Friday, April 22, 2011

Một tập đoàn lãnh đạo vô liêm sỉ

    

 Công An thực tập đạo đức Hồ ly tinh


Một tập đoàn lãnh đạo vô liêm sỉ


Lê Duy Nhân - Chẳng cần phải đợi đến lúc chính thức công bố, người dân trong và ngoài nước mới biết những khuôn mặt mới mà cũ trên thượng từng quyền lực đảng CSVN, vì việc bầu bán Trung Ương rồi Bộ Chính Trị chỉ là trò trình diễn, trong thực tế việc ai đi ai ở, ai ngồi ghế Tổng Bí Thư, ai ngồi ghế Thủ tướng, ghế Chủ tịch nước, ghế Chủ tịch Quốc Hội thì đã được mua bán, dàn xếp trước đại hội đảng cả năm, nên Sứ quán Mỹ ở Saigon mới biết mà báo cáo về nước (do Wikileaks rò rỉ).
Người ta không ngạc nhiên khi “thế tử” Nông Quốc Tuấn lọt được vào Trung Ương Đảng, vì mưu đồ này đã được “đức vua cha” tiến hành từ trước đại hội X. Nhưng việc nhét Nguyễn Thanh Nghị, con trai của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vào Trung Ương Đảng mà không thông qua đề cử của đảng bộ và được bầu ngay tại đại hội, là một hành động coi thường luật lệ Đảng, khinh thường 1.400 đại biểu. Thế mà không một đại biểu nào dám lên tiếng phải đối.
Ngoài Nông Quốc Tuấn, Nguyễn Chí Vịnh (con trai tướng Nguyễn Chí Thanh, một người từng bị nhiều tướng lãnh lên án và yêu cầu Bộ Chính Trị truất bỏ) một lọat con cháu lãnh tụ cao cấp đuợc cấy vào Trung Ương Đảng trong “qui họach trồng người” của Bộ Chính Trị như :
– Trần Sỹ Thanh, cháu ông Nguyễn Sinh Hùng, người mới lên chức Chủ tịch Quốc Hội;
– Nguyễn Xuân Anh, con trai của Ủy Viên Bộ Chính Trị Nguyễn Văn Chi vừa nghỉ hưu;
– Phạm Bình Minh, con trai cố Bộ Trưởng Ngọai Giao Nguyễn Cơ Thạch (LTS: Nguyễn Cơ Thạch tên thật là Phạm Văn Cương);
– Trần Bình Minh, con trai ông Trần Lâm, nguyên Tổng Giám Đốc Đài Tiếng Nói Việt Nam;
– Nguyễn Thị Kim Tiến, cháu ngoại cố Tổng Bí Thư Hà Huy Tập;
Các đại biểu cắc ké chỉ đến đại hội để nghe diễn văn, vỗ tay và bỏ phiếu theo chỉ thị ngầm còn những đảng viên chóp bu thì Ba Dũng đã mua chuộc, trao đổi hết rồi. Guồng máy lãnh đạo ngày nay được xây dựng trên tiền-quyền, như lời Gs Vũ Huy Từ (Phó Chủ Tịch Hội Khoa Học Kinh Tế Việt Nam): “Tình trạng mua quan bán chức diễn ra quá phổ biến. Chức trưởng phòng một triệu đô, có người nói chức chủ tịch là cả chục triệu đô, chức hiệu trưởng của một trường đại học cũng là tiền tỉ…”. Nhưng chắc chắn chức Hiệu phó trường kiến trúc của “thế tử” Nguyễn Thanh Nghị thì không tốn một xu. Đứa nào dám đòi tiền hối lộ nơi Thủ tướng, người đứng đầu ngành mua quan bán chức
Đại hội Đảng nào chẳng giống đại hội Đảng nào. Từ hơn nửa thế kỷ nay đất nước đã vào “khuôn phép” của Đảng. Bộ Chính Trị Đảng chọn người lãnh đạo, chọn chính sách cai trị dân, đặt ra lụật pháp, thi hành luật pháp theo ý riêng của một nhúm người trong Bộ Chính Trị. Hãy nghe Giáo sư Đào Xuân Sâm, nguyên Trưởng khoa Quản Lý Kinh Tế trường Đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc, nguyên thành viên Ban Nghiên Cứu Thủ Tướng nói về bầu bán trong đại hội Đảng: “Mình đi bầu một trăm rưỡi ông thì mình có biết gì đâu, tôi có quen biết gì thì cũng chỉ đến được ba chục ông là cùng, thế là bầu mò cho nên đại hội là tiểu hội mà là giả hết, không dân chủ”.
Bầu mò, đại biểu dởm nên cái Trung Ương Đảng nó như thế nào thì ta có thể hình dung ra rồi. Với một tập đoàn lãnh đạo như vậy mà hy vọng nó đổi mới chính trị thì cũng giống như hy vọng mặt trời mọc vào nửa đêm. Chả vậy mà Tiến sĩ Trần Nhơn, nguyên Thứ trưởng Bộ Thuỷ Lợi, từng là Ủy viên Thường vụ Đảng uỷ phải than rằng: “Vẫn còn đảng trị kim cô, đổi mới cải cách chỉ là trò mị dân, đảng trị kim cô này ăn trên ngồi chốc, đè đầu cưỡi cổ nhân dân…”
Mong ước đảng cầm quyền cắt bỏ cái đuôi XHCN trong kinh tế thị trường cũng là điều hoang tưởng như bản thân chủ nghĩa Mác-Lênin. Hãy nhìn thẳng vào tâm địa của tập đòan lãnh đạo Đảng thì mới hiểu được tại sao nó tham quyền cố vị và khinh rẻ nhân dân như vậy .
Đại biểu Trịnh Long Biên nói về tình hình tham nhũng, lãng phí, đạo đức suy thoái đã len vào các vùng “nhạy cảm” nghĩa là vùng bất khả xâm phạm tại thượng tầng lãnh đạo. Nên di căn tham nhũng, tham ô, truỵ lạc là từ cấp trên lây lan xuống cấp dưới. Lọai bỏ tham nhũng thì đảng hết đảng viên. Cho nên muốn giữ đảng thì phải dung túng tham nhũng, muốn dung túng tham nhũng thì phải bảo vệ độc tài đảng trị. Vì vậy mà ông Đinh Thế Huynh, Tổng Biên Tập báo Nhân Dân, Chủ tịch Hội Nhà Báo, được đưa vào Bộ Chính Trị sau khi dày mặt tuyên bố trong một cuộc họp báo rằng: “Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng và nhất quyết không chấp nhận đa nguyên đa đảng”. Ông Huynh dựa vào đâu mà nói Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng? Ai cho ông cái quyền ăn nói vô thiên vô đạo như một bạo chúa thời phong kiến trung cổ như vậy?
Điểm qua danh sách Bộ Chính Trị mới, người ta ngán ngẩm đến độ không muốn nghe nói đến tên của họ. Lại vẫn 9 vị nổi tiếng dốt nát kinh bang tế thế, nhưng xảo quyệt về mưu chước cầm quyền, cực kỳ tham nhũng, cửa quyền, nặng tinh thần bè phái hơn tình yêu nước thương nòi. Đối với dân thì độc ác như hùm beo, đối với kẻ thù thì khúm núm hèn nhát như bầy khỉ trước miệng cọp. Năm người mới thì từ tài trí tới đức độ đều mờ nhạt không hơn gì những người đã rút lui. Báo VNExpress chỉ nói rằng trong Bộ Chính Trị có 10 vị có bằng tiến sĩ, mà không nói ai có – ai không và bằng tiến sĩ về môn gì, có giống như “Tiến sĩ Xây Dựng Đảng” của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng hay “Tiến sĩ Tuyên Giáo” của ông Tô Huy Rứa hay “Tiến sĩ Hợp tác Lao động Nước ngoài” của thế tử Nông Quốc Tuấn không?
Ai còn một chút nghi ngờ về “tài đức” của tập đoàn lãnh đạo CSVN thì xin nghe phát biểu của ông Đỗ Hoài Nam, Chủ tịch Viện Khoa Học Xã Hội Việt Nam về mối quan hệ giữa đảng cộng sản và nhân dân:
“Một thực tế đau lòng hiện nay là tình trạng xa dân, vô cảm với dân, mất dân chủ với dân, hành dân, sách nhiễu dân đang phổ biến ở khắp nơi.”
Những phản biện gay gắt nhất đều xuất phát từ những cựu đại công thần Đảng, từ những người anh, người thầy của tập đoàn lãnh đạo hiện nay. Nhưng nước thánh đổ đầu vịt cũng thế thôi. Khi những người lãnh đạo đã bị tiền-quyền biến thành những kẻ vô liêm sỉ thì con đường cứu quốc duy nhất là đạp đổ cái chính quyền vô cảm đã sinh ra nó và trên hết là phải vứt bỏ cái chủ nghĩa hoang tưởng và phi nhân đã đẻ ra cái chính quyền vô đạo đó.
Xin mượn lới ông Vladimir Putin, Thủ tướng Nga, (từng là nhân viên cao cấp của mật vụ KGB khi Đảng Cộng sản Liên Xô cũ chưa sụp đổ) để kết luận bài này:
“Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời Cộng Sản là không có trái tim”.

Công nghệ …Vỗ tay!


Nguyễn Huy Cường (Tamnhin.net) – Có lẽ, không ở đâu người ta hào phóng cái vỗ tay như bên xứ ta. Có người muốn tạo không khí hoạt động gì đó của mình, cứ thả cửa “xin” một tràng pháo tay còn người cho thì rất hào phóng, kiểu “không mong đợi gì” hay “không hề nuối tiếc”…nên cứ xin là cho, là vỗ cho bằng thích.
Còn một dạng, có lẽ phải nhờ bên Y tế định dạng xem nó thuộc loại bệnh lý gì, chứ nếu cứ để nó phát triển, hệ quả đầu tiên là nó gây nhiễu thành tích, các ban giám khảo sẽ phân tâm khi chấm giải gì đó, bạn đọc, bạn xem đài sẽ…mất tự tin khi thấy các tác phẩm loại này cứ được hoan hô nhặng lên…
Có chương trình trên TV, có những tiểu phẩm nhạt như nước…suối. Ví như cảnh hai anh hành khất tranh chấp nhau địa hạt làm ăn rồi một chị (chắc bị tâm thần) đi đến, quẳng đại ra vài chục ngàn bố thí, hai anh ăn mày thượng lưu này sướng hết lớn. Cảnh này không hiểu tác giả muốn nói gì nhưng trước hết, nó có thể biến thành yếu tố “kích cầu” cho đám trẻ lang thang về thành phố khật khưỡng cầu may là cái chắc.
Còn cảnh quay nông dân, nông thôn thì nhắm mắt lại là thấy họ “quê mùa, kệch cỡm, tham lam, lạc hậu kiểu ôm chai rượu chạy khắm làng, nói năng văng mạng” mới là nông dân.
Điều đáng nói là, lớp khán giả ngồi ở hội trường phòng quay vỗ tay rào rào, phụ họa cho lớp diễn khi kết thúc. Chắc vỗ tay đã trở thành một phản xạ có điều kiện như Paplop đã chỉ ra.
Nhớ lại, trong chương trình truyền hình trực tiếp một đại hội. MC sau khi giới thiệu các đoàn đại biểu quốc tế đến dự đại hội, vị này đề nghị hội trường dành một phút mặc niệm một cố đại biểu mới qua đời trong nhiệm kỳ trước đó, người ta cũng…vỗ tay hoan hô!.( bởi trước đó vừa quen vỗ tay hoan nghênh các đại biểu).
Gần đây nhất, trong một liên hoan truyền hình, khi màn hình chấm dứt màn hình chiếu cảnh cơn lũ quét kinh hoàng ở Lai Châu với xác người, bùn đất và đói khát, người ta cũng vỗ tay…
Vỗ tay là một nét biểu cảm tự nhiên. Chưa có luật nào giới hạn việc này nhưng, người vỗ tay cũng nên kiềm chế kiểu vỗ tay như vậy, trước hết là để tự tôn mình, sau đó là để giúp cho việc đánh giá xác đáng hơn những tác phẩm, những thể hiện khác. Tránh việc tạo điều kiện cho căn bệnh thành tích phát triển.
Gần đây “ngành vỗ tay” đã đạt đến một ngưỡng mới, một sắc thái mới.
Số là tại một hội nghị , có một số diễn giả cậy thế lớn, lại thích nói dai, nói dài, nói kiểu răn dạy thái quá, thế là cử tọa vỗ tay rầm lên, vỗ hoài, vỗ mãi . Khi vừa ngừng, vị này định phát nữa thì hội trường lại dậy lên tiếng vỗ, vỗ quyết liệt, vỗ rổn rảng đến mức vị này phải cười gượng, cúi đầu chào mọi người, nhường micro cho MC thì mới thôi.
Xét thấy, xứ ta chuyện vỗ tay cũng muôn màu lắm vẻ, đáng để suy tư!
Nguyễn Huy Cường

Văn hóa chửi

Nguyễn Dư (danlambao) - Trời đất! Đã gọi là chửi mà còn văn hóa nữa thì thiệt là hết biết! Ấy, vậy mới có chuyện để mà nói!
Con mẹ hàng thịt chửi thằng cha hàng xén bằng những ngôn từ nghe mà muốn... điếc cái lỗ tai. Con mẽ gom hết những thứ từ ngữ của bạn hàng ra mà xử dụng. Đại khái chỉ kê ra những lời hơi nhè nhẹ: Mầy là thằng không biết điều! Mầy là thằng đểu! Tao đào mả cha ba đời nhà mầy lên! Đừng có động đến nhà bà! Chuyện của bà sao mầy xía vào? Tao nhét cái đầu của mầy xuống cái... lá đa của tao nè nghe chửa...! Thằng cha hàng xén đỏ mặt, tía tai, chỉ biết khe khẽ đáp lễ: Bà là đồ vô giáo dục, vô văn hóa, vô học, vô liêm sĩ...
"Lề phải" và "lề trái" chửi nhau, lời lẽ chả có giá trị gì. Những câu như vô giáo dục, vô văn hóa, vô học, vô liêm sĩ, đó chỉ là cách nhấn mạnh để bày tỏ quan điểm, khẳng định lập trường của mỗi bên. Quyền tự do ngôn luận mà. Nhưng nếu thằng cha hàng xén mà đánh bà hàng thịt bầm mình là đi tù hoặc phải bồi thường. Còn ngược lại, con mẹ hàng thịt lấy con dao chặt thịt chơi vào cần cổ thằng cha hàng xén là có nước đi tù rục xương. Vi phạm nhân quyền đấy.
Hai cách chửi vừa nêu, kể ra chưa có man rợ, dã man bằng chỉ cần nhìn đểu nhau thôi cũng có thể bị chọt một dao như chơi. Dùng cách đối thoại trên được quyền hay dùng vũ lực được quyền?
Trong văn thơ Việt, bà nữ sĩ họ Hồ và bà họ Đoàn thì nổi tiếng khỏi nói rồi. Không thể đem so cái văn phong bóng bẩy đó với bà hàng thịt hay ông hàng xén. Nhưng ai bảo hai bà ấy là không biết chửi. Mỗi từng lớp trong xã hội có cái cách "văn hóa chửi" khác nhau, không thể đòi hỏi phải đồng điệu, nhẹ nhàng, như ý. Những nhà đạo đức (giả), bị đụng chạm đến quan điểm của họ, nhột, không đồng ý với ngôn từ của người khác rồi cho rằng chửi là bậy. Không đồng ý với cách chửi cũng là bày tỏ quan điểm đấy.
Cách chửi thâm thúy của Đào Hiếu cũng là cách chửi có văn hóa. Chửi để bọn cơ hội, bọn quan tham đục khoét tiền của quốc gia mà vô tích sự phải muối mặt thì xã hội mới trong sạch. Người có hiểu biết, người ta nhắm vào cái xã hội trong sạch hay không trong sạch chứ không nhắm vào ngôn từ.
Xã hội toàn những người chỉ biết kiểm điểm, phê bình, nhận khuyết điểm, hứa khắc phục rồi vỗ tay đồng thuận, chỉ là một xã hội thối nát, không đi đến đâu. Hễ nặng lời, chì chiết thì bảo thiếu tinh thần xây dựng!
Những người trí thức gọi chung mọi cách "chửi" là phản biện xã hội. Những người đạo đức (giả) thì cho rằng chửi là bọn hàng tôm hàng cá.
Mấy chục năm nay người Việt hải ngoại đào mồ, cuốc mả Hồ Chí Minh lên mà chửi (ông là nguyên nhân gây ra đại họa cho dân tộc). Đủ thứ cách chửi, đủ thứ kiểu chửi, đem đủ thứ biếm họa ra để mà chửi. Trong vài năm trở lại đây, tình hình người Việt trong nước khốn đốn, xót xa, nhiều người chửi Nguyễn Tấn Dũng, mổ xẻ các lãnh đạo còn tận tình hơn. Đó cũng là cách bày tỏ quan điểm, khẳng định lập trường, làm trong sạch xã hội. Không nghe mấy lãnh đạo có ông nào đáp lễ, kiểu hàng thịt hay hàng xén cũng được; bóng bẩy hơn, văn phong hơn thì theo cách của Đào Hiếu, hoặc như hai nữ sĩ họ Hồ và họ Đoàn. Chửi mấy ông thì cũng như nước đổ đầu vịt, lo gục đầu mà ăn. Người dân mà có ai hó hé thì chỉ thấy mấy ổng núp sau lưng, sai cái đám thiên lôi xử dụng nhà tù, dùi cui và còng số 88 kể cả cứt đái. Thế mà em Phương Nga trùm đầu bằng bao cao su, tối mặt mũi nên không biết gì, cứ cãi chày cãi cối là Vn không có vi phạm nhân quyền. So ra, thằng cha hàng xén, con mẹ hàng thịt chỉ có chửi nhau, nhưng chưa vi phạm đến nhân quyền.
Tôn thờ một lãnh tụ như thần thánh, hâm mộ một nhân vật nào đó là làm cho con người ta mụ mẫm, quờ quạng; ngôn ngữ bạn hàng còn gọi là đần độn. Sống bám vào cái đầu của người khác như một thứ dây leo chùm gởi, ai nói động chạm đến lãnh tụ hoặc thần tượng của họ là nhảy cỡn lên như đỉa phải vôi. Không điều khiển, định hướng nổi cái đầu của mình chính xác, hạng người này dễ bị cuốn theo chiều gió như loài cây cỏ.
Nguyễn Dư (danlambao)
https://danlambao1.wordpress.com
http://danlambaovn.blogspot.com/

5 Responses to Văn hóa chửi


  1. bighard says:
    Nguyễn Dư, không biết là ông hay là bà mà viết thật là hay... bài viết đúng ý tui quá xá.
    Thật ra người dân họ lên mạng để chửi chỉ là một kênh xả strees, một cách phản ứng lại với thế giới xung quanh tác động đến họ mà thôi. Thiết nghĩ cả những người làm nghề viết báo hay chỉ là comment của độc giả bình thường thì chung quy cũng là thể hiện cái nhận xét của họ, cái tư tưởng của họ đối với mọi vấn đề mà họ biết được, nhận thức được... thế nhưng sống ở chế độ xã hội mà người ta không thể nói thật lòng với nhau, không thể nói lên được suy nghĩ của mình, thì dĩ nhiên người ta tức, càng tức giận thì mất khôn và xổ nho chùm... thất thố khó nghe... nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy bọn CS, bọn tòan quyền đảng trị, công an tri,... chúng còn ác hơn cầm thú, nếu chế độ này còn kéo dài thì không biết chừng là nòi giống Việt có còn mà để chửi cho có văn hóa. Thằng giết cha mình, giết vợ mình và giết luôn cả hậu duệ nòi giống Việt mình... thì có cần phải ngồi đó mà nói nhẹ nhàng phải trái với chúng?

  2. Nặc danh says:
    Vơ chồng bà Phương Nga là những người có học , tôi nghĩ họ quá biết chính quyền "cái gọi là cộng sản" VN đã vi phạm nhân quyền như thế nào , mà họ vẫn cứ phát biếu như vậy chắc có lẽ họ không còn biết đạo lý là gì nữa ! Họ nói lấy được !

  3. Nặc danh says:
    Một câu chuyện vui được kể trong nhân gian, nhưng có lẽ nó thể hiện lên một sự thật rõ nét về cái văn hóa "man rợ" của nước CHXHCNVN hiện tại:

    Khi đến Hà Nội, tôi tìm một người thân trong mội khu phố văn hóa, thấy một số trẻ em chơi ở đầu ngõ tôi hỏi:
    - Các cháu có biết nhà tổ trưởng khu phố văn hóa ở đâu không?
    Một đứa bé trai khoảng chừng 10 tuổi, nhìn tôi ranh mãnh đáp ngay:
    - Biết, nhưng đéo chỉ.
    Tôi nhẹ lắc đầu, đi sâu vào ngõ, gặp một trong số thanh niên đang trò truyện, tôi lập lại câu hỏi:
    - Anh ơi, có biết nhà tổ trưởng khu phố văn hóa ở đâu không?
    Anh ta trả lời cộc lốc:
    - Đéo biết.
    Đến khi gặp anh tổ trưởng văn hóa, tôi thuật lại câu chuyện rồi nói:
    - Anh ơi, bộ ở đây phụ huynh không có dạy dỗ con cái hay sao mà để tụi nó nói chuyện như thế đối với người lớn tuổi?
    Anh tổ trưởng khu phố văn hóa trả lời ngay:
    - Có dạy đấy chứ, nhưng chúng nó đéo nghe.
    Lúc đó, cô con gái của người bạn tôi, là cô giáo dạy văn, vội xen vào:
    - Hôm đó, cháu giảng bài về lòng dũng cảm của nhân dân ta, đánh cho "Mỹ Cút, Ngụy Nhào", cháu mới hỏi một học trò:
    - Dũng cảm là gì hả cháu?
    Nó đáp lại gọn ơ:
    - Là đéo sợ.
    - Cháu cũng đem câu chuyện này thuật lại với ông bộ trưởng giáo dục Nguyễn Thiện Nhơn thì ông ta lại trả lời:
    - Nó trả lời như thế cũng đéo có sai.
    Lúc đó, tôi tức giận đến run người, tôi người miền Nam, từ thời cha sinh mẹ đẻ ra tôi đến giờ, tôi chưa bao giờ biết dùng chữ "Đéo", cũng phải buộc miệng chửi theo:
    - Nói thiệt nha, đất nước kiểu này thì đéo khá.

    Đấy, đấy đất nước Việt Nam của tôi là thế đấy. chế độ CHXHCNVN này phải giật sập nó, không thể nào thay đổi gì được.

  4. Nặc danh says:
    chế độ CS tòan bọn mất dạy mà, tòan bọn quan tham mất dạy đè đầu dân đen.

  5. Nặc danh says:
    các bác nói kiểu này thì không ổn rồi! VN chúng ta ra đường là gặp toàn "văn hóa" mà các bác! Làng văn hóa, thôn văn hóa, tổ dân phố văn hóa, phường văn hóa, xã văn hóa...mọi thứ đều văn hóa cả khà khà! Trình độ văn hóa của đất nước chúng ta thật nà cao siêu, ít có quốc gia nào trên thế giới này bì kịp (Kể cả chém, chặt, chửi, xử lý... nhau cũng đều rất "văn hóa")

No comments:

Post a Comment