Pages

Sunday, July 11, 2010

NƯỚC ĐÃ ĐẾN CHÂN CHƯA? --- Phạm Trần


Chinese officials must report personal assets
Càng gần ngày Đại hội đảng CSVN thứ XI (1/2011), càng có nhiều triệu chứng lòng dạ bất an của giới lãnh đạo trước đe doạ của tư tưởng xuống cấp, văn hoá băng hoại, đạo lý suy đồi, đức hạnh đồi trụy trong hàng ngũ không nhỏ cán bộ, đảng viên có chức có quyền.
Vì vậy, báo Quân Đội Nhân Dân đã cảnh giác trong số ra ngày 05/07/2010: “Mặt trận này không đổ máu, không tiếng súng, nhưng đó lại là mặt trận nóng bỏng nhất, quyết định nhất đối với chúng ta trong giai đoạn hiện nay”.
Tác giả Xuân Bằng của bài viết báo động: “Tình hình văn hoá - tư tưởng diễn biến phức tạp hiện nay không còn là nguy cơ, là mối đe doạ, mà đang hiện hữu. Thực hiện chiến lược "diễn biến hoà bình" hòng giành lại một "chiến thắng không cần chiến tranh" với Việt Nam, các thế lực thù địch đã thiết lập nhiều đài phát thanh tiếng Việt, tiếng các dân tộc thiểu số; nhiều trang web công khai công kích chế độ ta từ bên ngoài, bôi xấu, hạ bệ thần tượng dân tộc. Chúng tiến hành nhiều chương trình "chuyển lửa về quê hương" núp bóng chương trình kinh tế, hoặc từ thiện, tài trợ, mê hoặc dân chúng; nhiều chương trình thúc giục, cổ vũ, thậm chí phát không văn hoá phẩm độc hại, hướng mọi tầng lớp nhân dân theo những thị hiếu dễ bị kích động, xa lạ với thuần phong mỹ tục, xoá nhoà bản sắc văn hoá dân tộc. Chúng triển khai một cuộc tấn công toàn diện, mạnh mẽ vào các lĩnh vực chính trị tư tưởng, kinh tế, văn hoá... nhất là lĩnh vực văn hoá”.
Xuân Bằng cho rằng sự xuống cấp tư tưởng, lung lạc tinh thần và mất tin tưởng vào đảng hiện nay của đảng viên và nhân dân là do chiến lược "diễn biến hoà bình" của các “thế lực thù địch” chủ động! Lời cáo buộc kia chẳng qua chỉ là một cách nói để che đậy thất bại của nhà nước trong nhiều lĩnh vực, kể cả chống tham nhũng, và trừng phạt những kẻ có chức có quyền đang đục khóet gân sách và làm giàu trên mồ hôi nước mắt của người dân.
Nhưng tại sao đảng lại lo xoắn vó lên thế? Hãy nghe Xuân Bằng giải thích: “Mặc dù đã nhận thức đúng và đã tích cực phòng chống sự tấn công về tư tưởng-văn hoá trong nhiều năm qua, nhưng mặt trận này vẫn tồn tại nhiều thực trạng đáng lo lắng, nhất là phía chủ quan”.
Sau đó Xuân Bằng liệt kê: “Thứ nhất, đó là sự coi nhẹ mặt trận tư tưởng - văn hoá, coi đó là việc của ai đó và ở đâu đó xa vời, không thiết thân với mình. Không ít người mơ hồ nhận thức rằng, cuộc đấu tranh tư tưởng - văn hoá là do ai đó tưởng tượng ra, là giáo điều, đánh giặc miệng, thậm chí đánh vào… không khí! Trong số những người này, một phần do nhận thức non kém, thấy văn hoá - tư tưởng chỉ là cờ đèn kèn trống, hoặc coi văn hoá chỉ là hát, múa, một bộ phận khác cố ý xuyên tạc, phủ nhận mặt trận văn hoá tư tưởng của Đảng, xuất phát từ lập trường và thái độ chính trị.
Thứ hai, cách làm văn hoá - tư tưởng nhiều nơi, nhiều lúc còn máy móc, thiếu tính chuyên nghiệp. Trình độ người làm công tác văn hoá - tư tưởng không ngang tầm nhiệm vụ nên không thuyết phục quần chúng. Để có cách nói, cách viết ngắn gọn, dễ đọc, dễ hiểu, dễ đi vào lòng người như Bác Hồ dạy, quả là một khoảng cách dài với đội ngũ những người làm công tác này.
Nếu chúng ta không nhanh chóng tìm được cách đi vào lòng người, thì những người chống lại chúng ta sẽ tìm cách đi trước, và thực tế họ đã đi trước ở nhiều nơi, nhiều vụ việc. Nếu chúng ta chỉ nói lý luận cao siêu mà thoát ly thực tiễn cuộc sống, không tạo được sự đồng thuận trong nhân dân thì hiệu quả công tác tư tưởng rất hạn chế...
Thứ ba, thiếu sự phối hợp và phát triển đồng bộ các lĩnh vực văn hoá, kinh tế, xã hội, thiếu một sự quản lý chặt chẽ các thiết chế và sản phẩm văn hoá. Nhiều vấn đề kinh tế, xã hội bức xúc chậm được giải quyết là trở lực lớn cho công tác văn hoá - tư tưởng... Công tác tư tưởng bị bỏ trống cùng với những bức xúc, thậm chí là oan khiên, đó không chỉ là yếu kém, mà còn là lỗi lầm trong công tác văn hoá - tư tưởng của chúng ta”.
Xuân Bằng kết luận: “Từ những bất cập trên (mặc dù chưa đầy đủ) của mặt trận văn hoá - tư tưởng, thời gian qua đã xuất hiện nhiều hiện tượng xã hội thiếu lành mạnh, thậm chí nguy hại, làm băng hoại nền tảng đạo đức chính trị tinh thần xã hội. Vì sao những trang web đen có một số lượng bạn đọc khá lớn? Trong khi những trang web chính thống với những bài viết lập luận sắc sảo, thuyết phục, kịp thời các vấn đề người dân quan tâm không nhiều. Nhu cầu tìm hiểu, lý giải, phản bác của nhân dân là có thật nhưng việc đáp ứng chưa kịp thời, chưa sắc bén, do vậy chưa phát huy tác dụng. Bên cạnh đó công tác văn hoá - tư tưởng chưa thực sự tập hợp và phát huy trí tuệ của đội ngũ đông đảo các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu trên các lĩnh vực và cũng chưa thu hút được sự tham gia của đông đảo nhân dân”.
Tại sao lại có hiện tượng dân không thèm đọc những bài viết tuyên truyền của đảng? Bởi vì chúng không phản ảnh tình hình thực tế của cuộc sống. Chẳng hạn như đảng nói chống tham nhũng, lãng phí thì tham nhũng mỗi ngày một lan rộng và không có cơ quan đảng và nhà nước nào lại không tìm cách lãng phí của công.
Các công ty nhà nước tiếp tục thua lỗ, phân tán ngân khoản vay mượn vào túi tham mà điển hình như Tập đoàn Công nghiệp tàu thuỷ Việt Nam (VINASHIN) vừa bị Uỷ ban Kiểm tra Trung ương (UBKT) của đảng vạch tội trong Thông báo ngày 05/07/2010.
Thông báo viết: “Kiểm tra dấu hiệu vi phạm đối với đồng chí Phạm Thanh Bình, Bí thư Đảng uỷ, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Công nghiệp tàu thuỷ Việt Nam (VINASHIN) trong việc huy động, quản lý, sử dụng tiền vốn Nhà nước tại Tập đoàn công nghiệp Tàu thuỷ Việt Nam. Kết quả kiểm tra cho thấy, đồng chí Phạm Thanh Bình đã thiếu trách nhiệm trong việc huy động, quản lý, sử dụng tiền vốn nhà nước tại Tập đoàn công nghiệp Tàu thuỷ Việt Nam gây hậu quả nghiêm trọng khiến VINASHIN bên bờ vực phá sản”.
Thông báo còn cho hay: “Trong những năm qua Tập đoàn đã báo cáo không trung thực với Chính phủ tình hình tài chính của doanh nghiệp; thành lập quá nhiều công ty con (gần 200) không đủ năng lực sản xuất kinh doanh; đầu tư dàn trải ra nhiều lĩnh vực ngoài ngành công nghiệp tàu thuỷ; đầu tư mua nhiều tàu biển cũ, gây thiệt hại lớn cho ngân sách Nhà nước; vi phạm nghiêm trọng quy định của Nhà nước về lập, phê duyệt, đấu thầu các dự án; các khoản nợ rất lớn, mất khả năng thanh toán. Bộ máy quản lý vốn Nhà nước tại nhiều đơn vị thuộc tập đoàn thiếu năng lực”.
Đề cập đến hành động chia chác quyền lợi cho người trong gia đình, Ủy Ban Kiểm Tra Trung ương viết: “Đồng chí Phạm Thanh Bình còn bổ nhiệm con trai và em ruột làm đại diện phần vốn của Nhà nước, đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng trái quy định của Đảng và Nhà nước. Những sai phạm của đồng chí Phạm Thanh Bình trong huy động, quản lý, sử dụng tiền vốn của Nhà nước là do thiếu tinh thần trách nhiệm, cố ý làm trái và có biểu hiện vụ lợi cá nhân, gây hậu quả nghiêm trọng về kinh tế, chính trị, xã hội; các khoản nợ rất lớn, mất khả năng thanh toán, đến nay, nợ quá hạn và đến hạn không có khả năng thanh toán lên tới hàng chục nghìn tỷ đồng, hơn 5.000 lao động không có việc làm; các khoản nợ lương và bảo hiểm xã hội lên đến 234 tỷ đồng”.
Với tội phá hoại kinh tế và moi ruột nhà nước to bằng cái đình làng như thế mà Uỷ ban Kiểm tra của đảng chỉ đề nghị phạt “kỷ luật” với Phạm Thanh Bình, thay vì bắt bỏ tù ngay lập tức!
Miệng lưỡi Nguyễn Trường Tô
Đến chuyện đạo đức cán bộ còn rùng rợn hơn nhiều. Trường hợp Nguyễn Trường Tô, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Bí thư Ban cán sự Đảng, Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang phạm tội mua dâm nhiều lần, lại còn để cho gái làng chơi chụp hình khoả thân đủ kiểu trong khách sạn mà đảng vẫn để cho tại chức ăn tiền suốt 5 năm qua.
Hãy đọc Thông báo của UBKT Trung ương ngày 05/07/2010: “Kiểm tra dấu hiệu vi phạm đối với đồng chí Nguyễn Trường Tô, Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Bí thư Ban cán sự Đảng, Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang trong việc thực hiện nhiệm vụ đảng viên và nhiệm vụ cấp uỷ viên về nội dung liên quan đến phẩm chất đạo đức, lối sống. Qua thẩm tra, xác minh nhận thấy đồng chí Nguyễn Trường Tô từ năm 2005 đến nay đã có vi phạm: thiếu gương mẫu trong sinh hoạt, sống buông thả, quan hệ không lành mạnh, vi phạm nghiêm trọng tư cách cấp uỷ viên, đảng viên, gây ảnh hưởng xấu tới hình ảnh người cán bộ lãnh đạo, gây dư luận bất bình trong đảng và xã hội. Những vi phạm của đồng chí Tô đã được đồng chí Chủ nhiệm UBKT TW nhắc nhở nhưng không được nghiêm túc tiếp thu, khắc phục và không thành khẩn nhận khuyết điểm”.
Ghê thật! Chuyện chàng Tô thì có lẽ cả tỉnh Hà Giang đều đã biết và ngay cả khi được Nguyễn Văn Chi, Uỷ viên Bộ Chính trị,Chủ nhiệm UBKT Trung ương đảng nhắc nhở mà đương sự vẫn coi trời bằng vung thì đã hết thuốc chữa chưa?
Anh chàng Tô này đã dựa vào ai, thế lực nào trong đảng mà coi thường cấp trên đến như thế?
Ngay đến Bí thư Tỉnh uỷ Hà Giang Hoàng Minh Nhất và Giám đốc Công an tỉnh, Thiếu tướng Nguyễn Bình Vận dù được báo cáo đầy đủ tội lỗi của Nguyễn Trường Tô từ lâu mà vẫn không có hành động ngăn chặn hay đề nghị lên cấp trên quyết định.
Bằng chứng đã được nhiều báo trong nước đưa tin: “Vụ thứ nhất xảy ra vào tháng 11.2006, Công an thị xã Hà Giang bắt quả tang một vụ mua bán dâm. Trong máy điện thoại của cô gái bán dâm có lưu giữ hàng loạt ảnh ông Tô đang khoả thân ở nhiều tư thế khác nhau. Đồng thời, trong chiếc điện thoại di động này có lưu giữ nhiều tin nhắn được gửi đến từ số máy được xác định là của ông Tô. Sự việc này sau đó đã được báo cáo lên ông Nguyễn Bình Vận, Giám đốc Công an tỉnh và ông Hoàng Minh Nhất, Bí thư Tỉnh uỷ Hà Giang. Tuy nhiên, việc xử lý chỉ dừng lại ở hình thức nhắc nhở, kiểm điểm nội bộ”.
Rất may mà có vụ Sầm Đức Xương, Hiệu trưởng Trung học Phổ thông Việt Lâm ở tỉnh Hà Giang bị tố cáo bắt hai nữ sinh Nguyễn Thị Thanh Thuý và Nguyễn Thị Hằng phải “ăn nằm” với mình để được nâng điểm mới lòi ra chuyện quan Nguyễn Trường Tô và nhiều quan chức to đầu khác ở Hà Giang cũng “ăn nằm” với 15 nữ sinh và gái vị thành niên (có em mới 13 tuổi sa cơ vì nhà nghèo), nên nội vụ mới bị đổ bể. Hai cô nói với Luật sư Trần Đình Triển (Trưởng văn phòng luật sư Vì Dân, Hà Nội): “Các cháu bị cưỡng ép, dụ dỗ, khống chế buộc phải quan hệ tình dục hoặc lôi kéo người khác "phục vụ" cho nhóm người của ông Xương".
Vào tháng 11/2009, trong phiên xử kín, Toà án Nhân dân huyện Vị Xuyên tuyên phạt ông Xương 10 năm 6 tháng tù về hành vi mua dâm nhiều lần với trẻ vị thành niên. Hằng và Thuý bị xác định là nạn nhân "mua vui" cho hiệu trưởng nhưng cũng là người môi giới giúp ông nhiều lần mua dâm các nữ sinh khác. Hai cô phải nhận án lần lượt 6 và 5 năm tù về tội môi giới mại dâm.
Quyết định này của Toà án đã khiến dư luận xôn xao vì 2 nữ sinh đã phản cung trước Toà án Phúc thẩm hồi tháng 1/2010 rằng họ “chưa bao giờ nhận tội vì Công an điều tra đã buộc họ ký tên vào giấy trắng rồi sau đó tự viết lời nhận tội để truy tố họ ra toà”. Họ cũng cho Luật sư biện hộ biết họ đã nạp “danh sách đen” các viên chức to đầu của Hà Giang trong đó có Nguyễn Trường Tô mua dâm nữ sinh nhưng Công an gạt đi, không ghi vào hồ sơ.
Tại phiên Phúc thẩm, ông Xương khai rằng ông bị bệnh “liệt dương” nên không thể quan hệ tình dục và tố ngược lại rằng chính ông ta là nạn nhân của những kẻ có chức có quyền phạm tội rồi vu khống cho ông để chạy tội. Còn hai nữ sinh Hằng và Thuý thì tiết lộ trước Toà danh dách trên 10 viên chức to đầu trong Tỉnh, trong đó có Nguyễn Trường Tô đã thường xuyên mua dâm với nữ sinh. Sau khi danh sách được tiết lộ rộng rãi trên các mạng báo điện tử thì Thẩm phán chủ toạ phiên toà không tuyên bố lí do, không công bố Hội đồng xét xử, không cần hội ý hoặc nghị án, đã đơn phương tuyên bố hoãn phiên toà.
Đến ngày 1/2/2010 Ông Cao Xuân Hùng, Thẩm phán đã tuyên bố huỷ bỏ bản án của toà dưới để điều tra lại từ đầu, nhưng ông Xương và hai nữ sinh Hằng và Thuý vẫn bị giam để điều tra.
Ai bao che ai?
Một chi tiết khá đặc biệt, theo Bà Nguyễn Thị Thơm, mẹ của bị cáo Nguyễn Thị Thanh Thuý nói với báo chí trong nước thì sau khi em Thuý bị bắt, bà đã liên tục nhận được lời đề nghị của nhiều người lạ cũng như quen biết, vận động không nên để sự việc thành rùm beng. Những người này còn khuyên trong quá trình thăm nuôi Thuý bà nên "động viên" con không khai ra những người đã mua dâm.
Riêng Nguyễn Trường Tô thì lại “đóng trò” rất ngoạn mục. Khi vụ Sầm Đức Xương đổ bể Tô dõng dạc nói với báo chí: “Hiệu trưởng mua dâm nữ sinh là một việc động trời, không thể hình dung được. Đây là một việc làm đáng xấu hổ và không thể chấp nhận với một thầy giáo đồng thời là người đứng đầu một trường cấp 3”.
Nhưng cũng đáng chú ý là mặc dù Uỷ ban Kiểm Tra Trung ương đã công bố tội trạng của Tô ngày 5-7-2010 thì cũng vào ngày này, Tô vẫn dửng dưng đến sở làm việc và còn tham dự Hội nghị Ban Chấp hành Đảng bộ tỉnh Hà Giang lần thứ 29 (mở rộng).
Và với tư cách là Phó Bí Thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch, Uỷ ban Nhân dân tỉnh Hà Giang, Nguyễn Trường Tô đã “Báo cáo sơ kết công tác 6 tháng đầu năm và nhiệm vụ 6 tháng cuối năm 2010” của Hà Giang tại Hội nghị.
Cũng đáng chú ý là báo điện tử Hà Giang, tiếng nói của Đảng bộ, Chính quyền và Nhân dân tỉnh Hà Giang đã không loan bất cứ tin nào liên quan đến Nguyễn Trường Tô và hai cán bộ đã bao che cho Tô là Bí thư Tỉnh uỷ Hà Giang Hoàng Minh Nhất và Giám đốc Công an tỉnh, Thiếu tướng Nguyễn Bình Vận.
Bây giờ thì Nguyễn Trường Tô sẽ bị lột hết chức vụ và sẽ bị khai trừ khỏi đảng, nhưng câu chuyện bao che cho nhau ở tỉnh Hà Giang cũng chỉ là chuyện nhỏ trong muôn vàn vụ bao che khác chưa bị làm to chuyện của các cấp lãnh đạo trong đảng và nhà nước CSVN.
Vậy vụ Nguyễn Trường Tô ở Hà Giang và chuyện Phạm Thanh Bình của Công ty Tàu thuỷ Việt Nam (VINASHIN) có dính dáng gì đến “âm mưu của các thế lực thù địch” và “diễn biến hoà bình” không, hay tư tưởng đảng viên bị sa sút và văn hoá trong nhân gian bị ô nhiễm là do những hành vi tội lỗi của cán bộ, đảng viên, nhất là những kẻ có chức có quyền đã gây ra khiến mọi người phải lánh xa đảng?
Chẳng nhẽ trước những sự việc động trời coi thường luật pháp như thế mà những người cầm đầu đảng CSVN vẫn chưa nhìn thấy nước đã đến chân rồi sao?

Phạm Trần
(07/2010)

No comments:

Post a Comment