Trân Quang Thành (Việt Nam)
Trần Quang Thành Trung Quốc. |
Trần Quang
Thành, một người dân Hà Nội. Nghe tới tên Trần Quang Thành, với phản
ứng tự nhiên đầu tiên, chúng ta nghĩ ngay rằng nhân vật ấy là người
Việt Nam. Điều ấy quả không sai.
Trần Quang Thành Việt nam có thật (và
câu chuyện của ông ta có khi còn đau thương hơn chuyện ông Trần Quang
Thành bên Tàu) Ông là một người Việt sinh sống, làm việc và phục vụ
chế độ Cộng sản miền Bắc. Để chính xác hơn, chúng ta có thể gọi ông ấy
là Việt Cộng, và trở thành nổi tiếng do cách đối xử cạn tàu ráo máng
của chính quyền Cộng sản Việt Nam.
Sinh năm 1941, sau khi tốt nghiệp bậc
trung học tại Hà Nội, năm 18 tuổi ông Trần Quang Thành gia nhập ngành
truyền thông. Từ 1959 đến năm "ngừng bắn" 1973, ông là phóng viên Đài
Tiếng Nói Việt Nam. Từ 1974 ông chuyển sang làm phóng viên dặc trách
các đề tài thời sự, chính trị, ngoại giao, quân sự cho đài truyền hình
Việt Nam suốt 22 năm. Trở về từ chiến trường Miên với một chân bị
thương tật năm 1982, số phận ông tưởng đã có thể an nhàn, với nhiệm vụ
"ngồi mát ăn bát vàng", lo xây dựng cơ sở hạ tầng và đào tạo phóng viên
cho các đài truyền hình địa phương, và chuyên về thủ tục nhập cảng máy
móc cho ngành truyền thanh truyền hình trực thuộc Viện Nghiên cứu Kỹ
thuật Phát thanh Truyền hình Sài Gòn.
Dưới danh xưng "nhà nước và nhân dân cùng làm, địa phương và trung ương cùng làm," cơ quan của ông Thành cố vấn cho các địa phương tiến hành xây dựng đài, lên danh sách nhập cảng máy móc và phương tiện kỹ thuật để trang bị, nhưng việc xoay sở để có ngoại tệ là việc của địa phương. Trong thực tế, sau khi cơ quan của ông Thành xin được giấy phép rồi, tập đoàn tham nhũng ở "Viện Nghiên cứu" dùng tiền vốn của các đài địa phương để nhập cảng những thiết bị theo nhu cầu tiêu thụ ngoài thị trường. Sau khi máy móc về nước, họ mang ra chợ trời Huỳnh Thúc Kháng bán lại, lấy tiền lời đút túi, còn tiền vốn tiếp tục mua sắm thiết bị nữa, cuộc kinh doanh bằng vốn kẻ khác quay vòng trên tờ giấy phép xây dựng đài truyền hình địa phương Khi ông Thành đặt vấn đề, lãnh đạo cơ quan thách thức ông cứ việc phúc trình.
Dưới danh xưng "nhà nước và nhân dân cùng làm, địa phương và trung ương cùng làm," cơ quan của ông Thành cố vấn cho các địa phương tiến hành xây dựng đài, lên danh sách nhập cảng máy móc và phương tiện kỹ thuật để trang bị, nhưng việc xoay sở để có ngoại tệ là việc của địa phương. Trong thực tế, sau khi cơ quan của ông Thành xin được giấy phép rồi, tập đoàn tham nhũng ở "Viện Nghiên cứu" dùng tiền vốn của các đài địa phương để nhập cảng những thiết bị theo nhu cầu tiêu thụ ngoài thị trường. Sau khi máy móc về nước, họ mang ra chợ trời Huỳnh Thúc Kháng bán lại, lấy tiền lời đút túi, còn tiền vốn tiếp tục mua sắm thiết bị nữa, cuộc kinh doanh bằng vốn kẻ khác quay vòng trên tờ giấy phép xây dựng đài truyền hình địa phương Khi ông Thành đặt vấn đề, lãnh đạo cơ quan thách thức ông cứ việc phúc trình.
Trân Quang Thành (Việt Nam)
Bản báo cáo chi tiết của Trần Quang
Thành dẫn đường cho công an mở cuộc điều tra, thu hồi số hàng hóa trị
giá gần 30 ngàn đô của thời giá năm 1987, và dẫn đến chỗ cả bản thân
ông Thành lẫn người con gái mất việc. Để hợp pháp hóa việc trói tay ông
Thành, năm 1988, lãnh đạo cơ quan đẩy ông trở về Hà Nội, vẫn trong sổ
lương của đài truyền hình Việt Nam nhưng ông bị vô hiệu hóa, ngồi chơi
xơi nước, và lãnh trợ cấp thất nghiệp để sống qua ngày.
Để thoát cảnh ăn không ngồi rồi, Trần
Quang Thành trở lại viết báo, mở đầu là phóng sự "Đường dây buôn bán
phụ nữ qua biên giới", phơi bày ra ánh sáng đường dây trải dài từ Hà
Nội, Hải Phòng vào tận Nha Trang, Cần Thơ, Sài Gòn để xuất cảng chui
đàn bà con gái Việt Nam qua Mã Lai, Ma Cao và Miên phục vụ thị trường
tình dục. Sau khi phóng sự được truyền thanh, công an đến gặp để xin
ông cung cấp tài liệu cho họ phá án. Lần này, ông Thành không cho. Tác
giả bài báo tâm sự: "Tôi không còn tin công an. Tôi đã có quá đủ kinh
nghiệm sau vụ chống tham nhũng lần trước ở Viện Nghiên cứu Kỹ thuật
Phát thanh Truyền hình Sài Gòn rồi. Lần ấy công an cũng yêu cầu tôi
cung cấp tài liệu để phá án, nhưng sau khi thủ đắc tài liệu và chứng
cớ, công an đã gặp riêng để thông đồng với bọn tham nhũng, và nhận chìm
xuồng vụ án. Kết quả chỉ có hai bố con tôi mất việc".
Lần này, bị Trần Quang Thành từ chối, công an báo cáo cho Tổng Bí Thư Đỗ Mười; ông Mười cho thư ký xuống truyền lệnh Trần Quang Thành phải cung cấp tài liệu, vào dạo tháng 10/1989. Với tài liệu cụ thể, chỉ trong vòng 1 tuần, công an Hà Nội "phá" xong vụ trọng án, và kết quả là bọn xã hội đen bắn tin cho biết hoặc sẽ giết, hoặc sẽ làm cho anh nhà báo thân tàn ma dại. Như thế, rõ ràng chính công an đã tiết lộ cho các hung thủ biết người cung cấp tài liệu là Trần Quang Thành.
Vài tháng sau, trùng hợp với quyết định của chủ tịch hội đồng bộ trưởng về công tác chống buôn lậu thuốc lá nước ngoài, Trần Quang Thành lại viết phóng sự "Đường dây buôn lậu thuốc lá ngoại bằng đường bưu điện và đường hàng không". Mấy hôm sau, lại cũng Tổng Bí Thư Đỗ Mười cho người xuống ra lệnh cho ông cung cấp tài liệu để phía công an phá án.
Đúng là công an có "phá" án, nghĩa là thay vì bắt chính thủ phạm đưa thuốc lá từ Nam ra Bắc là Vinh Lé, Hà Nội lại cho tuyên đọc lệnh bắt Cường Ngọng, thằng bé 16 tuổi con của Vinh Lé, trong khi Vinh Lé đứng đấy xem công an lập biên bản. Trần Quang Thành phản đối. Ngày hôm sau, khi công an ầm ỹ xe pháo tới diễn vở tuồng bắt Vinh Lé, thì thằng bố đã bỏ trốn từ khuya. Tháng 3/1991, chúng đưa thằng con ra tòa, và thằng bé vô can bị tuyên án 3 năm tù. Mấy tuần sau, vào một đêm đầu tháng 4 Vinh Lé đã trở về. 12 giờ đêm, công an hình sự do trung tá Đỗ Kim Tuyến đột nhập vào nhà để bắt, Vinh Lé xuất chưởng bằng tờ lệnh 'ngưng truy nã' do Nguyễn Đức Nhanh, trung tá trưởng phòng cảnh sát điều tra xét hỏi ký. Thế là cuộc bắt giữ đã bị vô hiệu hóa. Để biết mạng lưới mafia đang ngang nhiên thao túng bên trong bộ máy chính quyền Việt Nam thế nào, chúng ta chỉ cần biết hiện nay Nguyễn Đức Nhanh là trung tướng Phó Tổng Cục trưởng Tổng Cục An ninh 2 thuộc Bộ Công an Việt Nam kiêm Giám đốc Công an thành phố Hà Nội kiêm đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XII Quận Ba Đình, Cầu Giấy của thủ đô Hà Nội.
Ngay sau màn công an tép riu đụng đầu lệnh 'ngưng truy nã', ký giả Trần Quang Thành phổ biến bài báo "Ông Nhanh ký nhanh quá!", trong đó tác giả nói huỵch toẹt rằng lực lượng công an chỉ bảo vệ cho bọn tham nhũng chứ không hề bảo vệ cho lực lượng chống tham nhũng. Ba tháng sau, tác giả bài báo mới thấm thía hết hậu quả của ngòi bút mình. 5g30 sáng 4/07/1991, khi ông Trần Quang Thành đang cởi trần và mặc quần xà lỏn quét sân nhà chuẩn bị cho người con gái bày hàng quán bán bún ốc, riêu cua, một thanh niên trên dưới 20 tuổi ghé vào hỏi "chú ơi cho cháu hỏi nhà báo Trần Quang Thành ở đâu?" Liền sau khi ông Thành trả lời "Là tôi đây", hắn đã hắt nguyên một ca đầy acid vào mặt Trần Quang Thành.
Lượng acid quá nhiều tạt vào mặt và chảy dài xuống hai cánh tay ông Thành, làm nạn nhân phải đi cấp cứu và trải qua 15 cuộc giải phẫu, rồi nằm điều trị tại bệnh viện trên một năm. Ngày nay, hai cánh tay còn đầy những vết sẹo cháy dính da, mắt trái mù, mất cả miệng lẫn mũi, thương tật tới 81%, riêng khuôn mặt bị tàn phá và biến dạng đến độ ghê rợn (xem trong hình đăng kèm), mặc dù đã được tái tạo phần nào những chỗ trên khuôn mặt đã bị chất cường toan ăn mất đi.
Lần này, bị Trần Quang Thành từ chối, công an báo cáo cho Tổng Bí Thư Đỗ Mười; ông Mười cho thư ký xuống truyền lệnh Trần Quang Thành phải cung cấp tài liệu, vào dạo tháng 10/1989. Với tài liệu cụ thể, chỉ trong vòng 1 tuần, công an Hà Nội "phá" xong vụ trọng án, và kết quả là bọn xã hội đen bắn tin cho biết hoặc sẽ giết, hoặc sẽ làm cho anh nhà báo thân tàn ma dại. Như thế, rõ ràng chính công an đã tiết lộ cho các hung thủ biết người cung cấp tài liệu là Trần Quang Thành.
Vài tháng sau, trùng hợp với quyết định của chủ tịch hội đồng bộ trưởng về công tác chống buôn lậu thuốc lá nước ngoài, Trần Quang Thành lại viết phóng sự "Đường dây buôn lậu thuốc lá ngoại bằng đường bưu điện và đường hàng không". Mấy hôm sau, lại cũng Tổng Bí Thư Đỗ Mười cho người xuống ra lệnh cho ông cung cấp tài liệu để phía công an phá án.
Đúng là công an có "phá" án, nghĩa là thay vì bắt chính thủ phạm đưa thuốc lá từ Nam ra Bắc là Vinh Lé, Hà Nội lại cho tuyên đọc lệnh bắt Cường Ngọng, thằng bé 16 tuổi con của Vinh Lé, trong khi Vinh Lé đứng đấy xem công an lập biên bản. Trần Quang Thành phản đối. Ngày hôm sau, khi công an ầm ỹ xe pháo tới diễn vở tuồng bắt Vinh Lé, thì thằng bố đã bỏ trốn từ khuya. Tháng 3/1991, chúng đưa thằng con ra tòa, và thằng bé vô can bị tuyên án 3 năm tù. Mấy tuần sau, vào một đêm đầu tháng 4 Vinh Lé đã trở về. 12 giờ đêm, công an hình sự do trung tá Đỗ Kim Tuyến đột nhập vào nhà để bắt, Vinh Lé xuất chưởng bằng tờ lệnh 'ngưng truy nã' do Nguyễn Đức Nhanh, trung tá trưởng phòng cảnh sát điều tra xét hỏi ký. Thế là cuộc bắt giữ đã bị vô hiệu hóa. Để biết mạng lưới mafia đang ngang nhiên thao túng bên trong bộ máy chính quyền Việt Nam thế nào, chúng ta chỉ cần biết hiện nay Nguyễn Đức Nhanh là trung tướng Phó Tổng Cục trưởng Tổng Cục An ninh 2 thuộc Bộ Công an Việt Nam kiêm Giám đốc Công an thành phố Hà Nội kiêm đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa XII Quận Ba Đình, Cầu Giấy của thủ đô Hà Nội.
Ngay sau màn công an tép riu đụng đầu lệnh 'ngưng truy nã', ký giả Trần Quang Thành phổ biến bài báo "Ông Nhanh ký nhanh quá!", trong đó tác giả nói huỵch toẹt rằng lực lượng công an chỉ bảo vệ cho bọn tham nhũng chứ không hề bảo vệ cho lực lượng chống tham nhũng. Ba tháng sau, tác giả bài báo mới thấm thía hết hậu quả của ngòi bút mình. 5g30 sáng 4/07/1991, khi ông Trần Quang Thành đang cởi trần và mặc quần xà lỏn quét sân nhà chuẩn bị cho người con gái bày hàng quán bán bún ốc, riêu cua, một thanh niên trên dưới 20 tuổi ghé vào hỏi "chú ơi cho cháu hỏi nhà báo Trần Quang Thành ở đâu?" Liền sau khi ông Thành trả lời "Là tôi đây", hắn đã hắt nguyên một ca đầy acid vào mặt Trần Quang Thành.
Lượng acid quá nhiều tạt vào mặt và chảy dài xuống hai cánh tay ông Thành, làm nạn nhân phải đi cấp cứu và trải qua 15 cuộc giải phẫu, rồi nằm điều trị tại bệnh viện trên một năm. Ngày nay, hai cánh tay còn đầy những vết sẹo cháy dính da, mắt trái mù, mất cả miệng lẫn mũi, thương tật tới 81%, riêng khuôn mặt bị tàn phá và biến dạng đến độ ghê rợn (xem trong hình đăng kèm), mặc dù đã được tái tạo phần nào những chỗ trên khuôn mặt đã bị chất cường toan ăn mất đi.
Trong thời gian này, gia đình ông đã gửi
đơn lên phòng cảnh sát điều tra của công an thành phố, để rồi được đội
trọng án của công an Hà Nội và đội cảnh sát điều tra công an quận Đống
Đa vào bệnh viện thăm hỏi, và báo cho nạn nhân biết "vụ án của bác đã
được báo cáo lên bộ rồi. Trung Tướng Phạm Tâm Long, thứ trưởng thường
trực Bộ Nội Vụ đã chỉ đạo một ban chuyên án. Sở Công An Hà Nội cũng có
một ban chuyên án do ông Vũ Đình Hoành làm trưởng ban. Chúng tôi đến
đây để làm nhiệm vụ thu thập bằng chứng". Về sau, ông Thành kể "họ giao
hẹn với tôi là tuyệt đối tôi không được cung cấp tư liệu cho các báo.
Vì khi các báo đăng vụ của tôi lên, nếu có người vào bệnh viện giết tôi
để thủ tiêu chứng cớ thì phía công an không chịu trách nhiệm".
Từ chỗ ông TQT đã im lặng để bảo toàn
tính mạng, không một tờ báo nào trong nước biết để loan tin về vụ tạt
acid này. Mười bốn tháng sau, đến khi nạn nhân Trần Quang Thành xuất
viện, vụ án vẫn chìm xuồng. Tới tháng 11/1992, tờ Tuần Tin Tức đăng bài
"Nỗi Đau Người Mẹ", kể về bà mẹ của Trần Quang Thành, người từ năm 1960
đã từng nhận nuôi 30 đứa trẻ mồ côi, vừa cho đi học chữ vừa học nghề.
Sau ba mươi năm đóng góp, người mẹ nay chỉ có một người con trai duy
nhất đang lâm cảnh tàn tật không nơi nương tựa. Bài báo lọt vào mắt Đỗ
Mười, ông ra lệnh cho Bộ Lao Động Thương Binh Xã Hội và Bộ Nội Vụ 'làm
rõ' vụ này. Nghe được tin này, ông Thành đến thẳng công an Hà Nội để hỏi
xem về tiến triển vụ án, để được đại tá phó giám đốc công an phụ trách
an ninh Phạm Chuyên cho xem toàn bộ sổ họp giao ban ngày ông Thành bị
tạt acid 4/07/1991, trong đó hoàn toàn không có bất cứ báo cáo nào về
trường hợp ông Thành bị đòn thù.
Việc bưng bít vụ án ngay từ đầu đã
thành công tuyệt diệu. Không tin vào mắt mình, Trần Quang Thành đến hỏi
ông Nguyễn Văn Tình, phó giám đốc công an phụ trách tổ chức lực lượng,
ông ta cũng thề rằng ông ta không hề biết gì cả. Chưa nản, nạn nhân xin
gặp Phạm Tâm Long, thứ trưởng thường trực Bộ Công An. Ông Long cũng
nói không biết gì hết. Ở chỗ riêng tư, cả hai ông Tình và Long đều xác
nhận với ông Thành nếu như đừng bị bưng bít thì vụ này chỉ cần nửa
tháng hay 10 ngày là tóm được thủ phạm ngay. Tiếp theo, bà trung tá
Thủy, Đội trưởng Đội Trinh sát Hình sự Công an Hà Nội mời nạn nhân đến,
và nhìn nhận với ông Thành là trong vụ án này công an Hà Nội "có tiêu
cực".
Trần Quang Thành, người dân Hà Nội, một
bánh xe trong guồng máy cai trị của cộng sản đã rút ra bài học. Ông
kết luận: "Tôi phản đối chuyện họ làm ăn gian dối; họ lại thách thức
tôi: 'nói thật với bác, đó là cả một bộ máy có bánh xe nhỏ bánh xe to.
Bác mà đi ngược bánh xe bác sẽ gãy. Kinh nghiệm của bác đấy!'"
Ngoài bản thân bị tàn phế, hành động chống tham nhũng của Trần Quang Thành còn làm con gái ông liên lụy. Cháu thất nghiệp phải đi bươn chải để nuôi một đứa con không cha, nhiều lúc cùng đường phải vào bệnh viện "hiến máu" để nhận được tiền thù lao bồi dưỡng. Rồi một lần đang cho máu thì người mẹ bị trụy tim và gục. Hôm 12/08/2004, con gái ông Thành đã vĩnh viễn ra đi, bỏ lại cho ông đứa cháu ngoại. Trần Quang Thành tìm tới gõ cửa cả nhà Đại tướng Võ Nguyên Giáp, cũng để chỉ nhận được an ủi và lời khuyên suông.
Gần đây, sau khi trả lời phỏng vấn của các đài VOA và Á châu Tự do, trong đó vạch mặt chế độ thối nát và bất nhân, nhà báo Trần Quang Thành cảm thấy sống trong nước không còn an toàn nữa nên phải chọn giải pháp bỏ Hà Nội ra đi. Biết rằng tị nạn chính trị sẽ gây khó khăn cho con cái và thân nhân ở lại, ông Thành đã quyết định xin định cư cùng con trai ở Slovakia (một phần đất trước năm 1993 còn là lãnh thổ Tiệp Khắc) từ tháng 8/2008.
Ngoài bản thân bị tàn phế, hành động chống tham nhũng của Trần Quang Thành còn làm con gái ông liên lụy. Cháu thất nghiệp phải đi bươn chải để nuôi một đứa con không cha, nhiều lúc cùng đường phải vào bệnh viện "hiến máu" để nhận được tiền thù lao bồi dưỡng. Rồi một lần đang cho máu thì người mẹ bị trụy tim và gục. Hôm 12/08/2004, con gái ông Thành đã vĩnh viễn ra đi, bỏ lại cho ông đứa cháu ngoại. Trần Quang Thành tìm tới gõ cửa cả nhà Đại tướng Võ Nguyên Giáp, cũng để chỉ nhận được an ủi và lời khuyên suông.
Gần đây, sau khi trả lời phỏng vấn của các đài VOA và Á châu Tự do, trong đó vạch mặt chế độ thối nát và bất nhân, nhà báo Trần Quang Thành cảm thấy sống trong nước không còn an toàn nữa nên phải chọn giải pháp bỏ Hà Nội ra đi. Biết rằng tị nạn chính trị sẽ gây khó khăn cho con cái và thân nhân ở lại, ông Thành đã quyết định xin định cư cùng con trai ở Slovakia (một phần đất trước năm 1993 còn là lãnh thổ Tiệp Khắc) từ tháng 8/2008.
Xuất hiện trong cuộc phỏng vấn của đài
SBTN hôm 22/06/2011, ông cụ 70 tuổi Trần Quang Thành bật khóc dễ dàng
như một đứa bé thơ khi kết thúc câu chuyện thương tâm của chính mình và
ngỏ lời cảm ơn đồng bào Việt Nam ở hải ngoại đã quyên góp tiền bạc gửi
về giúp ông trang trải trong những lần giải phẫu. Nạn nhân không đưa
ra một lời hô hào chính trị nào, nhưng với chỉ một khuôn mặt tàn phá
ghê rợn của ông cũng đủ để thế giới thấy bằng chứng tội ác và sự dã man
của đảng Cộng sản và nhà nước Việt Nam mà Hồ Chí Minh đã cưu mang và
sản sinh.
Gia đình "phản động" ở tỉnh Sơn Đông
Ngày mồng hai tết Nhâm Thìn, mạng lưới
Người Bảo vệ Nhân quyền TQ (Chinese Human Rights Defenders,
www.CHRDnet.com) báo tin hồi tháng 10/2011 thằng bé 10 tuổi Trần Khắc
Duệ, con trai luật sư mù Trần Quang Thành, đã dùng dao cắt trái cây để
tự cắt vào tay mình, với hy vọng sau khi nhập viện vì vết thương, bố mẹ
em có thể đến thăm em. Nghe tin con vào nhà thương, người mẹ là Viên
Vĩ Tĩnh, vợ anh Trần Quang Thành, tìm mọi cách để đi thăm con, nhưng
mỗi lần đi đều bị công an bắt lại, đánh dập, và giam lỏng tại nhà. Đã
lâu lắm, từ tháng 9/2008, mẹ con chị không gặp nhau. Trong tình trạng
chồng chị bị quản thúc tại gia sau khi được phóng thích từ khám đường
hồi tháng 9/2010, thằng bé phải sống với ông bà ngoại, và vợ chồng chị
liên tiếp bị chính quyền địa phương từ chối đơn xin thăm con.
Trần Quang Thành sinh ngày 12/11/1971,
là một nhà hoạt động nhân quyền tại địa phương Đông Sư Cổ thôn nơi anh
cư ngụ thuộc tỉnh ven biển Sơn Đông. Khác với Trần Quang Thành bên Việt
Nam vì chống tham nhũng nên bị đồng chí tạt acid làm mù mắt, mắt Trần
Quanh Thành của Sơn Đông mù từ tấm bé, sau một lần bị sốt cấp tính thừa
sống thiếu chết. Trong đêm đen dài một đời, Trần Quang Thành mù luôn
cả chữ, cho đến 1994 là năm anh ghi tên theo học trường trung học Thanh
Đảo dành cho người khiếm thị, và ra trường năm 1998. Tốt nghiệp trung
học, anh phải nhờ anh em ruột mình đọc giúp các sách về luật pháp cho
anh học nhằm tiết kiệm thời gian. Sau đó, anh ghi danh theo học ở Viện
đại học Y khoa Nam Kinh thêm 3 năm, từ 1998 đến 2001, chuyên khoa về
châm cứu và tẩm quất. Tốt nghiệp lần này, anh quay về quê cũ và kiếm
được một chân lo đấm bóp trong bệnh viện Nghi Nam. Vừa đi làm, vừa tiếp
tục trau dồi thêm về luật pháp, đủ trình độ để giúp đỡ dân chúng trong
xã ấp khi họ cần. Kiến thức luật pháp thu thập được, anh sử dụng để
bênh vực cho quyền lợi phụ nữ và người nghèo khó nên được dân ở đây gọi
bằng cái tên "luật sư đi chân đất". Anh nổi tiếng vì dám dấn thân
chống các vụ lạm quyền của chính quyền trong việc áp dụng chính sách
"mỗi gia đình chỉ được sinh một con", một chính sách phát sinh bất
công, bạo lực và đưa đến quá nhiều vụ cưỡng buộc phá thai.
Kinh nghiệm mà luật sư họ Trần học được khi tiếp cận chính quyền, là vào lần anh lặn lội về Bắc Kinh hồi 1994 để xin chính phủ xét lại mức thuế mà nhà nước áp đặt lên gia đình anh. Là diện tàn tật, lẽ ra anh phải được miễn thuế và các thứ phụ phí. Từ thành công này, TQT vội tưởng rằng đời là một bài toán dễ, hai với hai nhất thiết sẽ là bốn. Anh tự nguyện đứng ra làm đơn cho những người tàn tật khác không thể đóng nổi thứ sưu cao thuế nặng mà họ phải gồng gánh. Tiến thêm bước nữa, anh tổ chức dân làng tiến hành các chiến dịch chống lại bất công xã hội. Năm 2000, Trần Quang Thành tập hợp người trong xã ấp mình và 78 người địa phương khác, để ký tên tập thể, chống lại một nhà máy giấy xả hóa chất nhuộm bột giấy độc hại ra sông, làm mùa màng bị hủy hoại và các giống thú hoang hiếm quý bị tuyệt chủng.
Nhưng tới năm 2005 vụ làm tên tuổi anh dậy sóng mới bùng nổ. Lần này, TQT được thế giới biết tới sau khi anh tiến hành một vụ kiện chính quyền thành phố Lâm Nghi về sai phạm của họ trong việc cưỡng bức chính sách "một con". Cán bộ địa phương này đã cưỡng ép trên 7.000 phụ nữ phải triệt sản và phá thai khi thai nhi đã lớn, cận kề ngày sinh, trong khi trên danh nghĩa, luật pháp quốc gia ngăn cấm các biện pháp thất nhân tâm ấy. Trong vụ này, anh nêu đích danh nhiều quan viên đã có hành vi bắt giữ trái phép và tra tấn dã man người thân thích của những đối tượng tìm cách trốn tránh hay chống đối các biện pháp triệt sản và phá thai ấy.
Kinh nghiệm mà luật sư họ Trần học được khi tiếp cận chính quyền, là vào lần anh lặn lội về Bắc Kinh hồi 1994 để xin chính phủ xét lại mức thuế mà nhà nước áp đặt lên gia đình anh. Là diện tàn tật, lẽ ra anh phải được miễn thuế và các thứ phụ phí. Từ thành công này, TQT vội tưởng rằng đời là một bài toán dễ, hai với hai nhất thiết sẽ là bốn. Anh tự nguyện đứng ra làm đơn cho những người tàn tật khác không thể đóng nổi thứ sưu cao thuế nặng mà họ phải gồng gánh. Tiến thêm bước nữa, anh tổ chức dân làng tiến hành các chiến dịch chống lại bất công xã hội. Năm 2000, Trần Quang Thành tập hợp người trong xã ấp mình và 78 người địa phương khác, để ký tên tập thể, chống lại một nhà máy giấy xả hóa chất nhuộm bột giấy độc hại ra sông, làm mùa màng bị hủy hoại và các giống thú hoang hiếm quý bị tuyệt chủng.
Nhưng tới năm 2005 vụ làm tên tuổi anh dậy sóng mới bùng nổ. Lần này, TQT được thế giới biết tới sau khi anh tiến hành một vụ kiện chính quyền thành phố Lâm Nghi về sai phạm của họ trong việc cưỡng bức chính sách "một con". Cán bộ địa phương này đã cưỡng ép trên 7.000 phụ nữ phải triệt sản và phá thai khi thai nhi đã lớn, cận kề ngày sinh, trong khi trên danh nghĩa, luật pháp quốc gia ngăn cấm các biện pháp thất nhân tâm ấy. Trong vụ này, anh nêu đích danh nhiều quan viên đã có hành vi bắt giữ trái phép và tra tấn dã man người thân thích của những đối tượng tìm cách trốn tránh hay chống đối các biện pháp triệt sản và phá thai ấy.
Nhân danh các phụ nữ bị xử ức,
Trần Quang Thành nạp hồ sơ kiện bộ máy chính quyền thành phố Lâm Nghi,
làm dân làng tỏ thái độ công khai đồng tình với anh. Anh lại lặn lội về
Bắc Kinh để tìm cách đòi chính quyền bồi thường cho các phụ nữ đã bị
biến thành nạn nhân. Lần này anh trượt vỏ chuối. Đảng và nhà nước gạt
hồ sơ, không xử. Phần thưởng dành cho anh là phóng viên tuần báo TIME
tìm gặp anh để phỏng vấn, rồi tường thuật nội vụ khiến cả thế giới để
mắt vào. Bài báo đã làm Ủy ban Quốc gia về Kế hoạch Dân số và Gia đình
TQ phải mở cuộc điều tra vào tháng 8/2005.
Qua tháng kế, ủy ban này thông
báo một số viên chức cao cấp của Lâm Nghi bị bắt, nhưng chính Thành
cũng bị quản thúc tại gia từ tháng 9/2005, sau khi anh không thỏa thuận
"làm việc" với chính quyền để bãi nại và rút đơn khiếu tố. Đến tháng
10, anh trốn về thủ đô để tìm cách liên lạc với các đầu mối liên lạc
tại Bắc Kinh, nhưng đã bị chặn bắt, bị đánh đòn, và áp giải về lại địa
phương. Họ tố cáo anh nhận tiền bạc của ngoại bang để tiến hành các
chiến dịch chống phá đảng và chính phủ trong nước. Với tội danh này,
người ta dẫn anh đi khỏi nhà vào tháng 3/2006, và Ủy ban Nhân dân thành
phố Lâm Nghi chính thức đọc lệnh bắt giam anh từ tháng 6/2006, và sẽ
ra hầu tòa vào ngày 17/07. Giờ chót, phiên tòa bị đình hoãn tới
18/08/2006, vì dân chúng tập trung trước pháp đình để ủng hộ cho TQT.
Một ngày trước tòa khai mạc, công an đã bắt cả 3 luật sư ghi tên biện
hộ cho anh. Kế đó, hai người được thả ra sau khi điện thoại di động của
họ bị tịch thu.
Riêng Hứa Chí Vĩnh, người luật sư
của Công ty Dịch vụ Luật pháp Ức Thông nắm vững tường tận nhất chi
tiết các vụ cưỡng bức phá thai trong hồ sơ khiếu tố của Trần Quang
Thành, đã bị công án giam giữ vì tội lấy trộm ví của một người đàn ông
khác. Ngày xử án, luật sư của anh bị cấm vào tòa, và anh không được
biện hộ thích đáng. Ngày 24/08/2006, sau phiên tòa chớp nhoáng kéo dài
trước sau đúng 120 phút, Trần Quang Thành bị tuyên án 4 năm 3 tháng vì
tội phá hại tài sản và tổ chức bọn côn đồ để làm gián đoạn giao thông
công cọng. Luật sư Hứa Chí Vĩnh chỉ được thả ra sau khi phiên tòa kết
thúc.
Vụ án Trần Quang Thành được bà Margaret Beckett, Bộ trưởng Ngoại giao Anh, chọn làm trường hợp điển hình của bản báo cáo về nhân quyền của chính phủ năm 2006, để chứng minh chủ trương của nhà cầm quyền TQ thực hành cách tùy tiện áp dụng luật pháp và hiến pháp. Ngày 30/11/2006, tòa án huyện Nghi Nam y án Trần Quanh Thành, rồi ngày 12/01/2007, Tòa Hòa giải Lâm Ấp bác đơn kháng án của anh luật sư mù to gan dám một mình chống đối chính quyền Cộng sản.
Vào ngày 8/09/2010, sau khi thi hành trọn vẹn bản án, anh được phóng thích, nhưng vẫn còn dưới chế độ quản chế, tức bị giam lỏng như các cựu sĩ quan VNCH khi học tập về, tại Đông Sư Cổ thôn nơi anh đăng ký hộ khẩu thường trú. Tuy nhiên, cả Trần Quang Thành lẫn chị vợ Viên Vĩ Tĩnh đều coi thường công an, và cứ tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài qua băng video hay thư tín. Đáp lễ lại, công an đánh đập cả vợ liền chồng, cũng như tịch thu tài liệu, dụng cụ liên lạc của họ.
Vụ án Trần Quang Thành được bà Margaret Beckett, Bộ trưởng Ngoại giao Anh, chọn làm trường hợp điển hình của bản báo cáo về nhân quyền của chính phủ năm 2006, để chứng minh chủ trương của nhà cầm quyền TQ thực hành cách tùy tiện áp dụng luật pháp và hiến pháp. Ngày 30/11/2006, tòa án huyện Nghi Nam y án Trần Quanh Thành, rồi ngày 12/01/2007, Tòa Hòa giải Lâm Ấp bác đơn kháng án của anh luật sư mù to gan dám một mình chống đối chính quyền Cộng sản.
Vào ngày 8/09/2010, sau khi thi hành trọn vẹn bản án, anh được phóng thích, nhưng vẫn còn dưới chế độ quản chế, tức bị giam lỏng như các cựu sĩ quan VNCH khi học tập về, tại Đông Sư Cổ thôn nơi anh đăng ký hộ khẩu thường trú. Tuy nhiên, cả Trần Quang Thành lẫn chị vợ Viên Vĩ Tĩnh đều coi thường công an, và cứ tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài qua băng video hay thư tín. Đáp lễ lại, công an đánh đập cả vợ liền chồng, cũng như tịch thu tài liệu, dụng cụ liên lạc của họ.
Nhà nước cũng ưu ái cắt điện, và gắn
các tấm sắt lên cửa sổ để phá sóng nhà họ. Việc sách nhiễu của chính
quyền nhằm vào gia đình anh TQT, bao trùm cả đứa con trai bị cách ly
của họ. Thằng bé Trần Khắc Duệ thoạt đầu bị cấm tới trường, đồ chơi bị
công an lập biên bản tịch thu. Sau đó, mỗi lần cháu đi học, có 3 tên
công an bám theo như canh giữ một điệp viên; mỗi ngày như mọi ngày,
chúng lục soát sách vở và cặp của cháu, xem kỹ từng trang, từng dòng
chữ viết trong các cuốn tập. Tại trường, cháu không được ra khỏi lớp.
Về nhà cháu không được ra khỏi cửa. Phần mẹ của anh TQT, một cụ bà tuổi
80, đang bị thấp khớp mản tính, ra đồng làm việc thì bị công an theo
sát từng bước để quấy phá, nằm nhà thì không được gặp con cháu tới thăm
để mang cho bà thuốc men trị bệnh.
Có lần một viên chức đảng cặp tay mẹ
anh rồi xô bà té ngữa, đầu đập vào khung cửa, chắc đau lắm, nên bà đã
bật khóc. Đã thế, công an còn mắng TQT rằng vì anh mà đảng và nhà nước
đã tốn kém hết 60 triệu Nhân dân tệ (9 triệu rưỡi đô) để giữ anh mù
trong tình trạng quản thúc tại gia. Năm ngoái, báo New York Times tường
thuật rằng một số đông người ủng hộ và kẻ ngưỡng mộ đã tìm cách chọc
thủng hàng rào công an để vào thăm vợ chồng anh luật sư mù, nhưng đã bị
đuổi lui.
Trong một ít trường hợp, mấy người này
còn bị đòn vọt tả tơi, bị đập đánh tàn bạo, bị trấn lột không thương
tiếc bởi công an - những người có súng. Vẫn còn những kẻ khác nóng lòng
muốn tới tận nơi để chia sẻ với người luật sư tật nguyền, trong số đó
có các ký giả, các nhà ngoại giao châu Âu, luật sư và trí thức. Hồi
tháng 11/2011, dân biểu Hoa Kỳ Chris Smith đã tìm cách tới thăm chính
thức, nhưng giấy xin phép của ông bị từ chối. Bà Clinton, Ngoại trưởng
Mỹ, mô tả rằng chính phủ Mỹ đang báo động vì chính phủ TQ kéo dài việc
giam cầm một người đấu tranh ôn hòa; bà kêu gọi Bắc Kinh mở một lộ
trình đối xử với dân khác hơn.
Các tổ chức hoạt động nhân quyền mô tả
tình trạng quản chế của Trần Quang Thành là "phi pháp", và kêu gọi nhà
chức trách trả tự do cho anh. Các người ủng hộ anh không ngớt mở các
chiến dịch trên mạng để hỗ trợ anh. Vào tháng 11/2011, Christian Bale
cùng đi với một toán ký giả của đài CNN tới tìm gặp TQT nhưng vì đám
công an không coi xi-nê nên tài tử lừng danh người Anh đã bị đấm, đá,
bị xô đẩy thô bạo, đúng bài bản kiểu công an cộng sản. Đoạn băng video
ghi lại chuyến đi này đã cho khán giả thấy Bale và các ký giả truyền
hình Mỹ bị ném đá, rồi một chiếc minivan đã rượt đuổi theo xe của họ
suốt 40 phút mới thôi. Bale lên tiếng sau đó rằng anh tìm đến chỉ với
một mục đích tỏ tình đoàn kết với một trong những nhà hoạt động cho
nhân quyền mà anh hằng ủng hộ mục đích, và đến, anh chỉ mong muốn được
gặp gỡ và bắt tay để nói với TQT rằng việc làm của con người khuyết tật
ấy đánh động suy tư của người diễn viên tới mức độ thế nào.
Sau khi các tổ chức nhân quyền công bố tình trạng giam lỏng
của vợ chồng anh hôm 9/12/2011, cả vợ lẩn chồng đã bị kẻ lạ mặt xông
vào đánh nhừ đòn. Tin tức vụ đánh đập này lọt ra ngoài nước, làm Bộ
Ngoại giao Mỹ, Bộ Ngoại giao Anh, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền Quốc tế,
Tổ chức Ân xá Quốc tế phải lên tiếng, kêu gọi nhà chức trách TQ phải
thực sự phóng thích anh, và gọi anh là "tù nhân lương tâm". Trần Quang
Thành là người trúng giải thưởng Hòa Bình Ramon Magsaysay năm 2007 của
Phi Luật Tân - giải thưởng được coi là Nobel của châu Á. Ngoài ra, tạp
chí TIME của Mỹ ghi tên anh là một trong 100 nhân vật có ảnh hưởng trên
thế giới nhất năm 2006.Hình do tòa Ðại Sứ Mỹ ở Bắc Kinh cung cấp cho thấy Luật Sư Chen Guangcheng (Trần Quang Thành, trái) nói chuyện với Ðại Sứ Mỹ Gary Locke hôm 2 tháng 5. (Hình: U.S. Embassy Beijing Press via Getty Images)
Trèo tường
Ngày 22/04/2012 vừa qua, chờ đến khi
bóng đêm phủ xuống xóm làng, Trần Quang Thành đã trèo bức tường do nhà
nước dựng lên bao vây quanh nhà anh. Ra ngoài, như con mèo, anh nhẹ
nhàng len lỏi khỏi nhiều trạm canh bủa chặt quanh căn hộ dùng làm tù
ngục giam giữ anh. Là một người mù, giờ giấc nào trong ngày cũng là đêm
đối với anh; ban ngày hay ban đêm chẳng có gì khác biệt.
Bạn anh, nhà hoạt động dân chủ Hồ Giai, kể rằng Trần Quang Thành đã quyết tâm vượt ngục từ lâu, và đã thai nghén trong đầu ý nghĩ đào hầm để trốn, nhưng đã thất bại. Trong vài tuần trước lần tẩu thoát sau cùng này, TQT đã không hề ló mặt ra khỏi nhà lúc ban ngày, để tạo cho công an ấn tượng rằng anh đang bị bệnh nằm bẹp gí trên giường. Giữ liên lạc với mạng lưới hoạt động của những nhà tranh đấu nhân quyền qua một điện thoại di động chuyển chui vào trước đó, anh đã được hướng dẫn từng nước bước, từng đường đi, vượt qua đỉnh bức tường chắn quanh nhà, và xuyên qua các các trạm canh dày đặc như mắc cữi.
Bạn anh, nhà hoạt động dân chủ Hồ Giai, kể rằng Trần Quang Thành đã quyết tâm vượt ngục từ lâu, và đã thai nghén trong đầu ý nghĩ đào hầm để trốn, nhưng đã thất bại. Trong vài tuần trước lần tẩu thoát sau cùng này, TQT đã không hề ló mặt ra khỏi nhà lúc ban ngày, để tạo cho công an ấn tượng rằng anh đang bị bệnh nằm bẹp gí trên giường. Giữ liên lạc với mạng lưới hoạt động của những nhà tranh đấu nhân quyền qua một điện thoại di động chuyển chui vào trước đó, anh đã được hướng dẫn từng nước bước, từng đường đi, vượt qua đỉnh bức tường chắn quanh nhà, và xuyên qua các các trạm canh dày đặc như mắc cữi.
Mặc dù anh chẳng còn xa lạ gì với khung
cảnh và địa hình làng xóm với không biết bao nhiêu lần tới lui từ thuả
bé, nhưng cuộc chạy trốn của một người mù trong đêm hôm khuya khoắt
cũng chẳng thể giống như cuộc vượt ngục của một người với hai con mắt
lành lặn như chúng ta. Nhìn đường và định hướng bằng hai lỗ tai, anh đã
té ngửa té sấp không ít hơn 200 lần. Hai mươi tiếng đồng hồ sau khi
rời nhà, anh đã tìm đến được vị trí qui ước trước, nơi Hà Bội Dung, một
phụ nữ làm nghề "bán cháo phổi" vừa là nhà hoạt động dân chủ bí mật,
đang chờ ở đó. Với cô giáo Hà Bội Dung làm tài xế, anh đã được một dây
chuyền của những nhà hoạt động dân chủ vận chuyển chui đến thủ đô, để
mất thêm mấy ngày sắp xếp bố trí nữa, trước khi anh lọt vào đại sứ quán
Mỹ tại Bắc Kinh.
Sau khi anh biến mất khỏi căn hộ tù ngục
của mình ở Sơn Đông, nhiều thân nhân và một số anh chị em trong dây
chuyền những nhà hoạt động dân chủ TQ đã bị công an bắt, hoặc đã mất
tích. Ngày 27/04, Hồ Giai cho hay TQT đã được phép lánh nạn bên trong
sứ quán Mỹ, nhưng khi báo chí quốc tế hỏi, sứ quán không xác nhận, cũng
chẳng phủ nhận. Tin tức tiếp tục lan truyền ra, là Trần Quang Thành
không tìm cách rời lãnh thổ TQ, nhưng hy vọng sẽ có thể mặc cả với
chính phủ, để tiếp tục sống như một công dân bình thường, ở trong nước.
Tờ New York Times mô tả rằng sứ quán Mỹ chứa chấp Trần Quang Thành sau khi đã chỉ thị lãnh sự quán Thành Đô từ chối cho trưởng công an thành phố Trùng Khánh tị nạn trong vụ Bạc Hy Lai, đã tự gánh vào thân "một tình trạng ngoại giao khó xử" đúng thời điểm mà Hoa Kỳ đang tìm cách cải thiện quan hệ với TQ, nhằm được TQ hậu thuẩn trong các tiến trình ngoại giao khác với Iran, Sudan, Syria và Bắc Hàn. Đã thế, ứng cử viên đảng Cộng Hòa ông Mitt Romney còn tìm cách dồn Barack Obama vào chân tường, bằng cách kêu gọi đương kim tổng thống phải làm bất cứ điều gì có thể để bảo vệ cho Trần Quang Thành không bị trả về tình trạng bị bắt giam, như đã quay lưng với Vương Lập Quân.
Tờ New York Times mô tả rằng sứ quán Mỹ chứa chấp Trần Quang Thành sau khi đã chỉ thị lãnh sự quán Thành Đô từ chối cho trưởng công an thành phố Trùng Khánh tị nạn trong vụ Bạc Hy Lai, đã tự gánh vào thân "một tình trạng ngoại giao khó xử" đúng thời điểm mà Hoa Kỳ đang tìm cách cải thiện quan hệ với TQ, nhằm được TQ hậu thuẩn trong các tiến trình ngoại giao khác với Iran, Sudan, Syria và Bắc Hàn. Đã thế, ứng cử viên đảng Cộng Hòa ông Mitt Romney còn tìm cách dồn Barack Obama vào chân tường, bằng cách kêu gọi đương kim tổng thống phải làm bất cứ điều gì có thể để bảo vệ cho Trần Quang Thành không bị trả về tình trạng bị bắt giam, như đã quay lưng với Vương Lập Quân.
Chỉ còn mấy bữa nữa là ngoại trưởng
Hillary Clinton sẽ đáp xuống Bắc Kinh để dự họp Hội nghị Cao cấp Thường
niên về Chiến lược và Kinh tế với TQ. Nhưng chuyện không thể chờ. Ngày
29/04, ông Kurt M. Campbell, phó ngoại trưởng được gởi tới trước để
dàn xếp vụ Trần Quang Thành có mặt bên trong sứ quán Mỹ, đúng lúc người
luật sư khiếm thị cho phát trên trang YouTube đoạn băng anh xuất hiện
trong một căn phòng tăm tối ở một địa điểm bí mật, nhấn mạnh mối lo
rằng chính phủ sẽ tiến hành các biện pháp trù dập và trả thù thẳng tay
nhắm vào người thân thích của anh, đồng thời anh đưa ra 3 yêu cầu với
Thủ tướng Ôn Gia Bảo: 1) những viên chức chính quyền địa phương từng hà
hiếp gia đình anh phải được đem ra tòa xử; 2) an ninh của gia đình anh
phải được bảo đảm; và 3) chính phủ TQ phải xét xử các vụ tham nhũng
đúng theo qui định của luật pháp. Trần Quang Thành đã nêu đích danh tên
tuổi nhiều viên chức hành chánh và công an địa phương đã đích thân
đánh dập anh và chị vợ, cũng như biến cuộc sống của đứa trẻ con anh
thành một cuộc đọa đày.
Anh nói rõ ràng từng chữ: "mặc dù hiện
nay tôi đang tự do, tôi vẫn hết sức lo âu cho gia đình tôi: mẹ tôi, vợ
tôi, con tôi còn trong tay bọn chúng. Chúng đã làm khổ đau những người
này từ rất lâu rồi và nay chúng sẽ không từ bỏ màn trả thù điên cuồng
nhắm vào họ vì sự ra đi của tôi. Màn trả thù này có thể tới mức vượt ra
ngoài sự tự chế". Bản cáo trạng của người mù tiếp tục: "Tình hình thực
tế ấy đã quá vô nhân đạo, chính nó bôi bác hình ảnh của Đảng Cộng sản.
Ví dụ có bữa chúng xông bừa vào nhà tôi, hàng chục người đàn ông cùng
đánh đá vợ tôi trong nhiều tiếng đồng hồ.
Phần kẻ tật nguyền như tôi, chúng cũng
không từ nan việc dùng đòn thô bạo". Trần Quang Thành đã nêu ra tên
tuổi một đảng viên CS điển hình cho những đảng viên khác. Đó là một
hung thần có tên Trương Kiện, phó bí thư huyện ủy đặc trách dịch vụ
luật pháp của địa phương mà TQT bị giam lỏng. "Ông này công khai tuyên
bố nhiều lần rằng đừng nghĩ tới chuyện pháp luật, đừng mơ tới thông lệ,
đừng tưởng tới thủ tục, đừng nói tới hiến pháp". Không thể nào rõ ràng
hơn: trong các nước cộng sản, đảng viên là cha mẹ dân, là luật pháp,
là hiến pháp; đảng viên là ông trời.
Trong khi đó, có tin anh ruột TQT và con trai ông ta, cũng như cha con người anh thúc bá của Thành, đã bị công an xã Đông Sư Cổ bắt, vì tội tiếp tay cho Trần Quang Thành trốn thoát. Tổ chức Ân xá Quốc tế lại kêu gọi chính quyền Bắc Kinh bảo đảm an toàn cho TQT, cho gia đình anh, và bạn bè anh, những kẻ đã giúp anh vượt trốn, họ viết: "Đây là thời điểm để tấn tuồng nhơ nhuốc này kết thúc". Trong vòng 24 giờ, tất cả những trang mạng nhận được ba chữ tắt "TQT" hay "luật sư mù" đều bị ngăn cản. Cho tới khi ông phó ngoại trưởng Mỹ đến, nhà nước TQ hoàn toàn tịnh khẩu về chuyện vượt ngục của người mù, còn báo Mỹ nói cuộc vượt thoát thành công làm rúng động tâm can các nhà hoạt động dân chủ trong nước.
Người trong âm thầm
Trong khi đó, có tin anh ruột TQT và con trai ông ta, cũng như cha con người anh thúc bá của Thành, đã bị công an xã Đông Sư Cổ bắt, vì tội tiếp tay cho Trần Quang Thành trốn thoát. Tổ chức Ân xá Quốc tế lại kêu gọi chính quyền Bắc Kinh bảo đảm an toàn cho TQT, cho gia đình anh, và bạn bè anh, những kẻ đã giúp anh vượt trốn, họ viết: "Đây là thời điểm để tấn tuồng nhơ nhuốc này kết thúc". Trong vòng 24 giờ, tất cả những trang mạng nhận được ba chữ tắt "TQT" hay "luật sư mù" đều bị ngăn cản. Cho tới khi ông phó ngoại trưởng Mỹ đến, nhà nước TQ hoàn toàn tịnh khẩu về chuyện vượt ngục của người mù, còn báo Mỹ nói cuộc vượt thoát thành công làm rúng động tâm can các nhà hoạt động dân chủ trong nước.
Người trong âm thầm
Cũng như khi bà tới thủ đô Miến Điện để
gặp người cựu tù Aung San Suu Kyi, mọi chuyện đã vỡ ra và lắng xuống,
sau khi ngoại trưởng Mỹ Clinton đặt chân tới Bắc Kinh, những cuộc dàn
xếp ngoạn mục và các thỏa thuận chóng vánh đã xẩy ra. Bước một, Trần
Quang Thành được Mỹ công khai bảo đảm an ninh. Đích thân đại sứ Hoa Kỳ
tại TQ ông Gary Locke hộ tống TQT tới bệnh viện Triều Dương để khám và
chữa trị vết thương ở chân. Bước hai, ông Lưu Vi Dân, phát ngôn viên Bộ
Ngoại giao TQ tuyên bố nếu TQT muốn xin xuất cảnh đi du học, nhà nước
sẽ cho đi, như cho bất cứ công dân nào khác. Giáo sư Jerome Cohen,
người đang cố vấn cho TQT và là kẻ trung gian xin học bổng cho người
luật sư mù cho rằng du học là giải pháp trọn vẹn nhất cho cả phía hai
chính phủ Mỹ và TQ, cũng như cho cả gia đình Trần Quang Thành. Nhưng
trong khi thủ tục du học chưa bắt đầu, thì Viện đại học New York đã ngỏ
lời mời Trần Quang Thành đến với tư cách là giảng sư vãng lai.
Câu chuyện về ông Trần Quang Thành gốc Sơn Đông sắp chấm dứt bằng cuộc sống tạm dung như người Việt chúng ta sau khi cộng sản miền bắc chiếm miền nam. Còn người phụ nữ đóng vai trò kín đáo nhất và liều lĩnh nhất trong cuộc vượt thoát từ Đông Sư Cổ thôn? Nữ giáo viên Hà Bội Dung đã bị công an bắt tại nhà cô ở thủ phủ Nam Kinh của tỉnh Giang Tô.
Đối với công dân mạng, họ biết tới cô bằng tên tiếng Anh là Pearl mà đài BBC giới thiệu khi phỏng vấn cô. Cô đã được công an thả ra hôm thứ Sáu ngày 4/05, sau khi có những can thiệp của các nhà ngoại giao cao cấp trên thế giới, với chính phủ Bắc Kinh. Trong những cuộc xuống đường của những người hậu thuẩn cho Trần Quang Thành những ngày dầu sôi lửa bỏng vừa qua, người ta mang theo cả hình của Hà Bội Dung. Cô cho BBC biết là công an đã bắt cóc cô và giam giữ suốt một tuần trong khách sạn và đã đối xử tử tế, thay vì bị đánh đập hay tù tội như những chuyến trước. Được hỏi về hành trình vượt thoát của TQT mà cô là tài xế, Hà Bội Dung tránh né nói về thành tích của mình. Đơn giản, cô nói câu chuyện của anh TQT có những điểm giống như cuộc vượt ngục trong phim The Shawshank Redemption, trong đó người lão tù quản thủ thư viện để lại câu nói "Có những con chim không thể chịu cảnh cá chậu chim lồng".
"Sự cứu rỗi đến từ nhà lao Shawshank" là một cuốn phim hay, và thú vị, lại do hai tài tử gạo cội Tim Robbins và Morgan Freeman đóng, nên xứng đáng được một nữ lưu như Hà Bội Dung nhắc tới. Câu chuyện kể về anh nhân viên ngân hàng Andy Dufresne đi tù năm 1947 vì tội bắn chết vợ và tình nhân của vợ khi hai người bị bắt quả tang đang ăn vụng. Trong nhà giam Shawshank, anh bị các phạm nhân hãm hiếp, bị đòn bầm dập vì chống trả, và bị mọi người cười vào mũi vì "trong tù ai cũng tự nhận là mình vô tội".
Câu chuyện về ông Trần Quang Thành gốc Sơn Đông sắp chấm dứt bằng cuộc sống tạm dung như người Việt chúng ta sau khi cộng sản miền bắc chiếm miền nam. Còn người phụ nữ đóng vai trò kín đáo nhất và liều lĩnh nhất trong cuộc vượt thoát từ Đông Sư Cổ thôn? Nữ giáo viên Hà Bội Dung đã bị công an bắt tại nhà cô ở thủ phủ Nam Kinh của tỉnh Giang Tô.
Đối với công dân mạng, họ biết tới cô bằng tên tiếng Anh là Pearl mà đài BBC giới thiệu khi phỏng vấn cô. Cô đã được công an thả ra hôm thứ Sáu ngày 4/05, sau khi có những can thiệp của các nhà ngoại giao cao cấp trên thế giới, với chính phủ Bắc Kinh. Trong những cuộc xuống đường của những người hậu thuẩn cho Trần Quang Thành những ngày dầu sôi lửa bỏng vừa qua, người ta mang theo cả hình của Hà Bội Dung. Cô cho BBC biết là công an đã bắt cóc cô và giam giữ suốt một tuần trong khách sạn và đã đối xử tử tế, thay vì bị đánh đập hay tù tội như những chuyến trước. Được hỏi về hành trình vượt thoát của TQT mà cô là tài xế, Hà Bội Dung tránh né nói về thành tích của mình. Đơn giản, cô nói câu chuyện của anh TQT có những điểm giống như cuộc vượt ngục trong phim The Shawshank Redemption, trong đó người lão tù quản thủ thư viện để lại câu nói "Có những con chim không thể chịu cảnh cá chậu chim lồng".
"Sự cứu rỗi đến từ nhà lao Shawshank" là một cuốn phim hay, và thú vị, lại do hai tài tử gạo cội Tim Robbins và Morgan Freeman đóng, nên xứng đáng được một nữ lưu như Hà Bội Dung nhắc tới. Câu chuyện kể về anh nhân viên ngân hàng Andy Dufresne đi tù năm 1947 vì tội bắn chết vợ và tình nhân của vợ khi hai người bị bắt quả tang đang ăn vụng. Trong nhà giam Shawshank, anh bị các phạm nhân hãm hiếp, bị đòn bầm dập vì chống trả, và bị mọi người cười vào mũi vì "trong tù ai cũng tự nhận là mình vô tội".
Cũng trong tù, anh khám phá ra anh phải
vào tù mới học được cách trở thành tội phạm. Với vốn liếng kiến thức
và khéo tay, tính toán giỏi, anh tạo ra một nhân vật ma tên Randall
Stephens để giúp chúa ngục Norton giấu tiền, trốn thuế, và tàng trữ
tiền tham nhũng bằng cách cho tù đi làm bên ngoài để kiếm lợi, cũng như
tất cả tiền do Andy viết thư xin xỏ được nhằm mở rộng thư viện nhà tù
mà hắn cất giữ giùm. 18 năm sau, một người tù trẻ tên Tommy xộ khám.
Hắn kể lại lời một tên tù khác nói với hắn là đã giết chết một phụ nữ
với nhân tình của bà, làm ông chồng bị đi tù oan.
Mẩu tin này tới tai chúa ngục, hắn ra
lệnh giết Tommy để khỏi mất Andy; Andy mà lọt ra ngoài thì mọi manh mối
tiền bạc của chúa ngục bị lộ tẩy hết. Nhưng Andy đã vượt ngục, một
cách êm thắm, qua cái lỗ anh chàng đục xuyên bức tường dày, bằng cái
búa để khắc chạm đá, lấy vữa hồ và đá nghiền nhỏ cho vào túi, rồi thả
xuống sân trong lúc đi dạo, mỗi ngày một chút xíu bụi cát như các bà
nội trợ nêm gia vị vào thức ăn. 19 năm liên tục và lầm lì, Andy đã mở
xong cánh cửa tự do cho mình. Một đêm mưa gió sấm sét dữ dằn, Andy bò
qua lỗ tường, ra đến chỗ ống cống dẫn nước thải từ các hố xí của khám
đường. Chờ mỗi lần sấm chớp ầm ầm, Andy dùng đá đập một cú thật mạnh
vào thành ống cống, rồi nhẫn nha chờ tiếng sấm kế tiếp.
Ông cống vỡ ra, Andy chui vào, các chất
thải của con người làm anh chàng muốn lộn mữa. Nhưng anh cắn chặt răng,
để đổi lấy tự do. Sáng hôm sau, mặc bồ áo quần sang trọng của chúa
ngục, mang luôn cả đôi giày bóng lộn của hắn, anh ung dung vào các ngân
hàng với căn cước của Randall Stephens, để đóng hết các tài khoản tiết
kiệm và rút thành tiền mặt. Anh cũng gởi tới tòa soạn báo Portland
Daily Bugle tất cả chứng cớ tội ác của chúa ngục. Cảnh sát tới bắt,
nhưng hắn đã tự xử bằng một viên bắn vào đầu.
Có lẽ điểm cảm động nhất là phần mà Red được ra tù, tuyệt vọng với cuộc sống bên ngoài, nên thử dấn thân đi tìm bạn. Hắn tìm tới một nông trại ở Buxton thuộc tiểu bang Maine, nơi có lần Andy kể rất chi li về một cây sồi nằm chơ vơ ở cuối bức tường đá mà anh với vợ chưa cưới có kỷ niệm với nhau. Tìm tới đúng chỗ hẹn, hắn tìm thấy một xấp giấy bạc giữa cánh đồng hoang, cạnh một tờ giấy ghi rằng Andy đang cần một người để tiếp tay vào một dự án lớn, và các chỉ dẫn cách đi tìm Andy, ở thành phố biển Zihuatanejo bên Mễ, nằm trên bờ tây quay ra Thái Bình Dương. Phim kết ở chỗ hai bạn tù gặp nhau. Dự án lớn chỉ là việc tiêu dùng số tiền 370 ngàn Andy lấy ra. Phần Red vi phạm lệnh "quản chế". Còn Andy là tên tù vượt ngục sau khi bị giam giữ 19 năm do tội sát nhân mà anh là kẻ vô can.
Rất tiếc, tôi chưa bắt liên lạc được, để hỏi Hà Bội Dung rằng cô muốn ví Trần Quang Thành với nhân vật nào trong phim: Red, Andy hay ông già Brooks - người được trả tự do rồi tự treo cổ vì buồn chán?
Có lẽ điểm cảm động nhất là phần mà Red được ra tù, tuyệt vọng với cuộc sống bên ngoài, nên thử dấn thân đi tìm bạn. Hắn tìm tới một nông trại ở Buxton thuộc tiểu bang Maine, nơi có lần Andy kể rất chi li về một cây sồi nằm chơ vơ ở cuối bức tường đá mà anh với vợ chưa cưới có kỷ niệm với nhau. Tìm tới đúng chỗ hẹn, hắn tìm thấy một xấp giấy bạc giữa cánh đồng hoang, cạnh một tờ giấy ghi rằng Andy đang cần một người để tiếp tay vào một dự án lớn, và các chỉ dẫn cách đi tìm Andy, ở thành phố biển Zihuatanejo bên Mễ, nằm trên bờ tây quay ra Thái Bình Dương. Phim kết ở chỗ hai bạn tù gặp nhau. Dự án lớn chỉ là việc tiêu dùng số tiền 370 ngàn Andy lấy ra. Phần Red vi phạm lệnh "quản chế". Còn Andy là tên tù vượt ngục sau khi bị giam giữ 19 năm do tội sát nhân mà anh là kẻ vô can.
Rất tiếc, tôi chưa bắt liên lạc được, để hỏi Hà Bội Dung rằng cô muốn ví Trần Quang Thành với nhân vật nào trong phim: Red, Andy hay ông già Brooks - người được trả tự do rồi tự treo cổ vì buồn chán?
Nguồn:thoibao-online.com/NgyThanh
-
-
-
Tự ái Dân tộc
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Cô sinh viên ở trọ nhà tôi, chỉ vào Laptop rồi nói liền một mạch: “Không
tự ái dân tộc mới là chuyện lạ! Đúng là mặt chai mày đá! không biết hổ
thẹn là gì, như thế này mà gọi là “người của công chúng” à? trơ tráo lừa
bịp mọi người với cái vỏ bọc quyến rũ bên ngoài, bán rẻ nhân cách vì
chủ nghĩa cá nhân, vô trách nhiệm với quê hương đất nước, bây giờ thì cả
thế giới đều biết, công luận cũng nên lột những cái mặt nạ giả tạo ấy
ra cho mọi người chiêm ngưỡng và đưa ra trước pháp luật cho làm tội nhân
một thời gian, để biết như thế nào là Tự Ái và Liêm Sĩ của người Việt
Nam”.
Tôi ngạc nhiên, ghé mắt nhìn, trên màn hình laptop, một trang web Trung
Quốc có ảnh “Hoa Hậu” Mỹ Xuân và nội dung “bán vốn tự có” xôn xao trên
báo chí trong nước vừa qua.
Tôi cười thú vị hỏi nhỏ:
- Em học khoa nào?
- Dạ! khoa Hình Sự Đại Học Luật
À! Thảo nào (tôi nghĩ thế) quan điểm có vẻ góc cạnh gọt giũa rất “chính
qui”. Tuy nhiên, nhìn vào đôi mắt trong veo long lanh của cô sinh viên
vừa tập tễnh bước chân trên con đường Pháp lý, tôi hỏi lại:
- Ngoài ra em không còn một quan niệm nào khác qua sự việc này?
- Còn gì khác? hết báo chí trong nước, bây giờ thì nước ngoài, bộ chú cho là cô hoa hậu này bị oan?
Tôi lắc đầu cười:
- Thưa cô “luật sư” tương lai, không phải vậy, có điều mọi sự kiện lớn
nhỏ diễn ra xung quanh ta nó không đơn thuần nằm trên một mặt phẳng, mà
tự nó có những mặt cắt khác nhau như mặt cắt viên kim cương mà nếu ta dễ
dãi cứ nhìn nó từ một góc duy nhất mà không chịu khó nhìn toàn diện thì
không thấy hết, điều đó cũng cần thiết cho những người muốn “nêm nếm”
Luật Học...
- Ví dụ? – Cô SV liếng thoáng nheo mắt, hỏi lại tôi.
Lướt trên phím một thoáng, tôi nhường màn hình cho cô ấy đọc:
“...Mỹ Xuân tâm sự trong nước mắt, ở trại tạm giam. Cô sinh năm 1985
trong một gia đình nghèo ở Hậu Giang, ba mẹ sinh được hai chị em, Xuân
là chị cả và một em trai. Cuộc sống của ba mẹ không hạnh phúc nên sớm
chia tay. Cậu em trai ở với ba, còn Mỹ Xuân ở với mẹ. Nhưng do cuộc sống
của người mẹ đơn thân ở một vùng quê nghèo khó không dễ gì nuôi được cô
con gái đang tuổi ăn tuổi học nên Mỹ Xuân đã được gửi cho người bác
nuôi. Cuộc sống của gia đình bác rất vất vả nên Mỹ Xuân phải vừa đi học,
vừa đi làm thêm.
Những ngày tháng vất vả ấy ám ảnh suốt tuổi thơ của cô, có những lúc
cô ước giá như có tiền để mua một cái áo đẹp để mặc như các bạn gái cùng
lứa, nhưng cái đó là ước mơ xa vời của cô khi mẹ cô đi làm trên TP.HCM,
với đồng lương ít ỏi. Rồi mẹ lấy chồng khác, sinh thêm một em gái,
nhưng cha dượng của Xuân không may bị bạo bệnh, không đi đứng được, mọi
lo toan đều đổ dồn lên vai mẹ cô. Ngày đó, theo Xuân nói thì tiền thuốc
men cho cha dượng tốn rất nhiều, vì cha dượng nằm liệt một chỗ, mẹ vừa
đi làm kiếm tiền vừa nuôi em gái, nên không có tiền gửi về cho Xuân.
Biết mẹ vất vả, Xuân không những không trách mẹ, mà cô còn thương mẹ
hơn. “Có những lúc Xuân đi bán vé số để kiếm thêm thu nhập”, việc làm
này Xuân không phủ nhận không dấu diếm dù khi cô đã có chút tiếng tăm.
Sau đó, cô lên TP.HCM học và làm việc trong một xưởng may, Xuân rất vui
vì từ đó cô được ở gần mẹ, điều mà bấy lâu nay cô ao ước….” (http://nguoiduatin.vn – hội Luật Gia VN).
Cô sinh viên quay sang tôi cười giòn tan:
- Thì ra, chú mài sẵn vũ khí “dữ liệu” riêng của mình, như trong vai trò
luật sư để tranh biện cùng “công tố” truyền thông và dư luận, bảo vệ
thân chủ “người đẹp” này?
Tôi lắc đầu khoát tay:
- Không hề! Bởi phạm trù đạo đức truyền thống VN, không ai chấp nhận lấy
lời than thở ấy làm cứu cánh để biện minh cho một hành vi mà mục đích
của nó không thể hiện diện trong nhân cách (tại VN hiện nay), tuy nhiên,
có điều ở một góc khuất khác, nếu chúng ta nhạy bén vận dụng tư duy để
cân nhắc, đối chiếu, sẽ có một nhận diện rất thú vị.
Khi mà vì bức xúc ngặt nghèo trong túng quẩn, để san sẻ gánh nặng cho
gia đình, muốn có tiền, một cô gái không ăn cắp, cướp bóc, lừa bịp,
lường gạt hay giết hại làm thiệt hại tài sản hoặc nhân mạng cho bất cứ
một ai, cô ta chấp nhận bán một thứ quí giá duy nhất mà mình sở hữu đó
là “nhân phẩm” của chính mình, như một món hàng, một cách sòng phẳng rõ
ràng không lươn lẹo,đạo đức giả... sẽ là “có tội”, đương nhiên, tại
CHXH/CN Việt Nam... Nhưng nó không là gì cả ở một số quốc gia phát triển
dân chủ có giá trị và trình độ văn minh tổng quát mà chế độ CS Việt Nam
hoàn toàn không có cơ hội để so bì ….
“…Tại nước Đức. Với Luật mại dâm (Luật điều chỉnh quan hệ pháp luật
của mại dâm, ngày 20 tháng 12 năm 2001) việc mại dâm tại Đức được quy
định theo pháp luật. Thỏa thuận về hành động tình dục đổi lấy tiền tạo
nên một yêu cầu có hiệu lực pháp luật, không còn là trái luật nữa. Tòa
án châu Âu đã nêu rõ “mại dâm thuộc vào các nghề nghiệp là một phần của
cuộc sống kinh tế cộng đồng nó là một thực thể không thể chối bỏ” (phán quyết của Tòa án châu Âu, ngày 20 tháng 11 năm 2001 - Rs. C-268/99).
Ở Đức có khoảng 400.000 người Đức hành nghề mại dâm. Thêm vào đó là
nhiều người mại dâm cơ hội, số lượng những người này khác nhau tùy theo
định nghĩa. Trong đó ước lượng là 95% phụ nữ và 5% nam giới.
Tại Hàn Quốc một quốc gia gần gũi với phong tục tập quán VN, mại dâm là
một nghề bất hợp pháp, tuy nhiên Bộ Giới tính và Công Bằng Gia đình, ước
tính mại dâm đóng góp khoảng 4% vào GDP của quốc gia này. Theo các tổ
chức công dân, có khoảng 1,2 triệu phụ nữ Hàn Quốc hành nghề mại dâm
(20% phụ nữ 18 đến 29 tuổi). Ước tính chính thức của chính phủ đưa ra
con số gần hơn ở mức “500.000 người” Dù không hợp pháp, nhưng nhiều “khu
đèn đỏ” ở Seoul vẩn hấp dẫn và sáng đèn thâu đêm!?. (Vietnamese Students' Association in Korea – VSAK)
Viện dẫn như thế không phải là lớp sơn có gam màu tươi thắm phủ lên bức
tranh Adam và Eva có thực mà nhà cầm quyền Việt Nam thường hay buông rèm
che đậy, mà muốn vén lên một tấm màng khác đang phủ kín một bức tranh
mà sắc màu u ám của nó chứa đựng sự bỉ ổi, bẩn thỉu xấu hổ gấp hàng
“Triệu Lần” cái xấu hổ mà giới truyền thông CHXHCN/VN trói buộc cô gái
“không may mắn” bán thân bị bắt kia, sự xấu hổ mà cả dân tộc Việt Nam
đang cắn răng ngậm ngùi với nhân loại của thế giới còn lại ….
Cô sinh viên tròn xoe mắt mang hình dấu hỏi nhìn tôi:
- Là sao! Thưa chú?
Tôi mượn lại laptop... vài cái nhắp chuột tôi cười hỏi cô SV:
- Em thử nhận diện là ai đây?
- Những gì còn lại của hai Hoàng Đế vương triều đế chế cộng sản XHCN thế giới chứ còn ai nữa!, cô ấy cười nói
- Chính xác, Stalin và Lênin, trí nhớ em tuyệt vời, tôi vỗ vai khen cô ấy!.
Tượng đài Stalin bị dân chúng hạ bệ nguyền rủa
Nhân Dân nước Nga yêu cầu Lênin và cái CS/XHCN của ông ta đi ra chỗ
khác, nơi dành cho ông ta, trả lại những gì đích thực của Nhân Dân Nga,
cho nhân dân Nga.
Thì tại Hà Nội, Lê Nin vẫn đứng “hiên ngang” trong công viên đẹp nhất
thủ đô VN như “vinh danh” cho một sự sỉ nhục lên cái hồn của dân tộc
Việt bởi sự nhận thức cách biệt với nhân loại trên toàn Thế Giới! do
những người CSVN cực đoan, bảo thủ, cố chấp muốn che giấu một sự cuồng
tín mù lòa.
Và tượng ông HCM một “học trò xuất sắc” của Lenin, cũng đầy tội ác đẫm
máu và nước mắt nhân dân như Stalin và Lê Nin, đứng đó cho một bọn người
(không nhiều lắm) gọi là Lãnh Đạo CSVN núp bóng. Cũng như cô gái “Bán
Thân” kia, họ, những người CS ấy, cần và còn tham lam hơn, muốn có thật
nhiều tiền, nhưng vô liêm sỉ hơn cô gái “bán thân” Mỹ Xuân gấp nhiều
lần, họ bán những cái không thuộc về họ, mà là của cả một dân tộc, tám
mươi triệu người đồng bào của họ, họ bịp bợm, chai mặt, nhân danh một
thứ chủ nghĩa cộng sản khát máu tàn bạo mà nhân loại đang nguyền rủa,cấm
tuyệt đối tái sinh trở lại (Ba Lan, Đông Âu) áp đặt lên dân tộc mình
rồi rêu rao cho đó là “khát vọng của toàn dân” Việt Nam!?
- Chính họ, những con người CSVN mạt hạng vô liêm sỉ ấy mới chính xác “...Đúng
là mặt chai mày đá! không biết hổ thẹn là gì, như thế này mà gọi là
“người của công chúng” à? trơ tráo lừa bịp mọi người với cái vỏ bọc
quyến rũ bên ngoài, bán rẻ nhân cách vì chủ nghĩa cá nhân, vô trách
nhiệm với quê hương đất nước, bây giờ thì cả thế giới đều biết, công
luận cũng nên lột những cái mặt nạ giả tạo ấy ra cho mọi người chiêm
ngưỡng và đưa ra trước pháp luật cho làm tội nhân một thời gian, để biết
như thế nào là Tự Ái và Liêm Sĩ của người Việt Nam …” chứ không phải là cô Hoa Hậu mà em, có thể, chưa có thiện cảm. Tôi nói như vậy với cô sinh viên.
Trong một chừng mực nào đó, không thể lấp lánh, tất nhiên, nhưng những
giòng nước mắt muộn màng hối lỗi của cô gái như chút nhân cách còn sót
lại đủ để cho cô gái “Bán Thân” Mỹ Xuân, có thể ngẩng đầu nhổ một bãi
nước bọt vào mặt bọn người tự cho là “lãnh đạo nhà nước” nhưng vô liêm
sỉ bán rẻ nhân cách Tự Ái, Liêm Sĩ của cả một dân tộc – Trong khi cô ta
thì không, chỉ bán duy nhất phẩm giá của chính mình.
Nếu đặt lên bàn cân “Giá Trị”, theo em, bọn người Cộng Sản cà-vạt veston
với cái mặt nạ ấy và cô gái bán thân “mặt áo tù” kia, thì thang điểm nó
nghiêng bên nào? Tôi hỏi cô sinh viên.
Cô ấy trầm tư, lặng lẽ gửi một nụ cười lẫn trong tiếng nói nhẹ như làn gió:
- Hình như hôm nay em có một bài học “ngoại khóa”!?.
Cô ấy trầm tư, lặng lẽ gửi một nụ cười lẫn trong tiếng nói nhẹ như làn gió:
- Hình như hôm nay em có một bài học “ngoại khóa”!?.
No comments:
Post a Comment