Pages

Tuesday, March 29, 2011

TỘI ÁC CHỐNG CON NGƯỜI MAN RỢ NHẤT CỦA CỘNG SẢN !

 HỒ SƠ TỘI ÁC CỘNG SẢN VIỆT NAM

Bài thứ nhất

Trí thức Việt Nam với cuộc đấu tranh vì nhân quyền và dân chủ

Trần Ngọc Thành

Bài phát biểu của ông Trần Ngọc Thành, đại diện Đàn Chim Việt tại Hội nghị Quốc tế về Nhân quyền
Thưa quý vị khách quý
Thưa quý vị đại biểu,
Thưa các bạn.
Trước khi trình bày vấn đề, tôi xin được bày tỏ sự ngưỡng mộ, cảm phục của mình trước lòng dũng cảm, ý chí bất khuất của những nhà đấu tranh cho nhân quyền, cho tự do dân chủ và tiến bộ xã hội tại Việt nam: Thế hệ cha, anh như các ông Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Phạm Quế Dương, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Trân Khuê, Hà Sỹ Phu, Bùi Minh Quốc, Hồng Hà, Trần Dũng Tiến, Dương Thu Hương, Vũ Cao Quận, v,v…; Lớp người trẻ tuổi như Lê chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn khắc Toàn, Đỗ Nam Hải...
Vấn đề mà tôi muốn nêu ra hôm nay là để chúng ta cùng trao đổi, tìm một giải pháp cho công cuộc đấu tranh vì nhân quyền và dân chủ hóa tại đất nước Việt nam thân yêu của chúng ta.
Cho đến nay, đã 60 năm tại miền Bắc và 30 năm trên phạm vi cả nước, đảng cộng sản Việt nắm độc quyền lãnh đạo và liên tiếp phạm sai lầm. Chính vì những sai lầm liên tục như vậy đã đưa đất nước Việt nam đến nghèo nàn và ngày càng tụt hậu. Tham nhũng và hàng loạt những tệ nạn xã hội khác đang từng giờ, từng ngày tàn phá đất nước. Vị thế của Việt nam hiện nay ra sao trên thế giới và khu vực, hẳn tất cả mọi người đều rõ. Thế nhưng, rất ít người dám đấu tranh với chế độ độc tài để đưa đất nước thoát khỏi nghèo đói và đi lên.
Một đất nước với hơn 82 triệu dân, nhưng chỉ có một số lương người rất ít ỏi dám đương đầu với những cái xấu, với sự tệ hại. Tại sao?
Nếu như trước năm 1990, khi Liên xô và khối XHCN còn tồn tại, người ta còn có thể ngụy biện: Những khó khăn, những tệ nạn chỉ là tạm thời, chủ nghĩa xã hội luôn luôn đúng, đảng cộng sản là không thể thay thế, v,v. Nhưng, sau năm 1990, Liên xô và những nước XHCN hùng mạnh nhất đã sụp đổ. Thực tế phát triển 15 năm qua ở các nước này chứng minh rằng: đảng cộng sản là sai lầm, XHCN là sai lầm. Hàng triệu đảng viên CS đã từ bỏ lý tưởng cộng sản, thực chất là một hệ tư tưởng độc tài, một chủ thuyết không tưởng, đồng lòng xây dựng một xã hội mới, xã hội dân chủ. Thậm chí ở Ba lan, hiến pháp cấm tuyên truyền chủ nghĩa cộng sản, đặt CNCS ngang tầm nguy hiểm với chủ nghĩa Nazi và chủ nghĩa phát xít. Trong khi đó ở Việt nam, chính quyền vẫn không ngớt tuyên truyền, tô vẽ cho vai trò lãnh đạo của đảng cộng sản. Đảng cộng sản vẫn huênh hoang về thành tích của họ, đe dọa nhân dân trong nước và lừa bịp thế giới về những gì đang xảy ra tại Việt nam.
Một loạt câu hỏi được đặt ra:
Cả xã hội Việt nam dốt nát hay sao mà để cho đảng cộng sản muốn làm gì thì làm, đưa đất nước đến đâu thì đưa, không dám đấu tranh?
Việt nam có ít người hiểu biết? Việt nam không có tầng lớp trí thức?
Hay tầng lớp trí thức, tầng lớp có học ở Việt nam chấp nhận chế độ độc tài?
Hay khái niệm về nhân quyền và dân chủ được trí thức Việt nam hiểu theo nghĩa khác?
Chúng ta đều biết rằng, từ trước đên nay trên thế giới, trừ các cuộc đảo chính quân sự do các quân nhân thực hiện, hầu như mọi cuộc cách mạng, mọi sự thay đổi đều do những người trí thức khởi xướng và hướng dẫn.
Theo tài liệu trong nước thì Việt Nam có hàng ngàn giáo sư, hàng vạn tiến sĩ, thạc sĩ, hàng chục vạn người có trình độ đại học. Rất nhiều người trong số đó được đào tạo ở nước ngoài, ở các nước có nền dân chủ lâu đời, truyền thống như Anh, Pháp, Mỹ,v,v. Trong thời gian làm việc nghiên cứu, học tập ở nước ngoài, họ được sống, được hưởng môi trường tự do dân chủ thật sự. Nhiều người tuy tốt nghiệp ở trong nước, nhưng được đi nước ngoài nhiều lần, được quan sát, được hội nhập chế độ dân chủ ở các nước khác. Trong các cuộc trao đổi, nói chuyện họ đều ca ngợi chế độ dân chủ, phê phán chế độ độc tài.
Thế thì tại sao chế độ độc tài cộng sản mà mọi người đều cho là tệ hại tại Việt nam vẫn ngang nhiên tồn tại? Thách thức 82 triệu người dân Việt nam?
Xin phép được nêu nguyên nhân dẫn đến thực trạng đó. Trước hết về phía nhà cầm quyền tức đảng cộng sản:
Sau khi giành được chính quyền, đối với mọi tầng lớp xã hội, đặc biệt là đối với trí thức, đảng cộng sản luôn luôn dùng chính sách” Chuyên chính vô sản”. Từ luận cương đầu tiên của đảng cộng sản, Tổng bí thư Trần Phú đã nêu khẩu hiệu:” Trí, phú, địa, hào đào tận gôc, trốc tận rễ”. Trí thức là đối tượng đầu tiên được đảng cộng sản chú ý tiêu diệt. Do đó, trước năm 1975, ở miền Bắc, trí thức được xếp chung với giai cấp tiểu tư sản. Đảng cộng sản một mặt đàn áp khốc liệt những trí thức chân chính, dám phê phán đường lối sai trái của đảng, tôn thờ dân tộc, tổ quốc trước đảng; đè bẹp ý chí phản kháng, ý chí đấu tranh của họ; vu cáo họ là phản quốc, phản động để dễ bề triệt hạ. Mặt khác, chính quyền cộng sản gửi đi đào tạo ở các nước XHCN những người được họ chọn lựa để sau này phục vụ đảng, luôn luôn kèm theo biện pháp răn đe và ban ơn: Đảng cho anh đi học là để phục vụ đảng, đó là công ơn của đảng đối vơi anh. Anh phục vụ tốt thì được đảng trọng dụng, anh đi chệch đường lối của đảng thì bị đảng trừng trị. Đảng gán cho lớp người này là “ Trí thức XHCN”. Từ đầu những năm 1950, đảng cộng sản Việt nam đã đưa đi đào tạo tại Liên Xô, Trung quốc và các nước cộng sản khác lớp người này.
Trong chính sách tuyên truyền, hàng ngày, hàng giờ, ở khắp mọi nơi, từ lớp mẫu giáo đến các trường đại học, từ thành thị đến nông thôn, từ miền xuôi đến miền núi, đảng cộng sản luôn luôn đánh đồng khái niệm đảng là dân tộc, đảng là Tổ quốc, hơn thế nữa, đảng cộng sản còn đứng trên cả Dân tộc. Trước hết phải trung với đảng, sau đó mới hiếu với dân. Mặt khác, do xuất thân từ xã hội phong kiến, những người dù được đào tạo ở nước ngoài vẫn mang nặng truyền thống và văn hóa khổng giáo, chấp nhận quyền uy của vua chúa, coi những lãnh tụ của đảng cũng như vua, chúa trước đây, cho đó là do trời đất sắp đặt. Khi được đặt vào vị trí lãnh đạo, những con người bình thường, thậm chí dốt nát trước đây bỗng dưng trở thành “ Khuôn vàng, thước ngọc”. Là cấp dưới chỉ được quyền phụ họa, tán dương.
Cả một quá trình lâu dài, sau khi giành được chính quyền, đảng cộng sản tiêu diệt Quốc dân đảng và các đảng phái khác, tiếp đến là cải cách ruông đất, đàn áp “Nhân văn giai phẩm”, tạo dựng vụ án xét lại chống đảng. Sau năm 1975, khi chiến tranh kết thúc, đảng cộng sản lại bắt tập trung cải tạo, bắt tù vô thời hạn hàng chục vạn nhân viên, sĩ quan, binh lính chế độ Việt Nam cộng hòa, đưa hàng triệu dân đi vùng kinh tế mới, đánh tư sản, cướp đoạt tài sản, đẩy cả triệu người ra biển vượt biên tìm đường sống. Nỗi sợ thường trực trong đầu người dân Việt nam, đặc biệt là trí thức, những người có điều kiện hơn trong việc tiếp cận thông tin.
Đảng CS thẳng tay đàn áp những người có tư tưởng phê phán, chống đối, kể cả những người góp ý hết sức chân thành, chụp mũ họ là phản động, chống lại nhân dân, chống lại Tổ quốc, đẩy họ vào tù, thậm chí không cần xét xử, tù vô thời hạn, gây tai nạn hoặc thủ tiêu. Nhưng người thân đều bị liên lụy, công an liên tục hạch sách, gây khó dễ trong cuộc sống, làm ăn, tuyên truyền trong dân chúng rằng họ là phần tử xấu, thế là gia đình họ bi xóm làng, xã hội cô lập.
Phương pháp cai trị và đàn áp ác độc như vậy, từng ngày, từng ngày triệt tiêu ý thức phản kháng ngay cả trong tầng lớp trí thức. Tuy nhiên, vẫn còn nhưng nhà trí thức dũng cảm, kiên cường như ông Hoàng Minh Chính và những người khác, xảy ra và phe XHCN sụp đổ, ở Việt nam không có lực lượng đối lập. Chính quyền cộng sản, một mặt bưng bít thông tin, mặt khác kiềm tỏa chặt chẽ các nhà trí thức phản kháng như Hoàng Minh Chính, Hà sỹ Phu, Bùi Minh Quốc, Dương Thu Hương,…Vụ đàn áp đẫm máu ở Thiên an môn, Trung Quốc đã làm cho đảng cộng sản vững tâm hơn khi loại bỏ những người khác chính kiến. Nhằm gỡ thế bí, chính quyền cộng sản đã chuyển mạnh tay hơn sang nền kinh tế thị trường mà họ gọi là “Kinh tế thị trường định hướng XHCN”. Cũng từ đây, tầng lớp trí thức ở Việt nam bị phân hóa thành ba loại;

Loại thứ nhất: gắn chặt quyền lợi cá nhân với sự thống trị của đảng. Loại này là con cháu của những người lãnh đạo cộng sản, được đào tạo để bảo vệ và kế tiếp sự thống trị của cha anh; Dù được đào tạo ở nước ngoài, ở các nước dân chủ phảt triển, hiểu thế nào là dân chủ, rằng dân chủ là nền tảng để phát triển xã hội, nhưng họ không bao giờ suy nghĩ để phát triển dân chủ ở Việt nam. Họ biết rất rõ rằng nếu Việt nam có dân chủ thì đảng cộng sản sẽ mất vai trò lãnh đạo; quyền lợi vật chất của cha anh họ, bản thân họ, gia đình, con cháu họ chiếm được nhờ quyền lực, khi đảng cộng sản không còn sẽ bị mất theo, nên đây là những người chống lại những đòi hỏi dân chủ mạnh nhất. Lớp “trí thức” này bày mưu tính kế cho lớp lãnh đạo già nua, dốt nát, một mặt để chia chác quyền lợi, mặt khác để giữ vững thể chế độc tài. Sự liên kết chặt chẽ với nhau, nâng đỡ nhau, giữa những người được đào tạo bài bản, có kiến thức, hiểu biết về dân chủ nhưng không phải để xây dựng dân chủ mà là để chống đối dân chủ và những người không có kiến thức, dốt nát nhưng có địa vị, có quyền lực, tạo thành băng đảng Mafia. Lớp “trí thức” này thực tế đã bị lưu manh hóa. Họ lợi dụng địa vị, quyền lực, chức tước để tham ô, ăn cắp tài sản đất nước một cách công khai, trắng trợn; Lợi dụng những kiến thức đã học được ở các nước tiên tiến, biến tướng trong việc đề ra chính sách, thực hiện chính sách để tham nhũng, để tư túi tài sản khổng lồ của đất nước. Tầng lớp này được bổ sung thêm những phần tử lưu manh đã được “trí thức hóa”. Sau khi có tiền bằng ăn cắp, buôn lậu, kể cả buôn lậu ma túy, hoặc có tiền nhờ quyền lực của cha anh, những kẻ này tung tiền ra để mua bằng cấp. Tiến sĩ dởm, thạc sĩ dởm, kể cả giáo sư dởm ở Việt nam tràn lan là vì lý do đó. Mua được bằng cấp, họ tiếp tục mua chức tước, địa vị. Thế là từ một kẻ lưu manh, họ nghiễm nhiên trở thành ông chủ tịch, bà giám đốc với học vị thạc sĩ, tiến sĩ,…
Đây là lực lượng cản trở mạnh nhất, nguy hiểm nhất cho cuộc tranh đấu vì nhân quyền và dân chủ hóa tại Việt nam. Vì quyền lợi cá nhân, quyền lợi phe nhóm, họ không đếm xỉa đến quyền lơị dân tộc, sẵn sàng bán đứng quyền lợi dân tộc. Trong số này, nhiều người giữ những chức vụ quan trọng từ ủy viên bộ chính trị, bộ trưởng, thứ trưởng, cục trưởng, v.v.
Loại thứ hai: Là loại trí thức ăn theo, loại này chiếm phần lớn trong tầng lớp có học tại Việt nam. Gió chiều nào theo chiều đó, mũ ni che tai, ngậm miệng ăn tiền là cách sống của họ.
Hiểu rõ đường lối của đảng cộng sản là sai lầm, rằng dân chủ là có lợi, nhưng nếu chống thì chỉ có thiệt thân. Họ chỉ lo làm giàu, tránh va chạm với pháp luật, làm sao có lợi cho bản thân và gia đình. Việc đất nước, xã hội ra sao họ không quan tâm. Đọc báo và nghe đài cũng chỉ để cho biết. Ngày nghỉ thì lo vui, giải trí, tụ tập bạn bè ăn nhậu, không quan tâm đến chính trị, luôn luôn sợ chính quyền, di ứng với những từ như “ phản động”, “ chống đảng”, xa lánh những người có chính kiến, dám đấu tranh vì sợ liên lụy.
Điều đặc biệt hơn, nằm trong số này là nhóm trí thức ở Đông Âu. Họ là những tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân, được đào tạo tại các nước đã có nền dân chủ như Balan, Tiệp, Hungary,…Họ được chứng kiến sự đổi thay của xã hội qua hai chế độ độc tài cộng sản và dân chủ. 15 năm sống trong môi trường xã hội dân chủ, chứng kiến và hưởng lợi những tiến bộ do chế độ dân chủ mang lại, là nhưng nhà kinh doanh, chủ chợ, chủ nhà hàng, thành đạt nhờ xã hội dân chủ, nhưng không bao giờ họ ủng hộ những người đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ. Họ biết chế độ cộng sản ở Việt nam là thối nát, họ cũng từng là nạn nhân của việc ức hiếp, làm tiền của công an cửa khẩu, của các quan chức Việt nam khi về phép thăm nhà, khi phải giải quyết giấy tờ. Cách của họ là hối lộ cho xong việc, sang đến nơi là chửi đổng nhưng rất sợ tòa đại sứ Việt nam nghe thấy. Tuy xa Việt nam đến hàng chục ngàn cây số, nhưng bóng ma quyền lực của chế độ cộng sản Việt nam vẫn luôn ám ảnh họ. Thậm chí họ cho nhưng người tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền Việt nam ở Đông âu là dại, một số còn tiếp tay cho đại sứ quán Việt nam chống phá các hoạt động đấu tranh vì nhân quyền và dân chủ của người Việt hải ngoại. Các chủ chợ người Việt tại Moskva (Liên bang Nga) đã thuê cảnh sát Nga tịch thu báo Đàn Chim Việt và bắt giam người bán báo. Chủ chợ người Việt “Sapa” ở Praha, CH Czech không cho phát hành báo ĐCV trong khu vực chợ, tịch thu báo và đe dọa người bán báo. Họ là những “trí thức” mang học vị tiến sĩ, giàu có nhờ kinh doanh trong xã hội dân chủ.

Trong các cuộc hội thảo về tình hình Việt Nam do Tâp Hợp dân chủ Đa Nguyên tổ chức tại Balan và Cộng Hòa Czech, những người bình thường đến rất đông, nhưng những người mang danh “trí thức” lại đến rất ít. Điều tồi tệ hơn, tại cuộc hội thảo tháng 5 vừa qua tại Praha, những “trí thức” được đào tạo trong xã hội dân chủ Tiệp, vì sợ sứ quán Việt Nam đe dọa, họ không dám tham gia, một vài người khác theo lệnh của sứ quán đến phá hoại, họ buộc tội chúng tôi là phản động, phản bội đảng cộng sản. Họ quên mất rằng, nếu không có sự phản bội của hàng triệu đảng viên cộng sản Tiệp để đập tan chế độ độc tài, xây dựng một xã hội dân chủ thì họ vẫn là những công nhân làm thuê, bán sức lao đông trong các xưởng máy, đổi lấy đồng lương rẻ mạt và phải dành phần lớn đồng lương đó nuôi bộ máy chính quyền cộng sản tại Việt Nam.
Tuy nhiên, nếu đất nước Việt Nam được dân chủ hóa thì những “Trí thức” này sẽ là những người đầu tiên đòi treo cổ những đảng viên cộng sản, sẽ là những người nhanh tay nhất lập ra các đảng phái chính trị để vận động tranh cử, đồng thời họ sẽ dùng những mỹ từ đẹp đẽ nhất để ca ngợi chế độ dân chủ.
Loại thứ ba: Là những trí thức thấy được những bất công, những sai lầm của chế độ cộng sản, những thối tha mục nát do chế độ độc tài gây nên, muốn thay đổi chế độ, muốn dân chủ hóa, nhưng vì nhiều lí do khác nhau họ không dám công khai tranh đấu. Họ sợ sự đàn áp khốc liệt của chính quyền cộng sản, mặt khác không có Tổ chức đấu tranh để liên kết , hướng dẫn họ nên họ vẫn im lặng chờ thời.
Hiện nay, nhờ khoa học thông tin ngày càng phát triển, đặc biệt là intenet, các tổ chức đấu tranh hải ngoại, các diễn đàn điện tử đã có nhiều cố gắng trong việc chuyển tải thông tin về trong nước, phá bức tường lửa, tiếp cận được ngày càng nhiều người thuộc giới trẻ, nhất là tầng lớp sinh viên. Vì vậy, lực lương này ngày càng có nhiều người nhập cuộc, ngày càng mạnh dạn, hăng hái, thể hiện số lượng người tham gia trao đổi trên các diễn đàn. Thời gian qua, DCVOnline, mặc dù bị bức tường lửa, nhưng số lượng người trong nước tham gia viết bài, trao đổi trên diễn đàn ngày càng đông; Ban Biên Tập đã có nhiều cố gắng trong việc hương dẫn bạn đọc cách vượt bức tường lửa. Đây tầng lớp trí thức mà các Tổ chức đấu tranh cần hướng tới.
Do quá trinh toàn cầu hóa, với sức ép của quá trình hội nhập, nhu cầu dân chủ hóa đất nước ngày càng cấp bách, cuộc đấu tranh của lực lượng dân chủ ngày càng thuận lợi. Chắc chắn những trí thức này sẽ dấn thân để cùng những người tiên phong trong nước thành lập Tổ chức công khai tạo một áp lực mạnh mẽ đối với đảng công sản, buộc họ phải thay đổi, từng bước xóa bỏ chế độ đôc tài tại Việt Nam.
Thưa quý vị, thưa các bạn.
Là những người luôn nặng lòng vì quê hương, đất nước , nhận rõ hoàn cảnh thực tế tại quê nhà là cần thiết đối với mỗi chúng ta. Thực tế đó đang thay đổi hàng ngày có lợi cho tiến trình dân chủ. Trách nhiêm của chúng ta còn rất nặng nề. Nhưng, tôi tin rằng, ngày chiến thắng của cuộc đấu tranh vì dân chủ của Việt Nam đang đến gần.

Xin cám ơn quý vị và các bạn.
Lấy con người làm đối tượng phục vụ
Chọn lựa giữa độc tài và với dân chủ. Khi đặt lợi ích con người là mục tiêu phục vụ trực tiếp thì không còn phân biệt trong nước, ngoài nước, cộng sản, quốc gia, tôn giáo. Hãy thực hiện một xã hội phục vụ trực tiếp lợi ích con người.
Phải nói rằng người Việt Nam chưa bao giờ được hưởng tự do dân chủ mà chỉ là những người ở trọ trên đất nước của mình. Chủ nhân thực sự của đất nước Việt Nam là thiểu số cầm quyền ở hai miền Nam Bắc từ sau hiệp định Genève cho đến nay. Thiểu số cầm quyền đã mặc sức cấm đoán những gì không hợp ý nó bằng guồng máy bạo lực gồm quân đội, công an, trại giam mà chi phí lại do người ở trọ trả hết. Một tình trạng thiếu văn minh.
Những vụ thủ tiêu đối lập của Cộng sản từ năm 1945 cũng đã xảy ra trong chế độ Quốc gia miền Nam. Những vụ dùng "nhân dân", thực chất là công an cảnh sát mặc thường phục, để cả vú lấp miệng em áp đảo người dân một cách thiếu văn minh, thiếu văn minh tàn tệ, như nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã làm vừa qua với công dân Hoàng Minh Chính ở Sàigòn và Hà nội, cũng đã từng xảy ra ở miền Nam trước kia.
Vì độc tài là nguồn gốc của tham nhũng, hối lộ nên cả hai chế độ ở hai miền Nam Bắc đều không tránh khỏi. Càng độc tài toàn trị thì nạn tham nhũng hối lộ càng trầm trọng và rất dễ hiểu tại sao nó trở thành bất trị.
Sở dĩ chính quyền Quốc gia ở miền Nam trước kia còn được một số người bênh vực chỉ vì chính quyền này có mức độ độc tài kém xa so với chế độ toàn trị Cộng sản. Làm đầy tớ thằng khôn còn hơn làm đầy tớ thằng dại là ở chổ đó.
Giữa hai chọn lựa, phải chọn cái ít xấu nhất? Hoặc từ chối chọn lựa mọi thể chế độc tài để mở đường cho một chế độ dân chủ? Câu trả lời có vẽ hiển nhiên cho thời đại hôm nay.
Sau 30 năm cầm quyền của Ðảng Cộng sản độc tài toàn trị, xã hội Việt Nam đang chìm đắm trong sự băng hoại về mọi mặt. Nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đang bị thế giới văn minh điểm mặt chỉ tên vi phạm nghiêm trọng quyền làm người. Ðất nước này bị đẩy lùi đến hàng những nước nghèo nhất thế giới với lợi tức bình quân chưa dạt đến 2 Mỹ kim một người, một ngày. Khi một người Việt Nam tiêu phí trên một ngàn Mỹ kim một ngày thì có nghĩa là trên 500 người khác phải mất phần lợi tức. Nhiều người trong nước, ngoài nước, kể cả những người đã từng là cột trụ của Ðảng Cộng sản, đã báo động từ hàng chục năm nay.
Với thực trạng xã hội như thế, ý thức hệ Mác-Lê còn gì nếu không chỉ là một cái thây ma? Ðại hội 10 năm 2006 của Ðảng Cộng sản Việt Nam chắc chắn sẽ dùng lại cái thây ma này làm hành trang, vì không can đảm làm một bước ngoặt ngoạn mục để đi vào con đường dân chủ và như thế họ chỉ có thể lùi dần theo thời gian. Không thể khác được.
Người Cộng sản sẽ thấy gì nếu họ còn khả năng nhìn xa hơn dĩ vãng, nhìn xa hơn những huân chương trên ngực của mình. Họ có thấy thực trạng đau xót của đất nước mà họ đã tạo ra không? Hãy vứt bỏ tư duy độc tài toàn trị khi thời gian còn cho phép, để những huân chương anh hùng trên ngực không bị biến chất thành những huân chương tội phạm.
Ý thức hệ Cộng sản thoát thai từ một thực tế của thế kỷ 19: một xã hội Tư bản hình thành dựa trên sự bóc lột thậm tệ dồng loại. Vị Giáo Hoàng quá cố Gioan Phaolô II đã từng nói: "Tôi hiểu thế nào là bóc lột, và tôi luôn luôn đứng về phía những người nghèo, những thành phần bị áp chế, bị tước đoạt, bị gạt ra bên lề xã hội và những người vô phương tự vệ... Chủ nghĩa Mác-xít, Lê-nin-nít, như chúng ta đề cập, vốn dĩ có lịch sử của nó. Ðó là sự đề kháng trước những bất công mà tôi đã nhắc tới trong thông điệp Laborem Exercens - (Những nỗi bận tâm xã hội) - một sự đề kháng phát hiện trong giới lao động thế giới và sau đã trở thành một hệ thống tư tưởng. Sự đề kháng này cũng nằm trong giáo huấn của Giáo hội."(*)
Từ những đau đớn của thành phần bị bóc lột, phải được thông cảm ở thế kỷ 19, chủ nghĩa Cộng sản ra đời do lòng nhân đạo, nhưng lại dựa trên sự trả thù, "máu kêu trả máu, đầu van trả đầu". Vì thế lòng nhân đạo đã bị lạc hướng và trở thành lòng hận thù. Lâu dần rồi không một người Cộng sản nào còn nhắc tới lòng nhân đạo là điểm xuất phát của chủ nghĩa Cộng sản nữa và họ chỉ biết căm thù.
Ngày nào đó, khi 4 chế độ Cộng sản còn lại đã tan biến trong thế giới toàn cầu hóa, hãy hương khói cầu nguyện cho những người Cộng sản Việt nam trở về với lòng nhân đạo nguyên thủy.
Con người trong quan niệm Cộng sản chuyển hóa từ con người bị bóc lột lên con người xã hội chủ nghĩa, nhưng vì xã hội chủ nghĩa chưa hề có nên cũng chưa thể có được con người xã hội chủ nghĩa. Con người xã hội chủ nghĩa chỉ là một con người không tưởng như cái xã hội mà người Cộng sản mong muốn đạt đến. Rốt cuộc con người trong các chế độ Cộng sản vẫn chỉ dừng lại ở chổ con người bị bóc lột. Bóc lột bởi từng lớp tư bản đỏ.
Trong khi đó, con người tự nhiên, không bị khoác lên một màu sắc nào, con người của "nhân chi sơ, tính bản thiện" càng ngày càng phát triển về tinh thần, vật chất, văn hóa... trong các xã hội văn minh tiền tiến. Ở các nước này, con người được đặt lên vị trí hàng đầu: Tất cả để phục vụ con người, con người không định hướng chủ nghĩa và đây là ưu tư hàng đầu khi nói đến dân chủ. Dân chủ và nhân quyền không thể tách rời nhau. Ðộc tài không thể có nhân quyền, nơi nào nhân quyền được tôn trọng không thể có độc tài.
Khi đã đồng ý trở lại phục vụ con người tự nhiên, chúng ta rất dễ vứt đi những định kiến của quá khứ. Những người cựu Cộng sản như các ông Hoàng Minh Chính, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín đã được đón tiếp nồng hậu ở hải ngoại như những người anh em. Sự khác biệt giữa những người cựu Cộng sản này với những người dân chủ hải ngoại trên một số vấn đề còn lại trở thành nhỏ bé không đáng quan tâm. Và những người dân chủ hải ngoại đã thật sự trưởng thành trong việc đón tiếp nồng hậu ông Hoàng Minh Chính trong thời gian vừa qua, mặc sức cho bọn công an Cộng sản và tay sai tìm cách thọc gậy, khích bác hòng phá vỡ sự bắt tay nồng nhiệt giữa trong nước và ngoài nước, giữa những người Cộng sản đã chọn con đường dân chủ với những người dân chủ hải ngoại.
Ðể tạo dựng một đất nước trong đó lấy hạnh phúc con người tự nhiên làm mục tiêu tối thượng, chúng tôi chọn lựa con đường đối thoại và đấu tranh bất bạo động. Con người ở đất nước này không còn là vật thử nghiệm cho bất cứ một thứ chủ nghĩa nào.
Trong một đất nước như thế, con người sẽ sống thật sự tự do và liên đới với nhau để cùng xây dựng môi trường sống của mình. Vì là một xã hội dựa trên con người nên xã hội đó không thể loại trừ một ai.
Chúng tôi chủ trương đối thoại để mong thế lực đang chìm đắm trong một ý thức hệ lấy hận thù làm chất xúc tác tự dừng lại. Thành công hay thất bại trong chủ trương đối thoại này không chỉ đơn thuần tùy thuộc ở chúng tôi, nhưng nó chứng tỏ thiện chí của chúng tôi không muốn đập đổ mà chỉ muốn thay đổi và xây dựng.
Chủ trương bất bạo động cho phép chúng tôi kêu gọi đồng bào làm áp lực trên chính quyền Cộng sản để tạo cơ hội cho họ thay đổi, mạnh dạn đi vào con đường văn minh. Một trong những áp lực là tẩy chay bầu cử quốc hội 2007 nếu tình trạng đảng cử dân bầu vẫn còn tồn tại. Việc tẩy chay có thể có nhiều hình thức từ thụ động đến tích cực. Từ không đi bầu, đi bầu nhưng bầu cho những người được đưa ra chỉ để làm cảnh, đến việc gạch tên tất cả ứng cử viên của chính quyền và ghi thay vào đó tên những nhà đấu tranh cho dân chủ được biết đến như Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Trần Khuê, Nguyễn Ðan Quế, Phan Ðình Diệu, hoặc những anh em dân chủ trẻ như Phương Nam Ðỗ Nam Hải, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn...
Trần Ngọc Sơn
Paris - Mùa Giáng Sinh 2005
(*) xem cuốn "Giáo hoàng Gioan Phaolô II Vĩ nhân thời đại" do nhà văn Trần Phong Vũ biên khảo, xuất bản 2005 của Tủ sách Tiếng Quê Hương, USA

Lời tác giả: Lê Nhân viết bài báo này nhằm tôn vinh nỗ lực và lòng quả cảm, sẵn sàng hi sinh tính mạng cho quyền làm người của dân tộc Việt Nam nơi GS.Trần Khuê, Nhà văn Hoàng Tiến (trong nước) và GS. Nguyễn Ngọc Bích (nước ngoài); khi cả ba vị cùng đứng ra làm tờ báo điện tử của PHONG TRÀO DÂN CHỦ VIỆT NAM, do GS. Trần Khuê làm Tổng biên tập, Nhà văn Hoàng Tiến và GS. Nguyễn Ngọc Bích làm Phó Tổng biên tập ra mắt độc giả vào ngày 10-12-2005, nhân ngày NHÂN QUYỀN QUỐCTẾ: http://www.ptdcvn.95mb.com.

Xin chúc mừng tờ báo của chúng ta. Cầu mong cho ba vị và ban biên tập sức khỏe, bình an, chân cứng đá mềm để đương đầu với bạo quyền tai ngược độc tài. Bọn độc tài đang dùng súng áp đặt ý muốn chủ quan rất phản động của chúng là “Chủ nghĩa Mác-Lênin” lên dân tộc Việt Nam, như một hành vi hiếp dâm chính trị Tổ Quốc chúng ta với mệnh lệnh đỏ: “Mày không yêu tao, tao giết!”.

Lấy toàn bộ ý tưởng và chủ đề, thậm chí thó từng mảng câu chữ của bản tuyên ngôn nhân quyền Cách Mạng Pháp và bản tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ, Hồ Cho Minh đã viết và đọc “Bản tuyên ngôn độc lập” tại vườn hoa Ba Đình Hà Nội ngày 2-9-1945. Trong bản tuyên ngôn này, ông Hồ dõng dạc tuyên bố trước thế giới nước Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa thừa nhận và tôn vinh tất cả quyền làm người có ghi trong hiến pháp của Pháp và Mỹ, tuân theo nguyên tắc NHÂN QUYỀN của Cách Mạng Pháp với khẩu hiệu: -TỰ DO, BÌNH ĐẲNG, BÁC ÁI! Nghĩa là, Hồ Chí Minh đã thề trước dân tộc Việt Nam và thế giới:- chính phủ của ông sẽ trả lại mọi quyền làm người cho dân Việt Nam mà ông cho là Pháp và Nhật đã tước đoạt. Đó là quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc, quyền tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do đi lại, tự do biểu tình, tự do lập đảng phái, tự do buôn bán kinh doanh, tự do làm giàu, tự do tư hữu tài sản cá nhân, tự do bầu cử, ứng cử, tự do tôn giáo, tự do học hành, tự do khiếu kiện, tự do luyến ái, tự do hơn cả Pháp và Mỹ nữa!
Nhưng trên thực tế, Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam 60 năm cầm quyền (trừ 21 năm miền Nam được sống trong một xã hội dễ thở hơn, tự do hơn) đã tước đoạt tất cả mọi quyền làm người của nhân dân Việt Nam mà Hồ đã long trọng thề bồi trước toàn dân và thế giới ngày 2-9-1945. Hồ và đảng của ông - một đảng ngoại bang (lấy cờ Liên Xô làm cờ đảng cộng sản VN) hứa thực thi quyền làm người nào với dân VN thì ông và đảng của ông cấm ngay điều đó. Bất cứ quyền làm người nào Hồ đòi Pháp trả lại cho dân Việt Nam, thì lúc ông cầm quyền, ông không chỉ cấm dân cái quyền Pháp đã cấm, mà còn cấm hơn Pháp cấm rất nhiều (vì Pháp nói vậy vẫn còn cho dân VN ra báo tư, cho dân VN biểu tình, cho dân làm giàu, cho dân tự do cư trú, đi lại học hành, tự do tôn giáo).
Cái quyền sống căn bản nhất mà Cách Mạng Pháp trả lại cho loài người sau hàng nghìn năm bị phong kiến tước đoạt là quyền tự do, bình đẳng, bác ái. Mà cốt lõi của quyền tự do là tự do tư tưởng, tự do ngôn luận. Mà căn nguyên của tự do tư tưởng, tự do ngôn luận là tự do báo chí. Nhưng trong xã hội ông Hồ, nhà nước cộng sản độc quyền, độc tài, độc đảng, độc tôn, độc ác đã cấm nhân dân không có quyền ra báo.

Cấm nhân dân ra báo tư, tức là nhà nước cộng sản bịt miệng dân; không cho dân nói thì dân cũng mất luôn quyền tự do tư tưởng là cái quyền tối thượng để làm người. Mất quyền tự do tư tưởng, người dân mất luôn quyền tồn tại : “Tôi tư duy, tôi tồn tại” (Descartes). Tước mất cái quyền căn bản là quyền TƯ DUY ( TƯ TƯỞNG) của con người mà Descartes đã suy tôn, cũng có nghĩa cộng sản thế giới và cộng sản Việt Nam đã đẩy con người xuống thấp hơn loài cầm thú. Loài voi và loài kiến có thể chưa có tư duy (nhưng đảng và Hồ đã từng là voi, là kiến bao giờ đâu mà biết nó không có tư duy?) mà nó vẫn tồn tại. Nhưng với loài người, khi không có, không còn tư duy, thì tồn tại với nó cũng chỉ là tồn tại ảo mà thôi! ĐÂY LÀ TỘI ÁC CHỐNG CON NGƯỜI LỚN NHẤT CỦA CỘNG SẢN VÀ HỒ CHÍ MINH!
Hiến pháp của Hồ và lời ông hứa ngày cuop nuoc 2-9-1945 của ông cho dân TỰ DO ĐI LẠI, TỰ DO CƯ TRÚ nhưng Hồ lại dùng HỘ KHẨU để cấm chuyện tự do cư trú, tự do đi lại của nhân dân; cho tự do làm giàu mà cứ ai giàu một tí là cướp hết tài sản gọi trá hình là cải cách ruộng đất, là cải tạo tư sản, tư doanh; cho tự do học hành nhưng lại cấm học hành bằng lý lịch; cho tự do tôn giáo nhưng lại cấm thầy chùa, cha cố lập hệ phái tôn giáo riêng, bắt tất cả nhốt trong cái rọ “tôn giáo quốc doanh”; cho tự do bầu cử, ứng cử mà lại tước đi của dân một chữ CỬ trong một mệnh đề lừa đảo là: “ĐẢNG CỬ, DÂN BẦU”; cho tự do biểu tình nhưng lại ra lệnh cấm tụ tập đông người ở nơi công cộng; nhưng đảng lại tự do tổ chức hàng trăm lưu manh kéo đến biểu tình đòi phá nhà, đòi đập chết ông Hoàng Minh Chính, đoạn tôm vào ông Chính và vợ con nhà cửa của ông từ ngày 1-12-2005 (ngày 8-12-2005 chúng lại kéo đến biểu tình kiểu lưu manh có định hướng, bốc cứt ném dân có tổ chức, chửi đù má ông Chính có đảng lãnh đạo trước cửa nhà ông Hoàng Minh Chính); trên giấy tờ cho lập đảng phái nhưng trên thực tế lại cấm đa nguyên. Anh Nguyễn Vũ Bình mới làm đơn xin thành lập đảng dân chủ Việt Nam liền bị cộng sản bắt tù mọt gông; cho dân tự do có quyền có tài sản mà quốc hữu hoá đất đai: cái nhà của anh là của anh, nhưng cái nền nhà, tức đất nền là của đảng, giống như từ mắt cá chân anh lên tới đầu anh là của anh, của thằng Lê Nhân, nhưng bàn chân của mày à Lê Nhân, lê dân kia (giống nền nhà) là của đảng, của sở hữu toàn dân con ạ!
CẤM NGƯỜI DÂN QUYỀN SỞ HỮU ĐẤT ĐAI, cộng sản cấm quyền sở hữu của chính con người : hoá ra tôi không phải của tôi; không phải của tôi chỗ mẹ cha tôi chôn nhau cắt rốn; không phải của tôi chỗ tôi ngồi hôn người yêu ngay dưới gốc cây cau thềm nhà; không phải của tôi cái chỗ giọt nước mắt tôi nhỏ xuống đất khóc mẹ tôi khi người qua đời; không phải của tôi chỗ tôi thờ phụng tổ tiên; không phải của tôi cái lỗ cuối cùng trên trần gian sẽ ôm tôi vào lòng đất mẹ... Chao ôi, bao giờ còn cộng sản thì ĐẤT MẸ - Tổ Quốc tôi không phải là của tôi, tôi không được yêu cái không phải của mình là đất nước, nên cộng sản độc quyền đất đai, độc quyền yêu nước, không cho ai yêu nước cách yêu riêng của mình, mà bắt dân YÊU NƯỚC TỨC LÀ YÊU CHỦ NGHĨA XÃ HỘI ! Mà chủ nghĩa xã hội là con tố cha, vợ tố chồng, là đảng tự do giữa ban ngày xông vào nhà dân ăn cướp, bắt chồng con ta đi tù lại nói đểu là đi học tập ! Chủ nghĩa xã hội là thảm sát hàng vạn người vô tội trong cải cách ruộng đất, trong tết Mậu Thân ở Huế, là nô dịch hoá, nghèo đói hoá nông dân trong hợp tác hoá nông nghiệp, là cấm dân buôn bán, cấm dân đi nhà thờ, đi chùa của riêng mình, phải thờ Chúa thờ Phật quốc doanh cơ ! Chủ nghĩa xã hội là đói, rét, dốt, ác, xấu, vô sản hoá toàn dân! Tóm lại, chủ nghĩa xã hội là quân đểu, là quân giết người, quân ăn cướp dã man có đảng lãnh đạo, là đẩy hàng triệu nhân dân ra biển làm mồi cho hải tặc và cá mập…Sao lại đồng nhất Tổ Quốc Việt Nam ngàn lần yêu quý của tôi với cái đại gian đại ác, đại đểu giả lưu manh, đại lừa đảo, lường gạt, đại thối tha ghê tởm có tên là CHỦ NGHĨA XÃ HỘI này hả giời?

Tội ác lớn vô cùng của cộng sản là ÁC HOÁ, ĐỂU HOÁ, LƯỜNG HOÁ, NGHÈO HOÁ, XẤU HOÁ, THỐI HOÁ TỔ QUỐC VIỆT NAM, THA HOÁ HOÁ NHÂN PHẨM ĐẠO ĐỨC DÂN TỘC, LÀ ĐIẾM HOÁ CẢ DÒNG NỮ TU ! Cho nên hàng triệu đồng bào sợ cộng sản đến vỡ mật , nghe lời dạy của Lênin: “ Người dân bỏ phiếu bằng đôi chân của mình” mà ào ào trốn khỏi miền Bắc năm 1954, di cư vào miền Nam để được vừa bỏ phiếu bằng đôi chân, vừa bỏ phiếu bằng đôi tay của mình. Rồi đại quốc nạn năm 1975, hàng triệu nhân dân miền Nam lại dùng đôi chân làm lá phiếu để chạy xuống biển thà bị cá mập ăn thịt còn hơn ở lại với cho Hồ! Nhân dân bị đảng cấm tự do bỏ phiếu bằng tay, bằng chân thì họ lại tìm ra cách bỏ phiếu khác hữu hiệu hơn cũng rất sáng tạo, rất tài hoa, bất ngờ. Như cái cách “bỏ…phiếu vào mặt nhà cầm quyền Hà Nội” của nữ văn sĩ Dương Thu Hương ai bảo là cách bỏ phiếu kém văn hoá nào?
Trên mặt đất này, không có một chỗ nào cho tôi-nhân dân-có quyền sở hữu, tư hữu, có quyền cắm dùi, cắm nén nhang! Tất cả mặt đất mẹ Tổ Quốc cha ông truyền lại cho chúng tôi chúng nó cướp hết sạch rồi; chúng nó biến đất nước thành tài sản riêng để có thể cầm cố cho Tàu, cho Nhật.Chúng nó gửi Đền Hùng,Vịnh Hạ Long, sông Hồng, Đại Nội Huế, sông Cửu Long vào két sắt ngân hàng Thụy sĩ với định danh lừa đảo rằng: ĐẤT ĐAI LÀ SỠ HỮU TOÀN DÂN ! Lại hỏi : TOÀN DÂN là thằng nào? Thưa toàn dân là không có thằng dân nào có một tí quyền nào trên đất đai cha ông của Tổ Quốc, của ông bà truyền lại; TOÀN DÂN chính là mấy thằng trong Bộ Chính Trị, Trung Ương đảng cộng sản chứ còn thằng chó nào nữa! Chúng nó cướp sạch sành sanh mọi quyền làm người của nhân dân Việt Nam. Một que nhang, một cọng cỏ, một con dế cũng còn có quyền sỡ hữu đất đai; nhưng con người trong chế độ cộng sản phấn đấu mãi chẳng thể hoá thành que nhang, thành cọng cỏ, thành con dế được, than ôi!
Xoá bỏ sở hữu, tư hữu, cũng có nghĩa là xoá bỏ nhân tính, xóa bỏ xuất xứ con vật hàng chục triệu năm đi hai chân trên mặt đất để tiến hoá, để luyện con vượn người thành con người văn minh hôm nay. ĐÂY CHÍNH LÀ TỘI ÁC CHỐNG CON NGƯỜI MAN RỢ NHẤT CỦA CỘNG SẢN!
Thế mà các ông bà Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn, Lê Chí Quang, Bùi Minh Quốc, Dương Thu Hương, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương, Tiêu Dao Bảo Cự và mấy chục ông bà khác chỉ dùng phương pháp hòa bình đòi đảng cộng sản Việt Nam trả lại cho nhân dân ta những quyền làm người mà ông Hồ Chí Minh thề thốt giữa Ba Đình ngày 2-9-1945, mà sao đảng cộng sản lại bắt tù các vị trên, còn toan giở trò mèo bôi tro trát…nghị quyết lên mặt họ nữa, giống như mấy ngày vừa qua, đảng ném mắm tôm trộn tư tưởng Hồ Chí Minh vào mặt ông Hoàng Minh Chính vậy? Thì ra, đảng cộng sản còn tồi tệ hơn thực dân Pháp rất nhiều!

Cả nước Việt Nam với 25 triệu người vừa bước ra từ đêm trường 80 năm nô lệ thực dân Pháp, bước ra từ nạn đói Ất Dậu với 2 triệu người chết đói, phát khóc lên vì sung sướng, hoan nghênh chính phủ đa nguyên đa đảng được toàn dân bầu ra năm 1946. Nhân dân nhìn qua báo chí thấy ông Hồ cộng sản ôm hôn các ông lãnh tụ các đảng phái Quốc Dân Đảng, Đại Việt…là các ông Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh, Trần Trung Dung, Đặng Văn Sung…còn thắm thiết hơn anh em ruột thịt. Lại có cả một vị nhà nho không đảng phái là cụ Huỳnh Thúc Kháng cũng được mời từ Trung kỳ ra để làm tới chức Phó Chủ tịch nước; thì đúng là cái chính phủ này của dân, do dân bầu ra, vì dân phục vụ thật rồi, làm gì có chuyện nhà nước, chính phủ ở trong tay một đảng như bọn xấu vu cáo trên báo chí ! Ông Hồ còn nói trong quốc hội rằng, tôi xin thề với anh em Việt Quốc, Việt Cách và chư vị đảng phái khác rằng các vị yên trí, đảng cộng sản Đông Dương đã tự giải tán rồi, ai về nhà nấy rồi, không còn lo họa cộng sản nữa nhá, sướng chưa?

Thế thì mấy trăm, mấy nghìn chư vị cộng sản ấy đi đâu ? Ông Hồ cả cười, bảo họ vào thư viện để lập “Hội nghiên cứu chủ nghĩa Mác” tất tần tật rồi, chẳng còn bóng ma cộng sản nữa, sướng thế ! Các ông cộng sản gộc trong chính phủ như Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Đặng Thai Mai nói gần nói xa rằng họ là người quốc gia cả rồi, còn thề bồi chúng tôi nói dối quý vị thì sẽ bằng con kiến, không tin các vị nhìn vào bàn làm việc của chúng tôi mà xem, toàn có sách của Lương Khải Siêu, Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch với các nhà khai sáng Pháp không à! Các lãnh tụ Việt Quốc Việt Cách nói vậy cũng chưa thể tin hẳn vào lòng thành thật của ông Hồ, vẫn rón rén ngó trước trông sau dè chừng mấy ông cộng sản. Nhưng khi họ thấy ông Hồ trọng đãi cố vấn Vĩnh Thụy là vị vua vừa mất ngai vàng như thượng khách. Lúc nào cũng thấy cụ chủ tịch và ông cố vấn cuốn lấy nhau, ngồi ăn chung với nhau, tiếng tây tiếng ta nói cười mẹc xà lù sang sảng. Lại thấy cụ chủ tịch trọng đãi các quan đại thần, thượng thư, tổng đốc của vua xưa là các vị Bùi Bằng Đoàn, Phan Kế Toại, Vi Văn Định, Hồ Đắc Điềm…quý hóa quá đi, chân tình cảm khái quá đi. Thậm chí có cụ Khâm sai đại thần vừa bắt tay cụ chủ tịch vừa khóc vì ân sủng cụ chủ tịch ban cho nhiều quá, được trọng vọng còn hơn vua Bảo Đại đối với mình xưa. Thế là mấy cụ Việt Quốc, Việt Cách bảo nhau : cụ Hồ chơi được, thật chứ không có giả đâu “toa”! Này “moa” thấy cụ chủ tịch khóc sưng cả mắt vì thương tiếc hai quan thượng thư là Phạm Quỳnh và Ngô Đình Khôi vừa bị Việt Minh Huế giết lầm. Này, nếu cụ chủ tịch không ra tay cứu, thượng thư Ngô Đình Diệm đã bị Việt Minh Phan Thiết giết chết từ tám hoánh rồi nhá!
Giữa lúc các vị lãnh tụ Việt Quốc, Việt Cách thật lòng tin vào việc c Hồ bỏ đảng cộng sản đi với quốc gia dân tộc rổi, đa nguyên đa đảng là nguyên lý đoàn kết dân tộc rồi, thì cộng sản dựa vào việc quân Tàu Tưởng rút ra để quân Pháp vào thay thế giải giáp quân Nhật ở Bắc kỳ, liền động thủ quyết tiêu diệt bằng hết các phe phái khác để độc quyền lãnh đạo chính phủ. Cố vấn Vĩnh Thụy nghe nói cộng sản phá bỏ quốc hội đa nguyên, nằm ỳ tại Hồng Kông tìm cách trốn. Phó chủ tịch nước Nguyễn Hải Thần, các bộ trưởng Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh… may mà trốn thoát sang Trung quốc…Lãnh tụ Đại Việt Trương Tử Anh chưa kịp chuồn đã bị Việt Minh xin tí huyết ! Mấy ông quốc gia ngây thơ chạy sang Tàu mới ngồi tiếc đứt ruột; rằng cờ đến tay không phất, lại nhờ Hồ Phất, rằng người quốc gia chúng ta lúc ấy có trong tay cả chục vạn quân của tướng Lư Hán, lại không quyết tâm giết quách Hồ Chí Minh thì giờ đâu còn đại họa ! Khi ấy c Hồ như cá nằm trên thớt quốc gia, chỉ cần khai đao là đi đứt! “Thịt” c Hồ lúc đó với các ông Việt quốc, Việt cách còn dễ hơn thò tay lấy quân cờ mạt chược!
Chính bằng hành vi giết sạch các đảng phái không cộng sản năm 1946, Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã lần đầu tiên phá vỡ tinh thần đại đoàn kết quốc gia, cũng là trực tiếp giết chết tinh thần nhân văn của cuộc Cách mạng tháng Tám, bằng khẩu hiệu:- “ Mày ( phe quốc gia, tức nhân dân) không yêu tao, tao giết!”
(Xem tiếp PHẦN THỨ HAI kỳ sau)
Hà Nội, ngày 9-12-2005
Lê Nhân

Tự do hay chính là quyền lựa chọn của nhân dân

Lê Nhân
Kể từ cuộc đại Cách Mạng tư sản Pháp 1789, với khẩu hiệu và nguyên lý bất diệt: “Tự do- Bình đẳng-Bác ái”, nhân loại mở ra một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên: nhân bản, nhân vị, nhân quyền. Từ đây, con người có cơ hội được giải phóng toàn diện, thoát khỏi mọi ám ảnh sợ hãi, áp bức. Cuộc cách mạng xóa bỏ chế độ phong kiến này đã tạo ra khả năng cho mỗi con người trên trái đất được quyền lựa chọn cách nghĩ, lối sống, chọn con đường mình đi, lựa chọn thể chế chính trị, chọn nơi mình cư trú, chọn cả người đại diện mình điều hành quốc gia...Nhưng 216 năm đã trôi qua kể từ thuở ngọn cờ “Tự do-Bình đẳng-Bác ái” của Cách Mạng Pháp đã đưa hầu hết châu Âu, châu Mỹ và một phần châu Á đến với chế độ tự do dân chủ, thì còn gần một nửa thế giới vẫn bị các chế độ toàn trị độc tài tước đoạt quyền lựa chọn của nhân dân.
Con người, kể từ thuở trưởng thành, hàng ngày từ khi thức dậy đến khi đi ngủ, đều phải lựa chọn hoặc cái này, hoặc cái kia: lựa áo quần, dày dép, lựa chọn món ăn, chọn việc làm, lựa chọn chỗ ở, lựa chọn bạn chơi, lựa chọn tình nhân, chọn người phối ngẫu làm vợ hoặc chồng, lựa chọn ngày sinh con, lựa chọn sinh trai hay gái, lựa chọn sách đọc, lựa chọn trường học, môn học, lối học, lựa thầy để học...thậm chí trước ngày trăm tuổi còn phải lựa chọn cách về với tự nhiên bằng hoả thiêu hay chôn xuống đất...Cả cuộc đời chúng ta là một cuộc lựa chọn miên viễn: hoặc cái này, hoặc cái kia!
Thử hình dung khi mỗi chúng ta bị cướp mất quyền được lựa chọn: có một kẻ nào đó theo sát bên ta như bóng với hình, tựa như cảnh sát, như công an khu vực, như công an tư tưởng văn hoá...luôn luôn giành lấy toàn quyền để lựa chọn giùm chúng ta tất cả mọi nhu cầu trên đời, liệu ta còn được tự do chăng? Chúng ta thích mặc quần xanh, áo trắng đến trường đại học thì kẻ kia bảo: không, quần xanh áo đỏ cơ. Ta thích đọc Nietzsche nhưng kẻ kia giật ra ném xuống bảo: ngu, đồ phản động, đọc Marx cơ, đây là chọn lựa lịch sử. Ta thích cái này nhưng kẻ kia, vì có súng, có quyền lực đã chọn sẵn cho ta hết mọi điều từ A đến Z: .Kẻ kia lúc vô hình, lúc hữu hình luôn luôn tỏ ra tốt vô cùng là giúp ta không phải mất công lựa chọn bất cứ thứ gì. Kẻ ấy hô lên rằng, chúng tôi là đầy tớ của quý vị, bỏ công sức lựa chọn hết cái này đến điều nọ cho quý vị, quý vị sướng muốn chết lại còn mè nheo đòi hỏi quyền lựa chọn để làm gì nhỉ, chỉ thêm rách việc mà khổ tấm thân?
Nếu có một kẻ tốt đến mức khó chơi như kẻ giành toàn quyền lựa chọn giùm ta tất cả mọi điều kia, thì bạn có thể thương được ông bạn vàng này lúc nào cũng ứng xử với bạn như một bà bảo mẫu ứng xử với em bé 3 tuổi không? Chắc chắn chúng ta sẽ đồng loạt trả lời: không, không, trăm lần không, ngàn lần không! Em xin lạy các bác trăm mớ vạn mớ, các bác tốt với chúng em quá nên đã chọn giùm cho chúng em mọi thứ trên đời từ chính trị, văn hoá, kinh tế...mà các bác lại quên hỏi chúng em cái này có hợp với sở thích của nhân dân chúng mày không? Xin các bác tha cho chúng em một lần thôi, đừng chọn lựa cho chúng em bất cứ thứ gì nữa, chúng em cũng có mắt, có tai, có đầu óc, nhân dân chúng em đã trưởng thành, có còn là trẻ mẫu giáo đâu mà sao bác và các bác cứ ôm chầm lấy nhân dân chúng em mà bồng bế mãi để thay tã lót chính trị cho chúng em thế này, lựa chọn hết chuyện này đến chuyện nọ cho chúng em thế này, thì thà giết chúng em đi còn hơn! Chúng em đã chán ngấy lối sống không được làm người mà các bác ban phát, bố thí cho nhân dân chúng em suốt từ khi các bác nhảy ra sân khấu chính trị đến giờ. Chúng em đã phát buồn nôn trò bịp “dân chủ tự do”độc quyền độc đảng tự hô mình muôn năm của các bác, đã khinh rẻ trò bác tự mình đổi tên đi để viết sách ca ngợi mình tài giỏi hơn Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi ...Các bác còn dùng súng bắt chúng em phải ca tụng các bác mãi ru? Các bác điều hành cả một dân tộc bằng mệnh lệnh: mày không yêu tao, tao giết!
Chính là đảng cộng sản Việt Nam đã tước đoạt quyền lựa chọn của nhân dân, như một bà bảo mẫu sắt máu bắt 82 triệu dân phải nằm trong nôi chính trị của mình, để đưa ra những định đề xã hội có tính trại tập trung như sau:
- Đảng độc quyền chọn đường lối chính trị cộng sản cho dân tộc theo đi
- Đảng chọn chủ nghĩa Marx-Lenin làm tín điều duy nhất cho cả dân tộc, dù anh thích hay không thích.
- Đảng chọn tất cả món ăn tinh thần cho nhân dân
- Đảng cử dân bầu.
- Đảng tư duy thay cho cả dân tộc, không cần nhân dân phải suy nghĩ làm gì cho mệt óc.
- Đảng đã , đang và sẽ lãnh đạo toàn dân mãi mãi...đến muôn năm.
Như thế này, liệu nhân dân Việt Nam chúng ta có cần phải giữ trong đầu một bộ óc, một tâm hồn, một thế giới tinh thần nữa hay không? Ngay cả đời sống tinh thần của người dân Việt Nam cũng bị đảng quốc hữu hoá hì thử hỏi mỗi chúng ta có còn là một cá nhân, còn là một con người?
Chính đảng cộng sản Việt Nam đã tuyên bố rõ ràng rằng, người dân Việt Nam không có quyền lựa chọn người ra ứng cử, bầu cử bằng thuật ngữ: “Đảng cử (chọn) dân bầu”. Hoá ra việc bỏ phiếu bầu cử ở nước ta hiện nay chỉ là giả hình, chỉ là trò hề mà thôi vì dân đâu có quyền được lựa chọn bao giờ đâu.
Dân số nước ta hiện nay là 82 triệu người, số người là đảng viên đảng cộng sản chỉ thiểu số có 2 triệu mà thôi; vậy mà trong quốc hội có đến 98% đảng viên, còn 2% không đảng viên kia chỉ là thứ ngoài đảng cò mồi: “nhiệm vụ đảng giao cho các đồng chí là ở ngoài đảng, ngoài đảng nhưng vẫn là đảng viên cả thôi!”. Một quốc hội như quốc hội của đảng cộng sản VN lập ra hôm nay mà đảng dám bảo là quồc hội của dân thì đúng là sự dối trá, bịp bợm đã tới “đỉnh cao muôn trượng” vậy! Từ khi thành lập năm 1930 đến nay, đã 75 năm mà đã có lần nào đảng cộng sản VN hỏi dân, tham khảo, trưng cầu dân ý rằng đại đa số nhân dân ngoài đảng kia có đồng ý cho đảng cộng sản thiểu số lãnh đạo đa số nhân dân chưa? Chưa! Đảng bảo Quốc hội do toàn dân bầu ra đã đồng ý đưa điều 4 vào hiến pháp cho đảng toàn quyền lãnh đạo đất nước thêm 4000 năm nữa là gì? Thưa, quốc hội đó là quốc hội của đảng, chứ đâu phải quốc hội của dân; vì chính đảng đã tuyên bố công khai: “đảng cử dân bầu”: ai được chọn vào quốc hội, vào các “hội đồng nhân dân” đều là người của đảng cả. Có một từ BẦU CỬ mà đảng đã tước đi của dân một chữ CỬ, dân chỉ còn quyền BẦU, tức quyền cầm lá phiếu do đảng viết sẵn tên người ra ứng cử, để “tự do” cho vào hòm phiếu giả hình kia thôi. Thế mà đảng dám tuyên bố bầu cử tự do thì lạ thật! Nên dân ta mới có câu ca dao rằng:
“Hoan hô bầu cử tự do
Ai mà xứng đáng ta cho vào hòm”
Bản thân chữ đảng nghĩa là phe phái. Ít ra trong một quốc gia, phải có từ hai phái trở lên mới gọi là đảng này đảng nọ chứ ? Chỉ một mình các ông cộng sản nhảy ra sân khấu chính trị Việt Nam suốt 75 năm nay, một mình một chợ, mà dám xưng xưng tuyên bố: như phe ta đây! Chỉ có một mình ông vừa đá bóng, vừa thổi còi, vừa làm trọng tài, vừa nhận phần thưởng mà dám nhận mình là một phe, tức một đảng thì có hài hước quá hay không? Cần phải có từ 2 đảng trở lên, để dân biết đảng nào tốt đảng nào xấu mà thực thi quyền tự do lựa chọn bầu ra đảng cầm quyền, bầu ra người thay mặt mình lãnh đạo đất nước!
Đã đến lúc đảng cộng sản Việt Nam cần phải tỏ ra văn minh, lịch sự, biết điều như một đảng có chút văn hoá, cũng có chút học hành để làm một hành vi lương thiện cuối cùng là trả lại ngay cho nhân dân Việt Nam quyền lựa chọn mà đảng đã tước đoạt từ bao năm nay. Đã đến lúc người dân Việt Nam cần phải tuyên bố với những kẻ tiếm quyền nhân danh lịch sử rằng: chúng tôi không khiến ai phải lựa chọn giùm chúng tôi đường lối chính trị, lựa chọn chủ nghĩa, lựa chọn chế độ, lối nghĩ lối sống giùm chúng tôi mãi như thế nữa!
Hãy trả lại quyền lựa chọn cho nhân dân bằng cuộc trưng cầu dân ý có sự giám sát quốc tế, hay bằng cuộc bầu cử đa nguyên đa đảng. Nếu đảng cộng sản Việt Nam tự tin mình vẫn được dân yêu dân quý, sao không tỏ ra mã thượng và tử tế một lần duy nhất đặng thử thách uy tín mình bằng một cuộc trưng cầu ý dân công khai và dân chủ thực sự?
Bởi vì quyền lựa chọn chính là tự do!

Đòi Lại Sức Sống Của Dân Tộc

Theo thống kê năm 1996 của Văn Phòng Định Cư Người Tỵ Nạn Hoa Kỳ (Office of Refugee Resettlement) thì số người Việt Nam trong thời gian 1991 - 1996 có bằng cử nhân là 14.5%, cao học và tiến sĩ là 0.2%, và văn bằng bác sĩ y khoa là 0.1%. Số người Việt Nam sinh sống trên nước Mỹ hơn 1.2 triệu người (US Census 2000). Như vậy tổng số người Việt tại Hoa Kỳ có bằng cấp cử nhân trở lên là 210,000 người. Đó là con số năm 1996, hiện giờ năm 2005, tức 9 năm hơn, con số này chắc chắn phải cao hơn. Nếu tính tổng số người Việt trên cả thế giới ngoài Việt Nam, tổng cộng gần 3 triệu người, thì số người Việt Nam có bằng cấp cử nhân trở lên, ít lắm cùng phải hơn 300 ngàn người. Đây là chưa kể những người có bằng cấp cán sự (2 năm - associate degree) chuyên về tay nghề. Nếu kể cả những người này thì số chuyên viên người Việt sinh sống tại hải ngoại ít nhất cũng khoảng 500 ngàn người. Một con số không nhỏ! Thế nhưng đã có bao nhiêu người về Việt Nam để xây dựng đất nước? Con số có lẽ đếm được trên đầu ngón tay!
Câu hỏi được đặt ra là tại sao? Và câu trả lời cũng thật là dễ dàng và đơn giản là họ về Việt Nam để làm được gì? Việt Nam không có khả năng cung cấp cho họ môi trường làm việc. Ngay chính những sinh viên Việt Nam học ra trường tại Việt Nam còn không kiếm ra được việc làm, phải đi đạp xích lô, bán cà phê, chạy mánh mung để sống qua ngày thì những chuyên viên Việt Nam tại hải ngoại về để làm được gì?
Một xã hội lạc hậu dưới sự điều khiển của một chế độ độc tài độc đảng, phi dân chủ, với quan niệm "hồng hơn chuyên", không trọng dụng người tài khiến đất nước mỗi ngày càng đi xuống, làm sao có thể thu hút được nhân tài để xây dựng đất nước! Với chế độ đảng trị, không cần biết đảng viên có khả năng hay không, các chức vụ lãnh đạo quan trọng phải do đảng viên nắm giữ, làm sao có thể giải thích cho một người không có trình độ hiểu rõ ngọn ngành vấn đề để đi đến quyết định đúng? Cả một guồng máy quốc gia bị thao túng bởi những người chỉ biết vơ vét cho đầy túi tham, hống hách vì muốn sách nhiễu, bắt bỏ tù hoặc giết ai cũng được... đẩy cả đất nước xuống sự cùng cực, bót nghẹt sức sống và cản trở sự tiến hóa của dân tộc theo trào lưu văn minh của nhân loại, thử hỏi ai muốn về để làm việc dưới quyền điều khiển của những loại người này?
Ngược lại, trong công cuộc tranh đấu giành lại nền tự do dân chủ cho Việt Nam, người ta thấy có sự tham gia của một lực lượng đông đảo các người trẻ khắp nơi trên thế giới sát cánh với các bậc đàn anh, những người đi trước, trên mọi trận tuyến. Từ những cuộc biểu tình gây sự chú ý, đánh động lương tâm của nhân loại lên án các vi phạm nhân quyền của Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam, tới những cuộc vận động hành lang tại quốc hội Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc Châu ... để gây áp lực chính trị, những người trẻ này còn biểu lộ hành động tích cực qua cách gia nhập dòng chính, sinh hoạt chính trị tại ngay quốc gia nơi mình cư ngụ. Do đến đây từ nhỏ, hoặc sinh đẻ tại nơi đây, những người trẻ đã lớn lên và mau chóng hội nhập với xã hội mình đang cư trú, hòa đồng với dân bản xứ và ngôn ngữ không phải là một điều trở ngại. Với truyền thống hiếu học và cần cù của người Việt Nam cộng thêm sự hy sinh của các bậc cha mẹ, nhiều người đã thành đạt trên đường học vấn cũng như nghề nghiệp.
Điều ngạc nhiên là khác với những suy đoán trước đây cho rằng các thế hệ trẻ sẽ lơ là, không để ý đến vấn đề chính trị tại Việt Nam do quen với đời sống xa hoa của xã hội nơi họ đang sinh sống, và chính bản thân họ cũng không có một ý niệm rõ ràng về Việt Nam; nhưng sự thực xảy ra đã hoàn toàn ngược lại!
Với phương tiện truyền thông hiện đại, Việt Nam tuy xa nhưng lại rất gần! Bệnh cúm gà hoành hành ra sao, ai bị, tên gì, ở đâu; bão thổi vào thành phố nào, bao nhiêu người chết, bao nhiêu người bị thương, nhà cửa đổ nát ra sao; những trại cùi nào, viện mồ côi nào có bao nhiêu người, bao nhiêu em ở đâu; các bé gái hay thanh nữ Việt Nam bị bán ra sao, đưa qua đâu, bằng hình thức mối lái nào, ai là người đứng sau lưng; dân Việt Nam đi lao động tại các nước khác bị bóc lột thế nào, sách nhiễu tình dục ra sao; cán bộ hà hiếp dân lành ở đâu, tham nhũng mức độ nào; các tôn giáo bị đàn áp ra sao; người dân trong nước đòi hỏi dân chủ thế nào; bán đất dâng biển cho ai v.v... họ chỉ cần bật hệ thống "internet" là thấy các tin tức ngay trước mặt!
Tại sao những người trẻ này lại dấn thân vào công cuộc tranh đấu đòi hỏi một nền dân chủ cho Việt Nam, trong khi họ có thể an nhiên hưởng một cuộc sống vinh thân phì gia nơi xứ người?
Ngoài huyết quản là dòng máu Việt Nam, đây là những người được giáo dục tại các nước văn minh, có trình độ nhận thức cao nên họ không thể không thấy những điểm sai trái như sau:
- Ý thức hệ Cộng Sản không còn nữa qua sự sụp đổ của Liên Bang Sô Viết và khối Đông Âu. Chính các lý thuyết gia thượng thặng của CS như ông Hoàng Tùng, ông Hoàng Minh Chính v.v... còn phải thừa nhận sự sai lầm và đả kích chủ thuyết Marx và Engels! Ông Võ Văn Kiệt, nguyên thủ tướng, đương kim cố vấn qua các bài viết vừa rồi cũng đã hàm ý chủ thuyết Marx-Lenine là sai lầm! ""Từ bao nhiêu năm nay, lúc nào chúng ta cũng khẳng định rằng Chủ nghĩa Mác - Lênin là nền tảng tư tưởng của Đảng, là kim chỉ nam của cách mạng Việt Nam. Chưa bao giờ chúng ta chủ trương làm trái chủ nghĩa Mác-Lênin cuop va giet và tư tưởng Hồ Cho'. bip bom. Nhưng tại sao chúng ta vẫn mắc nhiều sai lầm? Nếu có một kim chỉ nam trên tay, thì khó có thể lạc hướng. Nhưng tại sao vẫn có những giai đoạn lạc hướng..." ("Báo cáo tổng kết lý luận và thực tiễn 20 năm đổi mới")
- Sự nghèo đói của Việt Nam dưới sự cai trị của chế độ CS, mức lợi tức của người dân dưới $600 một năm!
- Sự thua kém của Việt Nam khi so sánh với các nước lân bang.
- Đàn áp tôn giáo tại Việt Nam.
- Chà đạp nhân quyền tại Việt Nam.
- Tham nhũng tới mức không thể nào trị được nữa, chỉ còn cách xóa đi để làm lại từ đầu.
- Bán đất dâng biển
- Cướp đất, hà hiếp dân lành.
- Thảm cảnh nghèo đói của người dân trong nước
- Phụ nữ Việt Nam bị coi rẻ đem rao bán như những con vật, bị chà đạp nhân phẩm!
- Người dân Việt Nam bị xuất cảng lao động, tức đi làm tôi tớ!
Họ trông chờ trong nước những điều gì?
xét cho cùng thì đánh bại một kẻ tồi để đưa một chế độ tồi tệ hơn lên, đạp đất nước xuống sự cùng cực, bóp nghẹt sức sống của dân tộc thì có chi mà hãnh diện với hậu thế! Họ đã bị lợi dụng xương máu cho tới nay, con cháu của họ vẫn tiếp tục bị lợi dụng trong hàng ngũ Quân Đội Nhân Dân để rồi cho đến ngày xuất ngũ sống vật vờ đói khổ, con cái không tương lai, bị cán bộ chèn ép. Các người bộ đội phải nhớ rằng quân đội của một quốc gia chỉ phục vụ quyền lợi của đất nước và dân tộc, không được phục vụ quyền lợi của bất cứ một đảng phái nào! Các đảng phái có thể đưa người ra tranh cử, điều khiển guồng máy lãnh đạo để thi hành những chính sách phục vụ nhân dân mà họ đã hứa khi ra tranh cử, nhưng nhiệm vụ của quân đội là bảo vệ bờ cõi, lãnh thổ, ngăn chặn sự xâm lăng của ngoại bang chứ không phải là để bảo vệ quyền lợi của bất cứ đảng nào! Thử hỏi bao nhiêu người trong quân đội là đảng viên của đảng Cộng Sản?
Những người này đã từng cầm súng chiến đấu, họ không đứng lên đòi lại sự sống cho dân tộc thì ai?
- Các bạn trẻ trong nước hãy can đảm đứng lên đòi hỏi Việt Nam phải thay đổi để tiến đến một nền Dân Chủ Đa Nguyên như những người trẻ trong nước đã làm như các anh Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn, Đỗ Nam Hải v.v...
- Các bậc trí thức trong nước hãy tạo một phong trào nổi dậy, thẳng thắn phê bình những sai trái theo đúng tinh thần của một kẻ sĩ như các ông Hoàng Minh Chính, Phan Đình Diệu, Lê Đăng Doanh, Hoàng Tùng, Nguyễn Chính Kết, Nguyễn Thiện Tâm, Hà Sĩ Phu, Hoàng Tiến, Nguyễn Thanh Giang, Trần Khuê v.v...
- Các cán bộ đảng viên Cộng Sản, những người thật sự gia nhập đảng Cộng Sản với hoài bão xóa bỏ mọi bất công, mang lại một đời sống thịnh vượng cho dân tộc, hãy can đảm nhìn thẳng vào sự thật, chấp nhận rằng chủ thuyết Cộng Sản chỉ là một mộng tưởng đã mang lại nhiều đau khổ cho dân tộc và đất nước để trả lại thẻ đảng, từ bỏ đảng Cộng Sản, tạo thành một phong trào bỏ đảng khắp nơi trên đất nước!
Người Việt ở hải ngoại sẽ đóng vai trò báo động tới các quốc gia trên thế giới về hành động đàn áp những nhà dân chủ trong nước để bảo vệ mạng sống của họ; yểm trợ tài chánh, thuốc men, các phương tiện để tiếp tục duy trì và thúc đẩy phong trào dân chủ trong nước; chuyển những tin tức trên trường quốc tế và quốc nội về lại trong nước để người dân không bị bưng bít; tiếp tục vận động hành lang (lobby), để áp lực và đặt các điều kiện cải thiện nhân quyền ở Việt Nam, với chính quyền các quốc gia nơi họ cư ngụ và các hiệp hội hay ngân hàng cho vay mượn trên thế giới; chuyển dịch các tài liệu, các bài viết của các nhà dân chủ từ trong nước, và những cuộc hà hiếp dân lành, đàn áp bất công, bắt bỏ người trái phép tại Việt Nam tới các nhà lập pháp, các cơ quan và hiệp hội nhân quyền trên thế giới; thúc đẩy và yểm trợ sự phát triển các xã hội công dân (civil society) tại Việt Nam để dần dần loại bỏ ảnh hưởng của chính phủ tới người dân.
o0o
Thay đổi một chế độ không phải là một điều đơn giản nhưng cũng không phải là điều không thể làm được, nhất là điều đó lại hợp với lòng dân, thuận với trào lưu thế giới. Người Việt trong nước và hải ngoại cùng nhau bắt tay làm cuộc thay đổi, không gì có thể đối địch lại sức mạnh của toàn dân! Một khi Việt Nam có một nền Dân Chủ Đa Nguyên, trọng tôn luật pháp, xã hội được cởi mở, nền kinh tế tự do phát triển với một luật pháp vững chắc để bảo vệ, tránh các tranh thương bất chính, giữ sự công bằng cho mọi giới mọi giai cấp thì với nguồn chất xám tại hải ngoại và trong nước, và các nguồn vốn đầu tư to lớn từ hải ngoại đổ vào trong nước vì không sợ bị cướp, chắc chắn Việt Nam sẽ tiến nhanh tiến mạnh trong một thời gian ngắn để bắt kịp với các nước lân bang.
Đây là điều mà mọi người dân Việt Nam, trong cũng như ngoài
Nguyễn Trần Lê

nước, mong muốn một Việt Nam tươi sáng đầy thịnh vượng, một dân tộc đầy sức sống!

Hãy đòi lại sức sống của dân tộc!


GS NGUYEN THIEN TAM TO CAO TOI AC CSVN

Thư Giáo sư Nguyễn Thiện Tâm gửi dân chúng Việt Nam

Xin kể tiếp về nghịch lý:
Bà Phạm Thị Ứng, 60 Thống Nhất, Phan Rí cửa, huyện Tuy Phong tỉnh Bình Thuận bị Hùynh Tần Thành đương kim Chủ tịch tỉnh cướp 8000m2 đất do cha ông bà khai phá tạo lập từ năm 1930 đã được các cấp Chính quyền từ thời Pháp đến thời ta công nhận.
Vụ kiện này đã qua 27 năm. Điều lạ là tòa án các cấp không xử theo luật mà xử theo lệnh của bọn cướp ngày nhất định đứng vể phía bên bị kiện để bao che ức hiếp (!!!???). Bà Ứng đã nhiều lần ăn đợi nằm chờ ở trụ sở tiếp dân Mai Xuân Thưởng rồi lần mò tới ông Vũ Đức Khiển, Trưởng ban Pháp luật Quốc hội. Ông Khiển nói với bà “Tôi đã xem kỹ giấy tờ, 8000m2 đất này bà là chủ sở hữu từ trước Cách Mạng đến nay không có ai khiếu kiện tranh chấp, tôi sẽ trình lên Bộ Chính trị.
Bà Ứng rất mừng, mấy tháng sau tìm đến ông Khiển. Ông Khiển nói:
- Việc của bà tôi đã trình Ban Bí thư, đại diện Ban bí thư bảo “Vụ kiện của bà đã hết thời hiệu”(!)
Đúng là lưỡi không xương! Giọng lắt léo Cộng sản!
***
Báo Tiền Phong số 41 (5.4.01) có bài “Vì sao gia đình ông Quang tan cửa nát nhà?”
Gia đình ông Quang ở xã Vĩnh Trạch, Thoại Sơn, An Giang có 21.700 mét vuông đất thổ cư từ đời cha ông để lại. Năm 1981 huyện Thoại Sơn thu hồi lập trại chăn nuôi giao cho công ty chăn nuôi quản lý. Cách tính toán đền bù của địa phương là chỉ cấp 1/3 đất cũ còn lại trả 15 giạ lúa (300 kg) cho mỗi ngàn mét vuông (tức bằng 500,000 đồng đổi lấy 1000m2). Vì không chấp nhận các quyết định của Huyện, Tỉnh mà gia đình ông Quang có đến 8 lần bị các lực lượng cưỡng chế và bắt giam đẩy vào vòng tù tội vì dám “chống người thi hành công vụ. Bà Đầm vợ ông cùng hai người con gái đều bị bắt giam tổng cộng hơn 6 tháng và bị xử 42 tháng tù treo.
Riêng ông Quang đi làm ruộng cách nhà chỉ khoảng 1km nhưng nhiều lần bị công an chặn đường bắt xử phạt vì tội không mang theo giấy chứng minh nhân dân (!) Ngày 24/4/2002, tại trụ sở tiếp công dân của Trung ương Đảng và Nhà nước, ông Nguyễn Thành Long, Phó Vụ trưởng Vụ II, Văn phòng Chính phủ sau khi xem xét đơn của ông Quang thấy vấn đề quá bức xúc đã điện cho Chủ tịch UBND Tỉnh An Giang trao đổi giải quyết khiếu kiện cho ông Quang. Ông Long còn ghi phía dưới bức thư gửi cho Chủ tịch UBNDTỉnh An Giang: “Hồi 9 giờ ngày 24/4/2002, tôi đã trao đổi điện thoại trực tiếp với đồng chí Bảy Nhị (tức Nguyễn Minh Nhị), Chủ tịch UBND Tỉnh An Giang. Đồng chí đã đồng ý xem xét lại những nội dung nêu trên. Đề nghị ông (Quang) về đưa cho Chủ tịch Tỉnh”.
Ông Quang hớn hở từ Hà Nội về hy vọng tìm được tiếng nói công tâm, soi xét lại vấn đề. Thế nhưng một năm qua đơn của ông vẫn bị “nghẽn mạch” ở phòng tiếp dân của Tỉnh. Tôi khom mình chui vào ngôi nhà lá nhỏ bé, rách nát với những vật liệu phế thải trong một buổi trưa nắng gay gắt, nắng giữa tháng 4/2003. Ngôi nhà xiêu vẹo này cũng sắp bị giải toả.
Đi đâu, về đâu những con người này? … Câu trả lời vẫn phải nhẫn nại chờ đợi ở Tỉnh An Giang. Ông Quang cho biết đất nhà và ruộng đã bị thu hồi hết, bây giờ gia đình ông chủ yếu sống bằng nghề làm thuê cuốc mướn. Đứa con gái út đang học lớp 9 cũng phải bỏ học đi làm thuê. Chỉ tay về phía trại heo, ông Quang chua xót nói: “Đất thu hồi của dân bây giờ cấp cho cán bộ và người nhà của cán bộ”.
Và đây là thư của ông Vũ Minh Ngọc
Thư gửi Ông Vũ Đức Khiển - Chủ tịch Uỷ ban Pháp luật Quốc Hội
Đồng kính gửi Đồng chí Tổng bí thư Nông Đức Mạnh
Ngày 19 tháng 5 năm 2004.
Là một đảng viên hiện thường trú ở phòng 49 Nhà A1 Khu tập thể Nam Đồng, một cựu chiến binh có 40 năm tuổi quân, một đảng viên có 50 năm tuổi Đảng, sinh ra và lớn lên trong một gia đình cơ sở cách mạng có tới 10 người tham gia hoạt động trước Cách mạng tháng 8 năm 1945, bản thân tôi tham gia từ năm 1944 nên gia đình tôi năm 1946 được Ten Hồ Cho' Minh tặng bằng khen với danh hiệu “TOÀN GIA CÁCH MẠNG” tôi gửi Tổng bí thư Nông Đức Mạnh và Vũ Đức Khiển - Chủ tịch UB Pháp luật Quốc Hội đề nghị xét tội trạng của 7 vị cán bộ cao cấp)
1. Phạm Thế Duyệt trước là Bí thư Thành uỷ Thành phố Hà Nội bị 11 cụ lão thành Cách mạng của Hà Nội hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng trong việc chống tham nhũng, các cụ đã báo cáo với Bộ Chính trị tới 13 tội danh của Phạm Thế Duyệt, không những không được Bộ Chính trị xem xét mà các cụ còn bị Phạm Thế Duyệt dung quyền lực khai trừ 4 cụ ra khỏi Đảng để răn đe các cụ khác. Vụ việc này các cụ đã làm đơn khiếu nại kéo dài hang chục năm vẫn không được giải quyết, mà Phạm Thế Duyệt thì vẫn nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch Mặt trân Tổ Quốc Việt Nam. 2. Trương Tấn Sang, Uỷ viên Bộ Chính trị, trước đây là Bí thư Thành Uỷ TP Hồ Chí Minh đã phạm 2 án kỷ luật lớn:
a. Phá hoại nền kinh tế thị trường đang vươn lên của TP Hồ Chí Minh qua các vụ Ép Cô Minh Phụng, Tân Trường Sanh v.v gây thiệt hại bốn ngàn tỷ đồng tiền mồ hôi nước mắt của dân
b. Vi phạm phẩm chất và đạo đức cuả người cán bộ đảng viên qua việc mua dâm, thông dâm với đồng chí Hồng - đảng viên cộng sản của Quận 3 TP Hồ Chí Minh. Hai vợ chồng bà Hồng đã gửi thư tố cáo lên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu. Vậy mà Trương Tấn Sang, người phá hoại nền kinh tế của TP Hồ Chí Minh lại được điều về làm Trưởng Ban Kinh tế của Trung ương Đảng vẫn với cương vị Uỷ viên Bộ Chính trị, mặc dù y đã suy thoái phẩm chất đạo đức.
3. Nguyễn Văn An khi làm Bí thư Tỉnh uỷ Nam ĐỊnh đã làm cho Nhà máy phá sản, suýt phải giải thể xoá tên một cơ sở công nghiệp có truyền thống lâu đời của thành Nam. Sau đó được Trung ương điều về làm Trưởng Ban Tổ chức Trung ương, trong việc sắp xếp nhân sự cho Trung ương y đã vơ vét được hang tỷ tiền đút lót. Tôi được công nhân bến phà Thái Bình kể lại là trong đám tang mẹ y, ô tô của các Trưởng ban Tổ chức trong 61 Tỉnh thành đến viếng kéo dài hang cây số. Tiền phúng viếng rút ra còn phong bì gia đình cho vào bao tải mang ra bờ sông đổ rải trắng cả một vùng. Khi về làm Chủ tịch Quốc Hội trong đợt Bầu cử Quốc hội Khoá XI y là Chủ tịch Uỷ ban Bầu cử Quốc hội, nhưng lại là ứng cử viên vào Quốc hội khoá đó. Một sự vi phạm trắng trợn vào luật bầu cử đã được Quốc hội đề ra và chính ylại là Chủ tịch y đã bất chấp luật pháp và cái chính là coi thường Dân, mà chúng ta gọi là vừa đá bóng vừa thổi còi. Cũng trong đợt bầu cử Khoá XI này, một số cử tri đã có đơn tố giác Phạm Thế Duyệt và Trương Tấn Sang vì không đủ tư cách là ứng cử viên. Một số nơi đã hồi âm cho cử tri nhưng riêng Uỷ ban Bầu cử Quốc hội không những không trả lời cho cử tri biết mà còn sắp xếp cho Phạm Thế Duyệt và Trương Tấn Sang trúng cử khoá XI này.
4. Nguyễn Sinh Hùng đại biểu Quốc hội Khoá XI, Uỷ viên Trung ương Đảng, Bộ Trưởng Bộ Tài Chính đã cố tình bỏ qua việc sai trái của nhân viên trong việc khai khống một khoản tiền 6.858.625.986 đồng, đó là khoản phê duyệt quyết toán công trình K84 (xây dựng nhà máy in tiền quốc gia), vụ việc này được ông Trần Bình Phương công tác tại Ngân hàng Nhà nước tố cáo.
5. Đào Duy Quát trước đây ở Viện nghiên cứu Chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh, được bố là Đào Duy Tùng định đưa vào Trung ương với ý đồ lật đổ ông Đặng Xuân Kỳ nnghiên cứu Chủ nghĩa Mác-Lê nhưng do có bài “chân tướng Đào Duy Quát” của tôi ra đời kịp thời (vì toàn bộ vụ bê bối ở Viện NC chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh đã được phơi bày đầy đủ) nên Hội nghị TƯ khóa VIII đã loại bỏ tên +Đào Duy Quát ra khỏi danh sách vào TƯ khóa IX.
6. Nguyễn Thị Hằng Bộ trưởng Bộ Lao động Thương binh Xã hội vài năm trước đây đã dùng hộ chiếu đỏ để buôn thuốc lá lậu ở nước ngoài về, vụ việc đã được báo chí đưa tin rầm rộ nhưng rồi sự việc được dìm đi trong dĩ vãng để bà tiếp tục leo lên chức Bộ Trưởng kèm theo cương vị là Ủy viên TƯ Đảng.
7. Lê Đức Anh, nguyên Chủ tịch nước đã bị tố giác khai man ngày vào Đảng vậy mà vừa qua vẫn được nhận huy hiệu 60 năm tuổi Đảng, gây bất bình ở hầu hết các Đảng bộ trong toàn quân. Nhiều tướng lĩnh đã lên tiếng, Bộ Chính trị cũng đã họp nhiều lần nhưng sự việc vẫn chưa được làm sáng tỏ, trong khi đó ông ta lại đứng lên bao che cho một tên lính đảo ngũ, bị khai trừ khỏi Đàng là Đặng Đình Loan. Tên này được Lê Đức Anh phục hồi Đảng rồi cất nhắc thành đặc phái viên của Bộ Chính trị, đưa xe cho tên Loan đi nói chuyện nhiều nơi với nội dung bôi nhọ danh dự của Đại tướng Võ Nguyên Giáp (y nói Đại tướng Nguyễn Chí Thanh mới là Tổng chỉ huy ở chíên dịch Điện Biên Phủ (ĐBP) - năm nay chúng ta kỷ niệm 50 năm chiến thắng ĐBP với vai trò và vị trí của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp đã được lịch sử nghi nhận, vậy thì Lê Đức Anh và tên tay sai Đặng Đình Loan sẽ bị xử lý như thế nào?)….
Còn đây là lá thư của Đại tá Hùng Cường, thay mặt một số sĩ quan quân đội cấp tá đã nghỉ hưu ở khu tập thể Nghĩa Đô, Hà Nội. Đề nghị xử lý những tên dưới đây:
1. Trần Đức Lương, người được Lê Đức Anh bồi dưỡng nhiều, gặp gỡ nhiều, đang hy vọng có thể làm tổng bí thư thay Nông Đức Mạnh
2. Phạm Văn Trà, người chạy làng trong vụ A10, rất được lòng Lê Đức Anh
3. Trần Đình Hoan, kẻ bán đứng Lê Khả Phiêu cho Lê Đức Anh hòng được chân trong Bộ Chính trị phụ trách tổ chức hiện nay (hồi ấy Hoan làm chánh VP đã cung cấp nhiều tài liệu cho Lê Đức Anh đánh Lê Khả Phiêu)
4. Nguyễn Khoa Điềm, rất khôn ngoan tìm chỗ dựa ở Lê Đức Anh, và rất được lòng Lê Đức Anh. Kẻ đã cho dựng phim về Lê Đức Anh chiếu trên TV
5. Lê Hồng Anh, ngả về phía Lê Đức Anh, rất được lòng Lê Đức Anh
Toàn những nhân vật nắm những bộ phận quan trọng của Đảng và nhà nước như vậy thì ai làm gì được Lê Đức Anh? Lê Đức Anh đã có lần nói “Dù có mất ổn định đến đâu ta chỉ cần nắm tứ trụ là không sợ gì hết” (Tứ trụ là: Bộ Quốc phòng, Bộ Công an, Bộ Chính trị và Ban Tổ chức TƯ Đảng, phát biểu tháng 12/1992).
Xin thưa, đơn cử một số vụ trên đây là bất chợt đọc được trên báo chí hàng ngày của ta chứ không có chi đặc biệt vì xem ra vụ nào cũng đặc biệt (tức đặc biệt oan sai, đặc biệt tởm lợm, khi thấy bọn quan lại cướp ngày của dân).
Tôi đã tiếp xúc với dân oan trên 61 tỉnh thành ra TƯ theo kiện và tìm hiểu hầu hết các hồ sơ đều oan khuất không thể nói hết.
Chính vì đểu cáng với dân, ăn cháo đá bát mà nhà văn Dương Thu Hương đã kêu lên trong bài viết của mình: “Dân chúng quá nhu nhược đến mức tự chìa chân ra cho đỉa hút máu. Người nông dân Hải Hưng đã chẳng đặt tên cho Đảng cộng sảnVN là Đảng “Cộng Đớp” rồi sau đó đám dân đen đô thị tục tĩu đổi thành “Cộng Mút”. Dân chúng cũng không quá ngu dốt đến mức không biết rẳng một chế độ tham nhũng trên bình diện toàn quốc ắt hẳn phải liên kết và sử dụng bọn xã hội đen, Năm Cam ra tòa nhưng Sáu Quýt, Bảy Chanh, Tám Bòng … vẫn còn lại trong lâu đài của các ông lớn… (Bài Hà nội - Việt nam)
Chính vì đểu cáng với dân, ăn cháo đá bát mà nhà cách mạng lão thành, cán bộ cao cấp Nguyễn Văn Trấn đã nhận xét “Tội ác của chế độ này, từ 40 năm nay không thể nói hết” Đại tá Thành Tín, cựu Phó Tổng biên tập báo Nhân Dân “Đó là một bộ máy đàn áp rộng lớn và tinh vi theo kiểu KGB lộng hành bất chấp luật pháp và dư luận chà đạp quyền tự do của nhân dân, khống chế con người và xã hội tạo nên nỗi sợ dai dẳng thường trực biến xã hội ta thành lạc hậu và man rợ”
Còn Nguyễn Chí Thiện, nhà văn, nhà thơ từng bị tù oan 27 năm trời đã nhận xét chế độ ta như sau: “Đảng là một tổ chức siêu phát xít, cực kỳ hung hiểm”,(…), họ đang xây con đường lên các chân trời mù mịt đó bằng thân người, bằng nước mắt, mồ hôi, dớt nhãi, cơ hàn, chiến tranh, lao tù, gian dối, ngu tối, vô luân, vô sỉ, bằng nô lệ kìm kẹp bằng hủy diệt tất cả những gì mang tính người.
Tất cả các nước có chế độ cộng sản đều tàn bạo đểu cáng như nhau. Cứ điểm xem thống chế Stalin vĩ đại của cộng sản đã từng giết không ghê tay 40 triệu người là đồng bào đồng chí của mình. D Mao Trạch Đông (MTĐ) vĩ đại nhất châu Á cũng tàn bạo chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc, số lượng người MTĐ tiêu diệt không thể đếm xuể. Hung hãn và mất tính người đến độ gần như toàn bộ Bộ Chính trị Đảng cộng sản Trung Quốc đều bị Mao tiêu diệt gần hết.
Tôi đã từng là nạn nhân của Cải cách ruộng đất, đã chứng kiến cải tạo miền Nam, những điều mắt nhìn thấy buộc tôi phải nhận định rẳng trong lịch sử Việt Nam chưa bao giờ có chính quyền nào hung bạo, mất tính người như cộng sản.
Chúng ta còn nhớ cụ Trịnh Văn Bô đã từng được bác cHo' nhiều lần nói “cô chú là ân nhân của cách mạng” thế mà trong nhiều biệt thự ở HN cụ cho cách mạng mượn làm trụ sở, làm nhà riêng cho cán bộ, có một ngôi nhà số 30 Hoàng Diệu, cụ đòi 50 năm nay không trả.
Chúng ta còn nhớ cụ Nguyễn Thị Năm chủ đồn điền ở Thái Nguyên, một người phụ nữ đầy bản lĩnh, đầy tài năng và lòng yêu nước đã từng nuôi cả đoàn quân, dốc hết tiền vàng ra cứu nước. Người phụ nữ vĩ đại này đáng được phong nhiều lần anh hùng nhưng CCRĐ mẹ là người bị ăn phát đạn đầu tiên của cộng sản.
Vì những lý do quá tồi tệ đó, chủ nghĩa cộng sản đã bị tẩy chay trên toàn TG. Các nước Đức, Anh, Pháp, Nga, Trung Quốc và đặc biệt là Nhật Bản đã công bố một quyết định dứt khóat từ bỏ chủ nghĩa cộng sản. Quyết định này được 1005/1006 đảng viên nhất trí (Xem bản tin A Thông tấn Việt Nam ra ngày 19.1.2004: Đảng cộng sản Nhật bản đã từ bỏ những giáo điều của chủ nghĩa Mác-Lênin. Đó là các cải tổ dân chủ có thể đi đến thành công trong khuôn khổ 1 chế độ TB ủng hộ chính sách đa Đảng, thừa nhận chế độ quân chủ. Hiện nay Đảng cộng sản Nhật Bản đang rất suy yếu, bằng chứng là trong cuộc bầu cử Quốc Hội tháng 11.2003 mặc dù Đảng cộng sản NB có ứng cử viên ở khắp mọi nơi nhưng đã không được ghế nào”)
Ở ta, cách đây 2 năm, Nguyễn Đức Bình, nguyên GĐ học viện Chính Trị QG HCM có quyết định về hưu. Trong buổi chia tay, một cán bộ giảng dạy, chuyên viên 9 nói “Anh Nguyễn Đức Bình lãnh đạo học viện hơn 3 chục năm nay, nhưng đến giờ này nếu có người hỏi chủ nghĩa xã hội là gì chắc anh không trả lời được”. Thế mà hàng năm Học viện cỡ lớn này đã tiêu phí của dân cơ man nào là tiền giáo trình, giáo án, chi phí đào tạo v.v… nhưng không để làm gì cả.
Cũng vậy, từ tác phẩm “Tân Hoa Văn trích” số 5.1999 đưa tin: “Trong cuộc hội nghị hàng năm của phong trào cộng sản quốc tế của cộng sản Trung Quốc họp tại Thành Đô tháng 10 năm ngóai một vị giáo sư già xúc động nói: “Cả đời nghiên cứu chủ nghĩa xã hội, thế mà bây giờ có một học sinh hỏi chủ nghĩa xã hội là gì tôi vẫn không thể trả lời…”
Giáo sư nói tiếp: “Điều quan trọng đầu tiên trong phát triển chủ nghĩa Mác là trên cơ sở kế thừa, cần dám đột phá, dám thừa nhận nhiều quan điểm của chủ nghĩa Mác đã trở nên lỗi thời do sự phát triển của lịch sử”.
Thế mà chủ nghĩa cộng sản vẫn tuyên truyền một cách huênh hoang khoác lác và vô học trên các phương tiện thông tin đại chúng là “thiên đường của nhân loại, là làm việc theo năng lực, hưởng thụ theo nhu cầu…” Toàn dân được dạy rằng tư bản sẽ giãy chết, giai cấp công nhân chính là người đào mồ chôn chủ nghĩa TB. chủ nghĩa xã hội là tiến trình tất yếu của xã hội loài người vì đó là một xã hội không có người bóc lột người, một xã hội không có giàu nghèo, không có của cải riêng, mọi thứ đều là của công cả. Hồ nói: “Sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam được tiếp nhận một cách hoan hỉ với niềm tin mãnh liệt” (Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh)
Sự thật thế nào?
Xin dẫn ra đây một bài thơ về chủ nghĩa cộng sản
Các điều vĩ đại
Chúng ta đã được dạy bảo rằng:
“Sự kiện vĩ đại nhất của Thế kỷ XX
Là sự ra đời của Hệ thống Xã hội chủ nghĩa
Mở đầu bằng Cách mạng Tháng Mười Nga”.
Nhân loại giờ đây
Sẽ cùng nhau quá độ lên Chủ nghĩa Xã hội
Các thành trì, các tiền đồn của Chủ nghĩa Xã hội
Là bất khả chiến bại là bền vững đời đời …
Sự tồn tại của các quóc gia tư bản
chỉ là tạm thời
Họ chỉ còn là “khách” tạm trú
Trên TRÁI ĐẤT thôi!
Các quốc gia chậm phát triển
Sẽ noi gương mà thẳng tiến
Tới xã hội Xã hội Chủ nghĩa huy hoàng!
“Chủ nghĩa Tư bản đang giãy chết”
Ôi hạnh phúc ngất ngây!
Thế kỷ XX
Ta chưa kịp mở hội ăn mừng
Vì Chủ nghĩa Tư bản “giãy mãi mà không chết”
Cứ lớn mạnh không ngừng
Thế kỷ XX
Hệ thống xã hội chủ nghĩa ra đời
Bằng súng đạn, bằng núi xương, sông máu
Bằng chất chồng hờn oán đau thương!
Nhưng chỉ một đêm
Bức tường Béc lin sụp đổ
Trong hân hoan rực rỡ hoa cờ!
Thế kỷ XX
Loài người chứng kiến
Xã hội xã hội chủ nghĩa
Đã sụp đổ trên toàn thế giới
Đã chết ngoài dự kiến
Của những đầu óc cao siêu nhất.
“Chết mà không kịp giãy”
Như bức tường Béc lin
Sụp đổ có một đêm!
Ta đã từng ngợi ca
Sự ra đời của hệ thống Xã hội Xã hội chủ nghĩa
Là một điều cực kỳ vĩ đại!
Thì sự sụp đổ của “điều cực kỳ vĩ đại”
Sẽ là điều triệu lần vĩ đại hơn!
Nguyễn Mạnh Sơn (Hải Phòng)
Thủ tướng Chu Dung Cơ nói về chủ nghĩa xã hội trước Quốc hội Trung Quốc (Tạp chí Thanh Minh tháng 3 năm 2000: “Nếu như bảo tôi nói về tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội thì tôi 100% không đủ tiêu chuẩn để nói. Nếu kiểm tra kiến thức của tôi về mặt này thì may ra tôi chỉ đạt 10 đến 20%. Thể chế chính sách hiện nay có rất nhiều tật bệnh, hình thức chủ nghĩa, phô trương quá nhiều những điều trống rỗng giả tạo, không thực chất quá nhiều. Đảng cộng sản phải lột xác chính mình... Trong tay tôi hiện nay số liệu về kết quả thăm dò dư luận cho thấy uy tín của cán bộ lãnh đạo là đảng viên cộng sản kém rất xa so với những nhân sĩ Đảng Dân chủ và không đảng phái. Đảng cộng sản Trung Quốc đang phát triển theo chiều nghịch”.
Ông nói tiếp: “Do độc quyền lãnh đạo và không có cơ chế giám sát nên Đảng cộng sản Trung Quốc đã gây ra không biết bao nhiêu tật bệnh, rối loạn, lẫn lộn chức năng giữa cơ quan Đảng và cơ quan nhà nước làm mồi cho những kẻ trục lợi, làm suy yếu Đảng”
Sự nhầm lẫn lên đến cực độ qua thơ Tố Hữu, người được tôn xưng là đại thi hào Cách Mạng
Bài ca Tháng Mười (ca ngợi cuộc cách mạng vô sản Nga năm 1917)
Khi anh chưa ra đời
Trái đất còn nức nở
Nhân loại chưa thành người
Đêm ngàn năm man rợ
Từ khi anh đứng dậy
Trái đất bắt đầu cười
Và loài người từ đấy
Ca bài ca Tháng Mười…
Và To' hu~u
khóc tên đồ tể Stalin:
Stalin, Stalin! Hỡi ơi Ông mất, đất trời còn không?
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười!
Không chỉ Tố Hữu, mà sự nhầm lẫn tội nghiệp này còn bắt đầu từ Hồ Chí Minh. Tại đại hội 2 của Đảng Lao động Việt Nam, ông tuyên bố: “Cách mạng Việt Nam phải học nhiều kinh nghiệm của cách mạng Trung Quốc, kinh nghiệm và tư duy Mao Trạch Đông đã giúp chúng tôi hiểu thấu đáo hơn học thuyết Mác-Ănghen Lênin, Stalin. Những người cách mạng Việt Nam phải luôn luôn ghi nhớ và biết ơnD M TĐ về sự cống hiến to lớn đó.”
Và cũng tại đại hội này, ông tuyên bố: “Ai đó có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được.
Trong lúc Nguyên soái Diệp Kiếm Anh nói đại cách mạng văn hóa giết 20 triệu người, đấu tố, tra tấn 100 triệu trong đó có 300 đại lão công thần đã sáng lập ra nên nước Cộng hoà Nhân Dân Trung hoa., Còn giáo sư Lưu Ái Cầm, con gái cố chủ tịch Lưu Thiếu Kỳ nhận xét: “Mao bản tính lật lọng, qua cầu rút ván, biến ân thành oán, ghen tỵ hiền tài, đa nghi Tào Tháo” (Lưu Thiếu Kỳ & Ân óan Trung nam Hải, trang 65)
Hồ biết rằng Mao Trạch Đông khét tiếng tàn bạo đã tiêu diệt gần hết những đồng chí đại công thần có công nhất trong những người lãnh đạo khai sinh ra nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa, như nhận xét của Diệp Kiếm Anh vừa nêu, nên sự nghiệp của Mao được đánh giá 3 phần công 7 phần tội.
Còn cái xã hội chủ nghĩa Trung Quốc mà Hồ ca ngợi “thề noi gương” thì họ đã quẳng vào sọt rác từ lâu rồi vì nó quá bê bối, trì trệ, lạc hậu. Đảng Trung Quốc đã và đang ra sức sửa sai. Nhưng vì sai quá nên sửa mãi vẫn chưa ăn nhằm gì. Chứng cớ: Tạp chí Đông Hướng ra số tháng 7 năm 2004 đưa tin: “Đảng cộng sản Trung Quốc đã thành lập ban thăm dò dư luận quần chúng đối với Đảng do Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị Ngô Quan Chính làm trưởng ban, kết quả như sau:
- Về hài lòng đối với công tác của Đảng và Chính quyền địa phương: khu tự trị Tây Tạng cao nhất đạt 60% còn lại là dưới trung bình
- Bắc Kinh 45%, thành phố Thiên Tân 42%, 28 tỉnh thành phố đều ở mức nguy hiểm dưới 20%, các tỉnh Hà Nam, Sơn Tây, Giang Tây, An Huy, Giang Tô, Hồ Bắc và thành phố Trùng Khánh ở dưới mức nguy hiểm (chỉ đạt 15%). Nguyên nhân chủ yếu để quần chúng không hài lòng vì phẩm chất cán bộ quá kém: quan liêu, tham nhũng, ức hiếp chiếm đọat của dân v.v...
Còn Việt Nam ta nếu tiến hành thăm dò thì sao? Nếu được tự do bỏ phiếu tín nhiệm của dân đối với Đảng thì chắc chỉ còn 1 đến 2% người tín nhiệm Đảng (có lẽ do thiểu năng trí tuệ hoặc tâm thần) Vì sao? Xin thưa Hội Minh Bạch Quốc Tế (quốc tế ) gồm 17 tổ chức quốc tế dùng sự lượng định của hàng ngàn chuyên viên cao cấp nhất TG để chấm điểm mỗi quốc gia về tình trạng tham nhũng tại nước đó, chỉ số cao nhất là 10 điểm, có nghĩa là xứ đó không có tham nhũng thì Đan mạch, Thụy điển, Úc, Anh quốc đứng đầu bảng gần như hòan hảo: 9 điểm. Nhìn chung ta thấy các nước tự do dân chủ chiếm đa số phần đầu bảng, còn các xứ độc tài và cộng sản thì chen lấn nhau ở cuối bảng.
Việt Nam chúng ta nằm phần cuối bảng bi đát này với chỉ số 2,4 đồng thuyền với 4 nước Sudan, Cônggô, Lybi và Irắc. Nhưng điều ghê rợn hơn nữa là có cơ quan nghiên cứu đã cho Việt Nam số điểm là 1,4 chót bảng. Xin xem sự thật này ở Việt Nam qua các đơn kiện của công dân Phạm Thi Ứng bị đương kim chủ tịch tỉnh Bình Thuận cướp đọat 8000m2 đất. Vụ chính quyền huyện Thoại Sơn cướp trắng toàn bộ tài sản của ông Phạm Minh Quang đã nêu ở trên. Vụ kiện của 14 vị lão thành cách mạng ở xã Thanh Nê Kiến Xương, Thái Bình kiện Phó Chủ tịch tỉnh Hoàng Đình Thạch cùng Bí thư tỉnh ủy Bùi Sĩ Tiếu mua rẻ đất của dân bán cho công ty, thiệt của dân đến gần 200 tỷ!
Gần đây nhất, ngày 4 tháng 11 tại trụ sở quốc hội hơn 200 cán bộ nông dân Hà bắc kêu gào “Quốc hội ơi, Quốc hội ơi! các ông đại diện cho dân mà để cho chính quyền dẫn công an về cướp của chúng tôi thế à?”
Những chuyện tương tự về cướp bóc của các cán bộ cộng sản đối với dân tính không hết đếm không xuể, nên có những bài thơ tuyệt tác:
Phản chiến
Tổ quốc trong anh máu thắm tận nguồn
Tổ quốc chúng gào đầu lưỡi
Hãy cảnh giác!
Khi anh đầm mình máu mê trận mạc
Chúng đưa con du học nước ngoài
Rúc kín lâu đài du hý trên ngai
Hãy cảnh giác!
Bọn mặt bự dẻo mồm
Thời nào chẳng nhân danh Tổ quốc
Cao giọng hùng hồn không tiếc máu xương
Máu xương lầy đỏ nghiệp đế vương
Hãy cảnh giác!
Sau chiên tranh chúng lại chiến tranh
cuộc chiên tranh một phía
Người sống sót trở về oằn lưng sưu thuế
Chúng lấy máu đúc vàng
Độc quyền ngự trị nghênh ngang
Độc quyền nghĩ
Độc quyền nói
Độc quyền ráo trọi
Dân đen chỉ một quyền được … đói
Và thêm nữa là quyền sợ hãi
Triền miên …
Hãy cảnh giác!
Dân đen
Cảnh giác!
Lòng ta yêu vô cùng Tổ quốc
Chúng luôn moi làm bẫy đánh lừa
Sập lại chính đời ta
Đến cả con cháu ta
Vào kiếp chó
Canh túi vàng chúng nó.
Bùi Minh Quốc

Thư Giáo sư Nguyễn Thiện Tâm gửi dân chúng Việt Nam (phần 1)

2005.05.16

Sài Gòn ngày 01 tháng 12 năm 2004
Kính gửi:
-đồng bào trong cả nước,
-kiều bào Việt nam ở nước ngoài
-các vị đại diện cho dân: Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Trần Bá, Trần Đại Sơn, Trần Khuê, Vũ Cao Quận, Hoàng Tiến, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Vũ Minh Ngọc, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Đan Quế cùng các bạn trẻ đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ, với lòng kính yêu khâm phục.
Nguyễn Thiện Tâm, giáo sư
Giáo sư triết học V.V.N, lão thành Cách mạng nhận định: “Trong lịch sử Việt Nam chưa bao giờ có chính quyền nào hung bạo, mất hết tính người như chính quyền cộng sản hiện hành. Chủ nghĩa cộng sản là thảm hoạ lớn nhất của nhân loại, hơn cả thảm hoạ sóng thần, động đất”.
***
Thưa các vị,
Các vị đang cầm trong tay bài viết của một người làm khoa học đã từng nhiều lần đi hội thảo khoa học thế giới và khu vực. Người này mong mỏi các vị bình tâm đọc mấy dòng tâm huyết dưới đây để ta cùng nhau trao đổi ý kiến về vận mệnh đất nước và tìm cách cứu nước.
Các-Mác có nói một câu thật có lý: “Chỉ có súc vật mới quay lưng với đồng loại để chăm chút cho bộ lông của mình”, và người xưa nói: “Quốc loạn tri trung thần, Gia bần tri hiếu tử” (nước có loạn (mới) biết tôi trung, nhà nghèo (mới) biết con có hiếu).
Chính lúc Tổ quốc lâm nguy này mới rõ lòng người nông sâu, tà chính. Vụ án siêu nghiêm trọng của nhóm phản quốc Lê Đức Anh đã được phát giác vài chục năm nay mà cho đến giờ này Bộ Chính trị vẫn im như thóc nói lên điều gì?
Nói lên sự giả nhân giả nghĩa, nói một đằng làm một nẻo của chính quyền cộng sản, và các khẩu hiệu “Tổ quốc trên hết”, “Vì dân quên mình”, “Tất cả là của dân, do dân, vì dân” đều mang tính bịp bợm, không hề có thực chất. Sự thật là chúng chỉ lo cho mình, có ai nghĩ đến dân đâu. Nên tội lỗi tày đình của nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh, Trung tướng Đặng Vũ Chính, Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh được toàn bộ Bộ Chính trị im lặng vô cảm tức là đồng lõa bao che cho chúng. Phải nhìn thẳng vào xã hội ta thời điểm này như Trương Triệu Vũ nói: “Trong Trung ương thiếu hiền tài, lùn trí tuệ, nghèo nhân đức, nên đã xẩy ra không biết bao nhiêu là tội lỗi, là bệnh hoạn đủ các kiểu. Dân đã kiên nhẫn, khoan dung, tha thứ, cho những vấp váp ấu trĩ và cả những sai lầm, sa ngã, hư đốn của Đảng và Chính phủ, đã dạy bảo nhiều, mà họ vẫn chưa biết phục thiện, chấp tay nhận lỗi hứa sửa mình… Không nên bắt dân nộp thuế để Đảng tiêu xài vô tội vạ, lại nuôi một hệ thống vừa đông vừa cồng kềnh, ăn hại như hiện nay”, và ông cảnh báo: “Đừng để Đảng thành vật cản đường trong lịch sử dân tộc. Đừng để lịch sử ghi án phản quốc cho Đảng”.
(Trích thư Trương Triệu Vũ gửi Nông Đức Mạnh, ngày 21/11/2004)
Sự thật, chính quyền cộng sản Việt Nam là một loại quái thai dị dạng.
Xin các vị hãy nghe cụ Trần Đại Sơn - Đại tá, lão thành Cách mạng - trả lời phỏng vấn đài “Châu Á Tự do” ngày 15 tháng 11 năm 2004 vừa qua: “Việt Nam chúng tôi dưới sự lãnh đạo của cộng sản thì làm gì có luật pháp. Lệnh của Bộ Chính trị muốn bắt ai là bắt, muốn tha ai là tha, xử ai bao nhiêu năm là xử. Tòa án Việt Nam không xử theo luật mà xử theo lệnh của Đảng. Lãnh đạo càng cao càng làm càn, càng tham nhũng mạnh, làm gì có người nào tử tế? Bây giờ Đảng cộng sản đã nát lắm rồi, đừng để nó nồng lên mùi không ai ngửi được.” Sự thật là Đảng ta đã trở thành “Đảng Cộng đớp”, “Đảng Cộng mút” như nhà văn Dương Thu Hương nói, và như Nguyễn Văn Trấn nhận xét “Tội ác của chế độ này, hơn 40 năm qua không thể nói hết” .
Ai đã từng chứng kiến Cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp mới thấy bản chất của Đảng là Đảng cướp. Xin nghe một cán bộ cao cấp làng báo kể chuyện rùng rợn ở Sài Gòn những năm 80:
“Ô tô mui trần đỗ xịch trước cửa hiệu, một tốp lính ăn mặc rằn ri, mặt đằng đằng sát khí, lưỡi lê tuốt trần, xộc vào cửa hiệu, hô: “Đứng im, giơ tay lên!” Cả nhà ngơ ngác hốt hỏang giơ tay lên. Tốp lính mở các hòm, tủ hốt bạc, hốt dây chuyền, vòng, xuyến, lắc, hoa tai, nhẫn cao cấp nạm kim cương v.v...nhét vội vào bao tải, không cần kiểm kê hạng mục, không cần biên nhận số lượng, cứ thế vác lên xe nổ máy chạy”.
Động tác cuối cùng của Đảng cướp là ném cho gia chủ một cái trát triệu tập đi lao động cải tạo. “Về khoản cướp bóc, chơi đểu thì cộng sản còn hơn “ngụy” nhiều”. Dân vùng giải phóng sau 75 đã nhận xét như vậy.
Man rợ thay, Đỗ Mười nhờ thành tích cướp giật này đã lên như diều gặp gió, lên tới mức to nhất nước, y đã làm tới 2 nhiệm kỳ vẫn chưa chịu về hưu. Y còn ham hố làm cố vấn cho Đảng như Lê Đức Anh để tiếp tục dạy cho Đảng “trổ tài” cướp đoạt, vơ vét của những người đã bị tước đoạt đến cùng cực. Bất giác tôi nhớ đến tiên sinh Hoài Nam Tử dạy:
“Đức ít mà ân sủng nhiều Tài ít mà địa vị cao Công nhỏ mà bổng lộc lớn là tam đại họa“ (3 họa lớn)
Ba cái họa lớn này các vị lãnh đạo cao cấp Việt Nam có đủ cả 3 nên đã biến thành tai họa cho dân tộc là chuyện đương nhiên. Trách ai?
Sự thật là chúng ta đã xây dựng một xã hội vô cùng nguy hiểm vì nó được điều hành bởi những nhân vật quái thai dị dạng mất tính người như Lê Duẩn, Lê Đức Anh, Lê Đức Thọ, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Hà Phan, Phạm Thế Duyệt, Đỗ Mười, Trương Tấn Sang v.v... Chúng ta đã xây dựng một xã hội mà mọi giá trị đều bị đảo lộn: tốt thành xấu, xấu thành tốt, có công thành có tội, có tội thành có công. Tội to như Ban tổ chức TƯ, Ban Tư tưởng Văn hóa thì hết huân chương cao quí này đến huân chương cao quí khác. Còn những người có công to lớn như Trần Độ, Hoàng Hữu Nhân, Lê Giản, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Trần Đại Sơn, Trần Bá, Vũ Minh Ngọc, Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Đan Quế, Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc, Vũ Cao Quận, đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thích Huyền Quang, Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Hồng Sơn, Phương Nam Đỗ Nam Hải... thì luôn bị tù đầy hoặc rình rập, theo dõi, hãm hại.
Trong bài viết “Bức tranh tổng quát về đất nước Việt Nam”, ông Hà Mạnh Khởi viết: “Thử hỏi trong Bộ Chính trị có mấy ai bằng các ông Phạm Quế Dương, Trần Khuê, Trần Dũng Tiến? Trong Bộ Chính trị có ai bằng Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn. Giá mà trong Bộ Chính trị có được những con người như thế thì tốt cho dân tộc ta biết bao!”
Sự thật là Đảng cộng sản đã đưa Việt Nam xuống vực thẳm của đói nghèo lạc hậu. Nhân dân tiếng là được độc lập nhưng bị bưng bít cùm kẹp đủ kiểu. Cả nước có hơn 600 tờ báo, có hàng vạn luật sư. Nhưng có báo nào, có luật sư nào bênh vực cho những người dân thấp cổ bé họng bị Đảng cướp nhà cướp đất. Có báo nào dám bảo vệ những chiến sĩ dân chủ kiên cường như Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Trần Đại Sơn, Trần Bá, Vũ Minh Ngọc, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Đan Quế, Hà Sĩ Phu và mấy chíên sĩ trẻ kể trên.
Sự thật là Đảng cộng sản Việt Nam đã làm những việc phi lý phi pháp đến man rợ. Trên thế giới ngày nay chỉ còn một nước duy nhất là Việt Nam không cần luật thành văn mà chỉ có luật rừng (bắt ai, xử ai cứ theo lệnh trên, lệnh miệng). Chỉ có ở Việt Nam nhà nước mới chơi cái trò cắt điện thoại [1], cấm in chụp tài liệu. Tôi nhớ tạp chí Thế giới tháng 7-2003 đăng tin “Ở Mỹ tù nhân được tự do thư tín, tự do dùng điện thoại“.Chỉ có Việt Nam mới cai trị dân theo kiểu mạnh ai nấy vơ vét (vơ vét và cướp bóc vô tội vạ). Chỉ có Việt Nam mới kiên quyết bảo vệ và phát triển chủ nghĩa Mác-Lê để xây dựng chủ nghĩa xã hội nhưng nội hàm của chủ nghĩa Mác-Lê là gì cho tới nay chưa ai minh định được. Một hệ tư tưởng được coi là chính thống nhưng chưa có một tài liệu chính thống nào giải thích được nó.
Đại từ điển La-Rút (Grand Larousse) có một câu rất hay: “Bản chất con người là nhầm lẫn“. Đến thiên tài Anhxtanh (A Einstein) cũng phải thú nhận: “Một trăm phát kiến khoa học của tôi thì đến 99 cái là sai lầm, chỉ một cái là đúng“. Chỉ có các lãnh tụ lãnh tụ cộng sản mới dám nói: “Chủ nghĩa Mác-Lê là bách chiến bách thắng“. Mác được thế giới một thời coi là thiên tài, là bậc thầy lỗi lạc, mà còn nhiều sự nhầm lẫn thảm hại gây hậu quả khôn lường như mô hình búa liềm - liên minh công nông – như khẩu hiệu „Vô sản toàn thế giới đoàn kết lại“ (Vô sản là không có tài sản, là vô học) Vô học mà liên kết lại thì chỉ có cướp bóc, đập phá, chém giết, chứ làm sao mà tạo ra được những giá trị có tính vĩnh hằng - chân lý.
Thưa các vị, tôi là nhà khoa học. Tôi ưa sự chính xác, sự vật thế nào thì nói nó thế ấy. Cho' Ho` . Nhưng ông cũng là người như chúng ta: có cái sạch có cái bẩn (chỉ có thần thánh mới không phải đi ỉa) nên ông cũng có đúng có sai, có ưu có khuyết., nhưng không vì thế mà không nhìn thấy những sai lầm nguy hiểm của ông để rút kinh nghiệm mà sửa. Bệnh thần thánh hóa lãnh tụ là bệnh của kẻ ngu đần. Tôi nhắc lại, ông Hồ không phải là Thánh. Mà kể cả thánh cũng có thánh thọt.
Trong thần thoại Hy Lạp có Uyn Canh là thánh đi cà nhắc. Tài thế đấy (người xưa nhìn thấy vấn đề hơn ta nhiều). Chính ông Hồ Cho' Minh đã nói: „Chỉ có hai loại người không có khuyết điểm, một là đứa trẻ sơ sinh, hai là người nằm trong quan tài.“ Đảng là một tập thể người như những người khác không thi tuyển, không lựa chọn thì phải có sai lầm, có khuyết điểm. Nhưng điều cực kỳ khó hiểu là hễ ai nói đến sai lầm khuyết điểm của Đảng liền bị qui là chống đối, là phản động nên Đảng có quá nhiều tội lỗi với dân. Bằng chứng là sau hơn nửa thế kỷ Đảng lãnh đạo, dân ta càng ngày càng mờ mịt tối tăm không thấy đường đi lên theo hướng nào nữa.
Thì ra chuyện vì dân vì nước là chuyện hoang đường bịp bợm, còn chuyện vì mình là chuyện có thật. Xin đọc một đọan ngắn trong “Bức tranh tổng quát về đất nước Việt Nam“ của ông Hà Mạnh Khởi: “Vừa qua ở Hà Nội một loại VIP có tên tuổi đua nhau bán nhà: Hoàng Thao Nguyên thứ trưởng Công an bán nhà 73 THĐạo 6000 cây vàng, hai nhà của Nguyễn Thanh Bình, Nguyễn Văn Trân đều là uỷ viên Bộ Chính trị chỉ bán một phần nhà đã 1 vị 39 tỷ, 1 vị 40 tỷ. Rồi Vũ Xuân Chiêm, cái anh Trung tướng hậu cần háo danh này thì bán nhà với giá 7200 cây vàng, còn tụi quan khác bán nhà với giá 10 đến 20 tỷ thì nhiều“ [2].
Các vị thấy đấy, chuyện cống hiến, vì dân là chuyện đùa. Còn chuyện thật 100% là các chuyện vừa kể ở trên. Nên vụ án siêu nghiêm trọng được xét xử thì có cơ làm sụp đổ cơ đồ, vì thế mà hầu như tất cả những người có trách nhiệm đều bưng tai bịt mắt.
Hơn lúc nào hết, chúng ta phải có ý thức về sự bàng quan vô trách nhiệm của mình đã đẩy xã hội Việt Nam đến chỗ nguy kịch, đẩy con cháu chúng ta vào chỗ chết. Nguy kịch đến mức bọn đại phản động leo đến tột đỉnh quyền lực, phá phách đểu cáng đến như vậy mà 14 ủy viên Bộ Chính trị không ai lên tiếng biểu lộ sự đồng tình với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, với Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh ngoài mấy vị cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu và một số người yêu nước thương dân thực sự như những nhà dân chủ mà chúng ta đã biết.
Chúng ta còn một chút tự hào là phẩm chất trí tuệ, là chỉ số thông minh của người Việt. Nhiều kỳ thi quốc tế về toán, lý, tin học, đoàn Việt Nam thường được giải quán quân đồng đội với thành tích tất cả các thành viên của đoàn đều đạt huy chương vàng bạc. Gần đây nhất, kỳ thi tiểu học quốc tế tại Ấn Độ, cả 16 thiếu nhi Việt Nam đều được giải và đoàn Việt Nam được danh hiệu quán quân quốc tế với 12 huy chương vàng, 4 huy chương bạc. Lại vừa rồi, ti vi đưa tin một bé gái 8 tuổi ở Sài gòn thi tốp-phần (kỳ thi tiếng Anh lấy bằng quốc tế) đạt 500 điểm (chị gái của em đạt điểm này ở tuổi 13. Xứng đáng ghi tên vào kỷ lục Ghi-nét).
Nhiều, nhiều, nhiều bằng chứng, chứng tỏ trí tuệ Việt Nam đáng tự hào bao nhiêu thì lãnh đạo Việt Nam đáng xấu hổ bấy nhiêu. Kinh Dịch có dạy một câu thật hay “Trí là gốc của Đức“, lãnh đạo Việt Nam vì thiếu trí nên không hiểu được vì sao lại phải sống có đức. Trong khi các đại sư lừng danh thế kỷ đã nhiều lần cảnh báo thảm kịch diệt chủng sẽ xẩy ra vì con người quá tham lam ích kỷ (thất đức). Tuy nhiên xin đừng vội đổ lỗi cho lãnh đạo tồi tệ. Người Pháp có câu châm ngôn rất trí tuệ “nhân dân nào chính phủ ấy” Thực tế cho thấy nhân dân và cán bộ các cấp của ta hầu như vô cảm mũ ni che tai! Đâu rồi các cán bộ cao cấp trong chính phủ, trong quân đội còn lương tâm còn trách nhiệm với cộng đồng hay không mà im hơi lặng tiếng? Thế mới biết các nhà dân chủ kể trên thật anh hùng.
Là người Việt Nam có tự trọng, tôi rất xấu hổ khi nghĩ đến Đảng cộng sản Việt Nam, tôi rất mong quí vị đọc kỹ, nhìn thẳng vào mình, vào xã hội mình, rồi nghĩ lại quá trình, rồi tìm cách tháo gỡ để cứu ta, cứu con cháu chúng ta đang bị tai nạn rất nguy hiểm vì qua gần 60 năm xây dựng xã hội mới mà tinh thần dân chúng càng ngày càng sa sút, đặc biệt là luân lý kỷ cương thì đồi bại chưa từng thấy trong suốt bốn ngàn năm lịch sử. Các tầng lớp nhân dân Việt Nam bây giờ không có lý tưởng. Người ta không còn ước mơ nào khác ngoài việc kiếm tiền. Ở đâu làm gì người ta cũng chỉ nói đến tiền, đến mức đã thành vè „Tiền là Tiên là Phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là đà hy vọng, là lọng che thân, là cán cân công lý“
Càng xoay xỏa được nhiều tiền, người ta càng ăn chơi trác táng, nào cờ bạc, rượu chè, hút xách, mua bán dâm v.v...xã hội không có đường đi sáng sủa, không có định hướng tốt nên thanh thiếu nhi sống cùn sống mòn và cơ hội. Hầu như họ không đọc sách, không tiếp xúc với những người tử tế mô phạm. Thậm chí họ còn chê ông bà cha mẹ là Khốt Ta Bít [3] thời nay. Cả một xã hội điên lọan và vô văn hóa như vậy làm gì còn có ai nghĩ đến người khác? Xin các vị bớt chút thì giờ vào bệnh viện sẽ thấy tận mắt sự sa đọa mất tính người của số đông thầy thuốc và sự bần cùng đến đau khổ của người dân.
Sáng nay tôi vừa vào Bệnh viện mắt TƯ. Bác sĩ X là người mổ mắt tốt nhất ở đây. Bệnh nhân bảo mỗi buổi sáng bác sĩ mổ từ 15 đến 20 ca. Mỗi ca mổ bệnh nhân phải phong bì từ 2 đến 3 trăm ngàn (vị chi khoảng 3 triệu đồng mỗi sáng). Tôi ra đến quầy thuốc cổng viện thấy một bà già ngồi khóc, tôi dừng lại hỏi thăm thì bà nói: “Tôi từ Hà Bắc xuống nhưng không khám được lại phải về ông ạ“. Ngừng một lát bà tiếp: “Là vì tôi thấy bệnh nhân nông thôn đến đây đều lắc đầu nhăn mặt rồi về cả. Ở quê tôi, một mớ rau có 100 đồng mà ở đây thì vài lọ nhỏ mắt bằng đầu ngón tay đã hơn 200 ngàn đồng, ông tính xem là mấy nghìn mớ rau mồ hôi nước mắt?
Ở đây đã vậy về nhà thì bọn quan lại địa phương và thầy cô giáo bóp nặn đủ kiểu đóng góp, học thêm...
Đảng cộng sản quản lý xã hội và „phục vụ nhân dân“ đủ các loại khuyết tật như vậy mà vẫn có người ca ngợi công lao của Đảng thì không thể hiểu được họ là giống người gì?
Cuối cùng tôi muốn nói một điều nghe hơi ngược đời là dù sao cũng phải cảm ơn gian thần Lê Đức Chột, Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnh, cảm ơn 14 vị Ủy viên Bộ Chính trị “tai mắt“ của dân đã làm ngơ vụ án đại hình này, vì đúng như các bậc Thánh Lão Tử, Khổng Tử đã dạy “trong họa có phúc“. Nếu như không có vụ bê bối cực lớn này thì Đảng cộng sản Việt Nam còn lâu mới chết hẳn. Thôi nhé. Tôi lạy các vị cứ để cho nó chết hẳn chứ đừng nói chuyện chữa Si Đa. Đảng có chết hẳn thì con em mình mới sống được nên không bàn chuyện củng cố xây dựng Đảng nữa. Lạy Trời, lạy Phật, Lạy Chúa tôi! A men!
Tội ác chồng chất mà Đảng cộng sảnVN gây ra như trên đã nói, làm cho ta nhớ đến “Bình Ngô đại cáo” của Nguyễn Trãi cách đây 7 thế kỷ mà thế sự vẫn còn nóng hổi như bây giờ:
“Hút máu mủ sinh linh, quân tham ác miệng răng nhờn béo Đủ công trình thổ mộc, chỗ công tư nhà cửa nguy nga Chốn hương thôn sưu dịch nặng nề Trong xóm làng cửi canh bỏ phế Tát cạn nước đông hải, không rửa sạch tanh hôi Chặt hết trúc Nam Sơn, khó ghi đầy tội ác Thần người đều căm giận Trời đất chẳng dung tha”
Tôi, người ký tên dưới đây, nguyên là cán bộ giảng dậy trường Đại học Bách Khoa Sài gòn, bảo vệ luận án tiến sĩ loại xuất sắc tại Liên Xô, có học hàm giáo sư tiến sĩ, từng được giải thưởng lớn ở nước này về phát minh sáng chế. Nhưng buồn thay, nhà nước ta chỉ công nhận bằng tiến sĩ còn học hàm giáo sư thì không. Khi về nước tôi hỏi thì được cơ quan chủ quản trả lời: “Tiêu chuẩn được phong học hàm giáo sư ở nước ta còn có một tiêu chuẩn nữa là phải có bằng chính trị bậc Đại học do Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chó Minh cấp.
Tôi nghĩ, ở các nước tư bản tiên tiến, khoa học kỹ thuật của họ phát triển đến chóng mặt, nhân dân của họ thật sự văn minh hạnh phúc, chẳng nhẽ tất cả những người làm khoa học để tạo dựng nền văn minh rực rỡ của họ đều phải có bằng chính trị cao cấp ư?
Không hiểu sao nhà nước ta lại thực thi một chính sách có quá nhiều nghịch lý như vậy?
Đây, xin kể sơ sơ đôi nét về cái nhà nước nhiều bằng chứng dở hơi qua các phương tiện truyền thông:
Báo Pháp Luật ngày thứ năm 9/1/2003 đăng tin:
“Không có một nước nào trên thế giới mà người dân lại cứ kéo tới nhà riêng các đồng chí lãnh đạo như Tổng Bí thư, Chủ tịch Nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc hội để khiếu kiện như ở nước ta. Hằng ngày họ tập trung trước cửa nhà Thủ tướng để kêu. Ban đầu họ còn kêu vào ban ngày nhưng rồi lại sợ ban ngày tiếng ô-tô át đi, Thủ tướng không nghe thấy nên sau đó cứ nửa đêm họ lại kêu lên: “Thủ tướng ơi, Thủ tướng ơi!”
***
Chủ tịch Trần Đức Lương tại Hội nghị tư pháp toàn quốc: “Các xã huyện giải quyết khiếu nại, tố cáo là chủ yếu”.
Chỉ nguyên mỗi câu này đã chứng tỏ sự dốt nát vô trách nhiệm của người đứng đầu một nước. Người ta sẽ hỏi “vậy thì sinh ra Chính quyền tỉnh, cơ quan TƯ để làm gì mà không xử lý các vụ án oan do xã huyện xử sai, áp đặt bắt nạt dân?
***
Toàn dân oan trên 61 tỉnh thành xin hỏi ông Chủ tịch Hội đồng dân tộc của Quốc hội Tráng A-Pao:
1. Có nơi nào trên thế giới mà ngàn vạn dân oan ở 61 tỉnh thành cả nước laị cùng chung cảnh bị bọn Độc tài – Sói lang - Bạo chúa – Ác ôn - Cướp ngày - Đôị lốt Đảng - Giả danh cách mạng - Mạo danh Đảng và Nhà nước cuớp đi tất cả quyền sống sơ đẳng của người dân lành vô tội không?
2. Có nơi nào trên thế giới mà lãnh đạo tối cao lại Độc ác – Vô trách nhiệm – Chai lì – Trơ trẽn - Bẩn thỉu - Dối trá – Vô liêm sỉ như ở Việt Nam không?
3. Có nơi nào trên thế giới mà dân oan khiếu kiện triền miên hết đời cha đến đời con, chôn vùi tuổi trẻ, vứt bỏ tuổi già … như con thiêu thân lao vào cuộc trường chinh khiếu kiện đến khuynh gia bại sản, phải sống cảnh ăn mày, ăn xin, bữa cơm, bữa cháo, gốc cây, vỉa hè, màn trời chiếu đất như ở Việt Nam không?
Thư của đồng bào kêu oan
Chắc chắn là ở thế kỷ 21 này không một người dân nào ở các nước phát triển trên thế giới laị một cổ mấy tròng như người dân oan Việt Nam hiện nay.
Ấy vậy mà lại còn bị vu oan giáo hoạ, bị nhà cầm quyền khép cho cái tội: “Làm rối an ninh trật tự - Chống người thi hành công vụ - Xúi dục – Kích động - Quấy rầy lãnh đạo” để chuẩn bị cho ra đời một nghị định nguỵ trang bởi một cái tên khá hấp dẫn: “Biện pháp bảo vệ an ninh trật tự nơi công cộng”.
Nó chẳng có gì hay ho mới mẻ, thực chất chỉ là một trò hề bịp bợm. Đánh lừa và thách đố dư luận trong ngoài nước nhằm bịt miệng dân oan, trói tay, chặt chân dân khiếu kiện đến cửa quan cầu cứu kêu oan, thể hiện một Nhà nước Độc đoán - Độc quyền - Độc tài phát xít lên tới đỉnh cao. Ngàn vạn dân oan vô tội bị bọn Bạo chúa - Cướp ngày - Đội lốt Đảng - Giả danh Cách mạng – Len lỏi chui rúc trong bộ máy Đảng – Chính quyền các cấp: Đục khoét vơ vét và cướp đi tất cả: Đất đai, nhà cửa, ruộng vườn và quyền sống của con người.
*** Báo Tuổi Trẻ Thủ đô số 24 ngày 13/6/2003 đăng bài “Cần xem xét lại kết luận của Thanh tra nhà nước về giải quyết khiếu nại của ông Nguyễn Văn Dẫu ở Đồng Nai có đoạn “Khi biết được Thanh tra Nhà nước kết luận cho căn nhà 135 Phan Chu trinh mà lực lượng Biệt động thành phố Biên Hoà từ 1972 đến 1975 đã lấy nó làm cơ sở để hoạt động, để chiến đấu đến ngày toàn thắng nay thành nhà của Đại tá An ninh quân đội nguỵ Chu Văn Sáng thì quả thật là chúng tôi không thể hiểu nổi. Sau gần 30 năm cuop đất nước chẳng lẽ thật giả trắng đen lại lộn xộn đến thế hay sao?
Tôi không biết các cán bộ Thanh tra khi xác minh căn cứ vào đâu, dựa vào tài liệu gì mà kết luận như vậy? Chúng tôi là những con người đã từng sống, chiến đấu tại địa điểm đó từ khi đất nước chưa giải phóng không thể tin như vậy. Bình luận về vụ này, cựu chiến binh Trần Bá Viết: “Thanh tra Nhà nước và Nhà Chức trách địa phương với công dân Biên Hoà Đồng Nai Nguyễn Văn Dẫu thì ai là KẺ ĂN CƯỚP, còn ai là NGƯỜI BỊ CƯỚP?! Ai phải, ai trái? Ai đúng, ai sai? Kỷ cương phép nước ai đặt? Cán cân công lý ai cầm? Ông Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh, ông Chủ tịch Nước Trần Đức Lương, Chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Văn An, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phạm Thế Duyệt, Thủ tướng Phan Văn Khải có đau lòng, nhức nhối và xấu hổ không?!? Ai chịu trách nhiệm phải giải quyết việc này xin công khai trên đài trên báo cho dân biết?”

Thư Giáo sư Nguyễn Thiện Tâm gửi dân chúng Việt Nam (phần 3)

2005.05.16

Sự tùy tiện và ngu xuẩn trong các chủ trương chính sách của Đảng.
Nghị quyết Quốc Hội số 49NQ/TVQH do Trường Chinh ký 20.6.1961 cho phép chính phủ bắt giam công dân vào “trại cải tạo” mà không cần có tòa án xét xử trong thời hạn 3 năm và khi hết hạn đó thì chính quyền có thể gia hạn và cứ thế kéo dài vô thời hạn. Trong số nạn nhân đó không chỉ có các người thuộc Đảng phái chống đối sĩ quan và công chức làm việc với Pháp trước đây đã chịu qui phục chính quyền mới mà còn có những trí thức, nhà văn nhà báo giáo sư đã từng tham gia kháng chiến chống Pháp, bất đồng với chính sách của Đảng.
Hàng chục vạn người này bị tù đày hầu như vô thời hạn; vợ con bị trù úm đối xử tàn tệ đã phải bỏ mình ở các “trại cải tạo” này.
Than ôi, Nghị Quyết 49 này lại được lặp lại một lần nữa 36 năm sau với qui mô rộng lớn hơn, dưới tên gọi là “Nghị Định 31/CP do Võ Văn Kịêt ký ngày 14.4.1997. Cả hai cán bộ lãnh đạo chóp bu này đã ký hai văn bản pháp luật mâu thuẫn với Hiến Pháp Việt Nam (do ngu si, do ẩu và vô trách nhiệm của hai vị chóp bu ăn hại này).
Thật là họa vô đơn chí. Chẳng thế mà Olivien Todd, một nhà văn nhà báo Pháp đã từng ủng hộ chế độ HN trước 1975 thì cho rằng Đảng cộng sảnVN đã thiết lập một quốc gia Stalinit nhất thế giới.
Thưa các vị, từ trang đầu tôi đã viết, không hiểu sao nhà nước ta lại thực thi một chính sách phát xít và nhiều nghịch lý như vậy?
Xin dẫn chứng thêm:
Ký họa Tuổi Trẻ Cười ngày 15.6.2004 viết “ký 13 hợp đồng ma để chiếm đọat 7 tỷ hòan thuế, Tổng giám đốc Công ty đồ hộp Hạ Long (chỉ) bị 36 tháng tù treo…!
Báo Pháp luật TP HCM ngày 16.7.2004 một số tờ báo lớn của ngành tư pháp đăng bài phỏng vấn nguyên chủ tịch UBNDTP Hoàng Văn Nghiên nói “Tôi chỉ từ một chiếc xe đạp rách thuở hàn vi mà ngày nay vốn liếng “của tôi” đã lên tới 500 triệu Mỹ kim”.
Như chúng ta biết, HVNghiên chỉ là con rệp, con muỗi (so với các ông cán bộ chóp bu) mà vốn liếng có tới 500 triệu Mỹ kim thì liệu các ông thực thi chuyện bán mười mấy ngàn km2 đất, biển cho Trung Quốc có tới bao nhiêu tỷ Mỹ kim? (thứ trưởng ngọai giao Lê Công Phụng thú nhận rằng so với hiệp ước Pháp Hoa năm 1897 phía Việt Nam mất hơn 10.000 cây số vuông trong vịnh Bắc bộ” thì báo Nhân Dân ca ngợi “đây là hiệp ước công bằng, rất công bằng”?(!)
Đúng là giọng mẹ mìn báo Đảng!
Để có thực tế trả lời cho khách quan, xin mời các vị lên Lạng Sơn. Trải qua hàng ngàn năm bắc thuộc các thế hệ vua chúa phong kiến không để ngọai bang cướp đất. Thế mà CQcộng sản đã bán đất cho Tàu. Chứng cứ là Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Suối Phi Khanh không còn nữa!
Nghịch lý có quá nhiều không có cách nào kể ra cho hết, xin nêu ra đây lời dạy của Các Mác “Tất cả mọi bi kịch xẩy ra đều do sự ngu dốt”. Dân Việt Nam ta đang hứng chịu quá nhiều bi kịch do con người ngu dốt đẻ ra Chính Sách ngu dốt. Điều lạ nữa là các thế hệ lãnh đạo Việt Nam không cảm thấy mình ngu dốt nên đã tàn phá đất nước này không biết đến bao giờ mới ngóc đầu lên được.
Xin các vị tự hỏi: Tại sao chủ nghĩa cộng sản bị toàn thế giới lên án và từ bỏ, mà Việt Nam mình lại cứ phải xã hội chủ nghĩa trong khi nước xã hội chủ nghĩa hùng mạnh như Liên Xô và các nước Đông Âu đều đã sụp đổ? Và như cố anh hùng Trần Độ nói: “Hàng trăm nước trên TG văn minh giàu có hơn ta nhiều mà không phải là nước xã hội chủ nghĩa, làm gì có Đảng lãnh đạo”.
Xin thưa lý do thật đơn giản, theo tối kiến vĩ đại của Lê Duẩn là làm chủ tập thể. Làm chủ tập thể là của tập thể (của nhà nước), không ai thực sự làm chủ, tức là kho vàng của toàn xã hội bỏ ngỏ không khóa mạnh ai nấy múc. Chả thế mà Võ Văn Kiệt xây dựng đường cao thế Bắc-Nam chi hàng ngàn ngàn tỷ đồng không cần thông qua quốc hội, các nhà khoa học Việt Nam tầm cỡ quốc tế can ngăn y bỏ ngoài tai. Miễn sao thực hiện bằng được để kiếm. Thất thóat nhiều đến mức không tổng quyết toán chi phí công trình rồi cũng vô can…
Đó, hậu quả làm chủ tập thể, tối kiến của Lê Duẩn vô học hại dân, hại nước như vậy không những không ai rút ra bài học kinh nghiệm lại cứ dở giọng đểu “quản lý tập thể, làm chủ tập thể để lừa dân để vơ vét thật nhiều của dân.
Những người lãnh đạo ở đất nước chúng ta không hiểu luật nhân quả, họ ra sức vơ vét, tranh thủ hưởng thụ trên xương máu đồng bào mình thì chắc chắn phải trả giá bằng chính đời sống bất hạnh của mình, của con cháu mình. Và vì không hiểu luật nhân quả, BCTrị đồng lõa với tội phạm bao che xã hội đen muốn ỉm vụ án đại hình đi. Tôi gửi kèm theo đây thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp (30 Hoàng DIệu, HN), thư của Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh (36 B1 Lý Nam Đế) và lời bình luận của Tiến Sĩ Thanh Giang (có địa chỉ liên hệ dưới bài viết). Xin các vị liên hệ với 3 tác giả trên.
Tiếp theo đây là chuyện thật như bịa chỉ xảy ra dưới sự thống trị lưu manh của chính quyền cộng sản. Nạn nhân của vụ án đặc biệt đểu cáng này là nhà doanh nghiệp tài ba Trịnh Vĩnh Bình - người Hà Lan gốc Việt. Anh rời Sài Gòn sau giải phóng 1975. Trong quá trình gần 30 năm làm việc thông minh, cật lực, anh đã tích lũy được số tài sản kếch xù [4] mang về nước đầu tư cho quê hương phát triển kinh tế theo lời kêu gọi của Đảng và Chính phủ. Nhưng vì xa nhà quá lâu lại mang quốc tịch nước ngoài, anh không có tư cách pháp nhân là chủ đầu tư nên phải dựa vào ba người bạn chí thiết từ ngày còn học phổ thông.
Cả ba người bạn, thời gian đầu tỏ ra trung thành nên công việc trôi chảy. Nhưng đùng một cái con quỉ tham lam đã khiến cả ba trở mặt kiện anh ra tòa về tội làm ăn bất chính. Vì có sự bàn bạc trước với các cơ quan chức năng đầu não của tỉnh gồm bí thư Tỉnh ủy, Giám đốc Sở Công an, phó văn phòng Giám đốc Công ty VKR, trưởng phòng an ninh chính trị NCông an. Cả bốn vị “phụ mẫu chi dân” này đồng mưu với ba tên lưu manh đã khởi tố, nên anh bị kết án mười một năm tù.
May thay, trời có mắt, cùng ngồi tù với anh có Tiến sĩ TQL đương kim Giám đốc một Xí Nghiệp lớn là cố vấn cho Trịnh Vĩnh Bình xây dựng các dự án phát triển kinh tế. Anh là con rể cụ LHH cán bộ cao cấp, đảng viên năm 1930, cụ bà là NTC, nguyên bí thư Đảng ủy, phó Viện trưởng viện HCQG nên ngoài 60 bài báo đăng về vụ này, các cụ đã gửi hàng ngàn đơn thư lên từng Ủy viên Bộ Chính trị, từng Ủy viên TƯ Đảng, từng đại biểu Quốc hội, từng Ủy viên Ban Kiểm tra TƯ, Viện Kiểm sát tối cao và sáu trăm tổng biên tập các đài, các báo.
Do sức ép quá lớn của dư luận, Bộ Chính trị đã triệu tập một cuộc họp bất thường dưới sự điều khiển của Tổng Bí thư LKP. Trong cuộc họp, uỷ viên Bộ Chính trị DL nói: “Tôi đã đọc kỹ hồ sơ và thu thập thông tin từ các báo, vụ này chắc chắn là bắt oan” và ông nhận là sẽ vào tận nới giải tỏa oan khuất cho VVB. Nhưng buồn thay chỉ sau khi về Hà Nội vài ba hôm ông quay ngóăt 180º rằng, việc bắt Trịnh Vĩnh Bình là đúng người đúng tội.
Người nhà Trịnh Vĩnh Bình từ cơ quan đặc vụ Sài gòn điện báo ra rằng có 4 nhân vật kể trên: bí thư Tỉnh ủy LVD, Giám đốc Sở Công an CVM, PVP Giám đốc Công ty VKR, trưởng phòng an ninh chính trị Công an đã có mặt tại nhà PTD với một vali tiền và đặc sản quí hiếm để “làm luật” với hai quan lại cao cấp này. Tin mật từ nhóm xã hội đen cho biết tiền mặt tính từ đô la hơn 5 tỷ đồng còn quà thì không thể tính bằng tiền vì nó là vô giá.
Biết nội tình vụ án quái dị này có người đặt câu hỏi: “Chả nhẽ một doanh nghiệp tài ba và đầy trí tuệ như Trịnh Vĩnh Bình mà không biết được bản chất của cộng sản?”
Xin thưa, biết đấy, nhưng B phải bỏ ra một đống của kếch xù như vậy để chứng kiến được con người đã biến thành súc vật như thế nào và mua một bài học về sự nhẹ dạ cả tin vào chính quyền cộng sản.
Điều đặc biệt nữa (mà chỉ xảy ra ở chính quyền cộng sản) là sau khi tuyên án phạt 11 năm tù tòa tuyên bố cho bị cáo tại ngọai để bồi bổ sức khỏe (!) Điều kỳ lạ là tòa chỉ xử Trịnh Vĩnh Bình và vài cán bộ tép riu chứ không hề hỏi tội những tên ăn cướp đầu sỏ LVD, CVM. Hai tên này Đảng đã có lệ là “đá hất lên” và “xử lý nội bộ”. Hai cái lệ tệ hại này cũng chỉ xảy ra ở Việt nam, ở nhà nước Cộng sản bất chấp Pháp luật. Các vị biết không, sau này LVD không những không làm sao mà còn được điều lên làm Phó Viện trưởng Viện Kinh tế TƯ, còn CVM cũng được đá hất lên, làm Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Xây dựng lực lượng an ninh đặc trách Tây Nguyên.
Trịnh Vĩnh Bình tại ngoại được ít lâu thì công an bố trí cho bay về Hà lan tiếp tục cuộc đời tỵ nạn lần chót với hai bàn tay trắng.
Tin chót: Về Hà lan một thời gian Trịnh Vĩnh Bình đã khởi tố vụ này lên toà án Quốc tế LaHay.Toà đã thụ lý hồ sơ và theo một nguồn tin chính thức, sẽ xét xử vào ngày 18-5-2005.
Đã đành đây là nỗi nhục, là vết nhơ không thể tẩy rửa của Cộng sản Việt Nam. Nhưng điều cực kỳ phi lý có thể xảy ra là Việt Nam sẽ phải lấy tiền mồ hôi nước mắt của dân ra bồi thường tới một trăm triệu đô la cho các quan tham, nếu toà chấp thuận lời đề nghị của nguyên đơn. B quả là người giỏi. Vì trước khi toà án Sài Gòn xử, chính quyền đã cho người vào trại giam thảo luận với Bình rằng nếu anh bỏ ra 500.000USD thì sẽ được vô can. Nhưng anh đâu có chịu...

Thư Giáo sư Nguyễn Thiện Tâm gửi dân chúng Việt Nam (phần 4)

2005.05.16

Kính thưa các vị
Trước khi vào phần kết của bài viết, xin nêu ra đây 2 điều tâm đắc
(1). Hồ C Minh thường hay nhắc lại câu châm ngôn lừa gạt dân: ”Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” (Điều gì mình không muốn thì đừng mang đến cho người)
- Họ không muốn mất tự do, mất dân quyền, dân chủ, nhưng họ lại bằng mọi cách tước đoạt hết các quyền này của dân.
- Họ muốn có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, được học hành và được chăm sóc thuốc men lúc đau ốm. Nhưng một mặt họ đã phớt lờ những nguyện vọng chính đáng này của dân, mặt khác họ tạo điều kiện cho quan lại nhũng nhiễu cướp bóc dân, bọn xã hội đen hoành hành phi pháp sát hại dân.
- Họ không muốn bị lừa gạt nhưng họ chuyên lừa gạt dân bằng những mĩ từ huyễn hoặc không tưởng; “Chủ nghĩa Cộng sản là thiên đường của nhân loại”... mặt khác họ ra sức vơ vét làm giầu trên mồ hôi xương máu của dân. Khổ một nỗi Cộng sản lại vô thần. Họ không thể hiểu được rằng cách sống đểu giả của họ đã và đang gây bao hậu hoạ cho bản thân gia đình họ bằng bạo bệnh, bằng tai ương không cách nào tránh được.
Vượt lên tất cả sự đểu giả này là vụ án chính trị siêu nghiêm trọng Tổng Cục II và các vấn đề liên quan. Có thể coi là hồi chuông cảnh tỉnh chung cho “uy tín” Cộng sản Việt Nam, chẳng có nơi nào trên trái đất này có được. Vâng, trong lĩnh vực Chính trị của Cộng sản Việt Nam còn có cả Uỷ viên Bộ Chính trị “đểu”, Đại tướng “đểu” & Chủ tịch nước “ đểu” nữa đấy.
Nhưng điều không thể hiểu được là việc thành lập Tổng Cục II với những việc làm bậy bạ vô biên đã qua hơn hai chục năm (qua gần 4 đại hội Đảng 7,8,9 và trước thềm đại hội 10) mà Bộ Chính trị vẫn im như thóc. Chủ trương của Đảng có lẽ là cứ im đi cho chìm xuống thôi.
Vì sao vậy? Vì 2 lẽ; một là Bộ Chính trị chẳng sạch sẽ gì. Họ phải im đi vì tay họ đều đã nhúng chàm:
“Chân mình còn lấm nhom nhem Thì sao cầm đuốc giò xem chân người?”
Lý do thứ hai sâu xa hơn, ít ai chịu hiểu là luật trời (nhân quả). Cộng sản vô thần & độc ác đã phát động đám dân vô học mất hết tính người: con đấu cha vợ đấu chồng trong cải cách ruộng đất, trong cải tạo công thương nghiệp, đánh, giết không thương tiếc những đồng chí đồng nghiệp của mình trong vụ án nguỵ tạo Nhân văn Giai phẩm, lại còn mang quân sang đánh Campuchia để thành lập liên bang Đông Dương(!) Phải chăng những tội ác tày đình suốt nửa thế kỷ qua bây giờ phải gặt quả đắng?
(2). Điều thứ 2 của tôi đối với Hồ
Chỉ có hai loại người không có khuyết điểm: ”Một là người ở dạng bào thai, chưa ra đời; hai là người đã nằm trong áo quan”
Về mặt thế tục, tiền nhân nói vậy là đúng. Nhưng về mặt tâm linh - trí tuệ - thì chưa ổn. Vì, người ở dạng bào thai đã mang sẵn trong mình cái thiện, cái ác từ ông bà cha mẹ y. Còn người đã nằm trong áo quan cũng mang theo tội, phước sinh thời y từng tạo tác.
Nhưng Hlại nói: “Ai sai thì sai chứ Stalin và Mao Trạch Đông quyết không bao giờ sai [5]”.
Nhà bác học vĩ đại NiuTơn nói “Điều ta biết chỉ là giọt nước. Những điều ta chưa biết là cả một đại dương”.
Bectơrăng Rutxen nói: ”Khoa học là cái gì đã biết, triết học là cái gì chưa biết. Cái đã biết so với cái chưa biết như hạt cát so với sa mạc”.
Còn Socrat - nhà triết học lừng danh trước tây lịch - khẳng định quyết liệt hơn ”Điều tôi biết chắc chắn nhất là tôi không biết gì cả”.
Chủ Nghĩa Xã Hội của Mác đâu có giá trị gì? Qua thực tế cuộc sống ta phải bình tâm xem xét rút ra những bài học thất bại để chúng ta và nhất là con cháu chúng ta còn ngóc đầu lên được.
Còn như, nếu tự bằng lòng, tự mỗi người chúng ta không ra sức đẩy lùi cái xấu, cái vị kỷ, cái đồi bại ra khỏi ta thì có nghĩa là ta đang giết dần giết mòn con cháu ta vậy.
Đánh giá về công trạng của Đảng Cộng sản đối với đất nước, Nguyễn Vũ Bình, nguyên là phóng viên tạp chí Cộng sản, nói:
Được: cái đồi bại
Mất:
1, hy sinh bốn năm triệu người va Thương tật cũng khoảng con số đó
2, Việt Nam là một trong những nước nghèo nhất thế giới
3, Nền tảng đạo đức bị phá huỷ nghiêm trọng, nếu không nói là mất gần hết. Ngày nay, bế tắc về đường lối còn dẫn đến một hệ quả đau lòng hơn là nó làm cho những nền tảng cơ bản của Xã Hội Việt Nam bị phá vỡ hoàn toàn
Hơn lúc nào hết, chúng ta phải tỉnh táo nhận ra rằng xã hội chủ nghĩa là một mô hình mang tính ảo tưởng lớn nên thế giới chưa nước nào áp dụng mô hình này mà thành công. Riêng Việt Nam ta có lãnh tụ thiên tai (chứ không phải thiên tài) Lê Duẩn người có “tối kiến” vĩ đại: làm chủ tập thể (nói thẳng ra là cha chung không ai khóc, là kho vàng để ngỏ không khoá mạnh ai nấy cướp. Tất nhiên, kẻ có chức có quyền lớn thì cướp được nhiều nhất) nên hậu quả càng đau lòng khi được tin công bố chính thức “Tổng số nợ của nước ta là 11 tỷ USD “ (mười một ngàn triệu Mỹ Kim)
Nhưng số thực có thể gần gấp đôi, tức xấp xỉ 20 tỷ Mỹ Kim
Ai là người phải trả số nợ này thưa các vị, nếu phải chính chúng ta, và con cháu chúng ta?
Vâng, chỉ đơn cử ra đây việc nợ nước ngoài để từ đó suy ra nào bình quân thu nhập đầu người, nào tăng trưởng kinh tế... đều là chuyện bốc phét bịp bợm xin mở ngoặc để lưu ý mấy số liệu có thật:
Đài truyền hình Việt Nam tháng trước đưa tin (và cảnh) một huyện ở Thái Bình bỏ hoang hơn 1000ha ruộng Phóng viên truyền hình về tận nơi hỏi thì được dân trả lời:
- Mỗi nhân khẩu được cấp 1 sào trong 6 tháng trừ các khoản đóng góp và phân bón, thuốc trừ sâu, còn 30.000đ (ba mươi ngàn đồng) trong thời gian 6 tháng tức là mỗi tháng 5000đ tiền công!
Chúng tôi có dịp thăm Chùa xây dựng ở một huyện miền núi tỉnh Hà Tây (cách Hà nội 50km) khi hỏi về đời sống, được Chủ tịch xã trả lời: bình quân thu nhập của xã 32.000đ/ tháng (gồm ăn, ở, may mặc, học hành, thuốc men, việc hiếu, việc hỷ.) Nên ở xã tôi đồng tiền quí lắm - Biết bao nhiêu công lao mới có một cân cà chua, nhưng chỉ bán được 600đ. Một mớ rau cải to vật non búng ra chỉ bán được 100đ. Gánh củi 7000đ mà phải gánh từ cửa rừng xuống chợ 6km...
Đài truyền hình Việt Nam đưa tin và hình một bà già đau khổ (ở huyện miền núi Thạch Thành, Thanh Hoá) nói: “Tôi theo tiếng gọi của Đảng lên vùng này làm kinh tế mới. Do khí hậu, do nước độc, ông nhà tôi bị bạo bệnh chết oan, sau đó mấy năm sau cả 2 thằng con trai đều chết lúc các cháu chưa đến tuổi vị thành niên, còn mỗi cháu này tâm thần phải nuôi báo cô. Mà khốn khổ 4 ngày hôm nay 2 mẹ con tôi không còn hạt gạo nào".
Dân thì đau khổ như vậy mà cán bộ Đảng thì đập phá, phè phỡn vô trách nhiệm một cách tàn nhẫn, xin đơn cử vài việc báo vừa đăng: Hoàng Văn Nghiên cựu Chủ tịch thành phố Hà nội nguyên Phó Bí thư thành uỷ Hà nội đi chiếc xe Lexus trị giá 5 tỷ đồng bằng 3000 con trâu và còn lạ nữa là thành phố "bán" cho ông ngôi biệt thự 200m2 mặt phố giá 53triệu trong khi giá chính thức là 4000 cây vàng.
Các vị nghĩ thế nào về người định giá bán và người mua? Còn đây cũng là chuyện có thật. Hoàng tử Anh Tuấn con Trần Đức Lương mua nhà máy cơ khí Trần Hưng Đạo 50 tỷ và bán ngay với giá 60 tỷ. Các vị muốn tìm hiểu thêm xin sang Yên Viên xem vườn sinh thái của con rể Trần Đức Lương rộng thẳng cánh cò bay ở trung tâm thị trấn!. Viết đến đây thì con anh bạn tôi đến chơi. Tôi hỏi:
-Lâu nay cháu biến đi đâu mất?
-Cháu được chọn lên quê hương Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh thiết kế sân bay lên thẳng cho nhà ông ấy. Bác biết không, nguyên chuyện mở đường đã mất 150tỷ. Một trăm năm mươi tỷ? Chứ không ư. Một cây số đường bê tông phải chi tới 3 tỷ mà con đường phải hoàn tất dài 50 cây số.
-Đấy là chưa kể sân bay, chưa kể đường điện cao thế từ dưới xuôi lên qua truông, qua đèo, qua núi cao thung lũng. Vì vậy nên khởi công hai năm nay mà chưa xong bác ạ. Nhiều lúc nghĩ buồn lắm. Dân thì đang sống dưới mức nghèo khổ mà cán bộ thì tiêu tiền như nhặt được ấy. Bác có biết chi phí cho kỷ niệm 50 năm chiến thắng Điện Biên bao nhiêu tỷ đồng không? Và còn một ngàn hai trăm kỳ đài tưởng niệm Hồ cho' trong cả nước dân phải đóng góp mấy nghìn tỷ đồng không.
Xin đọc mẩu tin sau đây: Phạm Hùng Phước làm giám đốc Tamexco hơn 10 năm đã làm thất thoát 500 tỷ đồng (tương đương 45 triệu đô la Mỹ) Riêng giám đốc Vietcom Bank Nguyễn Duy Lộ (Hai Lộ) đã duyệt cho vay 16 triệu đô la mà không cần thế chấp. Số tiền Phước làm thất thoát thua bạc, cho gái, bằng số thu 1 năm của 70 huyện đồng bằng. Điều đáng ngạc nhiên là sau khi Phước bị bắt, những người cấp trên của Phước, những người lấy tiền ngân hàng cho Phước vay chẳng ai bị làm sao cả.
Đảng và nhà nước ta vô trách nhiệm và tồi tàn như vậy đấy nên tôi xin các vị đừng nói chuyện củng cố xây dựng Đảng nữa. Vâng, chỉ có thể xây dựng và củng cố khi nó chưa đến nỗi nào(tức là có mặt ưu mặt khuyết mà mặt ưu là cơ bản, mặt khuyết chưa đến nỗi. Đằng này tình hình đất nước ta như hiện nay chứng tỏ Đảng chẳng có ưu điểm gì vậy mà Đảng vẫn cứ vênh vác ngồi xổm lên dân tộc, nên đã đến lúc phải hất nó xuống).
Xin đừng phủ nhận ý kiến chính xác trên. Cứ xem T4 vụ án siêu nghiêm trọng đã được các cán bộ cốt cán của Đảng phát hiện từ hai chục năm nay và gần đây nhất các vị đặc đẳng công thần của chế độ lên tiếng hơn 10 tháng nay(tính từ ngày 03/01/2004, thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp) mà không một vị Uỷ viên Bộ Chính trị nào lên tiếng biểu đồng tình với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Đại tướng Chu Huy Mân với Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, Thượng tướng Giáo sư Hoàng Minh Thảo, Thượng tướng Phùng Thế Tài, trung tướng Lê Tự Đồng thì biết thực chất của Cộng sản Việt Nam tồi tệ, nguy hiểm dường nào!
Tình hình hết sức nguy hiểm như vậy mà Bộ Chính trị muốn ỉm đi không cho các Trung ương uỷ viên biết nên tôi đành phải gửi cho các vị lãnh đạo cao cấp nhất ở 61 tỉnh thành trong cả nước với hy vọng phải lôi bằng được bọn hại dân bán nước ra toà đại hình chịu tội Đây là vấn đề thiên nan vạn nan.
Có thể nói trong lịch sử Việt Nam 4000 năm trở lại đây chưa có vụ án nào nghiêm trọng bê bối khó giải quyết như hiện nay.
Phải coi trận đánh này quyết định đến vận mệnh sống còn của đất nước nên cần nhiều người góp sức chung lòng. Hơn lúc nào hết mọi người hãy nhìn thẳng vào sự thật, nói rõ sự thật. Mọi hiểm hoạ chồng chất đè lên người dân lúc này đều do Đảng gây ra.
Chừng nào không thực hiện dân chủ đa nguyên, không xoá bỏ điều 4 trong Hiến Pháp thì chừng đó thảm hoạ chẳng những không giảm mà ngày càng tăng lên.
Đó là đại bi kịch ở đầu thế kỷ 21 này. Độc lập mà dân không có tự do, không có hạnh phúc, và biến thành nô lệ thì độc lập ấy không có nghĩa lý gì.
Cuộc đọ sức giữa Thiện và Ác đang diễn ra quyết liệt, song Nhân nghĩa sẽ thắng Hung tàn, Trí nhân sẽ thay Cường bạo.
Tổ quốc Việt nam muôn năm!
Nguyễn Thiện Tâm >Tái bút:
Được tin bọn cực đoan họp Đảng Uỷ Quân sự Trung ương mà không mời Bí thư Quân uỷ. Mục đích của cuộc họp là bàn việc khai trừ đại tướng Võ Nguyên Giáp và thượng tướng Nguyễn Nam Khánh vì chúng đoán biết Nông Đức Mạnh không dám tán thành nên không mời y. Chúng liều tới mức này, thể hiện hai ý:
Một là: Chúng thách thức cả nước
Hai là: Chúng ngầm tuyên bố đằng sau chúng là các quan thầy Đại Hán, không ai làm gì được chúng. Bộ mặt phản nước hại dân của Lê Đức Anh quá rõ. Nhưng còn xấu xa nguy hiểm hơn là tên chột này đã lôi kéo được cả Bộ Chính trị làm tay sai cho nó qua chuyện bán đất, bán biển và phong hơn một trăm tướng bộ đội và công an (có lẫn cả những tướng cướp như Nguyển Chí Vịnh).
Cộng sản đồng nghĩa với phản động, mà phản động đến mức « không thể chịu nổi » như Goóc-Ba-Chốp – nguyên tổng bí thư Đảng cộng sản Liên Xô cũ – đã phát biểu, nguyên văn như sau: « Mục đích của đời tôi là tiêu diệt chủ nghĩa cộng sản, nhân dân không thể chịu nổi nền chuyên chính. Không có chủ nghĩa cộng sản thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn » [6]
Quái đản thay, đại hội IX của Đảng cộng sảnVN vẫn ra quyết nghị Kiên trì chủ nghĩa Mác-Lê (chủ nghĩa cộng sản), và, bây giờ đây, chúng vẫn bẻm mép hô hào kiên trì chủ nghĩa Mác-Lê. Vì sao vậy?
Hãy đọc “Bài Ca Bán Đất” dưới đây và xin đặc biệt lưu ý câu cuối…
Hoan hô Cộng sản Việt nam
Cuối đời bán cả giang san nước nhà
Bản Giốc cảnh đẹp của ta
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông
Trường Sa mù mịt biển Đông
Cả Hoàng Sa nữa mất tong còn gì
Mục Nam quan giữa biên thuỳ
Nay lùi xa tắp thấy gì nữa đâu
Ngước lên lệ nhỏ rầu rầu
Suối Phi Khanh cũng qua cầu người ta
Mấy nghìn năm thật xót xa
Trách ai cắt đất để mà vinh thân
Mặc cho cuộc thế xoay vần
Cuối đời đầy túi cóc cần chi chi »
***
Điều quan trọng hơn hết là nhận ra rằng toàn dân đã mắc lừa cộng sản nói một đằng làm một nẻo - Miệng Nam mô bụng bồ dao găm (chả là cộng sản thường bịp bợm “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra” và “của dân, do dân, vì dân”) Bản chất xâu xa của cộng sản không thể cải tạo, không mong sửa chữa, đừng hy vọng vào việc chỉnh đốn Đảng như rất nhiều người lầm tưởng (kể cả cố thủ tướng Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Trần Độ, Trần Văn Giầu, Hoàng Hữu Nhân, Đặng Quốc Bảo và hầu hết lão thành cách mạng, nhân sĩ, trí thức).
Bản chất của Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Phạm Thế Duyệt, Trương Tấn Sang, Nguyễn Hà Phan, Đặng Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnhcũng như đám lãnh đạo cộng sản từ trước đến nay (tức kể từ Trần Phú, Hà Huy Tập) vốn thế (tức là bản chất phản bội, bịp bợm, mất nhân cách thậm chí là tay sai cho ngoại bang vài thập kỷ trước như Lê Đức Chột)
Bọn chóp bu Đảng đã hư hỏng tới mức dị ứng với tất cả những gì là trí tuệ, là lẽ phải, là lương tâm, đạo đức (vì bản chất cộng sản chóp bu là tàn bạo, bịp bợm, tham ác và chúa đểu) Nói cho cùng, với bọn này chỉ còn mỗi biện pháp duy nhất là toàn dân hãy đứng lên, đạp đổ chúng nó xuống bùn đen.
Luật nhân quả đang diễn ra nhãn tiền. Nhiều lâu đài, sào huyệt của bọn Mafia Việt Nam đã trào máu giữa thanh thiên bạch nhật. Trời không dung, đất không tha bọn cường bạo! Sấm đã rền vang trước khi con người vào xuân Át Dậu.
Thư này không theo thông lệ từ trước đến nay người ta vẫn viết: Kính gửi Bộ Chính trị; Kính gửi Ban Chấp hành TW Đảng cộng sảnVN; Kính gửi Tổng Bí thư....; Kính gửi Chủ tịch nước...; Kính gửi Chủ tịch Quốc hội....; Kính gửi Thủ tướng...
Vì tôi thấy rõ viết và gửi như vậy là nhầm địa chỉ. Ai lại thừa hơi đi gửi cho những kẻ vô trách nhiệm, vô lương tâm, vô cảm trước những sự kiện xấu xa nguy hiểm nhất trong suốt cả quá trình lịch sử của Đất nước như hiện nay.
Vì vậy, như đã trình bày ở đầu thư, tôi xin kính gửi đồng bào trong cả nước, kiều bào Việt nam ở nước ngoài và các vị từng quan tâm đến vận mạng của đất nước mà tôi có dịp may được gặp.
Kính thư
Nguyễn Thiện Tâm

No comments:

Post a Comment