh" là đủ. Đã bao nhiêu lần vị sư phụ này mắc lừa bọn yêu quái, niệm chú để xiết chặt vòng kim cô làm Tôn Ngộ Không đau đớn vật vã điên cuồng. Và cũng chớ nên quên rằng bao nhiêu lần ông ta mắc lừa, bấy nhiêu lần Tôn Hành Giả đi giải cứu.
Khi thiếu khả năng chiến đấu chống lại cái ác, lòng từ bi của chúng ta biến thành chất dầu nhờn, bôi trơn cỗ máy nghiền của loài ngạ quỷ và chính cỗ máy này sẽ nghiền nát chúng sinh. Một dân tộc hiền hòa như dân tộc Tây Tạng đã mất nước vì thiếu khả năng chiến đấu. Quân lính Trung Quốc không chỉ xâm chiếm, tàn phá đất nước Tây Tạng mà còn đổ than hồng vào đầu vào họng các nhà sư và tra tấn họ bằng tất cả những hình thức tra tấn thời Trung cổ.
Thêm một ví dụ nữa: Ai cũng biết ở Khơ-me đạo Phật là quốc giáo. Vậy mà chính tại xứ sở này nạn diệt chủng đã xảy ra. Hơn hai triệu người bị giết dưới chính quyền Khơ-me đỏ. Thê thảm thay, rất nhiều cuộc tán sát man rợ lại xảy ra chính tại các chùa. Nơi thờ cúng linh thiêng biến thành địa ngục và giờ đây, thành một thứ bảo tàng lưu giữ đầu lâu của các nạn nhân.
Với nghiệm sinh, tôi xin góp một dẫn dụ nhỏ. Năm 1991, trong gần tám tháng tù, tôi nhớ nhất câu này:
- Chị sẽ được ra tương ớt! Chị sẽ được nghiền ra tương ớt!
Không phải vì câu nói được lặp đi lặp lại mà vì thái độ của những người nói. Họ có một vẻ hài lòng đáng sợ, một sự điềm nhiên đáng sợ. Tôi không thù ghét họ: một đại tá, một đại úy, một trung úy. Có lẽ về bản chất họ không phải người ác người xấu. Nhưng họ đã được đào tạo để làm cái việc "nghiền người khác ra tương ớt". Vì thế, đối với họ, việc nghiền ai đó ra tương ớt là phận sự, là phương tiện sinh tồn, giống như người thợ phay bào một con ốc thép hoặc người đầu bếp xào món rau.
- Chị sẽ được nghiền ra tương ớt!
Mỗi lần nghe câu nói đó, tôi đọc thấy trên gương mặt họ niềm hạnh phúc thanh thản của "Gã nông phu vừa cày xong thửa ruộng, Ngả mình trên nếp cỏ ngủ ngon lành".
Đương nhiên, họ chuẩn bị mọi sự để cho tôi ra "tương ớt". Nhưng không may cho họ, một tuần sau cuộc đảo chính ở Nga thất bại, thành trì của chủ nghĩa xã hội sụp đổ tan tành, cả ê-kíp ba người hỏi cung tôi tái xanh tái xám, mặt họ hiện lên nỗi hoang mang thê thảm, không còn chút tự tin.
Họ phải dừng tay, không dám cho tôi ra "tương ớt".... Và rồi, với 95 triệu franc viện trợ không hoàn lại của chính phủ đảng Xã hội Pháp, nhà nước cộng sản đã thả tôi ra....
Hơn một thập kỷ trôi qua, tôi vẫn không quên hình ảnh "tương ớt". Vì cỗ máy nghiền con người ra tương ớt vẫn tồn tại. Và nó tiếp tục nghiền những người khác. Cả một đội ngũ "thợ nghiền" tiếp tục nuôi sống bản thân cũng như vợ con họ bằng nghề nghiệp này. Liệu các vị có thể dùng lòng từ bi hỉ xả như vũ khí tối hậu và duy nhất để làm thay đổi cỗ máy nghiền này chăng? ....
?....?....
Tôi không tin.
Vì thời gian hữu hạn, khả năng con người cũng hữu hạn.
Vì sự tập nhiễm là bản năng thứ hai có sức mạnh ghê gớm mà chỉ riêng lòng tốt không đủ để đổi thay.
Vì lẽ đó, cuộc đấu tranh của Phật Tử cũng như của giáo dân không thể chỉ tựa trên sức mạnh của lòng từ ái. Cuộc đấu tranh nào cũng phải có chiến lược và chiến thuật, tùy cơ ứng biến. Và dù đứng dưới bóng Phật hay bóng Chúa, con người cũng cần có một bộ óc phán đoán phân tích sắc bén cộng với một khả năng đủ cho việc chống lại cái ác, bên cạnh lòng hỉ xả từ bi,
Tôi là phật tử theo kiểu của riêng tôi vì tôi không bao giờ chủ trương đạo Phật trở thành "quốc giáo", tôi đấu tranh cho một nền dân chủ đích thực mà nền dân chủ đích thực chỉ cho phép tồn tại một nhà nước thế tục trong đó tất thảy các tôn giáo đều được bảo vệ một cách bình đẳng nhưng trước hết mọi tín đồ đều có nghĩa vụ làm công dân xứng đáng.
Với tôi, chỉ có một nền dân chủ đích thực cho phép thay đổi thường xuyên các chính phủ thối nát, lạm nhũng mới cho phép các tôn giáo tồn tại đúng với tư cách tôn giáo, đền chùa và nhà thờ mới tồn tại như những chốn thiêng liêng nhằm thỏa mãn nhu cầu tâm linh của cõi người mà không bị biến thành đồn bốt bảo vệ cho quyền lực nơi đám cường hào trá hình ức hiếp người tu hành và bóc lột chúng sinh.
Bây giờ, là một câu hỏi có tính riêng tư:
- Cơ duyên nào đưa bà đến cửa thiền?
Tôi xin trả lời:
- Sự đưa dẫn của số phận.
Đúng như vậy. Tất cả những ngả rẽ lớn trên đường đời, tôi không trù tính. Tất cả, đều xảy ra như những ngẫu nhiên. Nói một cách bóng bẩy hơn suốt phần đời tôi đã trải qua là tạo phẩm dưới bàn tay vô hình của số phận. Tuổi thơ, tôi không mơ ước làm nghề viết văn. Trưởng thành tôi cũng không hình dung được có ngày tôi trở thành kẻ thù số 1 của chế độ này. Tương tự như thế, chưa bao giờ tôi cố ý đi tìm đọc giáo lý nhà Phật.
Sau cái chết của cha tôi 1992 trong tôi bỗng nảy sinh nhu cầu siêu hình. Vì sao, chính tôi cũng không rõ. Có điều, tôi biết chắc chắn rằng đời người thường chưa chất những ngộ nhận, những nhầm tưởng, những bí ẩn, những che giấu.... tất cả những gì mà ta thường gọi là "bờ lú bến mê". Trong quan hệ giữa con người với con người, những mê lú thường đem lại khổ đau, hờn oán. Thâm tình càng sâu, khổ đau càng lớn. Bởi vì, chỉ những người ta yêu thương mới có khả năng làm cho ta đau đớn. Phật tổ Như Lai dạy: "Con cái là những sợi xích bằng vàng". Với tôi, sự thật dạy thêm vế đối: "Cha mẹ là những chiếc cùm bằng ngọc". Trong gia đình tôi, tồn tại một nguyên tắc "Gia pháp cao hơn quốc pháp". Vì lẽ đó, trong hơn một thập kỷ cha tôi đã áp dụng với tôi mọi hình thức kỷ luật quân đội để ép tôi sống với người chồng cũ, vì "bỏ chồng là điếm nhục gia phong".....Có lẽ vì những ẩn ức đó tôi bỗng có nhu cầu siêu hình sau cái chết của ông, dù người âm kẻ dương chúng tôi vẫn là cha con và vẫn có nhu cầu trò chuyện. Cũng chính vì những ẩn ức đó cuộc gặp gỡ và thờ phụng Phật bà Quan Âm đối với tôi là một hạnh duyên, một may mắn vĩ đại và thần bí.
Là người viết văn tôi biết rằng với thời gian và qua thời gian tất thảy các nhân vật lớn thuộc mọi tôn giáo đều được thần thoại hóa. Nhưng cho dù tước bỏ mọi chi tiết huyền hoặc, mọi sợi chỉ óng ánh thêu dệt chân dung tôi vẫn thấy Phật Bà là một nhân cách vĩ đại tỏa sáng. Bị chinh phục hoàn toàn vì nàng công chúa từ bỏ cuộc đời xa hoa của hoàng cung, chạy trốn sự truy đuổi của quân lính triều đình, cưỡi hổ về phương Nam tu hành, tôi đi tìm đọc giáo lý nhà Phật.
Vậy là con đường tôi đi ngược chiều với nhiều người khác. Tuy nhiên phương Tây có câu: "Mọi con đường đều dẫn đến Roma".
Tôi tin rằng có nhiều con đường khác nhau dẫn đến tôn giáo nói chung cũng như cửa Phật nói riêng. Tùy theo duyên phận từng người, họ có thể dấn thân vào hành trình đó sớm hay muộn, lâu dài hay ngắn ngủi, sâu hay nông, thành thực hay chiếu lệ ...v ..v...
Đối với tôi, đạo Phật đem lại nhiều chân lý vĩnh hằng: Tính vô thường của Tồn Sinh, luật ly hợp của con người, vòng quay Sinh Diệt ...v..v... Nhưng trước tất thảy mọi triết thuyết, đạo Phật dạy ta xử lý ra sao trong các mối mâu thuẫn nan giải của đời người. Lịch sử cá nhân của Quán Âm Bồ Tát đem cho tôi một sức mạnh mới mẻ và sự thanh thản triệt để trong tâm hồn. Tôi hiểu là từ ngàn xưa những con người vĩ đại đã giải quyết ra sao mối mâu thuẫn giữa các thế hệ đặt trong bối cảnh tình huyết nhục.
Tôi hiểu rằng ngoại trừ ngày cha mẹ đặt ta vào cõi đời, con người phải tự mình sinh đẻ ra mình, và lần sinh trưởng thứ hai này mới thực sự quyết định cho nhân cách cũng như sự nghiệp.
Tôi hiểu rằng không phải vinh quang cũng không phải chiến thắng mà chính là Tình Yêu và sự Hy Sinh nâng con người lên cao.
Và tất thảy những ý tưởng ấy được chắt lọc ra khi tôi đọc "Chuyện Quan Âm". Cho nên tôi như được hồi sinh khi tẩy xóa mọi ẩn ức, thanh lọc tâm hồn. Tôi cúi đầu trước vong linh cha tôi vì hiểu rằng chính ông và chỉ ông mới tạo ra tôi nhưng tôi vẫn đi đúng con đường tôi đã chọn, không mảy may nao núng. Tôi cũng không bao giờ ép duyên hay can thiệp vào đời tư của các con tôi. Và bài học lớn lao ấy tôi học được từ Phật bà Quan Âm. Ngài chính là cơ duyên đưa tôi đến cửa Thiền.
Cuối cùng, để cảm ơn tất cả những ai đã quan tâm hỏi tôi, nhất là các Phật tử tôi xin phép nói rằng:
Tôi vẫn mơ ước có một ngày, khi lũ lợn bẩn thỉu bị đuổi khỏi đền chùa, mọi nơi thờ cúng linh thiêng được trả lại cho các chân tu những người mà mệnh và nghiệp gắn kết họ với tôn giáo... Ngày ấy, nếu Trời còn cho sống tôi sẽ lại "vãn cảnh chùa", để thưởng thức mùi hương thuần khiết, thanh cao của hoa mộc hoa sói, hoa lan.... những loài hoa chỉ được phép trồng nơi thiêng liêng hương khói.
DƯƠNG THU HƯƠNG

Thưa bà Dương Thu Hương,

Tôi đã được đọc bài Tôi là Phật tử của bà, rất hay. Nghĩ đến bà, tôi lại nhớ đến hình ảnh những vị nữ anh hùng của dân tộc: bà Trưng, Bà Triệu, bà Lê Chân? Nhân đây, tôi xin kể hầu bà 2 câu chuyện về lãnh vực bà đang kể đây, đồng thời xác minh với bạn đọc rằng, câu chuyện bà kể hoàn toàn có thể có thật 101%. Nhưng chuyện tôi kể cho bà còn ly kỳ và khốn nạn hơn gấp bội.

I. KHỐNG CHẾ SINH HOẠT VÀ CHIẾM ĐOẠT CƠ SỞ TÔN GIÁO.

Vào những năm cuối thập niên 1970 và đầu thập niên 1980, bọn Cộng Sản áp dụng chính sách khống chế sinh hoạt của các tôn giáo, đồng thời bằng mọi cách chiếm đoạt các cơ sở tôn giáo bao gồm cả đất đai và các thứ tài sản khác. Mà vấn đề này hiện nay đang có sự tranh chấp quyết liệt chưa đến hồi kết thúc, bởi bọn Cộng Sản cố tình chiếm giữ không hoàn lại hoặc bồi thường với giá rẻ mạt hòng bóp nghẹt cơ sở sinh hoạt tôn giáo ở các địa phương.

Trong thời gian đó có một ngôi chùa trước đây thuộc tỉnh Đồng Nai, Cộng Sản cho người mang Quyết định đến để tịch thu toàn bộ cơ sở của chùa nhưng các vị tu sĩ ở đây nhất quyết không giao, vì đây là cơ sở tôn giáo có giấy tờ do Pháp luật công nhận nghiêm chỉnh. Bằng mọi cách, các vị tu sĩ nơi đây quyết bảo vệ ngôi chùa. Sau nhiều lần bọn Cộng Sản tấn công bằng hành động và tinh thần đối với tu sĩ của chùa này, nhưng đều bị dội ngược do tinh thần đấu tranh quyết liệt của các vị tu sĩ. Thế là Cộng Sản bắt đầu bày ra chiêu khác, quyết không tha miếng mồi ngon này.

Cộng sản gài bọn Công an Ngoại tuyến giả dạng Phật tử đi viếng chùa. Qua nhiều lần đến chùa Lễ Phật, bọn Công an này dần dà làm quen rồi làm thân với các vị tu sĩ của chùa này. Sau đó, họ đem chuyện định tổ chức vượt biên và mời các vị tu sĩ nơi đây cùng đi với họ. Trong hoàn cảnh nhiễu nhương, bị áp bức bởi sự cầm quyền của Cộng Sản, có mấy ai tha thiết sống dưới chế độ này. Được thoát ra khỏi sự kiềm hãm của chế độ độc tài này dù có phải tan da nát thịt thì đứa trẻ lên năm cũng sẽ nói lời tạ ơn Thượng Đế, huống chi các vị tu sĩ nơi đây luôn bị tra tấn bởi bọn Cộng Sản hết tháng này sang tháng khác, năm này sang năm khác. Thế cho nên, các vị này nghe theo lời bọn họ chuẩn bị chuyến ra khơi để được giải phóng kiếp người mất tự do này.

Đến hẹn, bọn Công an chìm này đưa các vị tu sĩ ra một bãi biển để chờ lên tàu. Trong khi đó, một lũ Công an đã mai phục sẵn tại địa điểm chúng đã chọn để đưa các tu sĩ này đến. Mọi người đang loay hoay trông ngóng tàu đến rước họ đi thì bọn Công an ập đến hốt cả đoàn người có các vị tu sĩ này. Lúc này, các tu sĩ mới ngộ ra là bọn Phật tử thân thiết ngày nào là Công an chìm được cài vào chùa khi bọn họ móc thẻ Công an dí vào mặt các tu sĩ. Công việc tiếp theo mới là vấn đề gây cấn.

Các vị tu sĩ này bị áp giải về đồn Công an với tội danh phản quốc và được bọn Cộng sản đưa ra 2 điều kiện để khống chế nhằm mục đích chiếm ngôi chùa nói trên:

- Phải giao toàn bộ cơ sở và tài sản của ngôi chùa cho Cộng sản.

- Phải vào tù gỡ lịch.

Trong hoàn cảnh này, các vị tu sĩ phải chấp nhận điều kiện thứ nhất. Bởi nếu chấp nhận điều kiện thứ hai là đi tù thì bọn họ cũng chiếm cơ sở chùa vô điều kiện.

Đến nay, cơ sở chùa này vẫn chưa được trả lại cho Giáo hội Phật giáo.

II. HÒA THƯỢNG GIÒ HEO.

Đây là trường hợp trùng hợp với câu chuyện của bà kể, nghĩa là Cộng sản cài người vào Phật giáo để nắm tình hình và điều khiển, kiểm soát, chi phối luôn cả mọi việc sinh hoạt của tôn giáo.

Vị Hòa thượng được bầu làm Trưởng Ban trị sự Thành hội Phật giáo của Sài Gòn trước nhiệm kỳ của ngài HT. Thích Trí Quảng đang giữ chức vụ này hiện nay được giới Phật tử và Tăng Ni trong nước gọi là Hòa thượng Giò Heo. Bởi vì vị Hòa thượng này luôn luôn đeo cây súng ngắn bên mình, ngay cả khi đi thuyết pháp. Không cần phải giải thích thì mọi người cũng phải hiểu rằng, vị Hòa thượng này là Cộng sản và là người do Cộng sản cài vào để điều khiển giáo hội.

*TÓM LẠI:

Trong thời buổi nhiễu nhương do bọn Cộng sản độc tài tạo ra thì mọi việc đều có thể xảy ra. Nhưng vấn đề quan trọng là tôn giáo cũng bị bọn họ thanh trừng hòng tiêu diệt niềm tin tôn giáo của nhân dân. Cũng may, truyền thống Phật giáo Việt Nam đã có từ hơn ngàn năm nay, nên không dễ làm xói mòn đức tin tôn giáo trong người dân bởi những hành động đê hèn mưu ma chước quỷ của Cộng sản.

Mong rằng niềm tin tôn giáo của bà cũng thế. Tôi hy vọng bà sẽ trở lại với những ngôi chùa thân thương mà bà từng gắn bó để gởi gắm tâm hồn mình những khi bị bức bách, đau khổ nhất vì công cuộc đấu tranh đòi lại tự do dân chủ cho nhân dân Việt Nam. Sau cơn mưa bão trời sẽ sáng, bà hãy tin như thế nhé! Và nên nhớ lời dạy của cha ông ta: Đời không đạo đời vô liêm sỉ.

Cầu chúc bà có nhiều sức khỏe và nhiều nghị lực để tiếp tục đấu tranh cho tự do trong năm mới này. Trân trọng chào bà.
Uất Thiếu Xuân

http://www.quanvan.net/index.php?view=story&subjectid=26787 

================================

Thiền Sư Nhất Hạnh: Một tấm gương kêu… Trời

Người chuyển bài :  Đắc Lê

Thiền Sư Nhất Hạnh: Một tấm gương kêu… Trời – cho các Việt Kiều… hồi

Nguồn: http://www.bacaytruc.com  
LỘNG NGÔN

Lộng ngôn qúa cỡ khổ thân ông,
Bom đạn đồng minh bắn vợ chồng.
Tam thập ngàn dân thân chết thảm !
Gần mười vạn hộ sống đau không.

Tử Bi Hỷ Xả Sư luôn giảng ?
Bịa đạt vu vơ Vãi mãi trưng.
Ngả mặn êm ru tu qúa dở
Ăn chay nói bậy hãy coi chừng.
Lê Đắc
Views : 293
Bài viềt nầy, như cái tựa của nó, chỉ nói về Ông Thiền Sư Nhất Hạnh, hoàn toàn không nói gì về một phạm vi có tính chất sensible: “Tôn Giáo”, nên nếu có một cá nhân nào đó – vì một lý do nào đó - cố tình nhìn bài viết nầy với tính chất sai lạc với tính chất thực của bài viết, người viết sẽ từ khước mọi cuộc tranh cãi vô ích
Ng-v-Sơn
Các Bạn hiền thân mến của tôi,
Bài viết nầy xuất phát từ lòng phẩn nộ, lợm giọng, ứa nước mắt và cũng thật... ứa… gan khi tôi đọc được những lời tuyên bố của ông Thiền sư nầy trên các báo chí và cơ quan truyền thông quốc tế và của người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại hải ngoại khi ông tuyên bố những lời vô cùng láo lếu (# bất cần sự thật như thế nào)
Ông tuyên bố:
1/* “Trong cuộc chiến tranh Việt Nam vừa qua, máy bay của Mỹ và của Ngụy quyền đã bỏ bom, chỉ riêng ở tỉnh Bến Tre, đã có 300.000 người chết...”
Trong biến cố 9/11, ông đã tuyên bố:
2* “Đây là hậu qủa tất nhiên mà nước Mỹ phải gánh chịu do những lỗi lầm của nước Mỹ gây ra...”
(Biến cố đau thương nầy của toàn nước Mỹ, đã được toàn thế giới chia xẻ và cùng lên án bọn khủng bố. Còn cá nhân của ông thì… KHÔNG !! , không những thế ông còn lên án và nguyền rũa nhân dân và đất nước Hoa Kỳ !!).
3/* …Ông đã từng thóa mạ gọi Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa là một đội quân... đánh thuê cho đế quốc Mỹ, trong những cuộc biểu tình của các tổ chức phản chiến ở Hoa Kỳ và Tây Âu trong những năm 1967, 68, 69 và những năm đầu của thập niên 70.
Sự tởm lợm nầy của tôi càng tăng lên khi nghe ông nầy… kiss-ass ông Tướng Võ Nguyên Giáp…
4/* …(khi) ông nầy cùng với tăng nhân Làng Mai cùng niệm… Phật trong năm phút để cầu chúc Tướng Võ nguyên Giáp… (tướng nầy… được Lê Duẫn và Lê Đức Thọ cho đặc trách… cầm quần đàn bà Bắc Việt Nam … để cấm đẻ. Đòn thù nầy được Duẫn và Thọ xử dụng trong cuộc đấu đá nội bộ Đảng Cộng Sản Việt Nam) - Thiền sư cũng còn khôn lắm: ông mà làm hành động nầy – chúc thọ tướng Giáp - khi Duẫn và Thọ còn sống, cam đoan với ông rằng… ông (bị) được chúng thăng chức cho ông thành… - “Công Công”… ngay !!! - Đại Tướng còn phải nín khe, chịu đòn thù trước trò nầy của Duẫn Thọ, cỡ ông Thiền Sư nầy thì tới đâu ?? !!) …cầu chúc cho Đại Tướng mạnh khỏe, sống lâu và mãi là tấm gương sáng chói cho hậu thế, khi ông và phái đoàn tăng nhân làng Mai của ông đến tận tư gia của tướng Giáp để thăm viếng (ngày 24/04/2007).
5/* Trong những lần tổ chức Đại Trai Đàn Giải Oan tại Sóc Sơn (Bắc Việt), Huế và Sài Gòn, khi ông về Việt Nam. Ông đã mời người Cộng Sản đọc những đoạn kinh điển của Marx và Lênin bên cạnh các tăng sĩ, Linh Mục, Mục Sư, các vị Chức Sắc xướng đọc các kinh điển của Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lánh, Hào Hảo, Cao Đài để cùng cầu nguyện cho những người đã chết oan... Mọi người không biết làm sao có sự hòa đồng tôn giáo và chủ nghĩa Marx Lênin. Khi chính Marx đã từng tuyên bố: “Tôn giáo là thuốc phiện của con người”. Tuy có nhiều phương cách khác nhau, nhưng các tôn giáo lớn đều xây dựng trên nền tảng Từ Bi, Bác Ái, Còn chủ nghĩa Cộng Sản thì xây dựng trên căm thù và đấu tranh giai cấp. Và Trên thực tế Cộng Sản Việt Nam ra đời là nguyên nhân cơ bản của hàng triệu triệu cái chết oan ức nhân mạng Việt Nam, từ Cải Cách Ruộng Đất, của cuộc chiến Việt Nam, của biến cố tết Mậu Thân tại Huế, của những ngày sau 30 tháng tư 1975, của những cái chết trong các trại tù Cộng Sản, của những người chết ngoài biển Đông vì trốn chạy chế độ tàn ác và phi nhân Cộng Sản nầy… - Liệu thân nhân của những người chết oan nầy có thể nào tham dự và lắng nghe những lời “giải oan” của những người Cộng Sản Việt Nam được trích ra từ những đoạn kinh điển của Marx và của Lênin ???
6/*…Nhìn những tấm hình cũ (vừa mới đây thôi – năm 2007), khi ông về Việt Nam lần thứ 2 để lập cái gọi là “Đại Trai Đàn Giải Oan” của Thiền Sư - lần về Việt Nam lần thứ nhất, từ 12 tháng giêng đến 11 tháng 4 năm 2005, sau khi được phép của Cộng Sản Việt Nam cho ông về để thuyết giảng về những sách của ông đã viết, dĩ nhiên là chỉ được phép hạn chế trong những đề tài thuyết giãng đó). Ông trong bộ hoàng bào như vua chúa ngày xưa, có lọng che do bốn đàn em hộ pháp cầm lọng, có cờ xí, có tiền hô hậu ủng, có tả phù hữu bật hai bên, cái đầu không tóc (tôi không muốn dùng chữ đầu trọc, e... mộ phạm), cái đầu không tóc được che bằng cái mũ vải kiểu... con cóc , có dàn nhã nhạc réo rắc theo sau… - Nhưng nhìn kỹ lại thì giống như một đoạn phim bộ Hồng Kông cảnh “Dzua Càn Long đi viếng Chùa Thiếu Lâm ở tỉnh Hà Nam bên Tàu !! ” Một người tu hành chân chính sẽ xem nhẹ “ Hình - Danh - Sắc - Tướng”. Nhìn những tấm hình đó, mọi người đều cảm thấy tởm lợm, một hình ảnh của đảo điên phong hóa, của băng hoại đạo đức, của một xã hội suy đồi, mọi người đều thấy rõ ông trọng hình thức bề ngoài, háo danh, những hình ảnh đó chỉ có thể xuất hiện trên một sân khấu cải lương, hát bội làm trò. Làm tôi nhớ đến hai câu thơ của Cụ Tú Xương:
“Công đức tu hành sư có lọng”
“Xu hào rủng rỉnh Mán ngồi xe ( Mercedes )”
Thưa các Bạn hiền,
Đã từ lâu, không biết từ lúc nào, Thiền Sư Nhất Hạnh đã bỏ chữ Thích (danh xưng Thích, một cái tên của Phật Thích Ca mà những người xuất gia tu hành thường lấy làm tên họ của mình). Những quyển sách của ông nầy, nếu chúng ta để ý, đã không còn chữ “Thích” nữa . Cũng như chữ “Đại Đức”, trong hàng chữ Đại Đức Thích Nhất Hạnh, ông ta đã bỏ chữ Đại Đức và thay thế vào đó là chữ “Thiền Sư” . Trong các sách của ông ấn hành về sau được đề là Thiền Sư Nhất Hạnh, thế thôi, Ông muốn nói điều gì qua việc chỉ đề danh xưng là… Thiền Sư Nhất Hạnh và ông muốn mọi người hiểu điều gì (?) - tôi nghĩ… người nào chỉ cần có óc tinh tế một chút cũng đã hiểu được thâm ý nầy của ông. Không biết ông đã bỏ các chữ Đại Đức và chữ Thích từ lúc nào, có một vài nguồn tin cho rằng ông đã bỏ các chữ trên khi ông về Làng Mai để thành lập Tu Viện Làng Mai – Làng Mai, thuộc vùng Dordogne ở miền Nam nước Pháp- do “Madame” Cao ngọc Phượng, tức Ni Sư Thích Nữ Chân Không [Madame nầy, nay cũng bắt chước theo “thầy” bỏ luôn chữ Thích và chỉ còn trơ lại cái… Chân Không (?)]… bỏ tiền thành lập và xây dựng [… và sau nầy có thêm của thập phương bá tánh (nhẹ dạ) cúng dường].
Kể từ lúc… - Con tim (của Thiền Sư) đã….vui trở lại (?)... - Tôi nghĩ gỉa thuyết nầy có lẽ đứng vững hơn !!- Những người tu học pháp môn Làng Mai cũng có sự thay đổi trong cách gọi tên, họ không dùng chữ Phật tử như từ trước tới nay vẫn được gọi mà đều dùng nhóm chữ “Tăng Nhân làng Mai”. Tất cả những điều thay đổi trong cách xưng danh nầy nói lên những điều gì ? - Phải chăng có… một thứ đạo Phật mới do Ngài “Thiền Sư Nhất Hạnh” khai sáng ?. Hay nói như Bùi Tín (một cựu Đại Tá Cộng Sản)… ởm ờ , đưa đẩy mớm lời... đã nói thay cho Thiền Sư Nhất Hạnh rằng: - Một Đạo Phật nhập thế - Một Đạo Phật nhiều tính khoa học, ít thần bí - Một Đạo Phật có sức lan tỏa và thuyết phục ?- Một Đạo Phật canh tân, cấp tiến, đẩy lui tà thức và tà niệm - Một Đạo Phật không phải là Đạo Phật của Phật Thích Ca như từ ngàn xưa tới bây giờ ??
Nhất Hạnh, tên thật là Nguyễn xuân Bảo, người Thừa Thiên, sinh năm 1926, xuất gia năm 16 tuổi, vào tu thiền ở chùa Từ Hiếu (Huế) theo phái Đại Thừa. Trở thành nhà sư thực sự vào năm 1949 sau khi tốt nghiệp ở trường Phật Học Bảo Quốc (miền trung). Được trao ấn chứng từ nhà sư Thích Chân Thật về thiền năm 1966. Cùng năm nầy, Nhất Hạnh được cơ quan USAID (về sau ông mạnh miệng gọi cơ quan nầy là cơ quan của đế quốc… Mỹ !!) cấp học bổng sang du học tại Nhật về các pháp môn của tông phái thiền tông Rinzai Zen. Sau khi học xong ở Nhật, Nhất Hạnh như… chim trời vỗ cách bay đi (...bay đi làm... loạn !!), không về lại nước. Ông tham gia phong trào phản chiến (chiến tranh Việt Nam), lên án Hoa Kỳ và chính phủ và quân đội Việt Nam Cộng Hòa – Ông đã từng gọi Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa là một quân đội tay sai của đế quốc Mỹ - Trong khi ấy Nhất Hạnh không nói một lời nào về Cộng Sản Bắc Việt đang xâm lăng miền Nam. Nhất Hạnh không một lời nào tự vấn lương tâm mình một cách công bình: “Tại Sao có cuộc chiến nầy ??” – Nếu có sự tự vấn của ông và công bình với mọi sự, chắc ông sẽ không bao giờ phát ngôn những lời như thế và ông cũng sẽ không bao giờ tham gia vào các cuộc biểu tình phản chiến như thế. Trong những năm cao trào phản chiến ở Hoa Kỳ, 1967-1968, bọn phản chiến Mỹ đã “lên dây thiều” cho ông, cho ông “đi tàu bay… giấy”, bọn chúng … - “dùng ống đu đủ thổi vào đít của ông” cho ông bay bổng lên tận mây xanh, bằng cách đã tổ chức cho ông những buổi nói chuyện tại các Đại Học Cornell và Đại Học Princeton, và đúng như tính toán của bọn phản chiến Mỹ, ông Nhất Hạnh sau khi được vinh dự đó ông càng… quậy… tới bến !! (cũng như trước tháng 11 năm 1963, tờ báo Newweek đã dùng ống đu đủ thổi vài đít Thích Trí Quang là… “người làm… nghiêng ngã nước… Mỹ ”!! (sic) [trong vụ Tổng Thống Ngô Đình Diệm] mặc dù… Thích Trí Quang… (nên nhớ, lúc đó không có khả năng nói được một câu tiếng Anh nào !!!).
Phải công nhận rằng, công trình biên soạn của ông qua các phạm vị Văn học và Tôn giáo rất nhiều, như cuốn Bông Hồng Cài Áo, Nói với tuổi hai mươi, Nẽo về của Ý, Đường xưa mây trắng, Tương lai Thiền học Việt Nam, The Miracle of Mindfullness: - A Manual on Meditation – v.v... Tổng cộng gần 100 tác phẩm, vừa Việt Ngữ và Anh ngữ. Một số tác phẩm nầy chắc cũng có một số anh em chúng ta cũng đã đọc qua. Đọc một vài tác phẩm tiêu biêủ của ông trình bày về Thiền và về Bát Nhã (Prajnaparamita) , người đọc sẽ cảm thấy mệt mỏi và khó nắm bắt tư tưởng vì cách trình bày vấn đề qúa tối tăm của ông, không như khi đọc cùng đề tài với cách viết và trình bày của Đạo Sư Osho. Đọc Osho người đọc cảm thấy bị lôi cuốn ngay từ những dòng đầu tiên đến dòng cuối của tác phẩm với lối trình bày tư tưởng của Osho thật trong sáng và luôn đầy tính chất hàn lâm mà vẫn chứa đầy tư tưởng của Phật Giáo trong những tác phẩm Osho.
Trở lại với Thiền Sư Nhất Hạnh, năm 1966, ông lập ra một giòng tu mới - Giòng tu Tiếp Hiện - (The Order of Interbeing) - Tiếp: (- tiếp xúc- tiếp cận). Hiện: (hiện thực).
Năm 1982, ông thiết lập một nơi tu học thiền tại Pháp, nơi có người nhiều người Việt sinh sống có tên là Làng Mai (Village des pruniers), một làng ở miền Tây Nam nước Pháp. Nếu… nếu ông vui sống, thiền và… enjoy cuộc đời còn lại của ông bên cạnh… “Madame” Cao Ngọc Phượng aka Thiền Sư… Gái… “Chân Không”, tức “Đệ Nhất Phu Nhân Áp Trại Làng Mai” thì bá tánh… đỡ khổ biết chừng nào !! – Nhưng không… - “Ngài ”… hổng chịu như dzậy. Làm… Trại Trưởng… “Ngài”… hổng thèm đâu, Trại Trưởng thì… thường qúa, đã từ lâu Thiền Sư muốn làm một thứ như Makarios của Việt Nam như dzậy mới… bảnh !! (Makarios – 1913/ 1977 là một tăng sĩ và một nhà hoạt động chính trị của Cyprus/ Hy lạp), hoặc như Sư Vạn Hạnh của đất nước ta đời nhà Lý (Sư Vạn Hạnh 947 (?) – 1025. Người có rất nhiều đóng góp trong việc mở ra Triều đại nhà Lý, một trong những triều đại nổi bật của Việt Nam . Ông được xem như một thứ Cố Vấn Tối Cao cho Vua Lê Đại Hành, và là một Vị thầy dạy Lý Công Uẩn ) – “Ngài Thiền Sư Nhất Hạnh”, muốn là một thứ… Ayatolah của Việt Nam cơ !! - “Trại Trưởng Áp Trại Làng Mai”… nghe hổng bảnh, nghe… yếu xìu, nghe sao giống… Áp Trại của 108 hảo hán… Lương Sơn Bạc… wá !!!- Ngài… hổng thèm đâu !!
Vâng, Đúng là Ngài… hổng thèm thật !! - Cộng Sản Hà Nội cũng thừa biết Thiền Sư từ lâu đã nuôi mộng lớn. “Danh - Lợi – Tình”, chúng dùng ba miếng mồi đó, chúng dùng ba miếng pho mai đó để bẫy con chuột… Jerry (Jerry là tên con chuột trong loạt phim Tom and Jerry dành cho thiếu nhi 3 đến 6 tuổi trên truyền hình Hoa Kỳ thường chiếu vào buổi sáng) cho Ngài vào… bẫy - và… Thiền Sư vô vàn kính yêu của Đệ Nhất Áp Trại Phu Nhân Làng Mai đã… sập bẫy.
Bây gìờ chúng ta trở lại câu chuyện Tu Viện Bát Nhã
a/ Bề mặt của sự kiện:
Tu Viện Bát Nhã, tọa lạc tại xã Damb’ri, thuộc huyện Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng. Rộng khoảng chừng 30 mẫu tây, được thành lập năm 1995 do Thượng Tọa Thích Đức Nghi làm chủ (Thích Đức Nghi là một thành viên của “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam = Giáo Hội Quốc Doanh = Giáo Hội do nhà nước thành lập = do Việt Cộng điều hành và sai khiến) - Tháng 2 năm 1995 – là năm mà Nhất Hạnh về Việt Nam lần đầu tiên = quy cố hương = áo gấm về làng. Việt Cộng đem mồi câu thứ nhất ra nhử Nhất Hạnh (bằng cách ngỏ ý muốn cho Thiền Sư xây dựng Tu Viện nầy làm một trung tâm tu học theo pháp môn Làng Mai. Để mồi câu thêm hấp dẫn, Thích Đức Nghi đã mời và bảo lãnh những tăng thân từng tu học tại Làng Mai về Việt Nam để truyền dạy và đào tạo các môn sinh theo mô thức tu học và học những kinh điển của Làng Mai - tức các kinh điển của “Thầy”- tức các kinh điển do Nhất Hạnh dầy công… biên soạn - (tăng thân, Ngài Thiền Sư Nhất Hạnh không dùng chữ Phật Tử, thâm ý của thiền sư muốn lập ra một tôn giáo mới, một thứ “ Phật Giáo mới”, một thứ “Đạo Bụt Tiếp Hiện” - ( Hiện = hiện thực = tức là chấp nhận một thứ hiện thực = chấp nhận Cộng Sản) tức một đạo Bụt… mang có tính Khoa Học, ít thần bí !!!. Thiền Sư và các tăng thân Làng Mai nầy đã chi một triệu đô la để mua đất, mở rộng và trùng tu Tu Viện nầy. Tháng 2/2007, Cộng Sản Việt Nam đem mồi câu thứ hai ra nhử Thiền Sư: (đồng ý cho Nhất Hạnh về nước lập “Đại Trai Đàn Chẩn Tế Giải Oan” trên ba miến Bắc Trung Nam. Bọn Cộng Sản Việt Nam cho Thiền Sư về nước lần thứ hai, làm trò hát bội cải lương mặc áo hoàng bào, mang hia đội mủ, võng lọng các cái, nhã nhạc vang trời, tiền hô hậu ủng, tả phù hữu bật, như ông dzua đời xưa bên tàu… - những điều nầy càng làm cho Chế Độ được tiếng thơm với nước ngoài, càng đánh bóng cho chế độ của chúng, một chế độ hoàn toàn có tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng và mọi thứ tự do khác… - Tính đến thời điểm tháng 6/ 2008 đã có khoảng gần 400 tăng thân theo học pháp môn Làng Mai – Tháng 6/ 2008, Thích Đức Nghi tuyên bố không muốn bảo lãnh các tăng thân Làng Mai có quốc tịch nước ngoài và không muốn Tu Viện Bát Nhã tu tập theo pháp môn của Làng Mai nữa, mọi tăng thân phải rời tu viện ngay lập tức. Và đến đây, màn lừa đảo bắt đầu được Cộng Sản cho… hạ màn.
b/ Bề trái của sự kiện:
Trong lần về nước lần thứ hai- 02/ 2007- Thiền Sư Nhất Hạnh đã có một ảo tưởng thật ngây ngô với những người Cộng Sản, ông đã đề ra một loạt đề nghị với Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết, trong những đề nghị đó có những đề nghị “chạm” vào yếu huyệt, có tính nguyên tắc bất di bất dịch của tất cả các Đảng Cộng Sản trên toàn thế giới – Ông đã đề nghị: 1/ Giải thể Ban Tôn Giáo Chính Phủ và 2/ Giải thể bộ phận Công An đặc trách tôn giáo. Ông đã qúa hoang tưởng, ông không có một chút hiểu biết nào về tổ chức cơ cấu các Đảng Cộng Sản nên ông mới đưa ra những đề nghị ngây ngô đến buồn cười như thế. Ông là cái gì và ông có cái gì trong tay để đưa ra một đề nghị dù chỉ là “vui chơi ” dù chỉ là… “nghe qua rồi bỏ” như thế ?? – Ông là Makarios, là Ayatolah, là Sư Vạn Hạnh đời Lý, là Quốc Sư của Lý Công Uẩn, của bọn chúng chắc ??? –
Trong lần về thứ hai 2007 đó, ông với thái độ cử chỉ… vô cùng kiss-ass ông tướng Võ Nguyên Giáp, một thái độ nâng bi thật vô cùng trơ trẽn, tởm lợm. Trong một bài “Phổ cáo quốc dân và đồng bào Phật Tử” [ở đây cần mở dấu ngoặt một chút, khi cần thì ông gọi là Phật Tử - khi không cần thì ông gọi là “những người chưa phải là tăng thân Làng Mai” - Ông chơi chữ cũng hay lắm !!] – Trong bản Phổ Cáo nầy, Làng Mai, Thiền Sư kêu gọi Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hải Ngoại hãy quên đi qúa khứ, xóa bỏ hận thù và có đăng hai tấm hình, một của Võ Nguyên Giáp, một của Thiền Sư Nhất Hạnh. Tờ Phổ Cáo nầy còn cho in lại hai bài báo cũ của tờ Time và của tờ Time Asia Magazine. Điều nầy không khỏi làm cho Cộng Đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản thắc mắc về việc kêu gọi “quên đi qía khứ và xóa bỏ hận thù” nầy của Thiền Sư. Nó - Bản Phổ Cáo - nầy cũng gây thắc mắc và đa nghi từ bọn đang cầm quyền tại Hà Nội. Hai bài báo, một của ký giả Pankaj Mishra ca tụng Thiền Sư- một bài ca tụng Võ Nguyên Giáp của ký gỉa Kay Johnson. Hai ký gỉa có khuynh hướng thiên tả.
Trích… - “Ít có những chiến trường nào đẫm máu nhiều như chiến trường tại Việt Nam, khi hết người Pháp rồi tới người Mỹ đem quân tới để đàn áp phong trào yêu nước và phong trào Cộng Sản trong suốt ba thập niên dai dẳng…” (Pankja Mishra)
Trích… - “Ta sẽ không bị mang tiếng qúa đáng khi nói rằng Thầy Nhất Hạnh đã có công gây sức ép buộc Washington phải rút quân ra khỏi Việt Nam ” (Pankaj Mishra)
Trích: …“Mười bốn năm sau, tướng Giáp lại chiến thắng một trận đánh hào hùng khác, đó là cuộc Tổng Tấn Công nổi dậy Tết Mậu Thân, được xem như là bước ngoặt dẫn đến chung cuộc của chiến tranh Việt Nam ”. (Ký gỉa Kay Johnson ).
Như vậy, thử hỏi qua Phổ Cáo nầy của Làng Mai, tức của Thiền Sư Nhất Hạnh, khi Ngài về nước lập Đại Trai Đàn Giải Oan lại đưa ra Bản Phổ Cáo nầy, thì thái độ nầy của ông Nhất Hạnh có thật sự có muốn quên qúa khứ và có thật sự muốn xóa bỏ hận thù hay không ??
Tạm thời chúng ta không nói gì về Cộng Đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở Hải Ngoại. Cái ngây ngô và cái không nắm vững tình hình về diễn biến nội tình của Đảng Cộng Sản Việt Nam của Ngài Thiền Sư kiss-ass, ông về nước ông kiss-ass tướng Giáp qúa lộ liễu, ông cứ tưởng ông tướng nầy còn thế lực để có thể xoay vần Đảng Cộng Sản Việt Nam. Chính ông tướng nầy phải ngậm bồ hòn đầy cay đắng khi Lê Duẫn và Lê Đức Thọ nhục mạ ông tướng nầy bằng cách đặt để cho ông phụ trách về “Cai Đẻ” (giống hành động của Khổng Minh Gia Cát Lượng gởi tặng Tư Mã Ý bộ yếm đàn bà), khi tướng Giáp bị đối xử như thế mà không dám “ho” lên một tiếng nào. Điều nầy đủ nói lên thế lực hiện tại của tướng Giáp. Xin nói thêm với ông Thiền Sư, rằng… Bùi Tín là đàn em thân tín của Giáp, bây giờ vẫn còn lưu vong ở Pháp, sức mấy mà Bùi Tín dám về !! - Giữa bọn chúng với nhau mà chúng còn đấu đá và chơi đểu như thế, thì ông là cái gì để mà chúng không “chơi ” ông ?? - Chính hành động đi đêm với tướng Giáp nầy đã tạo mối đa nghi nơi bọn lãnh đạo thực sự tại Bắc Bộ Phủ và cao hơn nữa chính là từ Tòa Nhà Trung Nam Hải ở Bắc Kinh - Vụ Tu Viên Bát Nhã là “Thông Điệp” rất nhẹ nhàng của bọn chúng gởi cho ông đó, ông có biết như thế không ?-
Thôi thì, đừng kêu ca gì nữa ông ạ !! - Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản Hải Ngọai, chỉ biết thương xót cho số phận 400 tăng nhân Làng Mai đang bị Cộng Sản hành hạ, bị đuổi ra khỏi tu viện, đang bơ vơ… - Còn Ngài, thì chúng tôi khuyên Ngài nên trở về Làng Mai của Ngài để… “Diện bích tham thiền sám hối”, sám hối về những hành động đầy mưu toan cho lợi ích của riêng cá nhân ông, hãy mạnh dạn sám hối như cô ca sĩ phản chiến Joan Baez và những người trong phong trào phản chiến Chiến Tranh Việt Nam, hãy có một chút can đảm để thẳng thắn nói lên câu như Joan Baez đã nói trong cuốn “Joan Baez and a Voice to Sing With” (nhà xuất bản New American Library NewYork – 1987-)… - “Sự thật là Sự thật không thể che dấu được Ánh Sáng Công Lý và Lương Tâm của nhân loại về một chính sách phi nhân của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam” và… sau đó… ngày đêm enjoy cuộc đời với… - “Đệ Nhất Phu Nhân Áp Trại” của Trại… Village des Pruniers... và nhất là hãy quên đi giấc mộng làm Makarios - làm Ayatolah – làm một thứ Sư Vạn Hạnh của triều Lý – hãy quên đi giấc mộng làm… Quốc Sư – Như thế “thân tâm mới thường an lạc”… Như thế… sướng chán ông ạ !!

Thiện Tai - Thiện Tai
Ng-v-Sơn
- - - - -
Ngồi Thiền
Tặng “thầy” Nhất Hạnh
Ta ngồi quán niệm pháp môn
Tụng ba-la-mật xuất hồn đi ra
Qua băm sáu cõi ta bà
Đầu trâu mặt ngựa, gian tà ngổn ngang.
Biến rằng giữa chốn huyền không
Phật duyên vô lượng, đạo tràng chân như.
Hốt nhiên thấy một thiền sư
Lập đàn thuyết pháp giải trừ bệnh căn
Ngờ đâu ”thầy” chỉ lăng nhăng
Thốt lời vọng ngữ, nói năng hoang đường.
Chữ rằng Phật ngự mười phương
Độ người bể khổ, lầm đường bến mê.
Tiền oan “thầy” lắm ê chề
Sao giờ hậu nghiệt vẫn nghe hồ đồ?
Khuyên “thầy” về gặp “ni-cô”
Xin xâu chuỗi hạt tròng vô tim mình
May ra đốn ngộ... chữ Tình!
Phạm Tâm Phố

Một bài nữa:
Sư Nói Láo
Sư Có Vợ
Sư nói láo chính nòi sư Vẹm
Ở Làng Hồng tu luyện thành Tinh
Bùa mê, thuốc lú đầy mình
Ngày chay, đêm mặn thỏa tình Sư chơi!
Tới Nữu-Ước buông lời dối trá
“Ba trăm ngàn dân xã Bến-Tre
Bị bom Mỹ giết thảm thê”
Hỡi Sư nói láo, người nghe rùng mình!
Cả thiên hạ bất bình lên tiếng
Sư đánh bề ngậm miệng mần thinh
Mác Lê kinh kệ đã rành
Mưu gian, chước quỷ lưu-manh hại đời.
Sư có vợ chính nòi dâm đảng
Ở Làng Mai bầu bạn đêm khuya
Tụng kinh gõ mõ đề huề
Trên Sư dưới Phượng (*), má kề vai ôm.
Sư bán hồn cho phường Quỷ Đỏ
Có Đô la xây tổ uyên ương
Lại còn giở thói bất lương
Hùa theo “khủng bố” để chường mặt gian!
Ới cái lũ gian tăng gian ác
Áo cà sa vai khoác lừa người
Cạo đầu dối thế dễ ngươi
Ngày sa địa ngục hết đời Ma Tăng.
Đả Cẩu Đại-Hiệp
(*) Cao Ngọc Phượng.

Thêm một bài nữa xem sao!!
ĐỌC THƠ THIỀN SƯ NHẤT HẠNH


Văng Bút Thư Sinh
Úp mặt vào hai bàn tay
Không, tôi không khóc.
Úp mặt vào hai bàn tay
Để giữ cho sự cô đơn của tôi ấm cúng.
Hai tay tôi che chở
Hai tay tôi nuôi dưỡng
Hai tay tôi ngăn ngừa linh hồn tôi rời khỏi tôi một cách giận dữ.
Tôi làm thơ trong thời gian chiến tranh Việt Nam sau khi tôi nghe về việc ném bom ở Bến Tre. Một thành phố 300.000 người đã bị phá hủy bởi vì vài du kích bắn một vài loạt súng chống phi cơ không kết quả gì rồi bỏ đi.
Sự đau đớn của tôi thật sâu xa.
(Thích Nhất Hạnh)
Làng tôi hôm qua có ba người Việt Cộng về
Nên đã bi dội bom hoàn toàn tan nát
Cả làng tôi chết sạch
Thềm hoang ngơ ngác
Lũy tre xác sơ
Tôi về thăm nhìn mây nước dửng dưng
Cả làng tôi chết sạch!
Cả đất nước tôi chết sạch!
Cả dân tộc tôi chết sạch!
Làm sao để giải thích đây là cuộc chiến tranh giải phóng (1)
cho dân tộc tôi?
Cả dân tộc tôi ngơ ngác bàng hoàng!
(Thích Nhất Hạnh 1965)
(1) giải phóng của Hoa Kỳ để đưa một đất nước chậm tiến và nghèo khó thành văn minh (!). Chú thích này là của người sưu tầm/ biên soạn chứ không phải của thi sĩ NH, tác giả bài thơ.
Hỏi thiền sư Nhất Hạnh
1.
Bài thơ đầu, mời thiền sư diện bích
Úp mặt vô tường
Đều thấy quê hương 25 năm lầm than dưới gông cùm Mác Xít
Sao thiền sư không khóc
Để cạn vơi những điều không thật
Trong tâm bồ đề bị vỡ vụn giữa vô minh?
Là một Phật tử ít khi đi chùa và không biết tụng kinh
Đọc thơ thiền sư tôi vô cùng thương tâm đau đớn
Giữa tôi và thiền sư, cái tâm nào cho đất nước đau hơn?!
2.
Bài thơ kế, thiền sư không thật
Bài thơ như của một người cộng sản múa bút, phóng tay Lê Mác
Thổi bùa mê vào đầu hàng vạn lứa tuổi xanh “sinh Bắc tử Nam”
Cho Sài Gòn bị nhuộm đỏ 75
Cho lớp lớp người bỏ nước ra khơi trùng dương thăm thẳm
Cho rêu phong, sỏi đá khóc thầm
Cho muôn dân quặn mình trong hờn câm uất hận
Xin hỏi thiền sư tâm thiền có bao giờ vướng bận
Khi Tổ Quốc chìm sâu trong áp bức đoạn trường
Sao thiền sư không bàng hoàng một chút với quê hương?
Bàng hoàng lúc cả dân tộc ta, đất nước ta gần như cùng đường chết sạch!
Thiền sư thử niệm giùm tôi câu “Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát!”
Để xem thiền sư cứu độ vớt vát được ai
Thiền sư không cần úp mặt vào hai bàn tay
Để suy nghiệm nguyên nhân nào đã sơn đen cả tương lai dân tộc
Thiền sư cũng không cần khóc
Thiền sư cũng không cần hỏi từng chân tơ kẻ tóc
Mới biết mình còn vướng mắc vô minh
Dù đã từng tụng cả vạn chương kinh
Dù đã lần tay nghìn lần tràng hạt
Mà thiền sư không ngộ ra sự thật
Đất nước vì ai mà tan nát
Đọc thơ thiền sư mà lòng tôi ngơ ngác
Mà lòng tôi tan tác bàng hoàng!
Văng Bút Thư Sinh
Phản hồi của độc giả
Xem 2 trong 2 phản hồi
1. 19-07-2010 05:03
TS / Thích Đủ Thứ tự Nhất Hạnh
Chẳng phải Ngô chẳng phải Ta,
Đầu thì trọc lóc áo không tà.
Oản dâng trước mặt dăm ba phẩm,
Vải núp sau lưng sáu bảy Bà.
Khi cảnh khi tiu khi chủm choẹ,
Giọng Hì giọng Hỉ giọng Hi Ha.
Tu lâu có lẽ lên Sư cụ,
Nghất nghểu tòa sen nọ đó mà.
( HXH )
Thế Sự
Nguồn: http://www.bacaytruc.com 

No comments:

Post a Comment