Tác giả : Nguyên Giang
Tôi muốn được đặt chân tới Mỹ!
Bài dự viết về nước Mỹ gửi từ Sài Gòn bằng email,
được đăng nguyên văn, không thêm bớt. Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết
đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời.
Đó
là điều mơ ước cháy bỏng của tôi từ khi biết nhận thức sau khi rời Trung Học để
bước vào đời. Vì sao ư? Để tôi tìm hiểu về nền văn hóa, chính trị, giáo dục,
kinh tế của nước này. Để tôi tự trả lời cho nhiều câu hỏi cứ thôi thúc trong
đầu mình bao nhiêu năm qua từ khi tôi biết nhận thức về đời sống.
Tôi muốn đến Mỹ, để tôi hỏi vì sao đồng bào tôi có mặt ở đây, và sự ra đi này
kéo dài hơn một thế hệ rồi, mà đến bây giờ hằng ngày đi ngang Tòa Đại Sứ Mỹ ở
Sài Gòn vẫn còn lũ lượt người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ, dù đất nước
Việt tôi đã im tiếng súng đã lâu, từ khi tôi chưa chào đời.
Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải đó là Thiên Đường không mà đồng bào tôi, bạn bè
tôi sau khi định cư vài năm có trở về thăm quê họ như một con người khác, lịch
sự nhã nhặn, có kiến thức giỏi giang hơn rất nhiều. Tôi tự hỏi điều gì đã làm
nên đôi hia bảy dăm đó?
Tôi muốn đi để hỏi các cô gái lấy chồng “Việt Kiều Mỹ” niềm vui rạng ngời hơn các cô gái phải bán thân đi Đài Loan, Hàn Quốc, Campuchia?
Tôi muốn đi để hỏi các cô gái lấy chồng “Việt Kiều Mỹ” niềm vui rạng ngời hơn các cô gái phải bán thân đi Đài Loan, Hàn Quốc, Campuchia?
Tôi muốn đi để thấy, để biết Tổng Thống Mỹ có phải ông Trời không mà sao cả thế
giới phải nghe ngóng, chờ đợi mỗi mùa bầu cử Tổng Thống Mỹ?
Và tôi muốn đi để hỏi các Chú Bác, những chiến hữu của Ba tôi ngày xưa được chìa khóa HO để đến thiên đường nước Mỹ, có còn nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không. Mà sao ai cũng chen chân bỏ lại “chùm khế ngọt” mà hân hoan làm kẻ lưu vong?
Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi, là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có gì giống và khác nhau.
Cuối cùng tôi muốn đi để xem vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách.
Và tôi muốn đi để hỏi các Chú Bác, những chiến hữu của Ba tôi ngày xưa được chìa khóa HO để đến thiên đường nước Mỹ, có còn nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không. Mà sao ai cũng chen chân bỏ lại “chùm khế ngọt” mà hân hoan làm kẻ lưu vong?
Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi, là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có gì giống và khác nhau.
Cuối cùng tôi muốn đi để xem vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách.
Nhưng đường đến nước Mỹ với mình chắc xa diệu vợi. Thôi thì các Chú, Bác anh em
đồng bào ở Mỹ có ai còn tâm tình với những người bên này vui lòng trả lời dùm
tôi, một thanh niên 30 tuổi những câu hỏi vừa nêu, để tôi khỏi khắc khoải về
một nước Mỹ vô cùng lạ lẫm, và thần kỳ. Nếu vậy thì âu cũng là một niềm vui lớn
rồi, chứ chưa dám nghĩ ngày nào đó mình đặt chân đến Mỹ quốc!
Mong lắm thay!
Nguyên Giang
Nước Mỹ trong tôi
Tạp ghi Huy Phương
Theo
bản thống kê dân số của nước Mỹ năm 2010, hiện nay có 1,737,433 người
Việt đang sinh sống trên nước Mỹ. Chúng ta những ai hiện nay đang sống,
học hành, làm việc hay dưỡng già ở đây, đều đã trải qua một phần đời
mình trên mảnh đất này, thường gọi là “tạm dung” nhưng thực tế là vĩnh
viễn.
Từ
biến cố 30 tháng 4 năm 1975, những đứa trẻ sinh ra lớn lên ở đây,
ngoài huyết thống ra, chúng không khác gì những đứa trẻ Mỹ. Những người
trung niên còn mang theo cả một thời thơ ấu và những kỷ niệm không
quên từ nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng vẫn lăn lộn với cuộc đời trên đất
khách này để mưu sinh, có người thời gian sống với quê hương ngắn ngủi hơn là ở nơi quê người.
Tiểu
bang California, nơi có nhiều người Việt sinh sống nhất đã rộng lớn
bằng diện tích cả nước Việt Nam, nên cũng chưa có ai trong chúng ta tự
hào đã đặt chân đến hết 50 tiểu bang của nước Mỹ, cũng như không ai dám
nghĩ rằng mình hiểu hết những gì về nước Mỹ, dù đây chỉ là một nơi mới
lập quốc hơn 300 năm. Có người cho Mỹ là anh chàng trẻ tuổi, xốc nổi,
dại khờ, nhưng cũng có người công nhận nước Mỹ là ông cụ thâm trầm
thường triển khai những bước đi tính toán trước cả trăm năm.
Ðối
với những người già đã đến nơi này muộn màng, nhưng cả cuộc đời còn
lại coi như sống chết với nước Mỹ, thường gọi là quê hương thứ hai, mà không
bao giờ còn cơ hội trở về nằm trong lòng đất quê mẹ, nếu sự thực khốn
nạn, chế độ Cộng Sản còn tồn tại trên quê hương vài ba mươi năm nữa.
Một
người Việt về thăm lại quê hương, nơi họ đã từ bỏ tất cả để ra đi, lúc
đặt chân trở lại nước Mỹ, cho rằng tâm hồn lại cảm thấy an toàn, nhẹ
nhàng hơn như lúc về nhà.
Một
người Việt xa quê hương đã lâu trở về Sài Gòn, có dịp vào Tòa Tổng
Lãnh Sự Mỹ, ông thú nhận khi nhìn những hình ảnh tổng thống hay ngoại
trưởng của Hoa Kỳ, ông lại có cảm giác quen thuộc, an toàn hơn là những
lúc lang thang ở Hà Nội nhìn hình lãnh tụ và quốc kỳ Cộng Sản. Ðó
không phải là vong bản, mất gốc mà chế độ này đã nhân danh đất nước, tạo hận thù, kỳ thị, xô đẩy biết bao nhiêu người xuống biển, bỏ quê hương ra đi.
Gần
như chúng ta không còn lệ thuộc gì với đời sống nơi quê nhà, ngoài
những tình cảm sâu đậm trong máu huyết, làm cho chúng ta gần gũi với
ngôn ngữ, đời sống Việt Nam, mà chúng ta có cảm tưởng đang dần dần tách
rời, cho đến một lúc nào đó trở thành xa lạ. Phải chăng vì vậy, mà đã có những đứa con ngày trước trở về, xót xa nhận ra rằng, họ đang đi, đứng trên một đất nước xa lạ, không còn là của họ nữa.
Quê
hương ngày nay chỉ còn là nơi thăm viếng mà không phải là nơi để trở
về. Nước Mỹ đã là nơi quen thuộc chúng ta đang sống, có gia đình, nhà
cửa, công việc, bà con, bạn bè, thì làm sao chúng ta lại không có những
suy nghĩ, có những câu chuyện buồn vui, hay những trăn trở về nước Mỹ.
Cách đây 38 năm, chưa lúc nào, chúng ta, những người dân ở một đất
nước xa xôi bên vùng trời Ðông Nam Á, cách biệt nơi này đến nửa vòng
trái đất, lại có ý nghĩ rằng, một ngày kia chúng ta sẽ đến đây, sống lâu
dài nơi đây, sinh con đẻ cháu nơi này, để tạo ra một nhánh người Việt
lưu vong. Ðời sau, còn giữ được ngôn ngữ, phong tục hay không, lại là
một điều mà nhiều người khác đang trăn trở, lo âu làm sao để duy trì,
gìn giữ!
Trong
cái cộng đồng gần gũi, thân mật gắn bó này, với sách vở, báo chí,
truyền thông, quán xá, chợ búa, tiệm buôn, món ăn thức uống, cả cái tên
vùng đất hay bảng hiệu Saigon chúng ta mang theo, đôi khi gần như quên
hẳn là chúng ta đang sống trên đất Mỹ. Cả cái bữa cơm, cá mắm, canh
rau, đôi đũa, chén nước mắm ớt, có khác gì ở Việt Nam. Cả cái bàn thờ
nhang khói, hình ảnh tổ tiên, ông bà, cành mai, chậu lan, những cô
thiếu nữ, trẻ em mặc quốc phục lên chùa ngày Tết, hồi trống, tiếng pháo
Mùa Xuân làm chúng ta quên mất là chúng ta đang sống thật xa quê nhà.
Ðiều tôi muốn nói ở đây là chúng ta thường quên chúng ta đang sống trên đất Mỹ.
Ông
Khổng Tử của nước Trung Hoa có ví von: “Ở chung với người thiện như
vào nhà có cỏ chi lan, lâu mà mà chẳng thấy mùi thơm, tức là mình cũng
đã hóa ra thơm vậy.” Một kẻ vào vườn hoa lan đầy hương thơm, lúc đầu
còn nhận ra mùi hương nhưng dần dà trở thành quen thuộc, trở thành bình
thường, không còn thấy hương thơm, như kẻ tiểu nhân sống với người
quân tử dần dần được cảm hóa lúc nào mà không hay biết.
Nước
Mỹ có nhiều hương thơm như thế mà cảm giác chúng ta bị dung hòa lúc
nào không hay đến nỗi không còn cảm nhận được mùi thơm nữa. Hương thơm
đó là những điều tốt lành, thấm nhập vào con người chúng ta lúc nào
chúng ta cũng không biết, không hề quan tâm hay nhận ra được sự khác
biệt trước và sau.
Chúng
ta học hỏi được ở nước Mỹ tính bảo vệ đời sống riêng tư, tôn trọng
luật pháp, sống an hòa, sự tử tế và mối tương quan giữa con người và
con người trong xã hội. Ðiều này không chỉ có ông Bá Dương
(1920-2008), sau khi đi New York, Las Vegas hay San Francisco về, đã
tường thuật lại trong cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí,” mà bất cứ người
Việt Nam nào khi đi du lịch nước Mỹ về cũng nhận ra. Có người thắc mắc
sao lái xe trên đường vắng vào một hai giờ sáng, gặp bảng “stop” cũng
phải đừng lại, sao một đứa bé phải đi tìm cái thùng rác để vứt cái giấy
kẹo nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, sao ở đây xe hơi nhiều như thế mà không
nghe một tiếng còi? Trong cái không khí dễ chịu, thanh thản, an lạc
người ta cảm nhận ra khi bước chân trở lại một nơi, có một chút mỉa
mai, không phải là quê nhà của mình.
Chúng
ta bước đi từ môi trường tử tế, trong lành của miền Nam qua giai đoạn
“thống nhất” để bước đến một xã hội hỗn loạn như hôm nay, khi mà con
người tốt đẹp dần dà trở thành vô cảm, lừa lọc, gian trá, đạp lên nhau
mà sống, để mưu tìm một đời sống ích kỷ cho riêng mình, mà không thấy
đó là bất thường, bất nhân và vô loại. Thì chúng ta, trong xã hội này,
cũng theo lời ông Khổng Tử: “ Ở chung với người bất lương, như vào
trong chợ cá ươn, lâu mà chẳng biết mùi hôi, vì mình cũng hóa ra hôi
vậy!” Như người mới vào chợ cá, lúc đầu còn nghe mùi hôi tanh, dần dà
quen thuộc, không còn nghe mùi tanh tưởi khó chịu nữa, như người quân
tử sống với kẻ tiểu nhân, dần dần đồng hóa bởi cái xấu mà mình không
hay biết. Thử hỏi một viên chức trong chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện
nay, xem những chuyện cường quyền áp bức, mạng sống của người dân xuống
hàng súc vật, con người chỉ biết có đồng tiền và dục vọng, tráo trở,
vô đạo lý hiện nay có là điều gì làm cho con người lạ lùng, khó chịu
không? Hay đó là chuyện bình thường, thấy đã quen mắt, nghe đã quen
tai, đầu óc đã xơ cứng, chai đá như khứu giác của con người ở lâu trong
chợ cá, còn đâu phân biệt được mùi hôi nữa!
Ðiều
cuối cùng chúng tôi muốn nói là sự may mắn đã giúp ta có cơ hội không
phải chỉ cho riêng mình mà cả con cháu đời sau, tránh khỏi được kiếp
oan nghiệt, ra khỏi được cái chợ cá ấy, được sống trong cái “chi lan,
chi thất” cái vườn lan thơm ngát, mà qua một thời gian chúng ta không
còn cảm nhận được mùi thơm nữa, nhưng trên thực tế, mùi thơm đó vẫn
hiện hữu.
Nhiều kẻ hãnh tiến vẫn cho rằng nước Mỹ nợ chúng ta mà quên rằng, món nợ của chúng ta, và cả con cháu đời sau đối với nước Mỹ thật khó lòng trả nổi.Hãy CÁM ƠN bằng cách sống thật có ý nghĩa cho đời sống này!
No comments:
Post a Comment