Pages

Monday, August 9, 2010

NGƯỜI VN ĐÃ CHÁN NGẤY


Chán ngấy cái gì?  
GS Xuân Vũ  TRẦN ĐÌNH NGỌC 
         Phải nói rằng có một số  đồng bào hiện nay muốn buông xuôi, trong nước cũng như  hải ngoại, khi tôi hỏi họ (những người trước đây có tiếng là hoạt động và có tâm huyết) có những mong ước gì về đất nước thì họ chán nản thất vọng, thở dài mà bảo:
         “Đất nước hết thuốc chữa rồi, ông còn hỏi tôi làm chi. Thôi ta bàn chuyện khác hay hơn!”
         Những người khác lại nói:
         “Dân tộc ta quá bất hạnh, địa dư là một miếng mồi ngon cho quốc tế CS và  tư bản, nhưng phe nào rồi cũng giết hại chúng ta mà thôi nếu chúng ta không biết đoàn kết. Cái bất hạnh nhất cho toàn dân ta là vợ chồng Nguyễn sinh Sắc đã sinh đẻ ra Nguyễn sinh Công tức Nguyễn tất Thành, tức Hồ chí Minh, một kẻ sát nhân và lừa bịp, chỉ biết và chăm sóc cho quyền lợi của quốc tế CS và của riêng y và đảng y  mà không hề nghĩ đến cuộc sống của nhân dân VN, không hề có một chút lòng thương yêu dân tộc VN như một lãnh tụ tầm thường.”
         Có nhiều người lại nói:
         “Thành phần trí thức của một dân tộc chính là cái đầu tầu để kéo các toa xe. Ông thử coi, thành phần trí thức miền Bắc, biết bao trí thức quì lậy ông Hồ chỉ vì bát cơm hàng ngày và cái chỗ ngồi, quì lậy đến đánh mất hết phẩm giá. Có được bao nhiêu Phan Khôi, Trần Dần, Phùng Cung, Phùng Quán, Nguyễn hữu Đang, Thụy An...trong khi phe theo Ác, lòn trôn thì quá nhiều mà đứng đầu là Tố Hữu, Nguyễn thị Bình, Trần đức Thảo, Nguyễn đình Thi, Cù huy Cận, Chế lan Viên, Xuân Diệu, Lữ Phương v.v....cũng phải kể cả đám Tôn giáo quốc doanh lòn trôn hăng hái hơn ai hết mà đứng đầu bên CG là LM Huỳnh công Minh, một tay Cộng sản hơn cả Mác-Lê...”
         Trí thức miền Nam, một số như Dương quỳnh Hoa, Lâm văn Tết, Trương như  Tảng, Nguyễn văn Trấn trong cái gọi là “Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam VN”; một số hoạt dộng công khai cho CS, những người này ở trong Quốc Hội VNCH, rồi
Khối  Ấn Quang gồm cả trong và ngoài Quốc hội, nhiều LM, nhiều Thượng tọa, thượng vàng hạ cám v.v...
         Tất cả những kẻ đó  đều đã bị giặc Hồ cho vào xiếc, tôi mọi cho ông ta và đảng CS của ông ta nhiều thập kỉ, xích hóa dân tộc, bần cùng hoá nhân dân, nô lệ hoá nhân dân, làm nhân dân hèn đi, ngu đi, nhát sợ đủ thứ để chỉ còn nhìn thấy cái mâm cơm, hưởng thụ và địa vị ăn trên ngồi trốc. Muốn cho vững mấy thứ này thì chỉ cần độc đạo: trung thành và lòn trôn như những con chó đói. Đó là điều kiện cần và đủ để có chức vị nọ kia, có xe công, có quần áo, nhà cửa, kẻ ăn người làm, tiền bạc rủng rỉnh mà le lói với vợ con, bà con, xóm ngõ. 
         Với tất cả các trí  thức đó, cộng thêm một bọn no ăn rửng mỡ văn thi nô ở miền Nam sa đọa trụy lạc cùng cực, một số nhỏ tướng tá nguyên là lính khố xanh khố đỏ đần độn, ngu dốt, thiển cận, vô học, tham tiền, tham chức như Việt gian Đỗ Mậu, Tôn thất Đính, Dương văn Minh, Trần thiện Khiêm, Mai hữu Xuân, Lê văn Kim, Nguyễn Kao Kì v.v...và bọn báo nô miền Nam như Đại Dân tộc, Tin Sáng, Điện tín v.v…vì tiền, vì ngu si dốt nát, vì phản dân tộc, vì nghe theo lời đường mât của CS nhẫn tâm đâm sau lưng đồng bào miền Nam và các chiến sĩ VN Cộng hòa đang chiến đấu anh dũng chống kẻ thù xâm lược CS từ ngoài Bắc theo lệnh giặc Minh vào cưỡng chiếm miền Nam.
         Ngay như hiện tại, ở  hải ngoại cũng có những tên mặt người dạ thú, mới đây 17 tên được Việt gian CS khen thưởng. Một con mụ là bác sĩ Quỳnh Khều ở quận Cam Hoa kỳ, chồng cũng là bác sĩ Phát Chẩn, con mụ Việt gian CS này, trước kia ai cũng nghĩ mụ khá, hiểu biết điều hay lẽ phải vì nghe mụ nói cóc trong lỗ phải bò ra. Nào ngờ mụ quá tệ, đi phò bọn Ác hãm hại đồng bào đi đâu cũng xoen xoét cái miệng xin tiền về giúp đồng bào nghèo, đau bệnh ở quê nhà. Nhưng rồi mụ đem tiền về cúng cho yêu tinh chứ đồng bào nghèo khổ đã bao nhiêu người được vợ chồng mụ giúp đỡ bằng tiền đóng góp của đồng bào hải ngoại? Đất nước trông nhờ gì với những kẻ táng tận lương tâm như vợ chồng mụ này?
     Tất cả những thứ hầm bà làng dơ bẩn, tả pín ngầu thối tha, lạc hậu, phản dân tộc, man rợ vô văn hoá văn minh đó đã xâu xé, chà đạp, thiêu rụi, phá tan nước VN thế  thì bây giờ hậu quả nước VN ra như cái đống phế liệu, cái hố xí xông mùi thối tha thế này là lẽ đương nhiên thôi.”
    Ta cứ tưởng tượng một căn nhà, những người ở  trong căn nhà đó nếu biết chia nhau bổn phận thu vén, tu bổ, làm vệ sinh thì căn nhà ngày càng đẹp ra. Trái lại, kẻ này phá một bức tường, nhóm kia cưa một cây cột, chẳng bao lâu căn nhà sẽ sụp, sẽ đổ, không còn là căn nhà nữa. 
CÁN BỘ  CỘNG SẢN QUÁ GIẦU CÁCH PHI PHÁP
    Trở  lại với những cán bộ CS hiện nay tiêu tiền đô-la như rác mà bà Trần Mộng T. đã tả dăm người đi ăn  một buổi tối cũng chi 5,000 đô-la.  Điều đó không bao giờ có ở Hoa Kỳ. Lương Nghị sĩ, Dân biểu, lương ông Tổng thống cũng không bao giờ dám tiêu xài như thế. Và không hiểu ở VN có những món ngon nào đắt giá vậy chứ ở Hoa Kỳ người ta cũng chỉ dùng cho bữa ăn tối một số tiền vừa phải 30, 50 đôla /người cho một bữa tối đã là sang.
    Tôi nhớ cách đây ít lâu, ông bà Tổng Thống Bush có  đến chơi Santa Barbara, bờ biển đẹp ở Cali, nơi hấp dẫn khách du lịch, buổi tối, theo báo chí, hai ông bà và hai cô con gái đi ăn tối  ở một tiệm ăn khá sang trọng. Ông gọi món bí tết,  còn bà món gan bò xào. Tôi chưa ăn món gan bò xào ở tiệm này nhưng bí tết thì tôi có ăn qua. Miếng bí tết lúc đó khoảng 40 đô-la nếu tôi nhớ không lầm. Sau này khi có dịp đến chơi bãi biển đẹp và ngủ đêm tại đó, tôi và gia đình cũng mấy lần trở lại ăn món bí tết ưa thích, uống rượu vang và có thêm vài món cá xốt cà chua rất ngon.
    Tôi muốn nói rằng, cái nước tư bản ông Minh và đồng bọn thường chửi bới hàng ngày là bóc lột dân nghèo, hút máu hút mủ công nông, bất công xã hội không thuốc chữa, giầu nghèo chênh lệch như trên trời so với vực sâu và dân chúng sống lầm than khổ cực vì bị bóc lột, nghĩa là không còn cái gì xấu xa trên đời này đế quốc tư bản không có. Cái nước ấy, dù tôi chỉ là một di dân vì chính trị, đến đây với hai bàn tay trắng, một tháng đầu sống bằng gạo, bánh mì, bằng những vỉ rau, thịt, tôm cá do nhà thờ cung cấp rồi từ tháng thứ nhì sau đó mới đi làm và tự lập, tự túc, tôi đã vào ăn tại tiệm ăn chỉ dành cho những người có tiền hoặc người giầu có, trong đó có ông TT Hoa Kỳ, tôi cũng ăn một miếng bí tết, uống một cốc rượu vang, ăn một đĩa cá yellow tail tươi xốt cà chua như ông, ở ngay trong nhà hàng này. Có nghĩa, không riêng tôi mà bất cứ người dân Hoa Kỳ nào chịu khó làm việc, có 40 đô-la cộng tiền thuế là có quyền vào ngồi kêu món bí tết, y như ông TT Bush. Ăn xong trả tiền đi ra, không công an cảnh sát nào hạch xách tại sao tôi có tiền ăn món đắt tiền đó, món chỉ dành cho các “lãnh đạo” nhà nước và có thể công an theo dõi tôi nhiều ngày sau đó, có tên còn tìm cách làm tiền tôi không thì nó đi báo cáo bậy để tôi ở tù, thí dụ nó vu khống cho tôi là gia nhập đảng phái nào đó chống nhà nước, phá rối an ninh trật tự hoặc làm tay sai cho CIA. Nó có thể bỏ cờ vàng của Quốc gia, cần sa bạch phiến rồi đang đêm đòi xét nhà, lôi mấy lá cờ đó ra, bắt tôi đi “làm việc”, nhốt tôi ở một nơi gia đình tôi không biết, rồi quá lắm thì chúng thủ tiêu tôi v.v... Cái mạng của tôi thực quá rẻ đối với chúng, sự sống chết, què quặt, tàn phế vì bị đánh, bị tra tấn do chúng gây ra cho tôi chúng không hề động tâm mảy may bởi xưa nay chúng thường coi mạng người quá rẻ như vậy và dù có làm hại cuộc đời một triệu người thành tàn phế, vô dụng, sống đau khổ suốt đời thì cũng không làm cho chúng ân hận một giây. Chưa từng thấy có chế độ nào, người nắm quyền cai trị nào (chứ không phải chính quyền) dã man, mọi rợ và ác ôn côn đồ đến như chế độ Xấu Hết Chỗ Nói (XHCN) của Minh, Duẩn, Giáp, Đồng và đồng bọn.
     Có thể chỉ vì tôi đi ăn một miếng bí tết mà tên công an phường thèm thuồng nhưng không có tiền ăn, nó đã vu khống cho tôi những tội tày trời, tôi bị mời đi làm việc, ở tù và gia đình tan nát hoặc có thề cả chết chỉ vì ăn một miếng bí tết mà đáng lẽ tôi, một dân thường trong chế độ XHCN, không bao giờ có đủ tiền và được phép ăn. 
    TỐT DANH HƠN LÀNH ÁO 
    Cái xã hội đế quốc tư bản Hoa Kỳ xấu xa này, dân chủ tự do chỉ bằng 1/10 chế độ xã nghĩa VNCS, như người CS vẫn khoe, lại sản sinh ra cái ông Bill Gates, đã sang VN được sinh viên VN rất ngưỡng mộ.
     Cái ông Bill Gates cũng kì quái. Trong khi các lãnh đạo CSVN đào khoét cho cố bằng mọi cách để làm giầu cho riêng mình thì ông ta lại đem tỉ này tỉ kia tiền đô-la đi tặng các dân nghèo thế giới, như tặng Án độ 300 triệu đô-la để chữa và phòng ngừa bệnh AIDS cho dân nghèo Ấn cách đây vài năm. Chỉ để cho con cái dăm trăm triệu, ông Gates và vợ là Melissa đã đem tiền kiếm được nhờ vì đầu óc thông minh của ông đi tặng khắp mọi nơi, tặng cho những kẻ nghèo nàn nhất thế giới chứ không cho nhà giầu. Các lãnh đạo CSVN hẳn phải cho ông Gates là điên khùng, dở hơi, nên cho công an áp đến bỏ vào nhà thương điên Biên hòa. Tặng cho cái nước VN để các ông và đảng viên CS, đang như những con đỉa đói hai vòi, chấm mút ít nhiều thì có phải hay hơn không? Ai lại đem cho phí của như vậy! 
    Nhưng không, chúng ta nghĩ ông bà Bill Gates đã quá khôn. Hỏi rằng một ngày ăn được bao nhiêu bữa, mặc được mấy bộ quần áo, đi được bao nhiêu cái xe? Giúp người nghèo, yêu thương nhân loại, tử tế với người xung quanh, đem hạnh phúc đến cho người khác chính là một cuộc đầu tư lâu dài, muôn đời những người được hưởng còn nhắc nhủ tới. Cổ nhân dạy ta:”Tốt danh hơn lành áo” chính là nhắm đến mục tiêu đó.
    Có  thiếu gì kẻ giầu nhưng chỉ là trọc phú, gian ác, điêu ngoa, độc dữ như rắn rết, chắc chăn xã hội không ai dám gần, nhất là những kẻ giầu tiền tỉ bạc muôn này lại có quyền trù dập, giết chóc người dân thì mọi người đều khinh bỉ, dè bỉu là đúng thôi.
    Quyền chức, giầu có như thế để được gì?
Làm giầu bằng cách vơ vét như Mạnh, Dũng, Triết và đồng bọn lại để đất nước dân tộc xuống đáy địa ngục như thế chẳng những là một trọng tội với Quốc gia mà còn chứng tỏ với thế giới là quá đần độn, ngu si, thua cả thú vật.
Đất nước ngày nay đã tan ra như xác pháo. Nếu như VGCS bị tiêu diệt, tôi thấy rất khó lòng cho một chính phủ vực lại được nước VN như thời Pháp thuộc thôi (không hơn) vì mọi phương diện giáo dục, an sinh, y tế, xã hội …đã nát như tương Bần rồi!
   
GS Xuân Vũ  TRẦN ĐÌNH NGỌC
















Goodbye Đại hội bịp [bịt?] mồm

Trần Mạnh Hảo
image Nhà văn Trần Mạnh Hảo gửi đến BVN Lời tuyên bố quyết liệt dưới đây, đúng với phong cách ngôn từ thường thấy của ông. Là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ 1975, ông vừa trải qua một Đại hội bề ngoài có vẻ êm đềm hào nhoáng nhưng quả thật sâu bên trong là cả một trời “dâu bể”, mở đầu bằng sự kiện 12 người kiên quyết xin rút tên trong danh sách đề cử làm cho BCH cuối cùng trơ khấc lại chỉ toàn là những cụ già (ngoại trừ một nhân vật dưới tuổi ngũ thập và bốn nhân vật khác cũng đã ở nửa cuối chặng đường ngũ thập), và kết thúc bằng lời phát biểu ứng khẩu của một nhà văn thuộc cơ quan an ninh “phản đối Đại hội lên tiếng bảo vệ chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam không đúng chỗ”, thế là đủ để thấy hình ảnh một Đại hội đánh dấu một bước ngoặt “não nùng và bi tráng” dẫu “rằng hay thì thật là hay...”.
Một Đại hội mà người chủ trì lo dành trọng tâm cho việc bầu cử và kiểm phiếu đến mức quên bẵng cả việc kiểm điểm Ban chấp hành cũ hoạt động ra sao sau một nhiệm kỳ, cũng như chỉ lướt qua mục góp ý bổ sung vào điều lệ, nhất là bàn bạc cho sáng tỏ về tôn chỉ hàng đầu của Hội Nhà văn, đích đến cao đẹp của việc cầm bút sáng tạo nghệ thuật. Cũng vì thế hầu như ai phát biểu trong Đại hội cũng bị vỗ tay đuổi xuống, vỗ tay để khỏi cần nghe nhau khi thấy có gì như trái ý mình.
Xen vào giữa những tấn kịch bi hài có lúc làm nóng bỏng hội trường lại có cái kỹ thuật tuyệt xảo của chuyên viên điều khiển micro mà ai cũng bảo được đào tạo từ “nước lạ” về, muốn tắt giọng ai lập tức tắt ngay cái rụp sau một tín hiệu tinh vi nào đấy, còn trường hợp không tiện tắt nhưng muốn làm cho “lạc giọng” thì cũng sau một tín hiệu đã quy định, giọng nói người phát biểu bỗng trở nên méo mó hoặc xen vào đủ tạp âm không còn nghe được ra gì nữa. Theo những nguồn tin “rỉ tai” người này sang người kia mà chẳng ai biết độ chính xác đến đâu thì đây là một ngón tiểu xảo, một ngành nhỏ trong cái hệ thống kỹ thuật hiện đại nhằm đối phó với internet và audio, video... đang phát triển ồ ạt trên thế giới và cả ở nước ta mà ta vừa học được ở nước anh em. Không may cho ông Trần Mạnh Hảo tự nhiên lại trở thành nạn nhân đầu tiên của những “thể nghiệm kỹ thuật” được đem ra dùng trong Đại hội, và vì thế cách thể nghiệm có hơi “vỗ mặt” so với những người khác (có lẽ về sau đã được “kịp thời rút kinh nghiệm” chăng).
BVN tôn trọng quyền được phát ngôn của mọi công dân, nên đối với sự cố không may này tự mình không đủ thông tin chính xác để đánh giá, đành trân trọng công bố nguyên văn ý kiến của nhà văn Trần Mạnh Hảo và cũng xin nói rõ, đây là bản quyền của riêng tác giả.
Bauxite Việt Nam
Trước Đại Hội Hội Nhà Văn Việt Nam lần thứ VIII, chúng tôi đã viết bản tham luận: ”Chỉ có sự thật mới giải phóng con người, giải phóng văn học và đất nước” gửi cho blog Talawas, website Đàn chim Việt… Lập tức hàng chục website nối mạng, đặc biệt có hai trang mạng trong nước là website của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo và trang Bauxite Việt Nam của GS Nguyễn Huệ Chi cũng post bài tham luận của chúng tôi cho mọi người cùng đọc.
Sáng 05-8-2010, khi tới Học viện Chính trị quốc gia để dự đại hội, đa số các nhà văn đều bắt tay chúng tôi chia sẻ và động viên, rằng bản tham luận ông viết rất được… xin chúc mừng. Một số nhà văn nổi tiếng “yêu Đảng vượt chỉ tiêu trên giao” như N.Đ.X., T.T.Đ… cũng bắt tay chúc mừng chúng tôi đã cả gan nói ra những sự thật chết người, mà nói có lý luận, có sự thật bảo chứng …
Có nhà văn động viên chúng tôi hết lời, đoạn dặn rằng: chớ kể ra tên tớ đã ủng hộ cậu nhá, có thể “nó” không bắt cậu nhưng “nó” bắt thằng ủng hộ cậu đấy, tớ hãi lắm; “nó” muốn để cho SỰ THẬT ĐƯỢC MỒ YÊN MẢ ĐẸP”, cậu lại cả gan bốc nấm mộ này lên, mất mạng như chơi…
Các nhà văn đều tin rằng, “nó” đếch cho cậu đọc tham luận này đâu. Nhiều nhà văn còn rỉ tai dặn: tuyệt đối ông không được uống nước có sẵn (chai nước lọc) trong Khách sạn Kim Liên nhá, không được một mình đi vào các con phố vắng nhá, ai không thân mời đi ăn uống là tuyệt đối không nhá, đi đâu nên rủ hai ba thằng nhà văn bạn bè đi cùng nhá; rằng ông nhớ vụ cụ Dương Bạch Mai người Nam Kỳ trong cuộc họp Quốc hội ngày nào chứ, cụ này mới lên diễn đàn nói thật một tí teo thôi, đoạn xuống uống một ly nước (hay bia gì đó) liền lăn đùng ra chết… Ở đầt nước “tự do gấp triệu lần tư bản”, toàn “đỉnh cao trí tuệ” cầm quyền với chủ nghĩa bách chiến bách thắng… đã bao người mới hé mồm ra nói sự thật như cụ Dương Bạch Mai liền lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử, thì thằng phá trời như mày liều mạng nói toẹt ra sự thật, coi chừng thí mạng cùi đó nghe con!
Nghe bạn bè lo lắng cho tính mạng của mình như vậy, tôi hãi lắm, nếu có làm sao thì cha già ngoài quê Nam Định, vợ con trong Sài Gòn biết cậy vào ai?
Nghe anh bạn thân tái mặt bảo: chỉ có thằng điên như mày mới dám viết tham luận như vậy, mày đang là số phận của con cá nằm trên thớt mà dám cãi nhau với cả dao liền thớt thì coi chừng đi họp chi bộ với hà bá đó! Bước vào hội trường, tôi tự dặn mình: im mồm nhé, tuyệt đối câm nhé, đồng chí Hảo ngu như lợn ơi, mua băng keo dán miệng lại nhé… Trước khi ra Hà Nội, vợ con và bạn bè dặn: tịnh khẩu là thượng sách, đóng vai thằng đần là ăn chắc sống, thề đi, xin thề!
Thế mà trong không khí bầu bán “quần ngư tranh thực” rất vô văn hóa của Đại hội, nhất là không thể chịu được cách điều hành đại hội rất xách mé và trịch thượng của ông Trung tướng công an Hữu Ước (nhạc sĩ mù nhạc, họa sĩ mù màu, nhà văn ít chữ…) chúng tôi đã quên béng lời dặn dò tịnh khẩu của người thân, quên béng mình đã hứa với mình: quyết tâm làm con lợn chỉ ủn ỉn chơi với bạn bè trong Đại hội thôi, nghĩa là ngu vĩnh viễn đi là yên… lại ngứa tay, ngứa mồm giơ tay xin phát biểu ý kiến…
Chúng tôi đã giơ tay mấy lần, giơ tay rất lâu mà các vị Chủ tịch đoàn tuyệt đối không cho lên, không cho nói. Hàng chục nhà văn ngồi quanh chúng tôi nói lớn: ông Hảo cứ lên đi, cứ lên đi, sao lại không cho một nhà văn hàng đầu của Hội phát biểu… Rồi có mấy tiếng quát cô cầm micro: đưa micro cho ông Hảo. Không khí sôi sục làm chúng tôi thêm dũng khí, đứng lên nói: xin cô cho tôi mượn micro. Cô gái cầm micro quyết không đưa; có ai đứng bên cạnh giật được micro giúi vào tay tôi. Cô gái giữ trận địa an ninh của Đảng giật lại micro như giật súng, nhưng không giật lại được. Tôi nói vào micro: kính thưa quý vị nhưng micro câm tiếng. Có ai nói: nó cúp điện micro này rồi, nó là micro đểu. Mấy ông nhà văn to tiếng: ông Hảo lên bục Đoàn Chủ tịch ngay, trên đó có hai cái micro tốt nhất nước đấy…
Tôi hùng dũng lên bục cao Chủ tịch đoàn, giúi mồm vào hai chiếc micro như hai miệng súng chĩa vào tôi, đoạn kính thưa, rồi nói. Tôi mừng thầm, micro này vẫn còn chưa bị cúp: kính thưa quý vị, có cảm tưởng tôi đã đến nhầm địa chỉ, hình như đây không phải là Đại hội nhà văn, đây là một đại hội chính trị tranh giành quyền lực. Ở đây văn học không có chỗ tồn tại. Hội Nhà văn thì phải lịch lãm lịch sự, phải có văn hóa chứ, các vị đang đánh tráo khái niệm chính trị và văn học… Lập tức micro bị cúp… Tôi vẫn nói rất to hy vọng một số nhà văn ngồi hàng đầu nghe được: rằng ông Trung tướng nhà văn Hữu Ước không biết viết văn, sao ngồi Chủ tịch đoàn điều hành Đại hội rất xách mé, trịch thượng, xin ông xuống cho… So với một số nhà văn bậc thầy ngồi dưới, ông Ước chỉ là thằng bé con tập tành viết lách lăng nhăng…
Nhà thơ Hữu Việt đứng lên hét to: không được đối xử với nhà văn như thế, sao lại cúp micro anh Hảo. Rất nhiều nhà văn đứng lên quát: không nghe thấy gì, để cho người ta nói, nối lại micro đi… vô văn hóa, vô văn hóa, toàn micro đểu…
Không có micro, tôi đi đi lại lại trước mặt Chủ tịch đoàn một lúc rồi đành đi xuống…
Lập tức micro lại vang lên trong miệng người điều hành Đại hội: xin mời nhà văn Tô Nhuận Vĩ nói…
Chúng tôi bước xuống, bạn bè đỡ lấy tôi, bắt tay rối rít. Ai cũng bảo “nó” coi nhà văn như súc vật, bịp mồm người ta, không cho người ta nói là khinh bỉ toàn Đại hội. Tôi ngồi cạnh nhà thơ hàng đầu Việt Nam Bằng Việt, anh bảo tôi phản đối trò cúp micro vô văn hóa này, đây là vết nhơ không thể xóa nổi của Đại hội. Nhà thơ Anh Chi bắt tay tôi bảo: chúng nó thua ông rồi, chưa giao chiến mà nó đã thua một không, bọn khốn nạn, bọn vô văn hóa chứ đâu phải nhà văn, tao sẽ lên Chủ tịch đoàn chửi thẳng vào mặt chúng nó: chúng mày cúp micro của thằng Hảo là chúng mày ném bùn vào Đại hội đấy, chúng mày đã làm Đại hội thất bại vì đây là Đại hội bịt mồm… Phạm Đình Trọng bắt tay tôi: chúng nó đã biến ông thành Linh mục Nguyễn Văn Lý, ông bị một Đại hội lớn bịt mồm.
Giờ giải lao các nhà văn xúm đến bắt tay tôi, chửi bọn bịt mồm. Thanh Thảo cười ngặt nghẽo: chúng nó cho chú Hảo rơi vào cõi im lặng đáng sợ, Hảo ta câm hoàn toàn, dán giấy vào miệng mày, sướng chưa con… Nguyễn Quang Lập chống gậy ra cửa bảo: em vừa quát vào mặt thằng Phó ban Tuyên giáo: chúng mày súng ống đầy mình sao lại sợ Trần Mạnh Hảo tay không đến thế? Mỹ chúng mày không sợ mà sợ Hảo à, đồ ngu!
Chiều 5-8-2010, sau khi đài RFA gọi điện thoại phỏng vấn chúng tôi về sự kiện bịp mồm, ông Hữu Thỉnh xin lỗi Đại hội về sự cố kỹ thuật bị mất điện micro của anh Hảo rất đáng tiếc, chúng tôi xin lỗi và sẽ kiểm điểm sâu sắc những người phụ trách kỹ thuật âm thanh. Cả hội trường ồ lên: cắt micro, bịt mồm người ta rồi sao còn đổ lỗi cho kỹ thuật, dấu đầu lòi đuôi [cũng giống hệt như ông Đào Duy Quát mà chúng tôi đã đề nghị cách chức ngay lúc bấy giờ, khi ông ta hào hứng đưa trên mạng Điện tử Chính phủ Việt Nam tin Hải quân TQ diễu hành hoành tráng tại quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa... “của Trung Quốc”, bị công luận dồn dập lên án ông đã đổ lỗi cho người đánh máy “đánh nhầm”. Một giuộc cả thôi mà – BVN chú thêm].
Các nhà văn bảo tôi: xin lỗi vì trục trặc kỹ thuật nên ông Hảo không nói được vì micro mất điện, nếu quang minh chính đại thì phải mời anh Hảo lên nói lại chứ, bắn không nên đền đạn chứ. Nói dối lòi mẹ cái đuôi định hướng micro, micro đểu rồi còn xoen xoét cái miệng gian trá, bịp bợm. Đúng bọn này là bọn không lương thiện, không tử tế, còn lâu mới thành người mà dám khoác áo nhà văn, khoác áo Chủ tịch đoàn, thế giới nó khinh như mẻ, đám ma bùn chứ nhà văn gì chúng nó…
Một số nhà văn đã đi tìm hiểu, hỏi cán bộ công nhân viên Học viện Chính trị quốc gia rằng hệ thống âm thanh ở đây có bao giờ trục trặc chưa? Họ trả lời, đây là trường đảng của Bộ chính trị, trục trặc âm thanh có mà chết, không bao giờ bị trục trặc âm thanh, dàn âm thanh tốt nhất nước đấy… Với lại, hội trường này không bao giờ bị mất điện, tuyệt đối không bao giờ micro bị tắt tiếng như sự cố hôm nay đâu…
Sau hai ngày ngồi trong hội trường Đại hội, chúng tôi và rất nhiều anh em nhà văn phát hiện ra sự thật này: âm thanh micro của Đại hội là âm thanh đểu, micro đểu. Vì mỗi lần ông Hữu Thỉnh nói hay các ông trong Chủ tịch đoàn nói, hay những ông đọc tham luận y hệt xã luận báo Nhân dân thì âm thanh rất tốt, rất vang, rất rõ. Rõ đến nỗi tôi ngồi bên ngoài, đi trong sân của hội trường còn nghe rõ mồn một. Thế mà khi nhà văn lên nói hay lên tham luận mà họ không nắm được, họ bèn vặn rất nhỏ âm thanh micro. Tham luận của GS Phong Lê có nhắc đền Hoàng Sa, Trường Sa, nhắc đến nỗi nguy mất nước thì micro bị nhiễu, rè như kẻ khản đặc tiếng, nghe câu được câu chăng… Các tham luận hay phát biểu của Bùi Minh Quốc, Phạm Đình Trọng… đều bị micro đểu làm méo hết giọng. Đúng là quân đểu, micro đểu, Đại hội đểu…
Các nhà văn giờ giải lao xúm vào hỏi tôi, rằng ông định nói gì lúc đó, nạn nhân của micro đểu, tự do đểu, dân chủ đểu định nói gì mà “nó” sợ ông hơn sợ đế quốc Mỹ vậy? Tôi bảo, tôi đâu có cầm trong tay bản tham luận đâu mà “nó” cắt micro của tôi, tôi chỉ xin nói ba đến bốn phút mấy cảm nghĩ như sau:
Thứ nhất, tôi thấy sự thậtđất nước không có mặt tại hội trường này. Dân tộc ta, đất nước ta đang bị bọn giặc phương Bắc xâm lược; chiếm các quần đảo của ta, giết dân ta ngoài biển như giết ngóe, chiếm đất liền ta bằng kế hoạch bauxite thậm độc, trồng rừng đểu, khai quặng đểu để chiếm đất, chiếm rừng rồi ồ ạt di dân Tàu sang đất ta… Họa mất nước đang đến gần sát sạt. Vậy mà ông Hữu Thỉnh lờ đi, Chủ tịch đoàn lờ đi, đa số nhà văn lờ đi, tham luận chúng ta lờ đi… Làm như Đại hội Hội Nhà văn lần thứ VIII này đang diễn ra bên Trung Quốc chứ không diễn ra trên đất nước ta. Điều lo lắng quan tâm nhất của 85 triệu đồng bào không hiện diện trong hội trường này; thế thì chúng ta câm mồm để Trung Quốc bóp cổ đất nước, chúng ta đồng lòng với kẻ xâm lược à?
Thứ hai, tôi muốn cải chính giùm cho ông Hữu Thỉnh. Sau khi bài báo động trời của nhà văn Trang Hạ: “Em không phải nhà văn đâu” tung lên các trang mạng trong và ngoài nước, nhiều nhà văn hỏi chúng tôi; rằng có phải nhà thơ Hữu Thỉnh là người của Trung Quốc, do Trung Quốc cài cắm vào từ lâu để nắm Hội Nhà văn, sao thấy cách hành xử quốc tế của ông Thỉnh yêu nước Tàu hơn yêu nước Việt, làm cái gì cũng cốt để đẹp lòng thiên triều phương Bắc? Tôi bèn trả lời rằng, không nên kết luận sớm quá như vậy, chẳng lẽ ông Hữu Thỉnh lại đang tâm làm gian tế cho giặc hay sao?
Xin googbye Chủ tịch Hội Nhà văn Hữu Thỉnh
Kính xin ông Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam khóa VIII Hữu Thỉnh (ông Thỉnh đã làm Chủ tịch Hội ba khóa rưỡi) hãy rủ lòng thương, ban cho tôi ân đức, xin ngài hạ cố gạch tên chúng tôi trong danh sách hội viên. Xin cảm ơn ông trước. Chúng tôi không làm đơn xin ra khỏi Hội, vì khi vào Hội Nhà văn năm 1975, chúng tôi không phải làm đơn, được Hội Nhà văn tự động đưa vào Hội cùng mấy chục nhà văn trong văn nghệ giải phóng từ chiến khu về.
Qua Đại hội này, chúng tôi kết luận: Hội Nhà văn Việt Nam sinh ra không phải để phụng sự Tổ quốc và nhân dân Việt Nam, mà chỉ cốt phục vụ Đảng Cộng sản Việt Nam mà thôi. Mà Đảng Cộng sản Việt Nam thì không phải là dân tộc hay Tổ quốc Việt Nam.

Xin goodbye Đại hội bịp mồm!
Sài Gòn, ngày 07-8-2010
TMH

No comments:

Post a Comment