Một đảng viên Cộng Sản lớn tuổi, đã từng giữ chức quan trọng trong guồng máy chính trị, tháng trước mới cảnh cáo các lãnh tụ đảng, nói rằng: “Chế độ ta do các vị nắm quyền, rồi không sớm thì chày họ cũng lật thuyền các vị thôi...”
Vì sao người ta sẽ lật thuyền? Ông đảng viên già, vẫn chưa quên bài tuyên truyền cũ thời ông còn làm trưởng ban Tuyên Giáo trung ương, đặt câu hỏi: “Ðảng Cộng Sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân ư...?” Và ông nhận xét: “Ðây là sự lừa dối to lớn.”
Nói như người dân ngoài phố: Một quả lừa vĩ đại của đảng ta!
Ông cựu trưởng ban tuyên giáo không chửi đảng ông, mà đổ tội cho nhóm đang ngồi trên đầu cả đảng: “...Tình hình đảng ta do Bộ Chính Trị hiện nay lãnh đạo đã xuống cấp trầm trọng.” Tức là ông chỉ nhắm đánh bọn đang nắm quyền và kiếm rất nhiều tiền, những Nông Ðức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và đồng bọn.
Ðể cho họ lo sợ, để năm tới phải nhường chỗ cho người “phe ta” lên, ông cựu phó bí thư thành ủy báo động: “...Hai giai cấp công nhân, nông dân hiện nay họ rất căm phẫn các anh vì họ bị tước hết mọi quyền lợi chính đáng của mình rồi. Nếu tình hình này kéo dài thì sự căm phẫn của hai giai cấp này và có sự đồng tình cao độ của trí thức có văn hóa và nhân dân lao động khác sẽ đứng lên lật đổ cái đảng, cái chế độ của các anh.”
“Nói đến giai cấp công nhân hiện nay,” ông nói thẳng một điều người Việt Nam ai cũng biết: “Rõ ràng là họ đi làm đầy tớ, họ bị bóc lột, đầy đọa hết sức tàn nhẫn.” Còn các nông dân? Ngày xưa đảng đánh lừa được bần cố nông với khẩu hiệu “trả ruộng đất cho dân cày làm chủ.” Ngày nay, không ai được làm chủ một mảnh đất nào cả; đất đai hoàn toàn do “nhà nước quản lý,” nông dân chỉ được quyền sử dụng có giới hạn, nhà nước cướp lại không bồi thường thỏa đáng. Nói nhà nước quản lý, tức là đám cán bộ nắm toàn quyền. Ðảng Cộng Sản giống như một ông đại địa chủ, cả nước làm tá điền, cấy rẽ và nộp tô tức cho đảng.
Cho nên, các “đảng viên lão thành” 60, 70 tuổi đảng mới họp nhau than thở, buông lời oán trách các lãnh tụ đang nắm đầu đảng của họ. Các ông nói, nhưng chắc không gây được ảnh hưởng, “không có ký lô nào cả.” Bởi vì tất cả các “tội lỗi” mà ông đổ lên đầu các lãnh tụ đương nắm quyền, thực ra họ chỉ thừa hưởng di sản từ đời trước! Các chính sách đã được “thực hiện nghiêm chỉnh” từ khi đảng Cộng Sản cướp được chính quyền từ hơn 60 năm nay! Thí dụ, số phận của giai cấp công nhân: “Họ không làm chủ phương tiện sản xuất... họ không làm chủ các xí nghiệp, công ty, quốc doanh.” Hãy coi lại, thời Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn cầm quyền, có bao giờ giới công nhân ở Việt Nam được làm chủ xí nghiệp quốc doanh nào đâu? Tất cả nằm trong tay đảng, tức là trong tay cán bộ, do mấy lãnh tụ chóp bu “bố trí” cho làm! Tại sao các hồi còn trẻ các “đảng viên lão thành” này không phản đối chính sách đó mà bây giờ mới nói? Ðến nông dân cũng vậy. Sau khi đảng “cải cách ruộng đất” giết hàng trăm ngàn người để cướp ruộng, đảng lập tức tập thể hóa, biến hàng triệu nông dân thành nông nô trong các “hợp tác xã,” do các đảng viên toàn quyền điều khiển mà hưởng lợi. Bây giờ nông dân còn được trồng trọt lấy, hoa màu được mua bán bán ngoài chợ. Tình cảnh nông dân thời trước còn tệ hơn rất nhiều. Tại sao trước đây 50, 60 năm các “đảng viên lão thành” không nhìn thấy, không nói câu nào cả?
Các đảng viên già này cũng than với nhau là trong đảng thiếu dân chủ: “Sự độc đoán, chuyên quyền của lãnh đạo từ trung ương đến các tỉnh, thành, huyện, thị càng nghiêm trọng hơn nữa. Trong đảng không có dân chủ, không có công bằng làm sao ngoài xã hội có dân chủ, công bằng xã hội được?” Một thí dụ mà họ nêu lên, là Bộ Chính Trị sửa đổi thủ tục bầu cử, cho bầu trực tiếp các chức bí thư, từ cấp xã lên đến đại hội đảng, mà họ không hay biết gì cả!
Nhưng trước đây 60 năm, trong đảng Cộng Sản, ở Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam có bao giờ dân chủ hay chưa? Ai cũng biết rằng nó còn độc đoán, bưng bít, kìm kẹp đảng viên hơn bây giờ. Ngày nay các ông còn gặp nhau buông lời chỉ trích, phê bình, chứ ngày xưa có ai dám nói một câu nào đụng tới Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Lê Ðức Thọ hay không? Vậy thì tại sao không ai kết tội những lãnh tụ đầu tiên đem chủ nghĩa Cộng Sản và chế độ Cộng Sản vào bắt dân Việt Nam phải theo, mà lại chỉ hạch tội những anh bây giờ đang ngồi trên đầu mình là đám Nông Ðức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Minh Triết?
Khi đọc những lời lẽ nói năng của các cụ “lão thành,” cũng cảm thấy tội nghiệp. Vào cuối đời, lương tâm cắn rứt, họ muốn tự minh oan với hậu thế, nên kể tội bọn cầm quyền. Nhưng không dám nhìn thẳng vào nguyên nhân đầu tiên gây ra tội lỗi. Chính những người đang chửi bọn lãnh tụ phản dân chủ, họ cũng không hiểu thế nào là cách sống dân chủ, không biết thế nào là lối sống minh bạch công khai của con người tự do dân chủ.
Một điều đáng buồn cười là khi đưa ra những ý kiến chống đối lãnh tụ, những đảng viên già nua này vẫn sử dụng ngón nghề là ném đá giấu tay!
Ông cựu trưởng ban tuyên giáo không dám đứng ra phê bình, không nói thẳng các ý kiến của mình trước công chúng, mà lại mượn tay một đảng viên già 86 tuổi nhờ tung ý kiến ra dưới hình thức tường thuật một cuộc gặp gỡ giữa mấy người tại tư gia. Sau này, nếu cần thì vẫn chối bỏ được! Ðầu óc họ vẫn chưa rửa sạch tác phong mập mờ, giấu giếm, che đậy, lẩn trốn trách nhiệm mà Stalin đã tạo ra cho đám thuộc hạ trong đảng, sau khi ông ta thanh trừng gần hết các đồng chí ngang vai vế với mình.
Ngay ý kiến của ông cựu trưởng ban tuyên giáo trung ương cũng cho thấy ông ta không biết gì về lối sống dân chủ, áp dụng trong một quốc gia cũng như trong các tổ chức tư. Chỉ trích chỉ thị số 37 của Bộ Chính Trị về việc bầu trực tiếp (ông than rằng các đảng viên khác không được thông tin, kể cả tôi cũng không biết) ông hỏi: “Các anh cho bầu trực tiếp bí thư, phó bí thư thì sau này các vị này vi phạm pháp luật, vi phạm hình sự, vi phạm đạo đức cách mạng thì ai, tổ chức nào đứng ra tổ chức kiểm điểm, kỷ luật họ đây?” Căn bản của câu hỏi này là một sự hiểu lầm về thủ tục dân chủ. Ông ta sợ rằng nếu điều lệ đảng cho bầu trực tiếp các chức vụ lãnh đạo thì, khi muốn hạch tội hay muốn cách chức ai lại phải họp đại hội đảng: “Như vậy, các anh phải tổ chức lại đại hội bất thường mới kiểm điểm kỷ luật tổng bí thư, vì trung ương và Bộ Chính Trị không bầu tổng bí thư!” Nói điều này với một cụ già 86 tuổi thì thuyết phục được, nhưng ai khác nghe cũng phải bật cười.
Tại sao cười? Vì thiếu hiểu biết. Ở các nước tự do dân chủ người dân vẫn trực tiếp bầu tổng thống, bầu đại biểu Quốc Hội. Nhưng không ai phải đợi tổ chức cho toàn dân bỏ phiếu mới có thể đàn hặc những người đã được dân bầu trực tiếp. Hiến pháp và luật pháp nước nào cũng đặt ra những cơ chế với quyền đàn hặc các vị dân cử phạm luật. Ở các hội đoàn tư, các công ty thương mại cũng vậy. Dù người ta bỏ phiếu trực tiếp bầu hội trưởng hay chủ tịch công ty, nhưng trong điều lệ lúc nào cũng ấn định những cơ chế có quyền phê bình và truất phế những người đã được bầu. Họ không cần phải họp tất cả các hội viên hoặc cổ đông công ty để hạch tội người chủ tịch hay thủ quỹ. Luôn luôn có những cơ chế được đặt ra để làm công việc đó, trong một nước cũng như trong một công ty thương mại.
Một người từng giữ chức trưởng ban tuyên giáo trung ương nhưng không biết chút gì về các thủ tục dân chủ rất thô sơ, những điều mà ở một nơi sống dân chủ thì các học sinh 10 tuổi cũng biết. Tại sao đến nỗi như thế? Vì suốt đời, ông ta không bao giờ được sống trong tự do dân chủ. Mà cũng không bao giờ chịu học hỏi, vì đã yên trí đảng mình là đỉnh cao trí tuệ rồi, cứ theo nếp cũ mà đi tuyên truyền giáo dục mà thôi!
Trong đảng và trong chế độ Cộng Sản ông đã quen sống, không đâu áp dụng quy tắc phân quyền để tạo ra những định chế cân bằng và kiểm soát lẫn nhau. Cái thảm kịch của đảng Cộng Sản Việt Nam là do những “đảng viên lão thành” được huấn luyện trong lò đào tạo kiểu Stalin đó suốt một thế kỷ. Ngay trong tháng 6 vừa qua, Nông Ðức Mạnh lại mạnh mẽ tuyên bố nước Việt Nam nhất định không theo cơ chế phân quyền, vì tất cả đều được đảng Cộng Sản lãnh đạo! Quyền nào cũng trong tay một đảng nắm, đảng do một nhúm người thao túng; phân quyền để làm gì? Chính cơ chế độc quyền độc đoán đó đã sinh ra những Stalin, Pot Pot, Ceausescu, Kim Chính Nhật, cũng như các lãnh tụ Cộng Sản nước ta.
Vậy thì ai sẽ lật thuyền cái chế độ này? Chắc sẽ không phải là các vị “lão thành cách mạng.” Nhiều ông vẫn còn suy nghĩ như thời 1910! Vẫn còn mơ tưởng giai cấp công nhân, nông dân sẽ theo họ lập một đảng nữa, vùng lên đánh đổ bạo quyền - một cường quyền do chính họ góp công dựng lên! Sau một thế kỷ bị đánh lừa, người Việt Nam không còn tin vào những lời hô cách mạng hão huyền nữa.
Nhưng chắc chắn thế nào rồi người Việt Nam sẽ lật thuyền. Như chúng ta biết, trong 20 năm sau cùng của thế kỷ 20, nhân dân các nước gần nước ta nhất như Ðài Loan, Phi Luật Tân, Nam Hàn, Indonesia đã lật đổ các chế độ độc tài. Thể chế tự do dân chủ được thiết lập dần dần, từng bước một, nước nọ theo nước kia, bây giờ vẫn còn đang tiếp tục. Dân chủ hóa, không cần một giai cấp tiên phong nào “lãnh đạo” cả. Không do một đảng, mà do rất nhiều đảng phái, nhiều phong trào quần chúng, các thành phần trong xã hội công dân, cùng đứng lên đòi được sống dân chủ tự do. Nhóm này bị đàn áp thì có nhóm khác đứng ra thay. Các chế độ độc tài quân phiệt ở Hàn Quốc hay Indonesia, của các nhà tư bản và địa chủ ở Phi Luật Tân, sau cùng đều chịu thua khi người dân đòi quyền sống xứng đáng làm người. Thanh niên, sinh viên, công nhân, trí thức, doanh gia, nhà báo, ở Ðài Loan hay Nam Hàn trước đây 30 năm và ở Việt Nam bây giờ, mọi người đều đang sôi lên với ý thức tự do dân chủ. Dân chưa xuống đường, nhưng đúng như các ông lão thành nhận xét, sớm muộn họ cũng sẵn sàng lật thuyền!
Nếu các vị “lão thành cách mạng” muốn đóng góp vào trào lưu dân chủ này, họ hãy can đảm đứng ra công khai nói thật. Rằng tất cả chủ nghĩa Cộng Sản chỉ là vô ích. Tất cả công việc dựng lên một chế độ chuyên chế độc quyền là sai lầm, là tai hại. Tư bản hóa mà độc tài cũng tai hại không khác gì Cộng Sản chuyên chế. Nhìn đến tương lai xa của thế giới và của đất nước, phải chọn trào lưu tự do dân chủ, không thể nào đi đường nào khác được. Cho nên các cụ lão thành có thể liều thân già mà đứng lên đòi dân chủ cùng với đám thanh niên, như cựu đảng viên Tô Hải trên 80 tuổi đã làm. Tuổi đã gần đất xa trời, không nên chỉ ngồi nói những chuyện lèm bèm như đánh cho thằng này xuống, cho thằng kia lên, làm gì nữa. Ðằng nào dân Việt Nam cũng sẽ lật thuyền. Ðất nước cần thay đổi lớn, chứ không phải chỉ có mấy chuyện anh được nào ăn cỗ to hơn anh nào!
===========================
===========================
Đảng Cộng sản Pháp: Vỡ từng mảng lớn
Hình: ASSOCIATED PRESS
Đảng Cộng sản Pháp vừa họp cuộc Đại hội đảng thứ 35 tại phòng họp lớn CNIT giữa khu Défense thủ đô Paris trong 3 ngày 18, 19 và 20-6-2010. Các báo Pháp bình luận nhận xét: «lịch sử đảng CS Pháp qua Đại hội 35 đã sang trang», «trang sử mới», «một trang sử buồn», «vỡ từ bên trong - implosion»…
Từ khi bức tường Berlin sụp đổ cuối năm 1989, từ khi phe Xã hội chủ nghĩa tan biến sau đó, nhất là từ khi đảng CS Liên xô vỡ tan cuối năm 1991, đảng CS Pháp lâm vào khủng hoảng triền miên không sao gượng dậy được.
Ngày 11-6 vừa qua, đúng 1 tuần lễ trước khi Đại hội 35 khai mạc, một số hơn 200 đảng viên cộng sản, toàn là nhân vật có địa vị chính trị - xã hội, bao gồm một số dân biểu đang tại chức, một số chủ tịch hội đồng thị xã, một số ủy viên trung ương đảng, một số trí thức có uy tín, giáo sư sử học, giáo sư triết học, nhà báo… cùng nhau thống nhất ý kiến, ra tuyên bố chung long trọng ly khai đảng Cộng sản Pháp, cùng nhau tuyên bố từ biệt đảng cộng sản, cùng chung ý kiến sẽ đi đến thành lập một tổ chức chính trị khác ở cánh tả, theo xu hướng tranh đấu cho những phúc lợi xã hội và môi trường, vì một nước Pháp tiến bộ, phát triển và công bằng.
Bản tuyên bố chung chỉ rõ lý do của cuộc ra đi của một mảng lớn có chất lượng cao về chính trị và trí tuệ là vì Ban lãnh đạo hiện nay ngày càng co mình lại, ôm chặt thái độ bảo thủ giáo điều, không hề đáp ứng đòi hỏi cấp bách xây dựng lại đảng, ngăn chặn đà suy sụp của đảng.
Xin kể tên một vài nhân vật tiêu biếu trong số hơn 200 nhà ly khai trên đây: đó là dân biểu Patrick Braouezec, dân biểu François Asensi và nữ dân biểu Jacqueline Freysse, là chủ tịch thị xã Montluçon Pierre Goldberg và chủ tịch thị xã Nanterre Patrick Jarry; đó còn là những nhà trí thức, giáo sư sử học Roger Martelli, giáo sư triết học Lucien Sève, nhà báo Pierre Zarka từng là chủ nhiệm báo l’ Humanité - cơ quan trung ương của đảng Cộng sản Pháp.
Đáng chú ý là trong số hơn 200 nhân vật ly khai lần này, có quá nửa là những người đã gần 20 năm nay chủ trương «đổi mới» - Réformer –, rồi «Reconstruire» - Xây dựng lại -đảng cộng sản Pháp nhưng đều không sao thực hiện nổi, vấp phải một hạt nhân gíáo điều cực kỳ bảo thủ cổ hủ ở chóp bu, tiêu biểu là ông Robert Hue và bà Marie - George Buffet, 2 thư ký toàn quốc của trung ương đảng những năm gần đây.
Tại Đại hội 35, bà Buffet xin thôi chức Bí thư toàn quốc (như Tổng bí thư), ông Pierre Laurent, 53 tuổi lên thay, từng một thời gian là chủ nhiệm báo l’ Humanité, đúng vào lúc báo ế ẩm, số phát hành tụt dốc từng ngày. Pierre Laurent được biết là con người kín đáo, mờ nhạt, thiếu khả năng giao tiếp và viết lách.
Các nhà bình luận của báo le Monde, Libération, le Figaro…đều bàn đến sự kiện đáng chú ý trên đây, cho rằng lần này, tháng 6-2010, đảng cộng sản Pháp đã vỡ ra một mảng cực lớn, khi nó đang ở tình trạng suy yếu đến cùng cực, «những nhà đổi mới cuối cùng đã ra đi», họ thuộc tinh hoa quyền lực và trí tuệ còn sót lại của đảng CS Pháp. Sau vụ này, đảng CS tuy chưa tan biến, nhưng cũng chỉ còn như cái bóng của chính nó.
Đảng cộng sản Pháp vốn là một đảng cộng sản lớn, oanh liệt, sung mãn một thời để rồi lâm vào khủng hoảng triền miên cả về học thuyết và hoạt động, để lâm vào tình trạng rơi tự do bi thảm hiện nay.
Trong Thế chiến 2, nhờ vào thanh thế của đảng CS Liên Xô liên minh với các nước dân chủ chống phát xít, đánh bại trục phát xít Đức – Ý - Nhật, nên thanh thế đảng CS Pháp lên mạnh theo. Trong thời gian chiếm đóng nước Pháp, bọn phát xít Hitler đã diệt Do thái và những người kháng chiến Pháp, trong đó có nhiều đảng viên cộng sản. Chiến tranh kết thúc, thế chính trị của đảng CS Pháp lên cao; cuối năm 1945, đảng CS Pháp là đảng có đông đảo đảng viên và quần chúng, chỉ đứng sau đảng MRP – Mouvement Rassemblement Populaire – Phong trào Tập họp Dân chúng.
Cuối năm 1946, qua bầu cử, đảng Cộng sản Pháp trở thành đảng lớn nhất của nước Pháp. Ông Tillon của đảng được cử làm bộ trưởng không quân, rồi bộ trưởng Tái thiết đất nước. Tổng bí thư Cộng sản Maurice Thorez được cử làm Phó Thủ tướng Chính phủ. Các tổ chức Thanh niên Cộng sản, Sinh viên Cộng sản, Nữ thanh niên Cộng sản, Công đoàn CGT của đảng CS đều phát triển rất mạnh. Báo l’ Humanité và Humanité - Chủ nhật, cùng nhà xuất bản của đảng, tạp chí Cahiers du Communiste … cũng phát triển mạnh mẽ.
Lúc ấy lực lượng của đảng CS Pháp rất mạnh ở các trung tâm công nghiệp, các mỏ than, vùng quặng sắt, các hải cảng, công nhân vận tải, hàng hải, đường sắt, điện lực, trong giới đại học, nghiên cứu khoa học, truyền thông …Có lúc đảng CS Pháp hy vọng chiếm chính quyền qua nổi dậy của quần chúng lao động như Công xã Paris thuở trước – năm 1871 - để đưa Pháp gia nhập phe XHCN, theo chỉ đạo của Quốc tế CS là thực hiện thời kỳ quá độ lên CNXH trên phạm vi toàn cầu (!).
Đảng CS Liên Xô hỗ trợ mọi mặt cho đảng Pháp. Trong Thế chiến 2, tên chính thức của đảng CS Pháp hồi ấy là: PCF – SFIC (Parti Communiste Français – Section Française de l’Internationale Communiste ), là một Phân bộ của Phong trào Cộng sản Quốc tế.
Sau Thế chiến sự giúp đỡ của đảng CS Liên xô cho đảng CS Pháp càng thêm hùng hậu.
Đảng CS Pháp suy tôn Staline là lãnh tụ kính yêu nhất, gọi thân mật Staline là Le Petit Père des Peuples - Người Cha thân thương của các dân tộc (!), Liên Xô giúp mỗi năm hàng tỷ Rúp cũng như trong đào tạo cán bộ. Trụ sở đảng CS Pháp ở Place Phabien giữa Paris do Liên xô giúp xây dựng rất bề thế, có hầm sâu, được truyền tụng là chống được bom nguyên tử.
Thế rồi cuộc khủng hoảng nội bộ nổ ra, khi Đại hội 20 đảng CS Liên xô phơi bày tệ sùng bái cá nhân Staline. Đảng CS Pháp lúng túng, chia rẽ, phân hóa lớn, đảng viên ra đảng hàng chục ngàn, nhất là trí thức, đảng viên trẻ. Sự can thiệp của quân đội Liên Xô vàoTiệp khắc, Ba lan… bị thế giới lên án, làm cho cuộc chia rẽ trong đảng Pháp mở rộng. Học thuyết Cộng sản châu Âu, cổ súy một chủ nghĩa Cộng sản Nhân bản, mang tính Người, nhưng vẫn theo học thuyết đấu tranh giai cấp của Mác không những không giải quyết được cuộc khủng hoảng cả về lý luận và thực hành, còn làm cho tình hình xấu hơn.
.
Thế rồi Bức tường Berlin đổ sập, phe XHCN tan biến, đặc biệt là sau khi đảng CS Liên Xô vỡ nát cuối năm 1991, đảng CS Pháp lâm vào tình trạng suy sụp không sao gắng gượng nổi. Để đến những năm gần đây, từ có lúc là đảng số 1, đảng CS Pháp tụt xuống thứ 3, rồi thứ 5, đến nay là thứ 8, xếp hàng sau các đảng cánh hữu, cũng sau cả các đảng cánh tả, thua xa đảng Xã hội Pháp, thua đảng Dân chủ ở trung tâm, thua kém đảng Xanh, rồi thua cả đảng trôtskýt ở cực tả, lại thua luôn cả đảng cực hữu Mặt trận Quốc gia của Le Pen.
Trong các cuộc bầu cử toàn quốc và địa phương, hàng chục năm nay đảng CS Pháp đều ở vị trí đèn đỏ, từ không đạt 10 % số phiếu bầu, rồi không đạt cả con số 5% phiếu để được hưởng trợ cấp tranh cử. Tại Quốc hội số đại biểu CS khi xưa đông đảo, có uy thế hàng đầu, nay không còn đủ số để thành nhóm riêng, các đại biểu CS Maxime Grémetz và Marie George Buffet phải nhập với Nhóm «cánh tả, dân chủ và cộng hòa» - Groupe Gauche + Démocrate + Républicain. Tiếng nói CS trong quốc hội vang lên thưa thớt, yếu đuối, có khi cả 4 phiên suốt tháng không có một lời phát biểu nào.
Trong cuộc bầu cử Tổng thống Pháp năm 2007, bà Buffet chỉ được có 1,93 % phiếu bầu, càng thêm bẽ bàng vì ngay trong đảng CS đông đảo người can ngăn đảng không nên ứng cử, chỉ thêm mất tín nhiệm. Cùng với đảng CS Pháp, đoàn Thanh niên CS gần như hấp hối, còn đoàn Sinh viên CS Pháp không còn sức sống, Tổng liên đoàn CGT cũng teo lại.
Mười năm nay số đảng viên giảm nhanh, không kết nạp được đảng viên mới, nhiều đảng bộ phải giải tán, có nơi chỉ còn đảng viên cao tuổi, từ 60 đến 90 tuổi, sinh hoạt chi bộ CS trong Nhà Già. Trong đảng nhiều nhóm và nhân vật chủ trương xây dựng lại đảng, từ bỏ giáo điều Mác-xít, nhưng không đưa ra được phương án cụ thể, sáng rõ.
Sự ra đi rất ồn ào, hoành tráng của một mảng nhân vật cộng sản có tên tuổi vào tháng 6 này chứng tỏ đảng CS Pháp không còn có khả năng tự đổi mới, tự xây dựng lại nữa. Đây là biểu hiện cuối cùng của hiện tượng rơi tự do của một đảng CS vào loại lớn nhất ở châu Âu. (đảng CS Ý đã sáng suốt tự giải thể từ năm 1992).
Đảng CS Pháp suy sụp đến tận cùng đã vỡ từ bên trong, không phải do kẻ thù nào từ bên ngoài phá hoại, lật đổ. Nó suy sụp, thở hắt ra vì học thuyết Mác – Lênin, nguyên lý đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản nó theo đuổi không có sức sống.
Nó chứng minh rằng mọi đảng CS theo học thuyết Mác – Lênin và theo nguyên lý đấu tranh giai cấp là phạm sai lầm từ gốc, cần phải từ bỏ dứt khoát càng sớm càng tốt.
Chính nhiều trí thức CS Pháp đã ra đảng và chung sức viết nên cuốn sách đồ sộ «Sách đen của chủ nghĩa Cộng sản» chứng minh phe XHCN hiện thực là một sai lầm bi thảm của Lịch sử, là tội phạm tiêu diệt gần 100 triệu nhân mạng của loài người.
Đúng như ông Gorbachốp từng nói: các đảng Cộng sản quá cũ không còn khả năng tự đổi mới, chỉ có xóa bỏ, giải thể, xây dựng tổ chức mới, dân chủ, đi với thời đại.
Cũng theo tinh thần ấy, bản Tuyên bố chung của hơn 200 nhân vật ly khai nói trên chủ trương «sẽ chung sức xây dựng một tổ chức chính trị mới ở cánh tả, theo hướng hành động, đấu tranh cho phúc lợi xã hội và bảo vệ môi trường», vĩnh biệt chủ nghĩa Mác Lênin, vĩnh biệt đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản, từ đó cống hiến thiết thực cho xã hội Pháp và nước Pháp
Tất nhiên sự kiện trên đây không được báo Nhân dân và các báo trong nước đưa tin. Nhưng làm sao bưng bít được thông tin trong thời đại thông tin điện tử cực nhạy.
Đảng CS Việt nam vốn có quan hệ chặt chẽ với đảng CS Pháp. Cuộc khủng hoảng chính trị dai dẳng của đảng CS Pháp, cảnh rơi tự do bi thảm của nó, sự đổ vỡ từ bên trong của nó, sự ra đi vĩnh biệt của một mảng lớn hơn 200 nhân vật tiêu biểu của nó là những gợi ý sinh động cho những ai còn muốn nuôi ảo tưởng «đổi mới» đảng CSVN, hay trở lại với danh xưng đảng Lao động VN. Cần chỉ rõ những sai lầm bi thảm của Cải cách Ruộng đất và chính sách chiếm đóng miền Nam, đày đọa trả thù sỹ quan viên chức miền Nam, nuốt chửng lời cam kết hòa giải và hòa hợp dân tộc chính là những chủ trương của lãnh đạo đảng Lao động VN.
Từ khi bức tường Berlin sụp đổ cuối năm 1989, từ khi phe Xã hội chủ nghĩa tan biến sau đó, nhất là từ khi đảng CS Liên xô vỡ tan cuối năm 1991, đảng CS Pháp lâm vào khủng hoảng triền miên không sao gượng dậy được.
Ngày 11-6 vừa qua, đúng 1 tuần lễ trước khi Đại hội 35 khai mạc, một số hơn 200 đảng viên cộng sản, toàn là nhân vật có địa vị chính trị - xã hội, bao gồm một số dân biểu đang tại chức, một số chủ tịch hội đồng thị xã, một số ủy viên trung ương đảng, một số trí thức có uy tín, giáo sư sử học, giáo sư triết học, nhà báo… cùng nhau thống nhất ý kiến, ra tuyên bố chung long trọng ly khai đảng Cộng sản Pháp, cùng nhau tuyên bố từ biệt đảng cộng sản, cùng chung ý kiến sẽ đi đến thành lập một tổ chức chính trị khác ở cánh tả, theo xu hướng tranh đấu cho những phúc lợi xã hội và môi trường, vì một nước Pháp tiến bộ, phát triển và công bằng.
Bản tuyên bố chung chỉ rõ lý do của cuộc ra đi của một mảng lớn có chất lượng cao về chính trị và trí tuệ là vì Ban lãnh đạo hiện nay ngày càng co mình lại, ôm chặt thái độ bảo thủ giáo điều, không hề đáp ứng đòi hỏi cấp bách xây dựng lại đảng, ngăn chặn đà suy sụp của đảng.
Xin kể tên một vài nhân vật tiêu biếu trong số hơn 200 nhà ly khai trên đây: đó là dân biểu Patrick Braouezec, dân biểu François Asensi và nữ dân biểu Jacqueline Freysse, là chủ tịch thị xã Montluçon Pierre Goldberg và chủ tịch thị xã Nanterre Patrick Jarry; đó còn là những nhà trí thức, giáo sư sử học Roger Martelli, giáo sư triết học Lucien Sève, nhà báo Pierre Zarka từng là chủ nhiệm báo l’ Humanité - cơ quan trung ương của đảng Cộng sản Pháp.
Đáng chú ý là trong số hơn 200 nhân vật ly khai lần này, có quá nửa là những người đã gần 20 năm nay chủ trương «đổi mới» - Réformer –, rồi «Reconstruire» - Xây dựng lại -đảng cộng sản Pháp nhưng đều không sao thực hiện nổi, vấp phải một hạt nhân gíáo điều cực kỳ bảo thủ cổ hủ ở chóp bu, tiêu biểu là ông Robert Hue và bà Marie - George Buffet, 2 thư ký toàn quốc của trung ương đảng những năm gần đây.
Tại Đại hội 35, bà Buffet xin thôi chức Bí thư toàn quốc (như Tổng bí thư), ông Pierre Laurent, 53 tuổi lên thay, từng một thời gian là chủ nhiệm báo l’ Humanité, đúng vào lúc báo ế ẩm, số phát hành tụt dốc từng ngày. Pierre Laurent được biết là con người kín đáo, mờ nhạt, thiếu khả năng giao tiếp và viết lách.
Các nhà bình luận của báo le Monde, Libération, le Figaro…đều bàn đến sự kiện đáng chú ý trên đây, cho rằng lần này, tháng 6-2010, đảng cộng sản Pháp đã vỡ ra một mảng cực lớn, khi nó đang ở tình trạng suy yếu đến cùng cực, «những nhà đổi mới cuối cùng đã ra đi», họ thuộc tinh hoa quyền lực và trí tuệ còn sót lại của đảng CS Pháp. Sau vụ này, đảng CS tuy chưa tan biến, nhưng cũng chỉ còn như cái bóng của chính nó.
Đảng cộng sản Pháp vốn là một đảng cộng sản lớn, oanh liệt, sung mãn một thời để rồi lâm vào khủng hoảng triền miên cả về học thuyết và hoạt động, để lâm vào tình trạng rơi tự do bi thảm hiện nay.
Trong Thế chiến 2, nhờ vào thanh thế của đảng CS Liên Xô liên minh với các nước dân chủ chống phát xít, đánh bại trục phát xít Đức – Ý - Nhật, nên thanh thế đảng CS Pháp lên mạnh theo. Trong thời gian chiếm đóng nước Pháp, bọn phát xít Hitler đã diệt Do thái và những người kháng chiến Pháp, trong đó có nhiều đảng viên cộng sản. Chiến tranh kết thúc, thế chính trị của đảng CS Pháp lên cao; cuối năm 1945, đảng CS Pháp là đảng có đông đảo đảng viên và quần chúng, chỉ đứng sau đảng MRP – Mouvement Rassemblement Populaire – Phong trào Tập họp Dân chúng.
Cuối năm 1946, qua bầu cử, đảng Cộng sản Pháp trở thành đảng lớn nhất của nước Pháp. Ông Tillon của đảng được cử làm bộ trưởng không quân, rồi bộ trưởng Tái thiết đất nước. Tổng bí thư Cộng sản Maurice Thorez được cử làm Phó Thủ tướng Chính phủ. Các tổ chức Thanh niên Cộng sản, Sinh viên Cộng sản, Nữ thanh niên Cộng sản, Công đoàn CGT của đảng CS đều phát triển rất mạnh. Báo l’ Humanité và Humanité - Chủ nhật, cùng nhà xuất bản của đảng, tạp chí Cahiers du Communiste … cũng phát triển mạnh mẽ.
Lúc ấy lực lượng của đảng CS Pháp rất mạnh ở các trung tâm công nghiệp, các mỏ than, vùng quặng sắt, các hải cảng, công nhân vận tải, hàng hải, đường sắt, điện lực, trong giới đại học, nghiên cứu khoa học, truyền thông …Có lúc đảng CS Pháp hy vọng chiếm chính quyền qua nổi dậy của quần chúng lao động như Công xã Paris thuở trước – năm 1871 - để đưa Pháp gia nhập phe XHCN, theo chỉ đạo của Quốc tế CS là thực hiện thời kỳ quá độ lên CNXH trên phạm vi toàn cầu (!).
Đảng CS Liên Xô hỗ trợ mọi mặt cho đảng Pháp. Trong Thế chiến 2, tên chính thức của đảng CS Pháp hồi ấy là: PCF – SFIC (Parti Communiste Français – Section Française de l’Internationale Communiste ), là một Phân bộ của Phong trào Cộng sản Quốc tế.
Sau Thế chiến sự giúp đỡ của đảng CS Liên xô cho đảng CS Pháp càng thêm hùng hậu.
Đảng CS Pháp suy tôn Staline là lãnh tụ kính yêu nhất, gọi thân mật Staline là Le Petit Père des Peuples - Người Cha thân thương của các dân tộc (!), Liên Xô giúp mỗi năm hàng tỷ Rúp cũng như trong đào tạo cán bộ. Trụ sở đảng CS Pháp ở Place Phabien giữa Paris do Liên xô giúp xây dựng rất bề thế, có hầm sâu, được truyền tụng là chống được bom nguyên tử.
Thế rồi cuộc khủng hoảng nội bộ nổ ra, khi Đại hội 20 đảng CS Liên xô phơi bày tệ sùng bái cá nhân Staline. Đảng CS Pháp lúng túng, chia rẽ, phân hóa lớn, đảng viên ra đảng hàng chục ngàn, nhất là trí thức, đảng viên trẻ. Sự can thiệp của quân đội Liên Xô vàoTiệp khắc, Ba lan… bị thế giới lên án, làm cho cuộc chia rẽ trong đảng Pháp mở rộng. Học thuyết Cộng sản châu Âu, cổ súy một chủ nghĩa Cộng sản Nhân bản, mang tính Người, nhưng vẫn theo học thuyết đấu tranh giai cấp của Mác không những không giải quyết được cuộc khủng hoảng cả về lý luận và thực hành, còn làm cho tình hình xấu hơn.
.
Thế rồi Bức tường Berlin đổ sập, phe XHCN tan biến, đặc biệt là sau khi đảng CS Liên Xô vỡ nát cuối năm 1991, đảng CS Pháp lâm vào tình trạng suy sụp không sao gắng gượng nổi. Để đến những năm gần đây, từ có lúc là đảng số 1, đảng CS Pháp tụt xuống thứ 3, rồi thứ 5, đến nay là thứ 8, xếp hàng sau các đảng cánh hữu, cũng sau cả các đảng cánh tả, thua xa đảng Xã hội Pháp, thua đảng Dân chủ ở trung tâm, thua kém đảng Xanh, rồi thua cả đảng trôtskýt ở cực tả, lại thua luôn cả đảng cực hữu Mặt trận Quốc gia của Le Pen.
Trong các cuộc bầu cử toàn quốc và địa phương, hàng chục năm nay đảng CS Pháp đều ở vị trí đèn đỏ, từ không đạt 10 % số phiếu bầu, rồi không đạt cả con số 5% phiếu để được hưởng trợ cấp tranh cử. Tại Quốc hội số đại biểu CS khi xưa đông đảo, có uy thế hàng đầu, nay không còn đủ số để thành nhóm riêng, các đại biểu CS Maxime Grémetz và Marie George Buffet phải nhập với Nhóm «cánh tả, dân chủ và cộng hòa» - Groupe Gauche + Démocrate + Républicain. Tiếng nói CS trong quốc hội vang lên thưa thớt, yếu đuối, có khi cả 4 phiên suốt tháng không có một lời phát biểu nào.
Trong cuộc bầu cử Tổng thống Pháp năm 2007, bà Buffet chỉ được có 1,93 % phiếu bầu, càng thêm bẽ bàng vì ngay trong đảng CS đông đảo người can ngăn đảng không nên ứng cử, chỉ thêm mất tín nhiệm. Cùng với đảng CS Pháp, đoàn Thanh niên CS gần như hấp hối, còn đoàn Sinh viên CS Pháp không còn sức sống, Tổng liên đoàn CGT cũng teo lại.
Mười năm nay số đảng viên giảm nhanh, không kết nạp được đảng viên mới, nhiều đảng bộ phải giải tán, có nơi chỉ còn đảng viên cao tuổi, từ 60 đến 90 tuổi, sinh hoạt chi bộ CS trong Nhà Già. Trong đảng nhiều nhóm và nhân vật chủ trương xây dựng lại đảng, từ bỏ giáo điều Mác-xít, nhưng không đưa ra được phương án cụ thể, sáng rõ.
Sự ra đi rất ồn ào, hoành tráng của một mảng nhân vật cộng sản có tên tuổi vào tháng 6 này chứng tỏ đảng CS Pháp không còn có khả năng tự đổi mới, tự xây dựng lại nữa. Đây là biểu hiện cuối cùng của hiện tượng rơi tự do của một đảng CS vào loại lớn nhất ở châu Âu. (đảng CS Ý đã sáng suốt tự giải thể từ năm 1992).
Đảng CS Pháp suy sụp đến tận cùng đã vỡ từ bên trong, không phải do kẻ thù nào từ bên ngoài phá hoại, lật đổ. Nó suy sụp, thở hắt ra vì học thuyết Mác – Lênin, nguyên lý đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản nó theo đuổi không có sức sống.
Nó chứng minh rằng mọi đảng CS theo học thuyết Mác – Lênin và theo nguyên lý đấu tranh giai cấp là phạm sai lầm từ gốc, cần phải từ bỏ dứt khoát càng sớm càng tốt.
Chính nhiều trí thức CS Pháp đã ra đảng và chung sức viết nên cuốn sách đồ sộ «Sách đen của chủ nghĩa Cộng sản» chứng minh phe XHCN hiện thực là một sai lầm bi thảm của Lịch sử, là tội phạm tiêu diệt gần 100 triệu nhân mạng của loài người.
Đúng như ông Gorbachốp từng nói: các đảng Cộng sản quá cũ không còn khả năng tự đổi mới, chỉ có xóa bỏ, giải thể, xây dựng tổ chức mới, dân chủ, đi với thời đại.
Cũng theo tinh thần ấy, bản Tuyên bố chung của hơn 200 nhân vật ly khai nói trên chủ trương «sẽ chung sức xây dựng một tổ chức chính trị mới ở cánh tả, theo hướng hành động, đấu tranh cho phúc lợi xã hội và bảo vệ môi trường», vĩnh biệt chủ nghĩa Mác Lênin, vĩnh biệt đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản, từ đó cống hiến thiết thực cho xã hội Pháp và nước Pháp
Tất nhiên sự kiện trên đây không được báo Nhân dân và các báo trong nước đưa tin. Nhưng làm sao bưng bít được thông tin trong thời đại thông tin điện tử cực nhạy.
Đảng CS Việt nam vốn có quan hệ chặt chẽ với đảng CS Pháp. Cuộc khủng hoảng chính trị dai dẳng của đảng CS Pháp, cảnh rơi tự do bi thảm của nó, sự đổ vỡ từ bên trong của nó, sự ra đi vĩnh biệt của một mảng lớn hơn 200 nhân vật tiêu biểu của nó là những gợi ý sinh động cho những ai còn muốn nuôi ảo tưởng «đổi mới» đảng CSVN, hay trở lại với danh xưng đảng Lao động VN. Cần chỉ rõ những sai lầm bi thảm của Cải cách Ruộng đất và chính sách chiếm đóng miền Nam, đày đọa trả thù sỹ quan viên chức miền Nam, nuốt chửng lời cam kết hòa giải và hòa hợp dân tộc chính là những chủ trương của lãnh đạo đảng Lao động VN.
Trong lúc các Đại hội đảng CSVN các cấp đang họp, tin nóng hổi về đảng CS Pháp là một tin tham khảo có giá trị đặc biệt.
Đã đến lúc mọi tinh hoa dân tộc yêu nước, thương dân chung sức dựng lên một tổ chức mới bắt nguồn từ truyền thống dân tộc, tiếp thu thật sự những giá trị dân chủ, bình đẳng của thời đại, mang tên đảng Dân chủ Mới VN, hay đảng Xã hội – Dân chủ VN, hay đảng Công Dân VN, hay đảng Dân tộc VN…Hãy vĩnh biệt dứt khoát những học thuyết và chính sách của chủ nghĩa Mác Lênin, của đấu tranh giai cấp, của chuyên chính độc đảng, nguồn tai họa kinh hoàng của nhân dân ta, dân tộc ta trong hơn nữa thế kỷ qua, và đặc biệt là ngay lúc này.
Đã đến lúc mọi tinh hoa dân tộc yêu nước, thương dân chung sức dựng lên một tổ chức mới bắt nguồn từ truyền thống dân tộc, tiếp thu thật sự những giá trị dân chủ, bình đẳng của thời đại, mang tên đảng Dân chủ Mới VN, hay đảng Xã hội – Dân chủ VN, hay đảng Công Dân VN, hay đảng Dân tộc VN…Hãy vĩnh biệt dứt khoát những học thuyết và chính sách của chủ nghĩa Mác Lênin, của đấu tranh giai cấp, của chuyên chính độc đảng, nguồn tai họa kinh hoàng của nhân dân ta, dân tộc ta trong hơn nữa thế kỷ qua, và đặc biệt là ngay lúc này.
No comments:
Post a Comment