Trong  những năm gần đây, nhờ hàng tỷ đô la đổ vào Cam Bốt  một cách dễ dãi, Trung Quốc đang tăng cường ảnh hưởng so với Mỹ và Việt  Nam. Trong bài viết « Trung Quốc thu lợi bạc tỷ tại Cam Bốt » (China's billions reap rewards in Cambodia) trên  tờ Washington Post ngày 20/11, nhà báo John Pomfret đã điểm lại cách  thức mà Bắc Kinh đã sử dụng tại Cam Bốt để giành lại uy thế mà họ đã có  vào thời Khmer đỏ.
Phia dưới một con đường mòn bẩn thỉu màu đỏ máu nằm sâu trong  rừng rậm miền Tây Nam Cam Bốt, tiếng gầm rú bắt đầu. Quẹo qua một khúc  quanh, ta thấy ngay căn nguyên – hàng chục chiếc xe đổ đất, xe máy xúc  và xe đào đất đang phát quang khu rừng. Bên trên một cái hố lớn, một lá  cờ bay phấp phới trong cơn gió nhẹ mang bụi và nóng. Đó là cờ của Cộng  hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tại khu vực nằm sâu trong dãy núi Cardamom, nơi mà lực lượng Cộng Sản  Khmer đỏ do Trung Quốc ủng hộ đã thiết lập căn cứ cuối cùng của họ vào  cuối thập niên 1970, Trung Quốc đang khẳng định quyền của họ như một đế  chế đang hồi sinh ở Châu Á. Thay vì xuất khẩu cách mạng và nạn máu đổ  qua các láng giềng, Trung Quốc giờ đây gởi tiền và người của họ đến nơi.
Tại khu vực đập thủy điện náo nhiệt này dọc theo biên giới Cam Bốt –  Thái Lan, tại Miến Điện, Lào và ngay cả tại Việt Nam, Trung Quốc đang ồ  ạt đẩy mạnh việc mở rộng ảnh hưởng kinh tế và chính trị của họ trong  vùng Đông Nam Á. Bằng cách tung vốn đầu tư và viện trợ kèm theo sức ép  chính trị, Trung Quốc đang thay đổi diện mạo mảng lãnh thổ mênh mông dọc  theo biên giới phía Nam của họ. Hãy gọi điều này là Học thuyết Monroe  theo kiểu Trung Quốc.
Bị nhiều chính quyền Mỹ liên tiếp lơ là, sự trỗi dậy của Trung Quốc  trong vùng đang gióng lên tiếng chuông báo động tại Washington, vốn đang  tích cực chiêu dụ nhiều quốc gia Đông Nam Á. Chính quyền của Tổng Thống  Obama đã nuôi dưỡng các mối quan hệ chặt chẽ hơn với kẻ cựu thù là Việt  Nam. Họ cũng nỗ lực mở cửa với Miến Điện, mà theo các quan chức Mỹ nó  đang có nguy cơ trở thành nước chư hầu của Trung Quốc. Mỹ cũng đang cải  thiện quan hệ với Lào, quốc gia mà phân nửa phía Bắc đã bị doanh nghiệp  Trung Quốc thống trị. Trong bài diễn văn về chính sách Châu Á của Mỹ đọc  ngày 28/10/2010 trước khi lên đường công du các nước Châu Á lần thứ 6  trong vòng hai năm, Ngoại trưởng Hillary Rodham Clinton đã dùng thuật  ngữ quân sự “Ngoại giao triển khai – tiến công” để chỉ đến các cố gắng của Mỹ.
Trong chuyến viếng thăm Phnom Penh gần đây, lần đầu tiên của một  Ngoại trưởng Mỹ kể từ năm 2002, khi nói chuyện với sinh viên Cam Bốt và  được hỏi về quan hệ của Cam Bốt với Bắc Kinh, bà Clinton đã nói rằng: « Các bạn không muốn đất nước mình bị lệ thuộc quá nhiều vào bất kỳ một nước duy nhất nào ».  
Thế nhưng Trung Quốc vẫn gia tăng uy lực    
Trung Quốc đã hoàn tất một thỏa thuận thương mại với toàn thể 10 quốc  gia Đông Nam Á, trong khi một hiệp định tương tự của Mỹ chỉ mới trong  giai đoạn sơ khai. Mỹ đang củng cố quan hệ với đồng minh Thái Lan của  mình, bất chấp các bất ổn chính trị mới đây tại đấy.
Tại Cam Bốt, các công ty Trung Quốc đã biến các khu vực họ được  nhượng quyền khai thác mỏ và nông nghiệp tại tỉnh Mondulkiri ở vùng Đông  Bắc Cam Bốt thành những nơi mà cảnh sát Cam Bốt không còn quyền lai  vãng. Nhân viên canh gác tại cổng ra vào của hai trong số các khu vực  khai thác này - một mỏ vàng và đồn điền trồng đay – đã xua đuổi mọi  khách vãng lai trừ phi họ có thể trả tiền mãi lộ. Theo lời kể của một số  người đã tham dự hội nghị về thực thi luật pháp vào đầu năm nay thì Bộ  trưởng Nội vụ Cam Bốt, ông Sar Kheng, đã phải nhận xét chua cay : « Đó không khác gì một quốc gia trong một quốc gia. »
Các hãng phát triển bất động sản của Trung Quốc đã đổ xô đến Cam Bốt  với tất cả tham vọng, sự xấc xược và ồn ào y như thái độ của các công ty  trái cây và chế tạo vỏ xe của Mỹ tại Châu Mỹ La tinh hay Châu Phi trong  các thập niên trước đây. Một công ty, Liên hiệp Phát triển thuộc thành  phố Thiên Tân ở mạn Bắc Trung Quốc, đã chiếm được quyền khai thác trong  vòng 99 năm một khu bất động sản rộng 120 dặm vuông - gấp hai lần kích  thước thủ đô Washington – ngay mặt tiền bãi biển bên vịnh Thái Lan. Tại  đó, các toán công nhân Trung Quốc đang làm đường và chuẩn bị các dự án  xây khách sạn, biệt thự và sân golf. Tiền đầu tư ước lượng là 3,8 tỷ đô  la. Đối tượng khách hàng là ai ? Là những kẻ mới giàu lên đến từ Bắc  Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu.
Tháng 10 vừa rồi, Trung Quốc cam kết ủng hộ công trình xây dựng tuyến  đường sắt trị giá 600 triệu đô la giữa Phnom Penh và Việt Nam. Tuyến  đường này sẽ giúp cho Trung Quốc tiến được một bước quan trọng trong  việc hòa nhập toàn bộ Đông Nam Á, kể cả Singapore ở xa tận phía Nam, vào  mạng lưới xe lửa của họ.
Trên khắp Cam Bốt, hàng chục công ty quốc doanh Trung Quốc đang xây  dựng 8 đập thủy điện, bao gồm đập thủy điện khổng lồ với công suất 246  megawatt trên sông Tatay ở Koh Kong. Tổng số chi phí cho các con đập này  sẽ vượt mức 1 tỷ đô la. Theo ông Cheam Yeap, Ủy viên Trung ương Đảng  Nhân Dân Cam Bốt đang cầm quyền, tổng cộng Cam Bốt đang nợ Trung Quốc 4  tỷ đô la.
« Khả năng (Trung Quốc) chiếm quyền kiểm soát là điều không thể tránh khỏi ».  Lak Chee Meng, thông tín viên kỳ cựu của báo Sin Chew Daily tại Phnom  Penh đã nhận định như vậy. Sin Chew Daily là một trong 4 nhật báo Hoa  Ngữ tại Cam Bốt, phục vụ cho 300.000 độc giả người Khmer gốc Hoa và thêm  khoảng 250.000 người nhập cư đến từ Trung Quốc bao gồm di dân và các  nhà kinh doanh. « Cam Bốt ngả vào Trung Quốc với vòng tay mở rộng.  Đó là cách thức trước đây Mỹ dùng để giành quyền kiểm soát các láng  giềng. Địa lý chính trị là như vậy ».
Tiền Trung Quốc đổ vào Cam Bốt đã biến thành uy lực chính trị
Câu hỏi muôn thuở về sự trổi dậy của Trung Quốc là khi nào Bắc Kinh  sẽ có thể biến tiền bạc của họ thành quyền lực. Tại Cam Bốt, điều đó đã  thành hiện thực.
Chính quyền Cam Bốt đã tránh né chỉ trích Bắc Kinh trên vấn đề đập  thủy điện mà họ xây dựng trên sông Mekong khúc chảy qua Trung Quốc,  những công trình mà giới chuyên gia tiên đoán sẽ tác hại đến đời sống  của hàng triệu người dân Cam Bốt sinh sống với nghề đánh bắt cá trên  Biển Hồ.
Cam Bốt cũng tuân thủ chính sách “Một Trung Hoa” một cách  nghiêm ngặt đến mức từ chối cả yêu cầu của Đài Loan xin mở một văn phòng  kinh tế, bất kể hàng triệu đô la đầu tư Đài Loan tại Cam Bốt.
Uy lực của Trung Quốc được phô bày vào tháng 12/2009 khi các nhà  ngoại giao Mỹ và Trung Quốc đối đầu trực tiếp với nhau về số phận của 20  người Duy Ngô Nhĩ đã bỏ chạy khỏi Trung Quốc đến Cam Bốt xin tỵ nạn  chính trị. Trung Quốc nói một số trong nhóm 20 người này đang bị truy nã  vì đã tham gia cuộc bạo động chống lại người Hán tại Tân Cương vào  tháng 7/2009. Phía Mỹ thì nói không được gởi trả họ về Trung Quốc.
Trung Quốc đe dọa hủy bỏ chuyến đi thăm Cam Bốt của Phó chủ Tịch Tập  Cận Bình, nhân vật sẽ tới Phnom Penh với các hợp đồng và tín dụng trị  giá 1,2 tỷ đô la. Thế là Cam Bốt liền giao trả người Duy Ngô Nhĩ về  Trung Quốc. Hai hôm sau, Tập Cận Bình, nhân vật sẽ lãnh đạo Trung Quốc  sắp tới đây, đã đến Phnom Penh.
Vào tháng 4 năm nay (2010), Bộ Ngoại giao Mỹ thông báo trừng phạt Cam  Bốt, bằng cách hủy bỏ chuyến tàu chở 200 xe vận tải quân sự và loại xe  rờ moọc trong số thiết bị quân sự thặng dư dự trù viện trợ cho Phnom  Penh. Chưa đầy 3 tuần sau, Bắc Kinh tặng cho Cam Bốt 257 xe vận tải quân  sự.
Cam Bốt về hùa với Trung Quốc trên hồ sơ Biển Đông
Cam Bốt cũng đi theo sự chỉ đạo của Trung Quốc trong vấn đề  Biển  Đông, một vùng biển rộng 1 triệu dặm vuông mà Bắc Kinh khẳng định thuộc  chủ quyền Trung Quốc.
Vào tháng 7, Ngoại trưởng Clinton phát biểu tại Hà Nội, đã bác bỏ đòi  hỏi của Trung Quốc trên vùng biển khơi thuộc Biển Đông và bênh vực cho  một sự tiếp cận đa phương, nhằm chia sẻ quyền đánh cá cũng như các tài  nguyên dầu khí được cho là hiện nằm dưới đáy biển. Trung Quốc phản đối  các cuộc thảo luận đa phương, họ chủ trương chia để trị thông qua các  cuộc đàm phán song phương. Qua tháng 10, Thủ tướng Hun Sen ủng hộ đề  nghị của Trung Quốc.
Cuộc đọ sức tay đôi Mỹ - Trung đã tiếp diễn tục vào đầu tháng 11. Một  ngày sau khi bà Clinton rời khỏi Cam Bốt, Ngô Bang Quốc, một trong  những quan chức cao cấp của Đảng Cộng Sản Trung Quốc đến Phnom Penh.  Trong chuyến viếng thăm, bà Clinton cho biết có thể xóa bỏ một phần  trong món nợ 445 triệu đô la mà Cam Bốt còn thiếu Mỹ. Ông Ngô Bang Quốc  thẳng thắn hơn, xóa bỏ ngay 4,5 triệu đô la tiền nợ của Cam Bốt. Các  viên chức Trung Quốc còn xem xét việc xóa thêm nợ 200 triệu đô la khác  mà Cam Bốt đã vay mượn.
Việt Nam vẫn còn là cản lực của Trung Quốc tại Cam Bốt
Con đường đưa Trung Quốc lên thống trị Cam Bốt không phải không gặp  chướng ngại. Việt Nam, nước từng lật đổ chế độ Khmer Đỏ vào năm 1979 và  đưa ông Hun Sen lên nắm quyền, đã tỉnh giấc trước mối đe dọa của ảnh  hưởng ngày càng gia tăng của Trung Quốc và đã chỉ đạo cho các công ty  quốc doanh Việt Nam đổ tiền vào Xứ Chùa Tháp. Từ 28 triệu đô la năm  2008, mức đầu tư của Việt nam vọt lên 268 triệu năm 2009 và đến 1,2 tỷ  đô la trong năm nay, theo số liệu thống kê của chính quyền Cam Bốt.
Quân đội Việt Nam đang điều hành công ty viễn thông số 2 – sắp tới  đây sẽ trở thành số 1- của Cam Bốt. Đa số giới chức chính quyền Cam Bốt  sử dụng dịch vụ của công ty Việt Nam vì được tặng thẻ sim với thời lượng  gọi miễn phí.
Nhưng Trung Quốc đã nhanh chóng phản công chống Việt Nam. Vào tháng  11, Trung Quốc và Cam Bốt ký kết một thỏa thuận tín dụng 591 triệu đô  la, trị giá lớn chưa từng thấy tại Cam Bốt – mà ngân hàng Trung Quốc  Bank of China dành cho các công ty viễn thông chủ yếu khác của Cam Bốt.  Trong thỏa thuận này có 500 triệu đô la dùng để mua trang bị từ tập đoàn  viễn thông khổng lồ Huawei của Trung Quốc.
Ngay cả lãnh đạo Cam Bốt Hun Sen, thỉnh thoảng cũng bị bực mình vì  Bắc Kinh. Tháng 12/2009, công nhân Trung Quốc hoàn thành một trụ sở  chính quyền đồ sộ trị giá 30 triệu đô la, nơi dự trù làm Phủ thủ tướng  cho ông Hun Sen. Nhưng ông Hun Sen không thích nơi này, ông than phiền  về những cái cầu tiêu kiểu ngồi xổm và « ngay cả những chùm đèn treo thích hợp cũng không có »,  theo lời kể của một nhà ngoại giao Phương Tây. Cũng có mối lo ngại  Trung Quốc khi xây đã gắn thiết bị nghe trộm trong dinh thự này, vì thế  ông Hun Sen cho xây một trụ sở khác bên cạnh và cả hai đã được khánh  thành vào tháng 10.
Ảnh hưởng bắt nguồn từ lịch sử
Trung Quốc đã áp đặt quyền lực của Thiên triều trên Cam Bốt trong  nhiều thế kỷ. Cách đây 800 năm, quân đội Trung Hoa đã từng cứu giúp các  vua chúa Khmer, hình các chiến binh Trung Hoa thân thiện được chạm khắc  trên các bức tường đền Bayon nổi tiếng gần Angkor Wat. Trong thập niên  1950-1960, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã bảo bọc Quốc vương Sihanouk, rồi  giúp đỡ cho Khmer Đỏ về kinh tế, an ninh và tư tưởng trong suốt thời  gian cai trị đẫm máu từ 1975 đến 1979. Ông Sihanouk, năm nay đã 88 tuổi  và là Vua Cha, đang cư ngụ tại Bắc Kinh.
Hoắc Triệu Quốc (Huo Zhaoguo), một người Trung Quốc quản trị dự án đồ  sộ dọc duyên hải Cam Bốt của công ty Liên hiệp Phát triển, là điển hình  của người Trung Quốc mới đến Cam Bốt. Trong thập niên 1980, tại Lan  Châu miền Tây Bắc Trung Quốc, ông đã giàu lên nhờ bán đậu, nhưng sau đó  đã bị lỡ vận. Ông đến Cam Bốt trong thập niên 1990 khi truy đuổi một nhà  phân phối người Việt đã thiếu tiền ông. Sau đó ông trở về Lan Châu  không một đồng xu dính túi và không thể ở lại đấy. Ông nói: « Tôi từng là người giàu có ở đây, do đó mà mọi người đều chế nhạo tôi. Một con người luôn cần đến sự tự trọng ».
Ông Hoắc Triệu Quốc trở lại Cam Bốt và mở một quầy bán mì. Sau đó ông  tiến tới lập một tiệm mì và gặp được ông chủ của công ty Liên hiệp Phát  triển khi ông này ghé tiệm mì tìm kiếm món ăn miền Bắc Trung Quốc. Ông  chủ này đã cho ông Hoắc Triệu Quốc cơ hội làm việc tại Liên hiệp Phát  triển, và bây giờ ông có trách nhiệm giám sát việc xây dựng đường sá.  Theo ông, sở dĩ công ty Liên hiệp Phát triển giành được khoảng đất này,  đó là nhờ tiền bạc và quan hệ.
Đối với ông : « Cam Bốt còn quá nghèo và nạn tham nhũng cũng  giống như ở Trung Quốc. Nếu anh có quyền thế ở đây, anh sẽ có một tương  lai vĩ đại ".
Với một vẻ tự cao mang tính chất thực dân thường thấy nơi nhiều người Hoa tại Cam Bốt, ông nói :  « Người Cam Bốt chẳng hề thấy là họ bị buộc phải thành đạt. Thậm chí họ  còn lấy ngày nghỉ cuối tuần nữa. Chúng tôi thì không như vậy. Chúng tôi  làm việc. »
No comments:
Post a Comment