Từ đầu năm 2011, tình hình Tunisia luôn là đề tài thời sự nóng hổi trên hệ thống truyền thông châu Phi, châu Âu và thế giới.
Tunisia ở Bắc Phi, nhìn ra Địa Trung Hải, hơn 10 triệu dân, đa số theo đạo Hồi, từng là trung tâm của nền văn hóa cổ Carthage, lâu nay vẫn được coi là một nước ổn định về chính trị, kinh tế phát triển đều đặn, với tỷ lệ khá cao, từ 3% đến 6 %/ năm.
Chuyện đấu tranh cách mạng, nhân dân xuống đường đông đảo, khí thế ngày càng kiên cường, khẩu hiệu rõ ràng, sách lược thông minh, chĩa mũi nhọn vào chế độ độc đoán độc đảng công an trị, đạt hiệu quả cao nhất, khiến viên tổng thống phải chuồn khỏi thủ đô Tunis bằng máy bay, hòng thoát khỏi sự trừng phạt của nhân dân, là chuyện chưa từng có trong thế giới Ả-rập và Hồi giáo.
Chuyện thêm ly kỳ, hấp dẫn khi được biết rằng Zine el-Abidine Ben Ali sinh năm 1937, từng tốt nghiệp Học viện quân sự Saint Cyr của Pháp, hoạt động trong ngành tình báo thực dân Pháp; sau khi Pháp trao trả độc lập cho Tunisia năm 1957, Tunisia từ nước quân chủ trở thành nước Cộng hoà, với ông Bourguiba làm Tổng thống, Ben Ali trở thảnh bộ trưởng, cận thần của Bourguiba.
Năm 1987, khi ông Bourguiba lâm bệnh, Bel Ali làm cuộc đảo chính cung đình, dành ngôi Tổng thống với một đảng duy nhất cầm quyền là đảng RCD - đảng Dân chủ Hiến pháp - của ông ta. Trong 23 năm cầm quyền, Ben Ali tổ chức 5 cuộc bầu tổng thống hoàn toàn hình thức, không có đối lập. Ông luôn được gần 100% phiếu, lần cuối, năm 2009, được 89%.
Ben Ali dựng lên một chế độ được coi là tiêu biểu về Nhà nước cảnh sát trị - État policier - bỏ tù phần lớn những người chống đối không có xét xử, lên đến trên 10 ngàn người. Họ phần lớn là trí thức, văn nghệ sỹ, luật sư, nhà báo, sinh viên, nhà buôn, nhà kinh doanh loại trung lưu, dân cư mạng bloggers …Báo chí tư nhân hoàn toàn bị bóp ngẹt.
Lâu nay, mặc dầu có đấu tranh âm ỉ chống nhà nước cảnh sát, nhưng dân tình có vẻ yên ổn vì kinh tế vẩn phát triễn, buôn bán sầm uất, xuất nhập khẩu gia tăng khá, đời sống vật chất dễ thở, nền giáo dục được xếp vào loại ưu ở châu Phi.
Hai năm nay, phóng viên thường trú của báo Pháp le Monde (Thế giới) từng cảnh báo về tâm lý xã hội Tunisia thay đổi khá sâu; thu nhập quốc dân tăng khá, nước ngoài đầu tư và viện trợ cao, nhưng phân phối lợi ích của phát triển lại bất công rõ rệt; các quan chức trong đảng độc quyền đua nhau vơ vét tiền của cho gia đình và phe nhóm, ăn chơi xả láng, cảnh bất công xã hội ngày càng sâu đậm, thách thức mọi công dân lương thiện.
Những tiếng nói phản kháng bị vào tù. Bộ máy công an đông đảo trở thành lũ kiêu binh giàu sụ, lảm “bầy chó giữ nhà cho bọn tỷ phú mới” (“les chiens de garde des nouveaux milliardaires”), bị toàn dân khinh bỉ và căm ghét.
Đã vậy, Ben Ali tự kiêu và tự mãn thực hiện gia đình trị, mặc cho bà vợ hai – Đệ nhất phu nhân Leila Trabelsi - cũng kiêu ngạo ngang tàng, lũng đoạn cuộc sống kinh tế chính trị thủ đô Tunis một cách lố bịch, rồi cố nhét cậu ấm con trai là El Maten vào Quốc hội dù không có một tài cán gì, càng làm cho công luận thêm phẫn nộ.
Ngòi nổ của cao trào đấu tranh là vào ngày 17-12-2010, anh thanh niên công nhân thất nghiệp Mohamed Bouazizi đẩy chiếc xe bán hoa quả, nước giải khát bị cảnh sát xét hỏi giấy phép kinh doanh và bị giữ lại, giữa những ngày buôn bán tấp nập cuối năm.
Đây không phải là lần đầu anh bị chúng vòi tiền kiểu ấy. Bị dồn vảo đường cùng, ấp ủ thù hận từ lâu, anh Bouazizi lặng lẽ đổ can xăng lên người, tự thiêu, sau khi nói với bà con xung quanh rẳng anh tình nguyện chọn cái chết để đòi quyền tự do cho mọi người. Anh bị bỏng rất nặng, rất sâu, và tắt thở 2 tuần lễ sau, ngày 3-1-2011.
Cái chết bi thảm của anh Bouazizi ở tuổi 26 lan truyền như đổ dầu vào ngọn lửa uất hận chế độ độc đảng cảnh sát gia đình trị âm ỉ từ lâu.
Sau ngày 3-1, dân chúng các nơi đổ về thủ đô Tunis, bất chấp lệnh thiết quân luật. Mọi người chung một lời đáp: chúng tôi là nhân dân, tay không vũ khí, chỉ thiết quân luật khi có quân địch, có kẻ thù. Chúng tôi là nhân dân, đất nước này là của chúng tôi.
Hai ngày sau, theo lệnh tổng thống Ben Ali, bộ Công an ra lệnh lập lại trật tự thủ đô, đội cảnh sát đặc nhiệm bắn vào những người biểu tình tay không, với những biểu ngữ: Tự do hay là chết! Đả đảo chế độ cảnh sát gia đình trị! Tự do truyền thông, tự do báo chí muôn năm! Tinh thần bất khuất Mohamed Bouazizi muôn năm!
Hàng chục người bị cảnh sát bắn chết trên đường phố. Số người nao núng dừng lại, quay lui chỉ chừng 1/10.
Hôm sau 6-1 số người xuống đường đông gấp 3 lần hôm trước, với khẩu hiệu nhiều hơn, to hơn, thêm yêu cầu: Ben Ali phải ra đi! Ben Ali phải đền nợ máu! Ben Ali và Abdallal Kallal (bộ trưởng Công an) là sát nhân!
Đến ngày 11-1, khí thế đấu tranh vẫn bền bỉ, hừng hực. Ben Ali tỏ ý xuống thang, nhượng bộ, ra lệnh ngừng đàn áp, hứa sẽ không ra ứng cử tổng thống ngày 20-4-2011, hứa hẹn trả tự do tù chính trị, tôn trọng tự do báo chí, để tư nhân xuất bản sách báo tự do, nhưng chậm quá rồi.
Ngày 12-1 Ben Ali và gia đình chuẩn bị bài chuồn. Ngày 13-1 Ben Ali bỏ Tunisia sang lánh nạn ở Saudi Arabia. Có tin vợ hai của Ali mang theo một thùng nặng chứa 2 tấn vàng. Lúc đầu Ali xin cho máy bay hạ cánh ở Pháp, rồi trên đảo Malta, nhưng đểu bị từ chối.
Ngảy 17-1 Hội đồng Bảo hiến Tunisia họp, thành lập Chính phủ lâm thời do Chủ tịch Quốc hội chủ tọa, quyết định tổng tuyển cử sau 60 ngày, thực hiện tự do ngôn luận và trả tự do cho tù nhân chính trị.
Hiện nay Ben Ali và vợ là đối tượng truy nã quốc tế theo yêu cầu của Chính phủ lâm thời Tunisia, nhằm dẫn độ về Tunis để xét xử.
Tình hình chưa phải là yên ổn, sẽ còn diễn biến phức tạp, nhưng Tunisia đã thành công trong cuộc Cách mạng Hoa Nhài, lật đổ chế độ độc đảng cảnh sát trị.
Sở dĩ gọi là Cách mạng Hoa Nhài là vì hoa nhài được chọn là Quốc hoa, thường được kết thành vòng hoa trang trí các buổi lể dân tộc, tôn giáo, trong các nhà thờ Hồi giáo.
Số người chết tổng cộng là gần 60 do cảnh sát bắn vào dân chúng tay không, chưa kể sự hy sinh cao quý của anh thanh niên Mohamed Bouazizi.
Đây là cuộc Cách mạng dân chủ đầu tiên diễn ra trong hòa bình, không có bạo động, ở một nước Ả-rập và Hồi giáo, lại thắng lợi khá gọn gàng trong vòng 29 ngày, chưa đầy 1 tháng.
Các chế độ độc đoán ở châu Phi và Trung Đông đang giật mình lo sợ.
Chế độ độc đoán ở Maroc đang tính chuyện dân chủ hóa một chế độ quân chủ ra sao đây cho ổn.
Nước Lybia quân phiệt láng giềng, với lãnh tụ Muammar al-Gaddafi già yếu 68 tuổi, cầm quyền từ năm 1969 đang cực kỳ lúng túng.
Nước Algeria láng giềng vốn lộn xộn, mất ổn định hơn Tunisia nhiều, đang lún sâu vào khủng hoảng chính trị - kinh tế, với lãnh tụ Abdelaziz Bouteflica 73 tuổi.
Không phải ngẫu nhiên mà mấy ngày này, tình hình Ai Cập bùng nổ dữ dội, các cuộc biểu tình tuần hành thị uy của nhân dân Cairo kéo dài mang những yêu sách chính trị - kinh tế mạnh mẽ, chĩa mũi nhọn vào ông tổng thống Hosni Mubarak đã 82 tuổi, trị vì từ năm 1981.
Bùi Tín Blog Tunisia ở Bắc Phi, nhìn ra Địa Trung Hải, hơn 10 triệu dân, đa số theo đạo Hồi, từng là trung tâm của nền văn hóa cổ Carthage, lâu nay vẫn được coi là một nước ổn định về chính trị, kinh tế phát triển đều đặn, với tỷ lệ khá cao, từ 3% đến 6 %/ năm.
Chuyện đấu tranh cách mạng, nhân dân xuống đường đông đảo, khí thế ngày càng kiên cường, khẩu hiệu rõ ràng, sách lược thông minh, chĩa mũi nhọn vào chế độ độc đoán độc đảng công an trị, đạt hiệu quả cao nhất, khiến viên tổng thống phải chuồn khỏi thủ đô Tunis bằng máy bay, hòng thoát khỏi sự trừng phạt của nhân dân, là chuyện chưa từng có trong thế giới Ả-rập và Hồi giáo.
Chuyện thêm ly kỳ, hấp dẫn khi được biết rằng Zine el-Abidine Ben Ali sinh năm 1937, từng tốt nghiệp Học viện quân sự Saint Cyr của Pháp, hoạt động trong ngành tình báo thực dân Pháp; sau khi Pháp trao trả độc lập cho Tunisia năm 1957, Tunisia từ nước quân chủ trở thành nước Cộng hoà, với ông Bourguiba làm Tổng thống, Ben Ali trở thảnh bộ trưởng, cận thần của Bourguiba.
Năm 1987, khi ông Bourguiba lâm bệnh, Bel Ali làm cuộc đảo chính cung đình, dành ngôi Tổng thống với một đảng duy nhất cầm quyền là đảng RCD - đảng Dân chủ Hiến pháp - của ông ta. Trong 23 năm cầm quyền, Ben Ali tổ chức 5 cuộc bầu tổng thống hoàn toàn hình thức, không có đối lập. Ông luôn được gần 100% phiếu, lần cuối, năm 2009, được 89%.
Ben Ali dựng lên một chế độ được coi là tiêu biểu về Nhà nước cảnh sát trị - État policier - bỏ tù phần lớn những người chống đối không có xét xử, lên đến trên 10 ngàn người. Họ phần lớn là trí thức, văn nghệ sỹ, luật sư, nhà báo, sinh viên, nhà buôn, nhà kinh doanh loại trung lưu, dân cư mạng bloggers …Báo chí tư nhân hoàn toàn bị bóp ngẹt.
Lâu nay, mặc dầu có đấu tranh âm ỉ chống nhà nước cảnh sát, nhưng dân tình có vẻ yên ổn vì kinh tế vẩn phát triễn, buôn bán sầm uất, xuất nhập khẩu gia tăng khá, đời sống vật chất dễ thở, nền giáo dục được xếp vào loại ưu ở châu Phi.
Hai năm nay, phóng viên thường trú của báo Pháp le Monde (Thế giới) từng cảnh báo về tâm lý xã hội Tunisia thay đổi khá sâu; thu nhập quốc dân tăng khá, nước ngoài đầu tư và viện trợ cao, nhưng phân phối lợi ích của phát triển lại bất công rõ rệt; các quan chức trong đảng độc quyền đua nhau vơ vét tiền của cho gia đình và phe nhóm, ăn chơi xả láng, cảnh bất công xã hội ngày càng sâu đậm, thách thức mọi công dân lương thiện.
Những tiếng nói phản kháng bị vào tù. Bộ máy công an đông đảo trở thành lũ kiêu binh giàu sụ, lảm “bầy chó giữ nhà cho bọn tỷ phú mới” (“les chiens de garde des nouveaux milliardaires”), bị toàn dân khinh bỉ và căm ghét.
Đã vậy, Ben Ali tự kiêu và tự mãn thực hiện gia đình trị, mặc cho bà vợ hai – Đệ nhất phu nhân Leila Trabelsi - cũng kiêu ngạo ngang tàng, lũng đoạn cuộc sống kinh tế chính trị thủ đô Tunis một cách lố bịch, rồi cố nhét cậu ấm con trai là El Maten vào Quốc hội dù không có một tài cán gì, càng làm cho công luận thêm phẫn nộ.
Ngòi nổ của cao trào đấu tranh là vào ngày 17-12-2010, anh thanh niên công nhân thất nghiệp Mohamed Bouazizi đẩy chiếc xe bán hoa quả, nước giải khát bị cảnh sát xét hỏi giấy phép kinh doanh và bị giữ lại, giữa những ngày buôn bán tấp nập cuối năm.
Đây không phải là lần đầu anh bị chúng vòi tiền kiểu ấy. Bị dồn vảo đường cùng, ấp ủ thù hận từ lâu, anh Bouazizi lặng lẽ đổ can xăng lên người, tự thiêu, sau khi nói với bà con xung quanh rẳng anh tình nguyện chọn cái chết để đòi quyền tự do cho mọi người. Anh bị bỏng rất nặng, rất sâu, và tắt thở 2 tuần lễ sau, ngày 3-1-2011.
Cái chết bi thảm của anh Bouazizi ở tuổi 26 lan truyền như đổ dầu vào ngọn lửa uất hận chế độ độc đảng cảnh sát gia đình trị âm ỉ từ lâu.
Sau ngày 3-1, dân chúng các nơi đổ về thủ đô Tunis, bất chấp lệnh thiết quân luật. Mọi người chung một lời đáp: chúng tôi là nhân dân, tay không vũ khí, chỉ thiết quân luật khi có quân địch, có kẻ thù. Chúng tôi là nhân dân, đất nước này là của chúng tôi.
Hai ngày sau, theo lệnh tổng thống Ben Ali, bộ Công an ra lệnh lập lại trật tự thủ đô, đội cảnh sát đặc nhiệm bắn vào những người biểu tình tay không, với những biểu ngữ: Tự do hay là chết! Đả đảo chế độ cảnh sát gia đình trị! Tự do truyền thông, tự do báo chí muôn năm! Tinh thần bất khuất Mohamed Bouazizi muôn năm!
Hàng chục người bị cảnh sát bắn chết trên đường phố. Số người nao núng dừng lại, quay lui chỉ chừng 1/10.
Hôm sau 6-1 số người xuống đường đông gấp 3 lần hôm trước, với khẩu hiệu nhiều hơn, to hơn, thêm yêu cầu: Ben Ali phải ra đi! Ben Ali phải đền nợ máu! Ben Ali và Abdallal Kallal (bộ trưởng Công an) là sát nhân!
Đến ngày 11-1, khí thế đấu tranh vẫn bền bỉ, hừng hực. Ben Ali tỏ ý xuống thang, nhượng bộ, ra lệnh ngừng đàn áp, hứa sẽ không ra ứng cử tổng thống ngày 20-4-2011, hứa hẹn trả tự do tù chính trị, tôn trọng tự do báo chí, để tư nhân xuất bản sách báo tự do, nhưng chậm quá rồi.
Ngày 12-1 Ben Ali và gia đình chuẩn bị bài chuồn. Ngày 13-1 Ben Ali bỏ Tunisia sang lánh nạn ở Saudi Arabia. Có tin vợ hai của Ali mang theo một thùng nặng chứa 2 tấn vàng. Lúc đầu Ali xin cho máy bay hạ cánh ở Pháp, rồi trên đảo Malta, nhưng đểu bị từ chối.
Ngảy 17-1 Hội đồng Bảo hiến Tunisia họp, thành lập Chính phủ lâm thời do Chủ tịch Quốc hội chủ tọa, quyết định tổng tuyển cử sau 60 ngày, thực hiện tự do ngôn luận và trả tự do cho tù nhân chính trị.
Hiện nay Ben Ali và vợ là đối tượng truy nã quốc tế theo yêu cầu của Chính phủ lâm thời Tunisia, nhằm dẫn độ về Tunis để xét xử.
Tình hình chưa phải là yên ổn, sẽ còn diễn biến phức tạp, nhưng Tunisia đã thành công trong cuộc Cách mạng Hoa Nhài, lật đổ chế độ độc đảng cảnh sát trị.
Sở dĩ gọi là Cách mạng Hoa Nhài là vì hoa nhài được chọn là Quốc hoa, thường được kết thành vòng hoa trang trí các buổi lể dân tộc, tôn giáo, trong các nhà thờ Hồi giáo.
Số người chết tổng cộng là gần 60 do cảnh sát bắn vào dân chúng tay không, chưa kể sự hy sinh cao quý của anh thanh niên Mohamed Bouazizi.
Đây là cuộc Cách mạng dân chủ đầu tiên diễn ra trong hòa bình, không có bạo động, ở một nước Ả-rập và Hồi giáo, lại thắng lợi khá gọn gàng trong vòng 29 ngày, chưa đầy 1 tháng.
Các chế độ độc đoán ở châu Phi và Trung Đông đang giật mình lo sợ.
Chế độ độc đoán ở Maroc đang tính chuyện dân chủ hóa một chế độ quân chủ ra sao đây cho ổn.
Nước Lybia quân phiệt láng giềng, với lãnh tụ Muammar al-Gaddafi già yếu 68 tuổi, cầm quyền từ năm 1969 đang cực kỳ lúng túng.
Nước Algeria láng giềng vốn lộn xộn, mất ổn định hơn Tunisia nhiều, đang lún sâu vào khủng hoảng chính trị - kinh tế, với lãnh tụ Abdelaziz Bouteflica 73 tuổi.
Không phải ngẫu nhiên mà mấy ngày này, tình hình Ai Cập bùng nổ dữ dội, các cuộc biểu tình tuần hành thị uy của nhân dân Cairo kéo dài mang những yêu sách chính trị - kinh tế mạnh mẽ, chĩa mũi nhọn vào ông tổng thống Hosni Mubarak đã 82 tuổi, trị vì từ năm 1981.
Mansoura Ez-Eldin – Hẹn hò cách mạng
Trần Quốc Việt (danlambao) dịch  –  Mùi hương “cách mạng hoa nhài” đã toả nhanh đến Ai Cập. Sau cuộc  truất   phế thành công nhà độc tài Tunisia Zine el-Abidine Ben Ali, trên    Facebook xuất hiện lời kêu gọi xuống đường làm cách mạng Ai cập, bắt  đầu   vào ngày 25 tháng Giêng. Tuy nhiên dân chúng ở đây đã chế giễu  những   người trẻ này khi họ dùng Twitter và Facebook để đưa ra những  lời kêu   gọi xuống đường: có đời nào cách mạng được châm ngòi vào ngày  giờ đã   định trước?  Hay cách mạng đã biến thành hẹn hò lãng mạng?…
Cairo   -Vào ngày thứ Sáu, “ngày phẫn nộ”, tôi xuống đường cùng bao người  khác.  Bạn bè và tôi tham gia cuộc biểu tình ôn hoà xuất phát từ giáo  đường  Hồi giáo Amr Ibn-al-As ở phố cổ Cairo gần nhà thờ Thánh George.  Chúng  tôi bắt đầu hô vang không ngừng khẩu hiệu “Nhân dân muốn chế độ  sụp đổ!”  và cảnh sát bắn hơi cay mù mịt đón chào chúng tôi. Chúng tôi  bắt đầu la  to, “Ôn hoà, Ôn hoà,” nhằm cố gắng chứng minh với cảnh sát  chúng tôi  không thù oán, chúng tôi chỉ đòi lại tự do của mình. Điều ấy  chỉ càng  làm cho cảnh sát thêm hung bạo. Rồi từ đấy cuộc đụng độ bắt  đầu lan ra  các con đường nhỏ trong khu phố cổ đa phần theo Công giáo.
Tôi   cùng người bạn ẩn tránh trong đường hẻm nhỏ, ở đây mọi người ai cũng   niềm nở chào hỏi chúng tôi. Dân dịa phương ở đây báo cho chúng tôi biết   đừng cố gắng vượt thoát đến ga điện ngầm, mà chỉ cho chúng tôi đường   thoát khác; ngay cả nhiều người trong họ cũng tham gia các cuộc biểu   tình. Cuối cùng, một ngưòi lái xe hơi của mình đưa chúng tôi đến nơi an   toàn.
Rõ   ràng, mùi hương “cách mạng hoa nhài” đã toả nhanh đến Ai Cập. Sau cuộc   truất phế thành công nhà độc tài Tunisia Zine el-Abidine Ben Ali, trên   Facebook xuất hiện lời kêu gọi xuống đường làm cách mạng Ai cập, bắt đầu   vào ngày 25 tháng Giêng. Tuy nhiên dân chúng ở đây đã chế giễu những   người trẻ này khi họ dùng Twitter và Facebook để đưa ra những lời kêu   gọi xuống đường: có đời nào cách mạng được châm ngòi vào ngày giờ đã   định trước?  Hay cách mạng đã biến thành hẹn hò lãng mạng?
Những   câu hỏi như thế xuất hiện rất nhiều trên các mạng xã hội; nhưng ngay  cả  những người hoài nghi, trong đó có tôi, đã trở nên hy vọng khi các  lời  kêu gọi xuống đường tiếp tục lan rộng trên mạng. Trong nháy mắt,  thế hệ  Twitter và Facebook đã tập hợp thành công hàng trăm ngàn người  trên khắp  cả nước cho sự nghiệp chung của thế hệ mình.  Đa số họ là  những người  trẻ chưa từng tích cực về chính trị, và họ không thuộc về  giới đối lập  chính trị truyền thống. Không như chế độ tuyên bố, tổ chức  Huynh đệ Hồi  giáo không đứng đằng sau cuộc cách mạng toàn dân này.  Những ai đã khởi  xướng và tổ chức cuộc cách mạng này đã căm giận sôi  sục từ lâu trước sự  hành xử dã man của cảnh sát và trước sự trấn áp và  tra tấn chế độ Hosni  Mubarak thi hành.
Và,   ngay từ đầu, chính quyền quyết định áp dụng tối đa vũ lực và sự tàn bạo   để đối phó lại nhân dân với niềm hy vọng là kinh nghiệm Tunisia sẽ   không được lập lại. Giờ đây suốt hàng mấy ngày trời, hơi cay đã trở   thành dưỡng khí người Ai Cập phải hít vào. Hơi cay trong không khí nhiều   đến nỗi có những báo cáo về trẻ nhỏ và người già nghẹt thở vì hơi độc   ấy lan toả vào nhà họ. Lực lượng an ninh ở Cairo đầu tiên bắn đạn cao  su  vào người biểu tình, rồi tiến đến xử dụng đạn thật, qua đó cướp đi  sinh  mạng của hàng chục người.
Ở   Suez, nơi các cuộc biểu tình diễn ra rất dữ dội, ngay từ ngày đầu cảnh   sát đã dùng đạn thật bắn vào thường dân. Người bạn của tôi sống ở đấy đã   gởi tôi tin nhắn, vào sáng thứ Năm, thành phố trông như thể mới vừa   trải qua cuộc chiến tranh rất tàn khốc: phố xá bị đốt cháy tan tành, xác   người nằm la liệt khắp nơi; rồi bạn tôi kết luận nghiêm túc, chúng tôi   sẽ chẳng bao giờ biết được có bao nhiêu người đã ngả xuống trước làn  đạn  của cảnh sát ở Suez.
Hôm   thứ Sáu sau khi thoát ra được phố cổ Cairo, các bạn của tôi và tôi tiến   về  Quảng trường Tự Do, tâm điểm của thành phố hiện đại và nơi diễn ra   các cuộc biểu tình lớn nhất. Trên đường đi chúng tôi hoà vào một cuộc   biểu tình khác, gồm chủ yếu những người trẻ tuổi, đang tiến qua trung   tâm thành phố. Từ đằng xa, chúng tôi đã có thể nghe tiếng vang rền như   sấm động phát đi từ cuộc biểu tình đang diễn ra ở Quảng  trường Tự do,   và thỉnh thoảng được điểm nhịp bằng những tiếng đạn rít lên và tiếng   người la thất thanh. Từng phút, từng phút hết sức cẩn trọng trôi qua,   những người biểu tình chúng tôi dần dần chiếm ưu thế, và số lượng chúng   tôi càng lúc càng tăng lên. Mọi người chia xẻ với nhau những chai Coca-   Cola để lấy nước soda vỗ lên mặt nhằm tránh những biến chứng do tiếp  xúc  với hơi cay. Nhiều người mang khẩu trang, còn những người khác rắc  giấm  lên khăn choàng đầu của họ.
Những   người chủ cửa hàng phân phát những chai nước khoáng cho người biểu   tình, còn những người dân thường phân phát thực phẩm đều đặn. Từ các cửa   sổ và ban công phụ nữ và trẻ em nghiêng người ra để cùng hô khẩu hiệu   với những người xuống đường. Tôi chắc chắn không bao giờ quên hình ảnh   một phụ nữ quý tộc vừa lái chiếc xe sang trọng qua những đường phố nhỏ   hẹp vừa cổ vũ những người biểu tình hãy giữ vững tinh thần, và nói với   họ rằng chẳng bao lâu từ các nơi khác nhau trong thành phố hàng chục   ngàn người khác sẽ sớm gia nhập với họ.
Sau   vài cố gắng không thành để vượt qua những trạm kiểm soát an ninh để đến   Quảng trường Tự do, chúng tôi ngồi nghỉ ở quán cà phê. Ngồi kế bên   chúng tôi là ba sĩ quan từ Lực lượng An ninh Trung ương của chế độ. Họ   có vẻ hoàn toàn bình thản, như thể họ chẳng mảy may bận tâm gì đến bao   tiếng đạn rít lên và tiếng la hét bên ngoài, hay đến số người Ai Cập   thương vong được Al Jazeera tường thuật đang phát ra từ chiếc ti vi ở   trong quán. Họ và các đồng nghiệp của họ có mặt khắp thành phố để theo   dõi đồng bào mình.
Vào   tối thứ Sáu cảnh tượng hỗn loạn tăng lên theo từng giờ. Những đồn cảnh   sát và  trụ sở của Đảng Dân chủ Quốc gia cầm quyền bị đốt cháy khắp nơi   trên cả nước. Tôi khóc khi biết tin 3000 người tình nguyện đã tạo ra   vành đai người bao quanh viện bảo tàng quốc gia để bảo vệ nơi này khỏi   bị cảnh cướp bóc và phá hoại. Những ai tình nguyện làm những chuyện như   thế chắc chắn là người học cao và có văn hoá, chứ không phải những kẻ   cắp hay bọn phá hoại như họ đã bị tố cáo bởi chính những kẻ phá hoại và   ăn cắp Ai Cập trong suốt bao thế hệ.
Do   giới nghiêm nên tôi không thể về nhà được, tôi đành qua đêm tại nhà   người bạn gần toà nhà Quốc hội và bộ Nội vụ, một trong những nơi sóng   gió nhất trong thành phố. Tối hôm đó, tiếng đạn rít lên liên tục. Từ cửa   sổ chúng tôi theo dõi cảnh sát bắn mà không sợ bị kết tội vào những   người biểu tình và vào trạm bán xăng gần đấy có lẽ như mong xảy ra vụ   nổ. Bất chấp tất cả những điều này và bất chấp lệnh giới nghiêm, những   cuộc biểu tình không chấm dứt, mà còn sôi sục kéo dài thêm ra do dân   chúng tức giận khi thấy tổng thống Mubarak chậm phát biểu trước nhân   dân, và vài giờ sau đó, họ lại càng tức giận hơn khi ông ta cuối cùng   đọc bài diễn văn mà đáng bị lên án .
Vào   sáng thứ Bảy, tôi rời nhà bạn tôi để đi về nhà mình. Tôi bước qua những   mảnh thuỷ tinh vương vãi trên đường phố, và tôi có thể ngủi được hậu   quả của những đám cháy hoành hoành suốt đêm qua. Quân đội, được chế độ   điều đến để dẹp tan các cuộc biểu tình, hiện diện ở khắp mọi nơi. Tôi   lúc đầu cố gắng đi băng qua Quảng trường Tự do để chính mắt mình xem   viện bảo tàng có an toàn hay không. Một người qua đường cho tôi hay quân   đội giờ đang cấm mọi người đi vào quảng trường và họ đang bắn súng. Vẻ   lo lắng, tôi hỏi anh ta, ” Thế quân đội đang bắn vào những người biểu   tình ư ?” Anh trả lời tự tin: “Tất nhiên là không rồi. Quân đội Ai Cập   chưa bao giờ bắn vào người dân Ai Cập nào, và bây giờ chắc chắn sẽ  không  bắn dân.” Cả hai chúng tôi đều công khai bày tỏ mong muốn điều đó  là sự  thật, mong muốn quân đội đứng về phía nhân dân.
Binh   lính hiện đang canh chừng các cuộc biểu tình vì lực lượng cảnh sát đã   hoàn toàn biến mất trên đường phố, như thể muốn khiêu khích dân chúng   phải chọn lựa giữa sự hiện diện của cảnh sát và cảnh hỗn loạn. Khắp   thành phố băng đảng vũ trang mọc lên như nấm tìm cách đánh cướp các cửa   hàng và xông vào nhà dân khủng bố.( Đêm thứ Bảy, một băng đảng mưu cướp   tại toà nhà nơi tôi ở, nhưng chúng không thể đột nhập vào được.) Những   người dân địa phương tình nguyện đã lập ra những uỷ ban để đương đầu  với  bọn tội phạm, trong tâm trạng rất bức xúc là chế độ cầm quyền cố  tình  gây ra cảnh hỗn loạn này.
Vào   cuối ngày thứ Bảy, khi đi dọc theo bờ sông Nile về hướng đường   Corniche, tôi đi ngang qua con đường nhỏ trong khu Phố Vườn giàu có, tại   đây tôi bắt gặp một phụ nữ đang khóc. Tôi hỏi bà chuyện gì đã xảy ra,   bà cho biết con trai bà, nhân viên của khách sạn sang trọng, đã bị  trúng  đạn của cảnh sát ở ngay cổ họng dù anh không tham gia biểu tình.  Giờ  đây người con bị tê liệt đang nằm ở trong bệnh viện, còn bà đang  trên  đường đi đến khách sạn để xin phép cho con được nghỉ bệnh. Tôi ôm  bà và  cố gắng an ủi, rồi bà nói qua dòng nước mắt, ” Chúng ta không thể  nào im  lặng trước những chuyện đã xảy ra. Im lặng là tội ác. Máu của  những  người đã ngả xuống không thể nào bị chảy phí đi.”
Tôi   đồng ý. Im lặng là tội ác. Dù chế độ vẫn tiếp tục tấn công chúng tôi   liên tục bằng đạn và hơi cay, tiếp tục ngăn chặn truy cập mạng và cắt   điện thoại di động của chúng tôi, chúng tôi nhất định tìm đủ mọi cách để   truyền tiếng nói của mình ra khắp nơi thể giới, và nhất định tìm đủ  mọi  cách để giành lại tự do và công bằng.
Mansoura   Ez-Eldin là tác giả các tiểu thuyết ” Mê cung của Maryam” và ” Bên kia   thiên đường”. Nguyên tác tiếng Ả Rập, bản dịch sang tiếng Anh của  Ghenwa  Hayek.
Nguồn: New York Times 31/1/2011
Bản tiếng Việt: Trần Quốc Việt
No comments:
Post a Comment