Sau vụ tầu thăm dò địa chất Bình Minh 2 và Viking 2 bị tầu Hải Giám Trung Cộng cắt dây cáp ngay trong vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam, vào ngày 26/05 và 09/06 vừa qua, những phản ứng bất nhất của nhà nước Cộng Sản Việt Nam, từ những lời tuyên bố cứng rắn của một số các khuôn mặt nổi đến những hoạt động trong lãnh vực quân sự, đến sự đàn áp mạnh tay các cuộc biểu tình yêu nước, khiến người ta phải tự hỏi thực chất đằng sau những trò trống đánh xuôi kèn thổi ngược đó là gì? Là những phương án phản ứng gian dối, hay là sự rối loạn trong tầng lớp lãnh đạo?
Ba ngày sau vụ cắt cáp tàu Bình Minh 2, bà Nguyễn Phương Nga, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao đã có những tuyên bố gay gắt khác thường. Bà nêu đích danh tàu Trung Cộng phá hoại chứ không ấp úng gọi là “tàu lạ” như lúc trước. Bà còn đòi Trung Cộng phải “chấm dứt ngay mọi hành động vi phạm và bồi thường thiệt hại đã gây ra cho Tập đoàn Dầu khí Việt Nam“. Sau đó, trong một lời tuyên bố, tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ Trưởng Quốc Phòng, coi việc tàu “chấp pháp” (của Trung Cộng) xử lý một tàu dân sự (Việt Nam) ở một vị trí rất sâu trong vùng biển Việt Nam là một “hành vi bạo lực”, và nhận đinh đó là một việc “nghiêm trọng”. Rồi thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lên tiếng chắc nịch là sẽ quyết tâm dùng sức mạnh tổng hợp của cả dân tộc để bảo vệ chủ quyền biển, đảo của Việt Nam.
Từ bao năm qua, ngư dân Việt Nam bị các lực lượng Trung Cộng bắn giết, cướp bóc, bắt cóc đòi tiền chuộc mạng ở ngay trong vùng biển Việt Nam, ngoài những phản đối chiếu lệ, chưa bao giờ thấy các nhân vật cao cấp trong guồng máy nhà nước CSVN xem đó là “hành vi bạo lực” và “nghiêm trọng” để có những phản ứng thích nghi trong việc bảo vệ nhân dân và chủ quyền biển, đảo. Lần này không những các giới chức hữu quyền CSVN lên tiếng mạnh mẽ, mà còn cho hải quân tập trận bắn đạn thật, rồi lại đưa ra bản tin nhắc nhở những thành phần quần chúng nào sẽ được miễn không bị động viên trong thời chiến; hải quân thì huấn luyện tìm kiếm, cứu nạn chung với tàu chiến của Hoa Kỳ, v.v….
Bên cạnh những động thái có vẻ như “quyết tâm” vừa kể, có lẽ để thể hiện chính sách “ngoại giao khôn khéo”, ngoài việc khẩn trương xúc tiến xây dựng “cung hữu nghị Việt – Trung” tại Hà Nội, thì hải quân Việt Nam không những đã phái tàu đi tuần tiễu chung với tàu hải giám Trung Cộng, mà còn đưa chiến hạm đi thăm viếng hữu nghị hải quân Trung Cộng. Quan trọng hơn, Thứ trưởng ngoại giao Hồ Xuân Sơn được bí mật phái sang Tàu với tư cách là đặc phái viên, đại diện lãnh đạo cao cấp của lãnh đạo Việt Nam, để họp bàn với Trung Cộng.
Không biết ông Sơn họp bàn những gì, mà bàn dân thiên hạ chỉ được biết khi có Thông cáo của Trung Cộng cho hay: Hai bên đã thống nhất “ngăn chặn các lời nói và hành động có thể làm tổn hại tới tình hữu nghị và sự tin tưởng lẫn nhau giữa nhân dân hai nước“. Đồng thời phía VN phải sớm thi hành các “Thỏa thuận về các Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa Việt Nam và Trung Quốc“.
Ngày 29/06, lại có một phái đoàn quân sự do Trung tướng Võ Tiến Trung, Giám đốc Học viện Quốc phòng Việt Nam hướng dẫn sang thăm viếng nước Tàu. Một lần nữa, mọi người chỉ được biết nội dung bàn thảo trong cuộc thăm viếng qua bài tường thuật trên kênh 7 Truyền hình Trung ương Trung Cộng. Qua đó cho biết: “Ông Trung cam kết rằng Việt Nam sẽ cố gắng tăng cường hiểu biết và tin tưởng Trung Quốc“. Đồng thời khẳng định “hai bên sẽ tăng cường trao đổi và hợp tác nhằm phát triển thêm quan hệ song phương và quan hệ giữa hai quân đội“, nhất là “xử lý các vấn đề tế nhị một cách đúng đắn”.
Nhìn vào những diễn tiến dồn dập nhưng rất mâu thuẫn vừa kể của giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam, người ta có thể đưa ra hai giả thiết để lý giải cho những diễn tiến này.
1/ Giả thiết thứ nhất: Gian dối để không ai biết ý định thật của lãnh đạo đảng CSVN.
- Đối với Trung Cộng: Lãnh đạo đảng CSVN muốn nói với đàn anh rằng: “Chúng tôi chỉ la lối để “giảm nhiệt” đám dân đen Việt Nam thôi, chứ vẫn tin tưởng vào tình đồng chí của hai đảng Cộng Sản anh em”. Bắc Kinh là bậc thầy của Hà Nội về ranh ma, tráo trở, thì làm sao Hà Nội có thể qua mặt được bằng trò gian dối này.
- Đối với Hoa Kỳ: Đánh lừa để Hoa Kỳ tưởng là Việt Nam đang sửa soạn chiến tranh chống sự bành trướng của Trung Cộng. Trò đánh lừa này chỉ là cách dùng vải thưa che mắt thánh, vì các viên chức Hoa Kỳ đọc được cả tiếng Việt lẫn tiếng Hoa. Gian dối sao được.
- Đối với nhân dân Việt Nam: Để xả nồi áp xuất, giảm cơn thịnh nộ của nhân dân VN, được thể hiện các cuộc biểu tình, miễn sao công an và các lực lượng an ninh “ngăn chặn các lời nói và hành động có thể làm tổn hại tới tình hữu nghị và sự tin tưởng lẫn nhau giữa nhân dân hai nước” (như Trung Cộng đòi hỏi). Đây là chiêu thức “đẹp lòng nhân dân, vừa lòng quan thầy”. Chỉ cần suy xét cẩn thận một chút là sẽ thấy chiêu thức này rõ ràng là thất bại ở cả hai phía. Dân Việt hôm nay đã khác với 10 năm trước. Internet đã giúp họ biết quá rõ những mánh lới của đảng. Chính họ đã chỉ ra các mâu thuẫn giữa tuyên bố của Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh và Nguyễn Phương Nga chỉ trong vòng 72 tiếng đồng hồ. Phía Tầu cũng chẳng hài lòng. Chẳng thế mà lời của những viên tướng Tàu đòi “đánh vỡ mặt Việt nam“, đòi “dạy cho Việt Nam một bài học nữa” tiếp tục vang lên trên đủ mọi diễn đàn của Trung Cộng. Thế thì gian dối sao được!
2/ Giả thiết thứ hai: Rối loạn trong hàng ngũ lãnh đạo đảng CSVN.
- Với lối làm việc “cá nhân phụ trách, tập thể lãnh đạo”, khó có loại kế hoạch gì mà các quan chức cao nhất nước lại có những tuyên bố và việc làm ngược nhau chan chát, nhiều lần trong thời gian rất ngắn như thế. Những tuyên bố mâu thuẫn này không chỉ tròng tréo giữa các ngành, mà có khi lại xẩy ra trong cùng một ngành, đặc biệt là Quốc Phòng và Ngoại Giao. Chuyện lạ là trước những vấn đề sinh tử của đất nước, nhân vật quan trọng nhất là ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng chẳng hề thấy mở miệng nói một lời nào. Hội nghị Trung Ương 2 vừa họp xong cũng không hề bàn đến vấn đề biển Đông. Sự rối loạn này khiến người ta có cảm tưởng mấy ông thứ trưởng như Nguyễn Chí Vịnh, Hồ Xuân Sơn là những người quyết định chính sách.
- Bên cạnh đó, hiện tượng các quan chức ban ngành mạnh ai nấy phát biểu còn là chỉ dấu cho thấy “ông vua tập thể” Bộ Chính Trị đang lúng túng, bí lối và sợ trách nhiệm, chẳng biết phải phản ứng làm sao. Sự lừng khừng, lúng túng này khiến người ta nhớ đến Bộ Chính Trị của những năm cuối thập niên 80 trong thế kỷ trước. Lúc đó, sự khiêu khích trong nhiều ngày của tàu chiến Trung Cộng đã khiến cho vùng biển Trường Sa như sôi sục lên. Bộ tư lệnh hải quân Việt Nam liên tục điện hỏi bộ chính trị “Trung Quốc là bạn hay là thù?” và chờ lệnh. Nhưng chỉ nhận được sự im lặng tuyệt đối của giới lãnh đạo. Hậu quả sự lúng túng của bộ phận lãnh đạo cao nhất nước lúc đó ra sao thì người ta đã biết.
- Sự lúng túng hiện nay càng thể hiện rõ ràng hơn qua việc họ đã không thể nào có được lời giải đáp trước những yêu cầu rất chính đáng của những nhà trí thức Việt Nam là phải minh bạch những thoả thuận với Trung Cộng trong chuyến đi Tàu của Thứ Trưởng Hồ Xuân Sơn, cũng như về công hàm Phạm Văn Đồng. Cả hai vấn đề này nay không còn bưng bít được nữa, vì chính phía Trung Cộng đã công khai hoá trên các phương tiện truyền thông của họ. Như vậy tại sao phía giới lãnh đạo CSVN lại không thể cho nhân dân được biết, nếu những chuyện đó không có điều gì khuất tất?
Tóm lại, những động thái rất “kỳ lạ” của giới lãnh đạo CSVN: một mặt phản đối Trung Cộng, một mặt hội thảo với Mỹ về Biển Đông, với tin đồn về liên minh quân sự với Mỹ,… Mặt khác lại đàn áp, ngăn cản các cuộc biểu tình chống Trung Cộng, và cho đặc sứ sang Bắc Kinh nhằm đạt được những mật ước mới… Gộp lại tất cả những sự kiện này cho người ta thấy điều nổi bật là sự khiếp nhược và lúng túng của giới lãnh đạo đảng CSVN đối với Trung Cộng. Một chuyên gia có uy tín về các vấn đề Việt Nam là Giáo sư Carl Thayer, thuộc Diễn đàn Nghiên cứu quốc phòng đại học New South Wales (Úc) cũng đưa ra nhận xét tương tự khi nói với đài BBC rằng “đang có các chỉ dấu cho thấy nội bộ lãnh đạo cao nhất của Việt Nam chia rẽ sâu sắc về vấn đề quan hệ với Trung Quốc”. Phải chăng đất nước chúng ta đang đối đầu với hiểm họa khủng khiếp, trong hoàn cảnh tay chân bị trói chặt, và bộ phận tự nhận là “khối óc” để lãnh đạo thì lại rối loạn đến tê liệt trong sự sợ hãi ngoại bang phương Bắc?
Giữ Ghế Và Giữ Nước
Tôi tha phương cầu thực đã lâu, vốn liếng tiếng Việt cứ theo thời gian mà dần dần… cạn. Trò chuyện với đồng hương, đôi lúc, vẫn chêm vài chữ tiếng Anh – nghe kỳ chết mẹ!
Nói đã thế, đọc cũng mỗi lúc một thêm vất vả. Hôm rồi, xem một đoạn văn ngắn (giới thiệu bài “Tự Thuật Của Hà Sĩ Phu Về Một Cuộc Toạ Đàm Cùng Sứ Quán Hoa Kỳ”) trên mạng Bauxite Việt Nam mà cứ băn khoăn mãi:
“… Cũng như quý độc giả, BVN xin lắng nghe những gì tâm huyết của ông Hà Sĩ Phu, trong khi vẫn xem xét cân nhắc các chủ kiến của mình, đã từng công bố trên hai bài xã luận gần đây nhất. Ví dụ: theo chúng tôi cái gọi là chủ nghĩa xã hội Trung Quốc chỉ là một sự lừa mị nhân dân Trung Quốc và lừa mị cả giới cầm quyền Việt Nam cùng một số nước ‘anh em’ khác – cái thứ chủ nghĩa xã hội giả hiệu đó đã và đang là một trong hai gọng kìm bóp Việt Nam đến lè lưỡi, nhằm phục vụ không phải việc xây dựng chủ nghĩa xã hội mà ngược lại, là giành thắng lợi cho chủ nghĩa dân tộc cực đoan bá quyền bành trướng của chính Trung Quốc, và làm suy yếu hẳn chủ nghĩa dân tộc chính nghĩa vốn có tiềm năng trở thành một sức mạnh vô địch trong cơ thể dân tộc chúng ta từ bao đời. Nếu người cầm quyền Việt Nam còn mắc vào cái bẫy tai hại đó, nhất là còn tư duy theo kiểu chủ nghĩa cộng sản quốc tế, đảng ‘anh’ nói gì thì đảng ‘em’ phải vâng lời, thì mọi cố gắng trước nay nhằm gầy dựng lại tinh thần dân tộc của các nhà cách mạng lão thành và trí thức chân chính sẽ chỉ là công cốc. Tuy nhiên, nếu sự thể không tránh được thì điều đó âu cũng không phải là hoàn toàn bất lợi, vì đó cũng là thời cơ để nhìn rõ trắng đen, gian ngay, góp phần vào quy luật thanh lọc của lịch sử.”
“Về quan hệ giữa Việt Nam với các nước có vị thế siêu cường hiện tại, nhất là Hoa Kỳ, trong ván cờ toàn cầu hóa hiện nay, chúng tôi chủ trương luôn luôn phải tỉnh táo, vì Hoa Kỳ tuy rất mạnh, là một chỗ dựa lý tưởng, song trong mọi mối quan hệ họ cũng phải nhắm vào hai chữ ‘lợi ích’ đối với nước họ là chính. Tuy nhiên, không vì thế mà cứ bảo lưu cái gọi là ‘cảnh giác’ ngu tối và không kịp thời vạch ra một chiến lược đầy đủ, sáng suốt để đặt mình vào đúng giữa dòng chảy của lịch sử cũng như tiến hành mọi mối quan hệ thật đúng thời cơ, không chậm trễ, khiến lại rơi vào dòng nước ngược một cách tai hại. Điều này đòi hỏi người cầm quyền một bản lĩnh đột xuất, làm sao chuẩn bị sẵn trong đầu một cương lĩnh với tầm nhìn viễn kiến về nhiều phương diện, và vạch được trước hàng chục chứ không phải chỉ một thế cờ. Nhất là không thể để tình trạng manh mún, rệu rã, vô lực, xa lánh quần chúng và trí thức, đụng đâu hỏng đấy, và đối phó từng việc theo kiểu ‘tiểu khí’ như hiện nay…”
Tôi không chắc là mình hiểu rõ nghĩa của hai chữ “tiểu khí” trong đoạn văn thượng dẫn. Việt Nam Tự Điển – Khai Trí Tiến Đức không thấy có hạn từ này. Trong máy có lắp sẵn Vdict.com nên xem qua (Vietnamese – Vietnamese Dictionary) thì thấy ghi rằng: “danh từ [ít dùng] tính khí hay tự ái, tức giận vì những điều nhỏ nhặt.” French – Vietnamese Dictionary cũng chú nghĩa tương tự: “habitude de se mettre en colère pour riens và petiteness d’esprit” mà theo tôi hiểu là tâm địa hẹp hòi hay lòng dạ nhỏ nhen.
Chả hiểu tâm địa và lòng dạ của qúi vị lãnh đạo ở Việt Nam ra sao mà những bậc thức giả của đất nước này phải lên tiếng cảnh báo (nghe) não nề đến thế? Câu trả lời có thể tìm được (ngay) trên mạng Bauxite Việt Nam, qua nội dung của “Một Thông Báo Khẩn,” đọc được vào hôm 19 tháng 6 năm 2011:
“Bạn đọc thân mến,
Trong vòng ba ngày qua, trang boxitvn.net bị ‘kẻ lạ’ và ‘kẻ quen’ liên tục tấn công DDoS (từ chối dịch vụ), ra đòn hàng loạt, nặng nhất từ trước đến nay.
Cho tới giờ phút này, có thể nói chúng đã chia thành 3 đợt đột kích vào trang mạng để quyết phá cho được hàng phòng ngự của chúng tôi. Sau đợt đầu, kỹ thuật viên chúng tôi kiên cường chống trả, đẩy lùi được một lúc. Tiếp đó chúng lại tấn công đợt thứ nhì, và lại bị đẩy lùi. Ngay giờ phút này chúng đang tấn công đợt thứ 3 (tăng công suất lên gần gấp 3 lần đợt đầu tiên).
Trước trận đòn sinh tử, chúng tôi vẫn không lùi bước.
Tình hình ra sao sẽ xin thông báo tiếp tới quý bạn.”
Trước đó, không lâu, trên trang mạng Dân Luận, độc giả cũng đã có dịp xem qua một đoạn văn với nội dung tương tự:
“Một xã hội muốn phát triển cần có phản biện, cần chấp nhận tranh luận. Nếu các anh nghĩ những gì Dân Luận nói là không đúng, chúng tôi sẵn sàng đón nhận những phản biện của phản biện từ các anh, để hai bên có thể hiểu nhau hơn, đồng thời giúp cho bên thứ ba, các độc giả, có cái nhìn đúng đắn hơn về một sự kiện cụ thể… Thay vì đối thoại, các anh đã chọn phương pháp bịt miệng đối phương. Thay vì thuyết phục, các anh lại tìm cách gieo rắc sự sợ hãi và nghi ngờ, bằng cách tung thông tin cá nhân của các thành viên Dân Luận lên mạng. Điều đó chứng tỏ các anh không chứng minh được chúng tôi sai. Nó cho thấy các anh đang bối rối và sợ hãi trước sự lan truyền ngày càng rộng hơn của sự thật trên mạng Internet.”
Đọc đến đây thì một kẻ kém cỏi tiếng Việt (cỡ tôi, hay hơn nữa) cũng phải hiểu ra thế nào cách hành sử “tiểu khí” của những vị quan chức lãnh đạo ở Việt Nam, hiện tại. Vấn đề, đã thế, lại chưa dừng ở đó. Tâm địa hẹp hòi, và lòng dạ nhỏ nhen của họ không chỉ thể hiện (giới hạn) trong lãnh vực truyền thông.
Ngày 1 tháng 7 năm 2011, trên mạng Đàn Chim Việt, người ta đọc được “Đơn Thư” của một công dân Việt Nam, bà Cù Thị Xuân Bích, với lời mở đầu như sau:
“Kính gửi: Quý Báo
Gần đây có một số Công an (An ninh) đã đến từng nhà riêng của những người ký Kiến nghị yêu cầu trả tự do cho TS Cù Huy Hà Vũ để đe dọa và tung tin bịa đặt về tư cách của TS Cù Huy Hà Vũ, hòng gây hoang mang trong dư luận, dọn đường cho việc xét xử TS Cù Huy Hà Vũ trước phiên tòa phúc thẩm sắp diễn ra . Vì những lý do đó mà hôm nay, tôi, Cù Thị Xuân Bích, em gái TS Cù Huy Hà Vũ, đã có đơn thư gửi tới Bộ Chính trị, Ban Bí Thư, Chủ tịch nước, Bộ trưởng Bộ Công an, Chánh án Tòa án tối cao và Viện trưởng VKS nhân dân tối cao. Đề nghị Quý báo cho đăng để những ai quan tâm được rõ.
Trân trọng cảm ơn Quý Báo”
Cách đó chưa lâu, vào ngày 2 tháng 12 năm 2010, một công dân Việt Nam khác, bà Dương Thị Tân cũng đã cho phổ biến một bức “Thư Tố Cáo”. Xin được trích dẫn vài đoạn ngắn:
“Con tôi đã 2 lần bị chận đánh ngoài đường, gây thương tích (có người chứng kiến). Bản thân tôi cũng bị chận đánh nhiều lần. Ông Nguyễn Văn Hải từng ‘được’ Trung tá Hoàng Trọng Dũng (An ninh CA TPHCM) nghênh ngang tuyên bố: ‘Đánh để bác sĩ nhìn không ra, luật sư tìm không thấy, đánh cho mất khả năng đàn ông, chích cho lây nhiễm AIDS, làm cho suy kiệt mà chết’. Nhà tôi từng bị cột cửa bên ngoài nhiều lần vào các ngày 8/3/2010, 11/3/2010, 13/3/2010 và 22/10/2010 khi các con tôi đang ở bên trong. (Ngày 13/3/2010 tôi có lên CAP8 quận 3 trình báo sự việc 4 lần nhưng CAP8 quận 3 không xuống xem xét và giải quyết).”
“Trong cuộc sống, gia đình tôi không gây thù chuốc oán, chính quyền địa phương chưa một lần phải xử lý về vấn đề gì, thì tại sao giờ này bản thân ông Hải, tôi (Dương Thị Tân, người luôn được Cơ quan Công an nói rằng ‘không có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan đến ông Hải’) và các con của chúng tôi luôn bị đe dọa đến mạng sống, các con tôi còn bị tước đi quyền được đi học, thi cử một cách tùy tiện, trái pháp luật (cả 2 cháu đều bị nhiều lần). Điều đáng nói là những việc làm vô nhân đó lại được một bộ phận người khi hành động luôn luôn nhấn mạnh rõ ràng: ‘Chúng tôi là CAND đang làm nhiệm vụ theo lệnh của cấp trên’, luôn luôn tự nhận họ ‘đại diện cho luật pháp’, ‘đại diện cho nhân dân’. Họ hành động và hò hét như thể họ được ‘miễn dịch’ với luật pháp, hay họ là một thế lực được luật pháp bảo kê. Tất cả những việc xảy ra đó được một số cán bộ Công an lý giải một cách đơn giản khi tôi hỏi họ tại sao, họ trả lời: ‘Tại vì ông Hải. Tại vì ông Hải không biết lượng sức mình, tại vì ông Hải dám nói đến biển đảo, đất liền bị mất trong khi nhà nước chưa nói’, v.v.”
Ông Nguyễn Văn Hải không phải là người duy nhất đang bị cầm tù vì “dám nói đến biển đảo, đất liền bị mất.” Một công dân khác, bà Phạm Thanh Nghiên cũng bị bắt vào ngày 18/09/2008, khi đang tọa kháng tại nhà (với hai khẩu hiệu “Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam” và “Phản Đối Công Hàm Bán Nước 14/09/1958) rồi bị kết án về tội tuyên truyền chống nhà nước XHCN, vì là tác giả của bài viết “Uất Ức – Biển Ta Ơi.”
Cùng thời điểm này, liên tiếp trong bốn ngày (6,7,8 và 9) vào tháng mười năm 2009, nhiều người Việt khác [*] cũng đã bị tuyên án chỉ vì họ đã kêu gọi sự bảo toàn lãnh hải, và tuyên xưng chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam bằng biểu ngữ.
Bút Ký của nhà báo Nguyễn Thượng Long, đọc được trên Dân Luận vào ngày 7 tháng 7 năm 2011, có đoạn:
“Hành xử như thế với những người dân biểu lộ lòng yêu nước một cách ôn hoà, họ đã chính thức phủ nhận vai trò của nhân dân, chính thức khai trừ nhân dân ra khỏi các yếu tố được gọi là tiềm năng, là nguồn lực để bảo vệ đất nước…“
“Hành xử như thế” thì giữ ghế (e) cũng không xong, chứ mong chi giữ nước.
Tưởng Năng Tiến
Thích Trí Quang, một thiếu phụ hai chồng
Thông thường từ cuộc chiến đấu chống cộng trước 1975 đến hiện nay, hễ ai có biểu hiện thân cộng, hoặc đối lập với chính quyền Miền Nam, người ta nghĩ ngay người đó là Cộng Sản, không những người đời gán cho hai chữ Cộng Sản, mà chính bản thân người thân cộng, hoặc đối lập cũng lầm tưởng chính mình cộng Sản! Đọc trong tác phẩm Trại Kiên Giam của tác giả Nguyễn Chí Thiệp, Continue reading
Sự khó xử của nhà cầm quyền
- Vi phạm nhân quyền tại Việt Nam làm trở ngại bang giao Việt-Mỹ
- Giao tranh ác liệt lại bùng nổ tại thủ đô Libya
- Giá vàng thu hút nhiều người đi tìm vàng
- Hình ảnh Tướng Võ Nguyên Giáp vẫn là nguồn khích lệ cho người dân
-
NHỤC QUỐC THỂ - Ôi ! xót xa tủi nhục cho Người con gái Việt Nam !!!
No comments:
Post a Comment