Pages

Tuesday, February 16, 2016

1954 - Khi đám Việt Minh đầu tiên đến "giải phóng"thành phố Hà Nội, nơi đó có còn ai không?

Xin các bạn chịu khó share cho bạn bè. Thành thật cám ơn các bạn.
Những ai đang nghĩ chính thể CHXHCN hiện nay là "tuyệt vời" và không hiểu tại sao lại có cái những người "Việt Nam tỵ nạn Cộng Sản" ở cùng khắp thế giới sau 1975 thì nên đọc cho biết.

1954 - Khi đám Việt Minh đầu tiên đến "giải phóng"thành phố Hà Nội, nơi đó có còn ai không?
- Những đoạn phim tài liệu quý giá này đặc biệt dành cho những tuổi trẻ còn đang "mù mờ" về CS, và hay "tin lời vc nhồi sọ" .

- 1954 - - Khi Việt Minh đến, dân bỏ đi! (Nếu Hồ Chí Minh "tốt" thì tại sao dân lại bỏ chạy?) "Chim khôn tìm cây lành mà đậu. Người khôn tìm đất lành để sống".
- 1954 - - Dân Hà Nội "Bỏ chạy cả thành phố", khi Việt Minh (VC) đến "giải phóng" Hà Nội thì cả triệu dân đã đến Sài Gòn hoặc đang trên máy bay, tầu bè xuôi về miền Nam để có tự do. Hà Nội vắng như chùa bà đanh, phi trường cũng thế, chỉ còn lại những con chó đứng ngơ ngác vì bị bỏ rơi. Có câu châm ngôn " Đồng tiền nối liền khúc ruột" nhưng vì TỰ DO mà phải "Bỏ của chạy lấy người".
- 1954 - - Đoàn Giặc Phá Hoại Việt Minh đầu tiên đến"giải phóng" Hà Nội, thành phố này "VẮNG TANH" vì cả TRIỆU NGƯỜI đã vô Nam LÁNH NẠN CỘNG SẢN nên chỉ còn lác đác vài người, và những con vật như bò, chó, heo, gà bị bỏ lại trên phố để "đón chào" đoàn giặc khủng bố.
- Phần đông dân Miền Bắc còn ở lại Bắc Phần là do cán bộ Việt Minh CHẬN ĐƯỜNG khắp hang cùng ngõ hẻm, ngăn cản không cho dân được tự do di cư. Chúng dùng đủ mọi mưu kế để bắt buộc dân phải ở lại như: giả vờ đóng vai "vợ hoặc chồng" lôi kéo không cho "vợ hoặc chồng" đi di cư..; vu khống cho người ta là "trộm cắp, hay nợ nần" rồi bắt họ phải ở lại để "trả nợ cho xong". hoặc là giật con cái trên tay cha mẹ để họ phải ở lại...dụ dỗ những đứa trẻ mệt mỏi vì đi bộ đường xa bằng cách ẵm bồng chúng..Thanh niên thì bị cán bộ cái ỏn à õn ẽn, lả lơi dụ dỗ.
- Một số khác thì chỉ nghĩ đến cái "lợi trước mắt" bất kể bọn Việt Minh là ai, ác với ai cũng không việc gì đến họ; xấu hay tốt không cần biết. Miễn sao đừng chạm đến họ! nhất là thân nhân họ là Việt Minh thì họ có cơ hội tha hồ "làm mưa làm gió".
- Một phần khác là "tiếc của" và bị tuyên truyền! Chương trình tìm Tự Do, di cư vô Nam hầu như những vùng làng huyện, tỉnh ở xa không biết đến vì Việt Minh cấm không cho "Đưa tin.." vì vậy chỉ có khoảng 1 triệu người thoát được an toàn đến miền Nam. Tức là Sài Gòn hiện nay.


Để biết đâu mới là Thiên Đường

image
Phan Huy, một thi nhân nổi tiếng ở miền Bắc: Phan Huy đã viết môt bài thơ có tựa đề là “Cảm Tạ miền Nam” rất cảm động. Ngay trong phần mở đầu ông viết:


Đã t lâu, tôi có điu mun nói
Vi min Nam, miđất mi thân quen
Mt li cơn tha thiết chân tình
Ca min Bc, x ngàn năm văn vt.”


Sau cái gọi giải phóng và thống nhất, ông Huy đã có dịp vào miền Nam và ông đã nhận ra miền Nam không tồi tệ như bác và đảng đã tuyên truyền và nhồi nhét vào đầu ông và khi đã nhận ra một sự thật phũ phàng, ông Huy đã bật khóc:

image

“Tôi đã vào mt x s thn tiên
Nếp sng văn minh, dân khí du hin
Cơáo no lành, con người hnh phúc.
Tôi đã ngc nhiên vi lòng thán phc
M mt to nhìn na nước anh em
Mà đảng bo là b lũ ngu quyn
Áp bc, đo đày, đóăn, khát ung.
Trước mt tôi, mt min Nam sinh động
Đất nước con người dân ch, t do
Tôi đã khóc ròng đứng gia th đô
Giđảng, giđoàn bao năm phnh gt.”

Phan Huy cũng không quên mô tả cuộc sống ở miền Bắc cs, nơi ông đã sinh ra và lớn lên, vô cùng tồi tệ. Đời sống của nhân dân miền Bắc nghèo khó đến nỗi phải kéo cầy thay trâu và nhân phẩm của nhân dân miền Bắc bị xô đẩy xuống tới mức ngang hàng với bèo dâu:

image

“Sinh ra ln lên sau bc màn st

Tôi chng biết gì ngoài bác, đảng "kính yêu"

Xã hi sơ khai, ty não, mt chi

Con người nói năng như là chim vt.

M ming ra là: "Nh ơn báđảng 
Chế độ ta ưu vit nht hành tinh
Đuc soi đường ch nghĩa Mac Lenin 
Tiến nhanh, tiến mnh lên thiên đường vô sn.
Hai mươi mt năm trêđường cách mng
Xã hi tht lùi người kéo thay trâu 
Cuc sng xung thang tính bng tem phiếu
Nhân phm con người chng khác bèo dâu.”

image
Trong phần cuối bài thơ, ông Huy kết luận rằng, ngày 30-04-1975 thật sự không phải là ngày cộng sản miền Bắc “giải phóng” miền Nam thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ Ngụy, mà ngược lại là ngày miền Nam đã phá màn u tối, đã khai đường chỉ lối, đã khai sáng cho nhân dân miền Bắc thấy được bộ mặt gian trá và độc ác của bè lũ cộng sản, thật sự chúng chỉ là một bầy ác quỷ và ông đã không tiếc lời cảm tạ nhân dân miền Nam:

image

“Cm t min Nam phá màn u t

Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh 

Biếđược nhân quyn, t do dân ch
Mà đảng t lâu bưng bít dân mình.

Cm t min Nam khai đường ch li
Đưa tôi tr v t quc thiêng liêng
Ca Hùng Vương, quc t ging Rng Tiên 
Ch không là Cac Mac và Le nin ngoi tc.

Cm t min nam m lòng khai sáng
Đưa tôi hi nhp cùng thế gii năm châu
Mà trướđây tôi có biết gì đâu 
Ngoài Trung cộng và Liên sô đại vĩ

Cm t min Nam đã mt thi làm chiến sĩ
Chng li cng nô cung vng xâm lăng 
Hu giúp c nước thoát by ác qu
Dù không thành công cũng đã thành danh.

Trong một bài thơ khác có nhan đề là “Tâm sự một đảng viên” ông Phan Huy đắng cay bộc lộ rằng, sở dĩ ông theo đảng cộng sản là vì ông quá tin nghe theo lời hồ già dạy bảo:

image

“Rng đảng ta ưu vit nht hành tinh 

Đường ta đi, ch nghĩa Mac Lê nin 

Là nhân phm, là lương tri thđại.”
Và sở dĩ ông đã xung phong đi cứu miền Nam ruột thịt là vì ông tin vào lời tuyên truyền của hồ già và đảng cs:

image

“Rng ti min Nam, ngy quyn bách hi

Dìm nhân dân dưới áp bc bo tàn 

Khp nơi nơi cnh đói rách cơ hàn 
Đang rên siết kêu than cn gii phóng”

Khi dự tính vào miền Nam thăm viếng một người bà con họ hàng, vì tin vào lời tuyên truyền của bác và đảng là người dân miền Nam đói khổ, nên ông đã chẳng quản đường xa diệu vợi mang theo một mớ gạo mà ông đã phải, dành dụm trong nhiều ngày mới có được, để biếu người bà con đói khổ:

“Chng quên mang theo ký gđể dành 

Biếu người bà con trong ny túng thiếu”

Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thng
Nào ng đâu sđổ c nim tin
Khi điêu ngoa, di trá hin nguyên hình 
Trước thành ph t do và nhân bn.”

Khi đến và đứng trước nhà người bà con, ông Phan Huy mới nhận ra rằng, mớ gạo mà ông nâng niu mang từ miền Bắc thiên đường cộng sản, với hảo ý để biếu người bà con miền Nam bị Mỹ Ngụy kìm kẹp đói khó là một điều điều “lăng mạ” người bà con này:

image

“Tôi tìm đến người bà con trong xóm 

Nhà xinh xinh, đời sung túc tin nghi

Ký gđem theo nay đã mc xì 
Tôi vi vã du vào trong túi xách.
Anh bà con tôi- mt người công chc ngụy
Nét u bun nhưng cũng c làm vui 
Đem tng cho tôi mt cái đồng h 
Không người lái, Sei-ko, hai ca s.
Ri anh nói: "Ngày mai đi ci t
Cái đồng h tôi cũng chng cn chi
Xin tng anh, mong nhn lđem v
Mt chút tình người bà con Nam b."

Sau khi đã nhận ra đời sống thật sự của toàn dân miền Nam và sự gian trá, phỉnh gạt của hồ già và đảng cs, ông Huy cảm thấy hổ thẹn với lương tâm nên đã than khóc:

image

“Trên đường vđất tri như sđổ 

Tôi thy mình ti li vi min Nam 

Tôi thy mình hổ thn vi lương tâm 
Tôi đã khóc, cho mình và đất nước”

image

R.I.P: Harper Lee và bài ca của con chim nhại
Bông anh túc xanh Himalaya
Cơ sở bị nghi là kho chứa vũ khí của TC ở Hoàng Sa...
Văn hóa Việt Nam xuống cấp trầm trọng
Tẩy chay là 'quyền quan trọng' của dân
Sống ở những nơi đang đòi độc lập
Hình ảnh từ đảo Phú Lâm
Thật sai lầm khi giải phóng miền Nam !
Bộ tư pháp Hoa Kỳ truy tố hình sự công ty USPLabs
Bài thơ "dạy" cách chữa bệnh
Vì sao TC đặt hỏa tiễn ở Hoàng Sa?
Mua nhà càng to càng khổ!
Liệu vô cảm mới làm được lãnh đạo?
Báo Việt Nam và ngày 17/2
Những phát hiện Khoa học nổi bật năm 2015
Hải quan Mỹ thu giữ 4.65 triệu đôla ‘tiền âm phủ’
Đặng và Hứa 'khai đao' ngày 17-2-1979
Chúng ta đang tự giết ngành du lịch nước nhà
Ảnh nữ sinh quỳ chụp hình với Thủ tướng Dũng gây t...
Tuyên bố Sunnylands của Hội nghị thượng đỉnh Mỹ-AS...

Tập Cận Bình đang cưỡi cọp

http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=222948&zoneid=7
Ngô Nhân Dụng
Những hành động hung hăng của Cộng Sản Trung Quốc trong vùng Biển Ðông nước ta nhắm khích động tự ái quốc gia của dân lục địa, trong khi Tập Cận Bình đang tìm cách củng cố uy thế và quyền hành cá nhân. Ngày hôm qua, Thứ Sáu, 19 Tháng Hai năm 2016, Tập Cận Bình đã được Lưu Vân Sơn (Liu Yunshan, 刘云山), người đứng đầu bộ máy tuyên truyền trong Bộ Chính Trị, dẫn đi thăm báo Nhân Dân, đài truyền hình trung ương, và Tân Hoa Xã. Mỗi nơi này đều trương khẩu hiệu “Tuyệt đối trung thành.”
Gần đây, Tập Cận Bình vận dụng tối đa bộ máy tuyên truyền để tăng uy thế trong lúc cố dẹp tan những thành phần đối kháng. Hồ Cẩm Ðào và Giang Trạch Dân chưa bao giờ làm lộ liễu như vậy. Báo, đài Trung Cộng đã suy tôn Tập là “hạt nhân cốt lõi” của lãnh đạo; kêu gọi quân đội và quan chức phải “tuyệt đối trung thành” với “Ðảng,” tức là với họ Tập. Tháng Mười Hai năm ngoái, Tập đã tới thăm báo Quân Ðội Nhân Dân, trước khi công bố kế hoạch đại cải tổ quân đội, sa thải 300 ngàn người. Tin tức tiết lộ về phiên họp Bộ Chính Trị vào cuối Tháng Mười Hai năm 2015 kể rằng Tập Cận Bình đã yêu cầu “Các thành viên Bộ Chính Trị tuân thủ đường lối của Trung Ương và trung thành với Ðảng.”
Trong ba năm nắm quyền, Tập Cận Bình dần dần nắm đầu tất cả các ngành trong bộ máy cầm quyền: Ðảng, Quân Ủy Trung Ương, bảy ủy ban đặc trách các vấn đề kinh tế, chính trị, ngoại giao, vân vân. Kể từ thời Mao Trạch Ðông, chưa có lãnh tụ Trung Cộng nào uy quyền lớn như vậy, kể cả Ðặng Tiểu Bình. Tân Hoa Xã mới nhắc lại câu của Mao Trạch Ðông: “Trong đảng, trong nhà nước, trong quân đội, trong nhân dân, cả bốn phía Ðông, Tây, Nam, Bắc và ở giữa, tất cả phải đặt dưới sự lãnh đạo của Ðảng.”
Trong một tháng qua, một nửa lãnh tụ ở các tỉnh đã công khai thề “tự nguyện trung thành bảo vệ chính sách căn cốt của Tổng Bí Thư Tập Cận Bình!” Ðây là một hiện tượng hiếm hoi, từ những năm sau cùng của Mao Trạch Ðông bây giờ mới lại thấy.
Tin tức trong cuộc họp mật của Bộ Chính Trị mà lại tiết lộ là điều hiếm khi xẩy ra, chứng tỏ thế lực của Tập Cận Bình chưa vững, vẫn cần đề cao uy thế cá nhân. Dùng guồng máy tuyên truyền để củng cố uy quyền cho thấy Tập Cận Bình biết mình đang ngồi trên lưng cọp, không biết lúc nào có thể ngã rồi bị cọp ăn thịt. Con cọp đó là kế hoạch cải tổ cơ cấu kinh tế.
Trung Cộng biết cần phải thay đổi. Nếu không thì kinh tế sẽ ngày càng lụn bại sau khi đã vận dụng đã hết khả năng của các chính sách cũ: Chú trong đến tỷ lệ tăng trưởng cao; đặt trọng tâm vào xuất cảng, đổ tiền đầu tư vào xây dựng, ngân hàng nhà nước nuôi dưỡng các xí nghiệp quốc doanh. Hai năm nay họ đã chấp nhận tỷ lệ tăng trưởng thấp; tìm cách hướng vào tiêu thụ nội địa; giảm bớt vai trò nhà nước để thị trường quyết định nhiều hơn. Việc cải tổ chắc chắn bị các cán bộ từ trên xuống dưới cản trở và chống đối ngầm, vì đụng tới những quyền lợi họ đang được hưởng. Vì thế, Tập Cận Bình cần phải thâu tóm quyền hành, dẹp hết các phe nhóm trong đảng có khả năng thay thế mình, dọa các cán bộ còn lại bằng cái máy chém “chống tham nhũng.” Cần phải “thống nhất sơn hà” mới có thể tiến hành một chương trình cải tổ chắn chắn sẽ gây nhiều xáo trộn.
Ðó là một “thế cưỡi cọp.” Nếu việc cải tổ sẽ tiến hành chậm và có lúc vấp ngã, con cọp sẽ lồng lên, hất thằng cưỡi cọp xuống. Mà công việc chuyển hướng cơ cấu kinh tế không thể tiên đoán sẽ gây ra những hậu quả như thế nào. Tỷ lệ tăng trưởng đã xuống 6.9%, thấp nhất trong một phần tư thế kỷ (trong thực tế, con số đúng là 3% đến 4%).
Trong năm 2015, uy tín Cộng Sản Trung Quốc xuống rất thấp, ở trong nước cũng như bên ngoài, vì mấy lần đổ hàng tỉ đô la cố nâng giá thị trường chứng khoán nhưng thất bại. Việc phá giá đồng nguyên vụng về trong cùng thời gian đó khiến thị trường càng mất tin tưởng.
Một hình ảnh tiêu biểu cho cái lưng con cọp bấp bênh là chính sách tiền tệ của tập đoàn lãnh đạo. Hiện nay, họ đang lo lắng trước mối đe dọa “giảm phát” (deflation), khi các nhà sản xuất và bán hàng hạ giá đồng loạt để cạnh tranh. Giá cả xuống sẽ khiến người tiêu thụ ngưng mua hàng, để chờ giá xuống thêm; nhà sản xuất thấy khó bán hàng sẽ hạ giá xuống nhiều hơn; tạo một cái vòng luẩn quẩn.
Ðể giữ mức lạm phát không xuống quá thấp, Ngân Hàng Trung Ương ở Bắc Kinh (tên chính thức là Nhân Dân Ngân Hàng) đã in thêm tiền. Số tiền tệ lưu hành gia tăng 14% một năm, gấp đôi tỷ lệ tăng trưởng kinh tế chính thức. Họ theo đúng từng chữ trong “sách vỡ lòng” kinh tế học: Khi nhiều đồng tiền cùng đuổi theo một số hàng hóa thì giá cả sẽ tăng. Giá tăng, sẽ không lo giảm phát.
Nhưng đây có phải là cách điều hành kinh tế đúng nhất hay không? Nếu ở trên đời này cứ việc in thêm thật nhiều tiền, mà đồng tiền vẫn giữ nguyên được giá trị, thì người ta có thể biến thế giới này thành cõi thiên đường rồi!
Muốn giữ giá trị đồng tiền, Nhân Dân Ngân Hàng lại đem đô la Mỹ ra mua đồng nguyên, thu bớt tiền nội địa vào. Thế ra họ vừa in thêm tiền, vừa đổ đô la ra mua, thu lại các đồng tiền đó. Một nhà phân tích đầu tư đã ví hai hoạt động đồng thời này giống như một người vừa uống thuốc aspirin vừa uống rượu whiskey!
Ðồng nguyên mất giá vì chính người dân Tàu không tin tưởng vào đồng bạc của mình. Tức là không tin tưởng vào khả năng lãnh đạo của guồng máy đảng và nhà nước. Nhiều người đã đổi đồng nguyên lấy đô la để đưa ra nước ngoài, theo nhiều ngả. Trong Tháng Giêng vừa qua, số ngoại tệ dự trữ của Ngân Hàng Trung Ương đã giảm bớt 100 tỷ đô la; sau khi đã giảm 108 tỷ trong Tháng Mười Hai, 2015. Số ngoại tệ dự trữ gần 4,000 tỷ nay chỉ còn 3,200 tỷ đô la. Con số chênh lệch lớn hơn cả ngân sách quốc phòng của chính phủ Mỹ trong năm tới (600 tỷ)!
Cũng trong ngày hôm qua, 19 Tháng Hai, bản báo cáo hàng tháng của Ngân Hàng Trung Ương mới công bố đã làm cả thị trường thế giới kinh ngạc, vì nó thiếu hẳn mục tổng số ngoại tệ mua bán trong Tháng Giêng vừa qua. Họ chỉ cho biết con số mua bán của riêng Ngân Hàng Trung Ương mà không nói đến các cơ sở tài chánh kinh tế khác, như thường lệ. Giới đầu tư chắc chắn sẽ tìm ra các con số bị bỏ sót, nhưng người ta tự hỏi tại sao Nhân Dân Ngân Hàng lại cố ý bỏ sót như vậy? Một lý do dễ đoán là chính quyền muốn che giấu số đô la được chuyển ra nước ngoài; một phong trào phát động mạnh từ Tháng Tám năm ngoái, khi thị trường chứng khoán sụp đổ hai lần liên tiếp.
Trong khi đó, thế giới vẫn đang chờ coi bao giờ thì “quả bom nợ” Trung Quốc sẽ bùng nổ. Riêng số nợ “khó đòi” đã lên tới 5 ngàn tỷ Mỹ kim, tương đương với một nửa tổng sản lượng nội địa tạo ra trong một năm. Thế giới phải lo lắng vì nếu hệ thống ngân hàng Trung Quốc sụp đổ vì các món nợ khó đòi thì ảnh hưởng dây chuyền sẽ kéo theo tất cả các nước đang buôn bán với Trung Quốc, tức là không nước nào thoát nạn!
Cho nên Tập Cận Bình phải tìm cách bảo đảm chỗ ngồi của mình còn vững dù ngồi trên lưng cọp! Trong hơn một năm nữa, đại hội đảng kỳ thứ 19 sẽ diễn ra, Tập Cận Bình phải xếp đặt ngay từ bây giờ. Trong đại hội sắp tới, năm trong số bảy người Thường Vụ Bộ Chính Trị sẽ đến tuổi phải nghỉ, chỉ Tập và Thủ Tướng Lý Khắc Cường được miễn. Trong số 25 người thuộc Bộ Chính Trị, còn sáu người khác sẽ phải về hưu vì quá 68 tuổi. Trong số 12 người còn lại, cuộc chạy đua vào Thường Vụ sẽ rất gay go. Chưa hết, 250 người thuộc Trung Ương Ðảng cũng chạy đua vào Bộ Chính Trị.
Vì vậy, từ năm ngoái Tập Cận Bình đã nâng cao các “con gà” của mình để chuẩn bị chiếm chỗ trong hai cơ quan đầu não của đảng Cộng Sản. Năm 2015, họ Tập cho chánh văn phòng của mình là Lật Chiến Thư (Li Zhanshu, ) bay qua gặp Putin ở Mat Cơ Va, mặc dầu ông này không có vai trò ngoại giao nào, trong đảng cũng như nhà nước. Trong Tháng Giêng năm nay, một phụ tá khác của họ Tập là Lưu Hạc (Liu He, 刘鹤) đã điện thoại với bộ trưởng Tài Chánh Mỹ bàn chuyện giao thương, qua mặt Phó Thủ Tướng Uông Dương (Wang Yang, 汪洋), một người cấp bậc cao hơn. Lưu Vân Sơn, trưởng ban tuyên giáo, cũng là người đang được Tập Cận Bình nâng đỡ để chuẩn bị lên các cấp bậc cao hơn sau này.
Lưu Vân Sơn lo việc “tung hô vạn tuế” đẩy ngôi sao Tập Cận Bình trong các năm tới để nếu công việc cải tổ cơ cấu kinh tế có vấp ngã thì họ Tập vẫn ngồi vững trên lưng cọp, chờ cho tai qua nạn khỏi. Tất cả chiến dịch tô son vẽ phấn cho Tập Cận Bình chứng tỏ họ Tập chưa cảm thấy địa vị an toàn.

Tuy đang nắm nhiều quyền hành trong tay, vượt qua cả Hồ Cẩm Ðào lẫn Giang Trạch Dân, ít nhất ngang với Ðặng Tiểu Bình, nhưng Tập Cận Bình vẫn còn lo dùng bộ máy tuyên truyền để củng cố địa vị. Nếu thực sự an tâm về chỗ ngồi của mình, chắc họ Tập sẽ dành hết thời giờ và năng lực để thúc đẩy cho việc cải tổ cơ cấu kinh tế tiến tới. Con cọp này quả thật khó điều khiển!

No comments:

Post a Comment