Saturday, April 5, 2014

Oan khúc người tù Kiên Giang by Nguyễn Hữu Cầu

Ca khúc Oan khúc người tù Kiên Giang do người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu tự ứng khẩu trong nhà tù, sau đó được thân hữu thâu âm lại, ký âm lại và ca sĩ Xuân Trầm đã hát.             Ca sĩ Xuân Trầm sống tại Âu Châu. Cô cho biết "khi nghe những tâm tình của bác Nguyễn Hữu Cầu con xúc động và rơi lệ rất nhiều. Một ước mơ đơn sơ ... mai mốt tôi về mua một con bò, nuôi bò, cho bò được tự do ... mộtkhát khao của kiếp người bị đầy đọa, mong con người đối xử với nhau nhân nghĩa, và đối xử an hòa với cả thiên nhiên bao la".

Tâm sự người tù

Nguyễn Đông Dũng - Kính tặng cựu Đ/U: Nguyễn Hữu Cầu (người tù thế kỷ)

Ta về em đã yên giấc ngủ
Mồ cũng rêu xanh cỏ lấp đầy.
Xương thịt chắc chừ thành cát bụi
Mà ta cứ ngở em còn đây.

Bao năm tù ngục ta cứ tưởng
Em đã sang ngang phụ ước nguyền.
Một mối hận tình ta chôn kín
Đâu ngờ - giặc giết em – vùi thây.

Chiều nay suối chảy dòng dư lệ
Tưới xuống mồ em - sưởi ấm lòng.
Rửa sạch thương đau hằn vết tích
Xin em yên giấc – Nguyễn Việt Nam.

Mai này ta nguyện nhen lửa khói
Đốt cháy tư duy lũ giáo điều,
Đốt cháy Lê Nin - Hồ - Các Mác
Cho em thanh thản cõi tiêu diêu.


Nguyễn Đông Dũng



MÓN NỢ THÁNG TƯ 

Thu về hoa cúc nở
ánh vàng ngập tràn sân
Anh ngồi đây mà nhớ
Những ngày xưa bâng khuâng.

Ngày xưa ta còn bé
Chưa hiểu đời chia xa
Anh từ quê ra tỉnh
Học hành nên xa nhà

Em là cô gái nhỏ
Vừa học vừa việc nhà
Xe bánh mì em bán
Mỗi ngày anh đi qua

Dáng em gầy tóc ngắn
Anh làm Thơ ngợi ca
Em mùa thu tóc ngắn
Giống người thơ Nguyên Sa

Đêm về ngồi đọc sách
Mà bụng đói xót xa
Sờ túi tiền không có
Anh phải đành bỏ qua

Nhiều đêm dài như thế
Chưa bao giờ nghĩ ra
Hỏi người em bé nhỏ
Có cách nào không ha?

Bạn chia phòng ba đứa
Cũng chẳng hơn gì ta
Bốn thằng ôm bụng đói
Đi ngủ mà mắt hoa

Rồi một lần mua bánh
Anh nói chuyện thật ra
Em nhìn anh không nói
Nhìn anh mà xót xa

Và lần sau mua bánh
Anh vừa móc tiền ra
Em vội vàng ngăn lại
Đem về ăn đi mà.

Anh nhất định không chịu
Em cũng quyết buông ra
Anh đi mau có kẻo
Mẹ sẽ ra đó mà

Trên đường về suy nghĩ
Những 4 phần bánh mì
Mà em cho mình thiếu
Chuyện này phải nghĩ suy

Ơn này ta phải trả
Vì vướng vào tình yêu
Nhưng chuyện đời ai biết
Tháng tư một buổi chiều

Giặc cọng vào cướp nưởc
Quê Hương ta tiêu điều
Chưa ra trường anh phải
Nghỉ học làm cu li

Năm sau anh trở lại
Trả em tiền bánh mì
Hỏi những người quen biết
Kinh tế mới em đi

Anh tìm lên xứ thượng
Vì 4 phần bánh mì
Nhưng tim anh vẫn nghĩ
Ta đang tìm người yêu"

Người yêu anh đã chết
Vì nước độc rừng thiêng
Anh đốt nhang khấn vái
Xin em hãy ngủ yên

Hởi người em tóc ngắn
Món nợ nầy thiêng liêng
Không bao giờ trả được
Khiến anh đây ưu phiền

Mỗi năm ngày quốc hận
Làm món nợ của anh
Mỗi ngày thêm một nặng
Đêm thao thức triền miên

Cộng sản ơi bay nói
Những hạnh phúc. Tự do
Bay giành cho ai vậy
Mà dân chết nằm co???


Melb tháng tư 2014
Savugiong

No comments:

Post a Comment