Thursday, December 2, 2010

Trận tuyến đối lập không tiếng súng

Tình hình chính trị trong nước hiện nay và cho đến sau Đại hội đảng CS lần thứ XI sẽ ra sao, thật khó nhận định và phán đoán được chính xác.

Bộ Chính trị chuẩn bị họp Trung ương lần cuối - kỳ thứ 14 khóa X - để hoàn thành việc chuẩn bị, cả về nội dung và nhân sự. Có quá nhiều vấn đề còn treo lơ lửng.

Cái khó nhất hiện nay là trong Bộ Chính trị không một ai nổi lên có uy tín cao nhất, có uy lực lớn nhất để cầm cân nảy mực, đề xướng được những chính kiến thích hợp, đạt một mức đa số nào đó, chưa nói đến nhất trí cao 100% hay gần 100% thời trước.

Đã qua rồi khi ông Bác - Hồ Chí Minh, hay anh Nhân, hay anh Thận – ông Trường Chinh, hoặc anh Ba và anh Sáu – Ba Duẩn và Sáu Búa hay Sáu Thọ - kết luận và biểu quyết, các phiên họp đều kết thúc vui vẻ với sự nhất trí cao.

Khủng hoảng lãnh đạo trên cao nhất đang diễn ra, hiện vẫn chưa biết ai sẽ là tổng bí thư. Các nhà cá cược vỉa hè ở Hà Nội đặt cược hàng chục triệu trong chuyện này.

Trong khi đó điều quan trọng hơn là đảng Cộng sản xưa nay “mạnh” tạm thời là do dân chủ tập trung, nghĩa là dân chủ trong đảng bị cắt xén, hạn chế, luôn có vẻ như một khối tập trung thống nhất, nhất hô bá ứng, kỷ luật nghiêm, trên ra lệnh là dưới thi hành răm rắp. Tình hình ấy đã thuộc về dĩ vãng.

Trong hơn mười năm nay, từ khi hội nhập, các quan chức mê mẩn trước đô la, vàng, nhà đất, giã từ giai cấp vô sản, vĩnh biệt dân lao động để trở thành những tư sản đỏ, điạ chủ đỏ, chủ chứng khoán đỏ, xuất hiện các “nhóm lợi ích riêng” để làm ăn, mánh mung. Đây là đặc điểm lớn nhất của chế độ chính trị - kinh tế hiện nay, là căn cước nền tảng hiện nay của đất nước, do nhóm chuyên gia thượng thặng của Đại học Harvard ở Hà Nội phát hiện, với tên gọi rất mới: Crony – Economic – Political Regime.

Chế độ “nhóm lợi ích kinh tế - chính trị riêng”, hay chế độ phe nhóm, cánh hẩu, tà lọt, lợi ích riêng…là chỉ những quan chức đảng từ trung ương đến các địa phương lập ra những phe nhóm trong bóng tối, theo những mưu đồ tư lợi riêng, một cách tự phát, không có cam kết, không có tuyên ngôn, điều lệ, theo kiểu cách mafia và luật rừng, để không có vết tích. Họ vô tình phá tan sự đoàn kết thống nhất của đảng, chà đạp Hiến pháp và pháp luật, xé tan Điều lệ đảng, vứt bỏ kỷ luật đảng, góp phần rất “xuất sắc” thúc đẩy đà tan rã của đảng Cộng sản.

Các bậc lão tướng của đảng Cộng sản rất có lý khi nói rằng không ai phá nát được đảng, chỉ có tự các đảng viên biến chất là có thể làm cho đảng tiêu vong, vì làm cho quần chúng khinh miệt, xa lánh. Đây là chỗ yếu nhất của đảng CS hiện nay, sau khi chế độ độc đảng ở Liên Xô, Đông Âu tan vỡ triệt để, không để lại một sự luyến tiếc dù nhỏ nhoi nào trong lòng dân.

Một chế độ ở thời thoái trào, khủng hoảng, suy yếu đến cùng cực vẫn không thể tự nó sụp đổ, huống gì khi nó còn nắm được lực lưọng vũ trang, nắm được lực lượng trấn áp hung bạo. Trước tình hình khẩn cấp, đã hình thành ở trong nước một thế lực có thể gọi là đối lập, đối lập xây dựng, đối lập không bạo lực, đang tự khẳng định mình, được xã hội quý trọng, được cộng đồng hải ngoại cổ vũ, được thế giới dân chủ khuyến khích. (xem bài Thế lực đối lập đang tự khẳng định trên VOA).

Cuộc đọ sức giữa một bên là chính quyền độc đoán, độc đảng, phạm quá nhiều sai lầm, tội lỗi – ươn hèn trước họa bành trướng, hung hãn với những công dân yêu nước thương dân, bất lực, bất tài và tham nhũng trong quản lý đất nước, mờ ám vô trách nhiệm trong quản lý ngân sách và tài sản quốc gia, mù quáng lao vào những đường lối, chính sách, cương lĩnh, chiến lược đã phá sản, gây nên thảm cảnh bất công đến cùng cực, tất cả hiện ra nhãn tiền, thừa đủ cho một cuộc phủ quyết hoành tráng của toàn dân khi được thức tỉnh.

Ở bên hàng ngũ đối lập - đang hình thành và tự khẳng định, ngày càng có đông đảo trí thức, nhà khoa học kỹ thuật, nhà giáo dục, nhà văn hóa, các văn nghệ sỹ thuộc đủ các lĩnh vực, các nhà luật học, luật sư, các nhà báo tự do, từ báo viết, báo nói, báo điện tử, cư dân internet, bloggers, các nhà kinh doanh tự do bị các tập đoàn quốc doanh chèn ép tàn bạo.

Đây là một cuộc chiến không tiếng nổ, trận tuyến đan xen vào nhau, theo thế cài răng lược, với những cuộc đọ sức giáp lá cà sôi nổi, mà thường là lãnh đạo đảng và chính quyền bị thua vì đuối lý, trước con mắt phán xét khách quan thích thú của người dân.

Thế và lực của mỗi bên đều chuyển biến, theo hướng bên độc đảng đương quyền ngày càng suy yếu, sứt mẻ, nội bộ phân hóa thành phe, thành phái, lực lượng dự trữ nông cạn, chất lượng tranh luận thấp, trong khi thế lực đối lập tuy chưa đông đảo, chưa có tổ chức thống nhất, đang thu hút thêm nhiều lực lượng thuộc đủ màu sắc, trong đảng và ngoài đảng, lớn tuổi và tuổi trẻ, nam và nữ, trong chính quyền và ngoài chính quyền, cả tướng tá quân đội, an ninh và cựu binh sỹ, với thế mạnh áp đảo là hầu hết là những người lương thiện, trong sáng, yêu nước, thương dân thật lòng, có trình độ khoa học kỹ thuật và kinh nghiệm quốc tế…

Thế lực đối lập vì chưa có tổ chức thống nhất nên chưa thể đề ra một cương lĩnh chính trị rõ ràng, nhưng đã hình thành những mục tiêu tự nhiên và tối thiểu, rất cụ thể, như:

-chấm dứt ngay việc khai thác bauxite trên địa bàn chiến lược Tây Nguyên và nhiếu nơi khác khi nguy cơ cho môi trường là rõ rệt, nhất là sau tai họa bùn đỏ ở Hungary;

-từ bỏ không tiếc rẻ chủ nghĩa Mác – Lenin, khi học thuyết này thực tế đã tàn phá tất cả mọi nơi được áp dụng, từ Liên Xô, Đông Âu đến Trung Quốc, Việt Nam, Cuba…

-từ bỏ chế độ độc đảng, bước đầu thực hiện chế độ đa đảng trong trật tự luật pháp, sau khi sửa đổi Hiến pháp và thông qua Luật bầu cử và Luật về các chính đảng, thực hiền quyền lập hội, để các chính đảng kể cả đảng CS ganh đua và hợp tác trong phục vụ đất nước, lấy cử tri làm trọng tài, ngăn ngừa hỗn loạn về chính trị, đi đến nền dân chủ đa đảng có kiểm soát, cân bằng, có thay thế, như mọi nước dân chủ văn minh hiện nay;

-từ bỏ quan điểm lấy kinh tế quốc doanh làm chủ đạo, vi phạm nguyên tắc bình đẳng giữa các hình thức sở hữu, kìm hãm kinh tế tư nhân có tiềm năng phát triển vô tận;

-về đối ngoại, khẳng định nền độc lập dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ trên đất liền và trên biển Đông, giữ quan hệ láng giềng tốt với nhân dân nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, đồng thời kiên quyết chống lại mọi mưu đồ bành trướng và bất bình đẳng dưới mọi hình thức.

Có thể nói trên đây là 5 yêu cầu tối thiểu của đa số nhân dân, nếu cần nên đưa ra trưng cầu dân ý của nhân dân toàn quốc.

Ngoài ra còn có những yêu cầu khác cũng cần xem xét, đối thoại, tranh luận trong nội bộ đảng CS và trong xã hội, như:

-đổi tên Đảng Cộng sản thành đảng Lao động, đảng Xã hội – Dân chủ, hay đảng Dân tộc, hay đảng Nhân dân, hay là đảng Công dân…, vì chủ nghĩa cộng sản không còn có ý nghĩa gì thiết thực trong tương lai gần của đất nước.

-xã hội gần đây đã xuất hiện rất nhiều cá nhân có những tài sản đồ sộ bất chính. Việc khai báo tài sản của viên chức vừa làm rất hình thức qua loa, không thực chất. Cần có một tổ chức đặc nhiệm chuyên trách việc này, làm việc vừa theo đường lối quần chúng, vừa dựa vào phương tiện tình báo kỹ thuật cao, nhằm phát hiện và sung công những tài sản bất chính to lớn nhất, giải quyết một mức những bất công xã hội và nạn tẩu tán tài sản quốc gia. Cần cử những nhân vật ngay thẳng, liêm chính mẫu mực vào đảm nhận trách nhiệm này.

-công nhận quyền sở hữu tư nhân về ruộng đất, như đã công nhận quyền tư hữu trong thương nghiệp, thủ công nghiệp, công nghiệp, vì “quyền sở hữu toàn dân” về ruộng đất là rất mơ hồ, kỳ quặc với thế giới. Có biện pháp để trả lại quyền sở hữu tư nhân cho mọi nông dân đang gắn bó với ruộng đất. Đồng thời chú trọng giải quyết cho xong mọi khiếu kiện của dân oan nạn nhân những bất công về đất đai, đang là vấn đề xã hội gay gắt khắp nơi.

Cuộc đấu tranh giữa 2 bên: chính quyền độc đảng với thế lực tự do, dân chủ đang diễn ra, không có bom nổ, không vang tiếng súng, nhưng không kém gay go, quyết liệt. Lãnh đạo đảng CS sẽ toàn thắng hay sẽ chịu lùi, tự nhận ra sai lầm và sửa chữa ngay tại Đại hội XI này, vớt vát một vị trí còn có ít nhiều vinh dự trong xã hội.

Nếu không sẽ là quá chậm. Do họ vẫn chứng nào tật ấy, vẫn chủ quan duy ý chí, lao vào phiêu lưu, sai lầm, lội ngược dòng của dân tộc và thời đại? Để sẽ bị cuốn trôi.

Dù khả năng nào thì thế lực đối lập chính nghĩa, văn minh, tiến bộ, dựa vào dân tộc và thời đại, vẫn bền bỉ tồn tại, sẽ cùng phối hợp, chung sức tìm ra lối thoát cho đất nước. Tinh hoa của dân tộc là ở đây. Tri thức, khoa học là ở đây. Túi khôn của dân tộc kết hợp với túi khôn của thời đại là ở đây. Lương tâm, danh dự của Việt Nam là ở đây.

Ở những thời điểm bản lề của lịch sử, thường lực lượng cách mạng, dân chủ, tiến bộ phát triển nhảy vọt, quần chúng thức tỉnh, xuống đường, nhân lực lượng lay chuyển xã hội gấp chục, gấp trăm lần, chứng minh một chân lý: quần chúng nhân dân thức tỉnh là lực lượng quyết định làm nên lịch sử, là lực lượng quyết định thúc đẩy xã hội tiến lên.

Khi ấy người dân vô danh từ chỗ là hạt cát thụ động, bị dày xéo, sẽ vụt biến thành mỗi người một ngôi sao trong dòng thiên hà mênh mông, soi sáng cả một vùng trời rộng lớn.
Bùi Tín blog

 ============

Trung Quốc sẽ phải chán Bắc Hàn

Phó Ngoại Trưởng Nam Hàn Chun Yung-woo, có lần tiên đoán với Ðại Sứ Mỹ Kathleen Stephens là chế độ ở Bắc Hàn sẽ chỉ tồn tại được ba năm sau khi lãnh tụ Kim Chính Nhật qua đời.
Ðây là một điều mới được tiết lộ trong số những tài liệu mật của chính phủ Mỹ được phơi bầy trên 5 tờ báo quốc tế, khiến nhiều chính khách khắp thế giới giật mình, bối rối, có khi cảm thấy trơ trẽn, vì những điều họ tưởng chỉ nói riêng với một vài người Mỹ nay ai ai cũng biết.
Không những thế, trong số những điều được tiết lộ có những chi tiết liên can đến Trung Quốc. Ông Chun Yung-woo còn nói thêm rằng nếu chế độ Bắc Hàn sụp đổ và Hàn Quốc được thống nhất dưới một thể chế dân chủ như ở Nam Hàn hiện nay, thì Bắc Kinh sẽ không phản đối. Họ đã giao thương với Nam Hàn từ mấy chục năm nay, Nam Hàn là một thị trường tiêu thụ bao nhiêu hàng Trung Quốc xuất cảng, giới tư bản Nam Hàn lại đầu tư mở nhà máy, tạo công ăn việc làm cho người Trung Hoa. Trung Quốc có thể sống với một nước Cao Ly mới, để việc làm ăn buôn bán sẽ tiếp tục như cũ, miễn là nước Ðại Hàn mới không chống Trung Quốc! Mà điều này thì Bắc Kinh có thể tin được. Vì có ai lại dại dột gây thù chuốc oán với một nước lớn nằm ngay bên cạnh mình? (Chỉ có ông Lê Duẩn và đảng Cộng Sản Việt Nam mới làm như vậy, khi liên kết với Nga Xô, chính thức ghi vào hiến pháp rằng người Trung Hoa là kẻ thù truyền kiếp!)
Nhưng Bắc Kinh có bối rối hay không khi Bắc Hàn cũng nghe lời tiết lộ của ông Chun? Chắc hẳn họ đang lo giải thích với Bình Nhưỡng. Rằng ông Chun này nói láo. Rằng Trung Quốc lúc nào cũng coi Bắc Hàn là đồng chí, lại là anh em. Rằng Bắc Hàn có thể tin tưởng vào sự bảo trợ của Trung Quốc trong các tranh chấp với lân bang, từ Nhật Bản đến Nam Hàn, và kể cả Mỹ. Chính quyền Kim Chính Nhật sẽ giả bộ tin tưởng vào những lới trấn an đó. Nhưng ông Kim cũng không phải người ngu - ngu thì làm sao giữ yên được triều đình cha truyền con nối suốt hơn nửa thế kỷ trong khi để dân chúng chết đói hàng triệu người? Nhưng bên trong, chế độ cộng sản ở Bắc Hàn vẫn đang đi tìm kế an toàn để bảo đảm lời tiên đoán của ông Chun Yung-woo không thể xẩy ra.
Mối lo của Kim Chính Nhật, từ mấy năm nay, là ông ta sẽ không tránh khỏi số. Bệnh ông rất nặng, không biết ngày nào nhắm mắt “đi theo các cụ Marx, Engels, Lenin, Stalin,” như ông Hồ Chí Minh đã viết trong di chúc. Vì biết mình sắp chết, Kim Chính Nhật đã lo lập ngôi thái tử, cậu út Kim Chính Vân (Kim Jong-Un) đã chính thức được phong làm phó chủ tịch ủy ban quân sự của Ðảng Lao Ðộng Triều Tiên - sang năm cậu có thể sẽ nhận thêm chức Phó chủ tịch Quân ủy trong guồng máy chính quyền. Những hành động có vẻ khó hiểu của Bắc Hàn gần đây đều do một động cơ, là làm mọi cách bảo vệ ngôi thái tử an toàn, sau sẽ lên ngôi cho ngai vàng họ Kim bền vững mãi trên nửa Bắc xứ Cao Ly.
Vụ pháo kích lên hòn đảo Diên Bình (Yeonpyeong) nằm trong kế hoạch tổng quát nhằm đề cao vai trò thái tử của Kim Chính Vân. Hai bố con ông Kim đã tới thăm giàn pháo của Bắc Hàn, chỉ mấy giờ trước khi khai hỏa; để mai mốt có thể quảng cáo rằng chính Cậu Út là một người góp phần lãnh đạo tất cả chiến dịch này. Trong ngày tình hình căng thẳng giữa hai bên, đài truyền hình Bắc Hàn đã chiếu những cảnh ông Kim bố và cậu Kim con vai sánh vai đi thăm các nhà máy, đi nghe hát. Và các đài ti vi không quên chiếu hình ông Tướng Tham mưu trưởng Quân đội Bắc Hàn đi giữa hai bố con. Họ muốn chứng tỏ rằng tất cả tướng lãnh, quân đội đang siết chặt hàng ngũ sau lưng vua và thái tử.
Hệ thống tuyên truyền các báo, các đài ở Bắc Hàn nằm trong tay của nhà họ Kim. Họ mô tả vụ pháo kích đảo Diên Bình như là một đòn “trừng phạt” đối với những hành động khiêu khích của chính phủ Mỹ và bọn “ngụy quyền tay sai đế quốc” ở miền Nam. Vì 23 triệu dân Bắc Hàn không được nghe, không được đọc một nguồn tin nào khác ngoài những gì báo, đài của đảng Cộng Sản, cho nên người dân sẽ tin vào lời giải thích đó. Mỹ đã làm gì mà gọi là khiêu khích? Chính là cuộc thao diễn hải quân của hai nước Mỹ và Nam Hàn, trong vùng Tây Hải (người Trung Hoa gọi là Hoàng Hải), với một hàng không mẫu hạm có khả năng phóng hỏa tiễn mang bom nguyên tử. Ðối với dân chúng Bắc Hàn, sau khi nghe đài và đọc báo của Ðảng, thì hành động pháo kích đảo Diên Bình hoàn toàn hợp lý và cần thiết. Không những thế, bộ máy tuyên truyền của Ðảng Lao Ðộng Triều Tiên sẽ mô tả đó là một hành động “vô cùng sáng suốt” và “vô cùng dũng cảm” để bảo vệ nhân dân Bắc Triều Tiên!
Cả chiến dịch tuyên truyền này sẽ kết thúc khi ông Kim Chính Nhật tuyên bố thắng lợi! Thắng lợi như thế nào? Guồng máy tuyên truyền cộng sản Bắc Hàn sẽ nêu cao những chiến thắng: Tất cả tầu chiến của “Ðế quốc Mỹ” và “ngụy quyền miền Nam tay sai đế quốc” đã phải rút ra khỏi Tây Hải! Người dân Bắc Hàn làm sao kiểm chứng được là cuộc thao diễn nào cũng phải có lúc kết thúc? Báo đài Bắc Hàn sẽ nêu lên thêm một chứng cứ khác cho chiến thắng của họ Kim: Ông bộ trưởng Quốc Phòng Nam Hàn đã phải từ chức! Ðối với mọi người trên thế giới thì việc từ chức của ông ta chỉ chứng tỏ tinh thần trách nhiệm, đáng khen ngợi. Nhưng bộ máy tuyên truyền cộng sản sẽ coi đó là kết quả của đòn “trừng phạt” nặng nề đối với bọn “ngụy quyền tay sai đế quốc!” Họ sẽ bắt dân chúng mở hội ăn mừng “Nhân dân Triều Tiên đã chiến thắng đế quốc và bè lũ tay sai” nhờ sự lãnh đạo của Ðảng Lao Ðộng Quang Vinh! Nhân dịp đó, Cậu Út Kim Chính Vân sẽ được gắn huy chương! Cậu có thể được phong thêm chức tước mới, vì đã góp công vào cuộc “chiến thắng vĩ đại” này.
Ðây là một màn dàn cảnh để tô điểm cho con người cậu Út, cho địa vị của cậu thêm vững vàng. Ai cũng biết các lãnh tụ cộng sản không tin ai hết, và chính họ không tin lẫn nhau. Trong guồng máy thống trị Bắc Hàn, có biết bao nhiêu người nuôi tham vọng thay thế họ Kim? Có bao người đang uất ức vì phải chịu cúi đầu làm tôi mọi cho một bọn bất lương, thối nát, để chính mình cũng đồng lõa mang tội với đất nước? Người Hàn Quốc Nam cũng như Bắc, không thiếu gì những kẻ thông minh, tài trí; không thiếu gì những người có can đảm muốn “làm đại sự?” Nhìn hình ảnh những tướng lãnh Bắc Hàn, phần lớn trên 60 tuổi, đứng bên cạnh Ðại Tướng Cậu Út Kim chúng ta có thể đoán họ cũng đang hy vọng ngày ông Kim bố chết sẽ có thay đổi! Ông Kim Chính Nhật phải cố gắng còn sống ngày nào thì phải tìm mọi kế củng cố ngai vàng cho cậu Út lên ngôi kế vị.
Trên đây là những mưu kế thi hành trong nội bộ Bắc Hàn để củng cố ngai vàng. Còn đối với bên ngoài, Kim Chính Nhật phải đi thêm một nước cờ khác: Làm sao ký kết được với nước Mỹ một hiệp ước đình chiến chính thức, trong đó Mỹ sẽ phải cam kết không đem quân đánh Bắc Hàn. Một điều chính quyền Bình Nhưỡng luôn luôn đòi hỏi từ bao nhiêu năm nay là được nói chuyện tay đôi, trực tiếp với Mỹ. Ngay sau khi đảo Diên Bình bị pháo kích, bộ Ngoại Giao Trung Quốc cũng nhắc lại rằng Bắc Hàn đang muốn nói chuyện trực tiếp với Mỹ. Cựu Tổng Thống Mỹ Jimmy Carter đã viết một bài trên báo nói rằng ông đã gặp các lãnh tụ Bắc Hàn nhiều lần, và biết chắc chắn một điều: Họ chỉ mong được nói chuyện tay đôi với Mỹ. Ông Carter có vẻ muốn than rằng các vị tổng thống từ Clinton, Bush, đến Obama đã bỏ qua không cho họ Kim được thỏa mãn ước muốn đó, cho nên mới xẩy ra bao nhiêu vụ rắc rối từ mấy chục năm nay!
Nhưng nước Mỹ có lợi gì khi bằng lòng nói chuyện tay đôi với Bắc Hàn? Lợi không bằng hại.
Chịu ngồi nói tay đôi với Bắc Hàn là bỉ mặt đồng minh Nam Hàn. Thế ngoại giao của nước Mỹ không cho phép làm như vậy. Mua được tình trạng yên tĩnh trên bán đảo Cao Ly, nhưng có thể làm mất lòng đồng minh Nam Hàn, một cường quốc kinh tế, một đối tác thương mại và đầu tư; có ai muốn đánh đổi như vậy hay không? Còn những phiền nhiễu do chế độ cộng sản Bắc Hàn gây ra, có phiền nhiễu thật, nhưng phiền rất nhẹ đối với nước Mỹ, trong khi lại rất nặng đối với các nước láng giềng của Bắc Hàn, trong đó có Trung Quốc. Ðặc biệt là Trung Quốc. Vì nước này phải “nuôi báo cô” chế độ Bắc Hàn, không khác gì ngày xưa viện trợ từng cây kim, sợi chỉ cho Bắc Việt. Ngày xưa, Lê Duẩn đã trở mặt. Có thể tin tưởng hơn vào họ Kim hay không?
Ðối với Trung Quốc, sự tồn tại của chế độ cộng sản ở Bắc Hàn gây thêm nhiều rủi ro. Nếu Bắc Hàn cứ gây sự hoài, sẽ đến ngày Nhật Bản, Nam Hàn phải lo chế bom nguyên tử. Có thể họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chưa tiến hành đấy thôi. Nếu Nhật và Nam Hàn có bom nguyên tử, Ðài Loan có chịu ngồi yên hay không? Trung Quốc có muốn thấy các nước đó làm bom nguyên tử, để đối phó với cha con Kim Chính Nhật hay không?
Cho nên, chính quyền Bắc Kinh sẽ tới lúc cũng muốn chế độ ở Bắc Hàn “thay đổi,” nếu không sụp đổ quá nhanh chóng đến nỗi hàng triệu người Bắc Hàn chạy sang Trung Quốc tị nạn. Trong những tài liệu mật của chính phủ Mỹ mới bị tiết lộ, một nhân vật chính quyền Trung Quốc nói nhỏ với một viên chức Mỹ rằng nếu Bắc Hàn sụp đổ thì Bắc Kinh sẽ phải phong tỏa biên giới. Hiện nay có 300,000 người Bắc Hàn đang tị nạn ở Mãn Châu, lo cho con số đó đã mệt rồi!
Trung Quốc có cần đến Bắc Hàn hay không? Hiện nay nước cộng sản đàn em này chỉ có ích cho Trung Quốc khi được dùng như một con cờ để trao đổi, khi cần thương lượng với các nước khác, từ Nhật Bản đến Mỹ. Còn cộng sản Bắc Hàn thì các nước đó còn cần Trung Quốc. Nhưng sẽ đến lúc chính Bắc Kinh phải so sánh cái lợi với cái hại. Một cái hại trông thấy ngay bây giờ là cả thế giới đang ngó về phía Bắc Kinh để coi họ có dậy bảo được đứa đàn em hung hãn hay không! Ở Mỹ, Nghị Sĩ John McCain đã gọi thẳng tên chính phủ Trung Quốc để phiền hà về hành động của Kim Chính Nhật!
Trong tài liệu mật mới được tiết lộ, Phó Ngoại Trưởng Trung Quốc Hà Á Phi (He Yafei) đã than với một nhà ngoại giao Mỹ rằng “Bắc Hàn giống như một đứa con hư.” Cả thế giới đang phiền trách chính phủ Bắc Kinh về đứa con hư đó.
Hiện nay một nửa số thực phẩm ở Bắc Hàn do Trung Quốc cung cấp. Hai phần ba nhiên liệu cũng đến từ Trung Quốc. Sẽ đến lúc ông bố già Trung Quốc sẽ cảm thấy sung sướng nếu dứt được cái của nợ này! Làm ăn với một Hàn Quốc tư bản thống nhất dễ chịu hơn nuôi nấng một chế độ cộng sản ăn bám!


Ngô Nhân Dụng
 
 ***************
Joyce Anne Nguyn

* Nhng bài viết ca Joyce Anne Nguyn* 16 tuoi

 Ha i Di, hinh trong bai lây t° trang

 blog

 cu    a tac gia

Gii thiu Joyce Anne Nguyn :

Gần đây, xuất hiện trên Internet một loạt những bài do một cô gái 16 tuổi – hay 17 tuổi gì đó – tên Mỹ là Joyce Anne Nguyễn và tên Việt là Nguyễn Đắc Hải Di, những bài đó nói lên những ưu tư của người con gái trẻ tuổi về hiện tình đất nước. Được biết Joyce Anne Nguyễn đăng những bài viết của em trên Blog Joyce Anne Nguyên xuất phát từ Na Uy và được nhiều website trẻ ở Việt Nam đăng lại. Giọng văn cũng như những tư tưởng chín chắn nêu lên trong những bài của Joyce Anne Nguyễn gây nên một sự nghi ngờ - trong một bài em viết, chính em cũng nói tới điều này. Nhiều người không tin rằng một cô bé 16 tuổi lại có thể có những suy tư cũng như lối hành văn chững chạc của người lớn như vậy.

    Nhưng tôi tin Joyce Anne Nguyễn, tôi tin em có thể có những tư tưởng “người lớn” vì em hấp thụ được một giáo dục gia đình tốt đẹp. Gia đình là một môi trường có thể ảnh hưởng mạnh vào tâm tư con người, và em đã may mắn hấp thụ được những những tư tưởng cấp tiến từ bố mẹ em và từ những cuốn sách mà em đọc chứ không phải từ những thầy cô trong nhà trường Xã Hội Chũ Nghĩa. Đi ra nước ngoài, em lại được đi thăm đây đó, qua nhiều nước ở Âu châu để mở rộng thêm tầm nhìn và sự hiểu biết của em. Có đi mới “mài óc mình cùng với óc người” (limer sa cervelle contre celle d’autrui) như triết gia Pháp Montaigne đã viết. Nhưng gương tranh đấu của bố mẹ - tôi nghe nói mẹ em là nhà đạo diễn Song Chi, người đã từng xuống đường biểu tình  chống Trung Cộng vể vụ Trường Sa và Hoàng Sa - chắc chắn đã là chất xúc tác tiên khởi làm cho em hứng khởi, làm cho em suy nghĩ và tìm tòi, và sự khao khát hiểu biết cũng như ước mơ lẽ phải đã đưa em từ từ vào con đường đấu tranh. Tôi thiết nghĩ, gương cha mẹ em có ảnh hưởng mạnh mẽ, vì nếu cha mẹ không thiết tha đến đất nước thì cũng khó cho con có được đầu óc tiến bộ - nhưng tất nhiên điều này không phải lúc nào cũng đúng - . Tây Phương dùng danh từ “conditionnement” để nói lên sự quan trọng của những điều kiện tạo nên tư tưởng con người. Chính người Cộng Sản đã hiểu rõ hơn ai hết về những phương thức “điều kiện hóa” con người. Chẳng thế mà chúng đã có tài biến hóa hàng triệu triệu người thành những người máy vô tri vô giác không còn lương tâm, không còn tri thức, chỉ biết nghe và tuân lệnh...


    Những bài viết của Joyce Anne Nguyễn

1. Tin và Không Tin
2. Tin Và Không Tin - Version hai
(http://newsforumsbbc.co.uk/ws/vi/thread.jspa?forumID=11233)
3. Thế nào là Yêu Nước
4.. Đừng Bảo Tôi Im
5. Số Phận của một Dân Tộc
6. Chúng Nó Không Quan Tâm
7. Lê Kiều Như, 1 biểu tượng điển hình về sự suy thoái của văn hóa nghệ thuật?
8. Bộ mặt của thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh
9. Ai không muốn được tự do?
10. Số phận một dân tộc phụ thuộc vào người dân
11. Một bài viết không có tựa
12. Tranh luận chính trị
13. Chủ nghĩa dạ dày
14. Lời xin lỗi
15. Giới trẻ Việt Nam ngày nay...
16. Kỷ niệm Một năm ngày rời Việt Nam
17. Gap year - vì sao không có ở Việt Nam?
18. Định kiến
19. Gửi lời thăm các bạn tấn công Nhật Ký Yêu Nước
20. Kiến nghị đổi tên biển “Nam Trung Hoa” thành biển “Đông Nam Á”: Bắt đầu
từ những việc nhỏ!
21. Xã Hội Na Uy22. Viết
23. To My Vietnamese Friends who have spent all or most of their lives not in Vietnam

No comments:

Post a Comment