5-5-2010 do Nhà nước triệu tập, bao gồm các Chủ nhiệm, Tổng biên tập, Bí thư đảng ủy đảng cộng sản, đại diện gần 700 cơ quan báo chí, tạp chí, đài truyền hình và đài phát thanh trong toàn quốc, trung tướng Vũ Hải Triều lớn tiếng khoe thành tích rằng: “Cơ quan an ninh đã huy động bộ máy kỹ thuật trong mấy tháng qua phá sập được 300 mạng và blogger có nội dung xấu”.
Trong lúc cả giới truyền thống quốc tế đang ráo riết đi tìm đích danh thủ phạm đã đột nhập các mạng internet tòan cầu để phá rối, gây rối loạn, reo rắc virus - sâu bọ phá hoại - các máy thu phát quốc tế và quốc gia, dẫn đến phá sập nghĩa là tiêu diệt từng thời gian, từng bộ phận hệ thống truyền thông quốc tế, thì lời tuyên bố công khai, rõ rệt, chắc nịch của viên trung tướng tổng cục phó Tổng cục an ninh của Nhà nước Việt Nam là một lời thú nhận trâng tráo đầy thách thức.
Thế là: không khảo mà khai. Thế là: lạy ông tôi ở bụi này.
Thế là: chính ta đấy, không phải là ai khác! Hay thật, yêng hùng thật!
Vấn đề này là cực kỳ nghiêm trọng. Vì tội “hacker”, tội đột phá các máy điện toán tư nhân là tội lớn, tội vi phạm nền an ninh mạng, vi phạm nguyên tắc tự do truyền thông được coi là bất khả xâm phạm, là thiêng liêng trong cộng đồng quốc tế. Vì không một cá nhân hay một nhà nước nào có quyền tự ý minh định một cách chủ quan, võ đoán rằng mạng nào là ‘tốt’ hay là 'xấu', khi chưa có một sự xét xử công khai của một tòa án quốc tế được cả cộng đồng thế giới công nhận.
Điều cực kỳ nghiêm trọng hơn nhiều là lời thú nhận của viên trung tướng Vũ Hải Triều, với chức vụ rất cao trong bộ máy an ninh Nhà nước có thể dẫn đến nhận định rằng Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam là một Nhà nước Tin tặc – a Hacker State. Nó là chính sách quốc gia, là Quốc sách của Nhà nước ấy.
Chính do vậy mà ông Hải Triều đến nay vẫn chưa trả lời nổi câu hỏi của Luật sư Cù Huy Hà Vũ, là câu nói trên là chính lời ông, hay ai bịa ra?
Chắc chắn rồi đây, các tổ chức Truyền thông quốc tế, các tổ chức an ninh mạng quốc tế, các tổ chức nhân quyền quốc tế cũng sẽ công khai chất vấn Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội, Thủ tướng, bộ trưởng Công an … ở Hà Nội để xác minh lời tuyên bố của trung tướng Vũ Hải Triều là chính xác hay không.
Nhất ngôn dĩ phát, tứ mã nan truy đấy. Một lời đã nói, 4 ngựa không đuổi kịp là thế!
Điều cực kỳ quan trọng nữa là đúng vào lúc này, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama ký ban hành Luật về Bảo vệ Tự do Báo chí Toàn cầu. Đạo luật này mang tên Daniel Pearl, một ký giả Mỹ bị quân khủng bố Pakistan sát hại năm 2002, chỉ thị cho Bộ ngoại giao Hoa Kỳ làm phúc trình hằng năm về tình trạng nhân quyền toàn cầu, liệt kê chi tiết tình hình tự do báo chí trong mỗi nước, trong đó nhấn mạnh những ai tấn công hay sát hại các ký giả phải bị truy tố. Hai Nhà nước Việt Nam và Hoa Kỳ, hai lập trường đối nghịch nhau - bảo vệ và chống tự do báo chí - sẽ thành vấn đề lớn lắm.
Chuyện này cực kỳ hệ trọng. Vì tại Liên Hợp Quốc, sóng gió hay giông bão có thể nổi lên, hướng vào Nhà nước – Tin tặc, và với tội danh ấy, có thể có nước thành viên của Liên Hợp Quốc lớn tiếng đặt vấn đề trục xuất Nhà nước – Tin tặc ra khỏi hàng ngũ mình. Có thể lắm chứ!
Và trong tình hình hội nhập quốc tế ngày càng sâu rộng, các mạng như Talawas, Đối thoại, X-Càfê, Dân luận, Thông luận, Đàn Chim Việt, Bauxite VN.Info, Dòng Chúa Cứu thế… phát đơn kiện tại tòa án các nước sở tại, đòi bồi thường những thiệt hại, thì ông Nhà nước – Tin tặc sẽ trả lời và xoay sở ra sao đây? Vì những mạng này đặt ở nước ngoài, bị An ninh Việt nam tàn phá.
Một Nhà nước phạm tội, một Nhà nước Tội phạm quả tang và tự thú.
Xin coi chừng, sau vụ này, những viên chức liên quan, như trung tướng Vũ Hải Triều, bộ trưởng Công an, viên chức cao cấp Tổng cục 2, viên chức trong cơ quan Tổng công ty Vô tuyến Quân đội VIETEL từng là công cụ Hacker của Nhà nước, khi có dịp ra nước ngoài, có thể bị từ chối nhập cảnh, hay có bị giữ lại để chất vấn thì cũng chớ ngạc nhiên…
Nhà nước này là Nhà nước gì? của ai? do ai? vì ai? của dân, do dân, vì dân, hay là của đảng, do đảng, vì đảng? vẫn đang là một chất vấn lớn trước công luận.
Và nó còn một bộ mặt khác nữa, đó là bộ mặt Khủng bố, một Nhà nước - Khủng bố, có thể dịch là Terroriste d’ État, là State Terrorism, chính sách của Nhà nước Cộng sản Việt Nam đối với những nhà Dân chủ Yêu nước, những trí thức, sinh viên và nhân dân kiên quyết bảo vệ lãnh thổ và chủ quyền quốc gia, chống bành trướng và xâm lược. Xin để bàn trong một bài sau.
Đầu tiên, ông ta vào tiệm bán tim. Tại đây, tim các loại có đủ cả. Nào là : tim bác sĩ, tim nông dân, tim công nhân, tim luật sư, tim thầy giáo… nhưng mắc nhất trong cửa hàng là một trái tim cộng sản. Ông ta liền hỏi chủ tiệm :
- Sao tim này mắc dữ vậy, bộ nó tốt lắm hả ?
- Cái này hổng phải nó tốt mà là nó hiếm.
- Sao hiếm ?
- Ây dà, nị hông thấy sao ? Cả ngàn thằng cộng sản mới có 1 thằng có tim đó chớ. Vậy là nó hiếm rồi. Hàng hiếm đó , mua đi.
Ông nhà giàu mua trái tim cộng sản. Sau đó , qua tiệm bán bao tử. Ở đây cũng có đủ loại: bao tử lính, bao tử dân nghèo, bao tử dân giàu…, nhưng mắc nhất là bao tử của quan chức nhà nước cộng sản. Rút kinh nghiệm tiệm bán tim, ông ta hỏi chủ tiệm :
- Cái này nó hiếm nên mắc phải không ?
- Cái này hổng hiếm nhưng mà nó tốt !
- Tốt ra sao ?
- Tốt lắm chứ ! Xi măng, sắt thép, tiền bạc, mỡ thối, mỡ bẩn gì, kể cả sĩ diện và lương tâm bỏ vô nó cũng tiêu hóa hết. Tốt lắm đó, mua đi
Ông nhà giàu mua cái bao tử đó.Cuối cùng, chỉ còn tiệm bán não. Ở đây cũng có đủ loại não như 2 tiệm trước, nhưng mắc nhất cũng là não của người cộng sản. Lần này ,vừa thấy cái não mắc nhất đó, ông ta nói ngay :
- Lấy tôi cái này, cái này mắc vậy chắc vừa hiếm lại vừa tốt ?
- Nị khéo chọn ghê ! Cả triệu thằng công sản mới có 1 thằng có não, mà nó ít khi xài tới lắm nên còn mới ! Còn tốt ở chỗ là mỗi khi nó động não suy nghĩ tức là nó sắp có tiền !
Trong lúc cả giới truyền thống quốc tế đang ráo riết đi tìm đích danh thủ phạm đã đột nhập các mạng internet tòan cầu để phá rối, gây rối loạn, reo rắc virus - sâu bọ phá hoại - các máy thu phát quốc tế và quốc gia, dẫn đến phá sập nghĩa là tiêu diệt từng thời gian, từng bộ phận hệ thống truyền thông quốc tế, thì lời tuyên bố công khai, rõ rệt, chắc nịch của viên trung tướng tổng cục phó Tổng cục an ninh của Nhà nước Việt Nam là một lời thú nhận trâng tráo đầy thách thức.
Thế là: không khảo mà khai. Thế là: lạy ông tôi ở bụi này.
Thế là: chính ta đấy, không phải là ai khác! Hay thật, yêng hùng thật!
Vấn đề này là cực kỳ nghiêm trọng. Vì tội “hacker”, tội đột phá các máy điện toán tư nhân là tội lớn, tội vi phạm nền an ninh mạng, vi phạm nguyên tắc tự do truyền thông được coi là bất khả xâm phạm, là thiêng liêng trong cộng đồng quốc tế. Vì không một cá nhân hay một nhà nước nào có quyền tự ý minh định một cách chủ quan, võ đoán rằng mạng nào là ‘tốt’ hay là 'xấu', khi chưa có một sự xét xử công khai của một tòa án quốc tế được cả cộng đồng thế giới công nhận.
Điều cực kỳ nghiêm trọng hơn nhiều là lời thú nhận của viên trung tướng Vũ Hải Triều, với chức vụ rất cao trong bộ máy an ninh Nhà nước có thể dẫn đến nhận định rằng Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam là một Nhà nước Tin tặc – a Hacker State. Nó là chính sách quốc gia, là Quốc sách của Nhà nước ấy.
Chính do vậy mà ông Hải Triều đến nay vẫn chưa trả lời nổi câu hỏi của Luật sư Cù Huy Hà Vũ, là câu nói trên là chính lời ông, hay ai bịa ra?
Chắc chắn rồi đây, các tổ chức Truyền thông quốc tế, các tổ chức an ninh mạng quốc tế, các tổ chức nhân quyền quốc tế cũng sẽ công khai chất vấn Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội, Thủ tướng, bộ trưởng Công an … ở Hà Nội để xác minh lời tuyên bố của trung tướng Vũ Hải Triều là chính xác hay không.
Nhất ngôn dĩ phát, tứ mã nan truy đấy. Một lời đã nói, 4 ngựa không đuổi kịp là thế!
Điều cực kỳ quan trọng nữa là đúng vào lúc này, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama ký ban hành Luật về Bảo vệ Tự do Báo chí Toàn cầu. Đạo luật này mang tên Daniel Pearl, một ký giả Mỹ bị quân khủng bố Pakistan sát hại năm 2002, chỉ thị cho Bộ ngoại giao Hoa Kỳ làm phúc trình hằng năm về tình trạng nhân quyền toàn cầu, liệt kê chi tiết tình hình tự do báo chí trong mỗi nước, trong đó nhấn mạnh những ai tấn công hay sát hại các ký giả phải bị truy tố. Hai Nhà nước Việt Nam và Hoa Kỳ, hai lập trường đối nghịch nhau - bảo vệ và chống tự do báo chí - sẽ thành vấn đề lớn lắm.
Chuyện này cực kỳ hệ trọng. Vì tại Liên Hợp Quốc, sóng gió hay giông bão có thể nổi lên, hướng vào Nhà nước – Tin tặc, và với tội danh ấy, có thể có nước thành viên của Liên Hợp Quốc lớn tiếng đặt vấn đề trục xuất Nhà nước – Tin tặc ra khỏi hàng ngũ mình. Có thể lắm chứ!
Và trong tình hình hội nhập quốc tế ngày càng sâu rộng, các mạng như Talawas, Đối thoại, X-Càfê, Dân luận, Thông luận, Đàn Chim Việt, Bauxite VN.Info, Dòng Chúa Cứu thế… phát đơn kiện tại tòa án các nước sở tại, đòi bồi thường những thiệt hại, thì ông Nhà nước – Tin tặc sẽ trả lời và xoay sở ra sao đây? Vì những mạng này đặt ở nước ngoài, bị An ninh Việt nam tàn phá.
Một Nhà nước phạm tội, một Nhà nước Tội phạm quả tang và tự thú.
Xin coi chừng, sau vụ này, những viên chức liên quan, như trung tướng Vũ Hải Triều, bộ trưởng Công an, viên chức cao cấp Tổng cục 2, viên chức trong cơ quan Tổng công ty Vô tuyến Quân đội VIETEL từng là công cụ Hacker của Nhà nước, khi có dịp ra nước ngoài, có thể bị từ chối nhập cảnh, hay có bị giữ lại để chất vấn thì cũng chớ ngạc nhiên…
Nhà nước này là Nhà nước gì? của ai? do ai? vì ai? của dân, do dân, vì dân, hay là của đảng, do đảng, vì đảng? vẫn đang là một chất vấn lớn trước công luận.
Và nó còn một bộ mặt khác nữa, đó là bộ mặt Khủng bố, một Nhà nước - Khủng bố, có thể dịch là Terroriste d’ État, là State Terrorism, chính sách của Nhà nước Cộng sản Việt Nam đối với những nhà Dân chủ Yêu nước, những trí thức, sinh viên và nhân dân kiên quyết bảo vệ lãnh thổ và chủ quyền quốc gia, chống bành trướng và xâm lược. Xin để bàn trong một bài sau.
Một ông nhà giàu nọ bị bệnh nan y sắp chết, bác sĩ Tề nói muốn sống thì phải thay nội tạng. Ông ta lập tức bay ra chợ đen nội tạng bên Trung Cộng.Chuyện vui cuối tuần : Hiếm và Tốt Vô Danh 2010/05/16
Đầu tiên, ông ta vào tiệm bán tim. Tại đây, tim các loại có đủ cả. Nào là : tim bác sĩ, tim nông dân, tim công nhân, tim luật sư, tim thầy giáo… nhưng mắc nhất trong cửa hàng là một trái tim cộng sản. Ông ta liền hỏi chủ tiệm :
- Sao tim này mắc dữ vậy, bộ nó tốt lắm hả ?
- Cái này hổng phải nó tốt mà là nó hiếm.
- Sao hiếm ?
- Ây dà, nị hông thấy sao ? Cả ngàn thằng cộng sản mới có 1 thằng có tim đó chớ. Vậy là nó hiếm rồi. Hàng hiếm đó , mua đi.
Ông nhà giàu mua trái tim cộng sản. Sau đó , qua tiệm bán bao tử. Ở đây cũng có đủ loại: bao tử lính, bao tử dân nghèo, bao tử dân giàu…, nhưng mắc nhất là bao tử của quan chức nhà nước cộng sản. Rút kinh nghiệm tiệm bán tim, ông ta hỏi chủ tiệm :
- Cái này nó hiếm nên mắc phải không ?
- Cái này hổng hiếm nhưng mà nó tốt !
- Tốt ra sao ?
- Tốt lắm chứ ! Xi măng, sắt thép, tiền bạc, mỡ thối, mỡ bẩn gì, kể cả sĩ diện và lương tâm bỏ vô nó cũng tiêu hóa hết. Tốt lắm đó, mua đi
Ông nhà giàu mua cái bao tử đó.Cuối cùng, chỉ còn tiệm bán não. Ở đây cũng có đủ loại não như 2 tiệm trước, nhưng mắc nhất cũng là não của người cộng sản. Lần này ,vừa thấy cái não mắc nhất đó, ông ta nói ngay :
- Lấy tôi cái này, cái này mắc vậy chắc vừa hiếm lại vừa tốt ?
- Nị khéo chọn ghê ! Cả triệu thằng công sản mới có 1 thằng có não, mà nó ít khi xài tới lắm nên còn mới ! Còn tốt ở chỗ là mỗi khi nó động não suy nghĩ tức là nó sắp có tiền !
No comments:
Post a Comment