Saturday, March 3, 2012

Sao lại thù hận những người yêu nước như vậy?

Công an mặc thường phục bắt người biểu tình lên xe buýt sau khi giải tán một cuộc tuần hành chống Trung Quốc tại Hà Nội, ngày Chủ nhật 21/8/2011

Hình: ASSOCIATED PRESS

Công an mặc thường phục bắt người biểu tình lên xe buýt sau khi giải tán một cuộc tuần hành chống Trung Quốc tại Hà Nội, ngày Chủ nhật 21/8/2011

Theo dõi phản ứng của chính quyền Việt Nam đối với các vụ biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội gần đây, tôi thấy có một số điều chúng ta có thể hiểu nhưng đồng thời cũng có một số điều, thú thực, không có cách nào có thể giải thích được.

Hiểu được là sự sợ hãi của chính quyền trước các cuộc biểu tình ấy.

Sợ hãi ít nhất vì hai lý do chính.

Thứ nhất, nó dễ tô đậm sự khác biệt của những người biểu tình sôi sục tinh thần yêu nước và công phẫn trước những sự uy hiếp và xâm lấn ngang ngược của Trung Quốc với thái độ mập mờ, thậm chí, hèn yếu của chính quyền Việt Nam. Từ mấy năm nay, đã nghe xôn xao nhiều lời phê phán của dân chúng là chính quyền hèn. Hèn đến độ từng có lúc không dám gọi thẳng tên tàu Trung Quốc mà chỉ dám nói bâng quơ “tàu lạ” khi những chiếc “tàu lạ” ấy giết hại hoặc bắt bớ ngư dân Việt Nam ngay trong vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam. Cái ấn tượng “hèn” ấy chắc chắn sẽ càng dễ nổi bật hẳn lên khi hàng tuần người ta nhìn thấy bao nhiêu người nhiệt tình đổ xuống đường lên tiếng đả đảo Trung Quốc.

Thứ hai, các cuộc biểu tình ấy rất dễ trở thành đe dọa đối với chính quyền. Một là, nó tập cho dân chúng thói quen xuống đường bày tỏ thái độ và chính kiến. Hai là, từ việc biểu tình chống Trung Quốc, một ngày nào đó, nó có thể thay đổi mục tiêu thành biểu tình chống chính phủ và đảng Cộng sản Việt Nam. Nhìn những gì mới xảy ra ở Tunisia và Ai Cập và những gì đang xảy ra ở Libya hiện nay, những người cầm quyền Việt Nam không thể không run sợ.

Ai cũng thấy, và dĩ nhiên, chính quyền Việt Nam lại càng thấy rõ: Hai nguy cơ vừa nêu chắc chắn dễ bộc phát ở Sài Gòn hơn là ở Hà Nội. Lý do rất dễ hiểu: Sự bất mãn của dân chúng ở Sài Gòn sâu sắc hơn, tinh thần bất phục tùng cao hơn; niềm tin vào chính phủ và đảng chắc chắn yếu hơn hẳn. Chính vì biết rõ như vậy nên chính quyền thẳng tay đàn áp các cuộc biểu tình ở Sài Gòn ngay khi nó mới manh nha, trong khi đó, họ lại ngần ngừ và ít nhiều tỏ ra nhân nhượng, ít nhất trong một thời gian ngắn, đối với các cuộc biểu tình ở Hà Nội.

Sự sợ hãi ấy của chính quyền có thể hiểu được. Thật ra, bất cứ chính phủ độc tài nào cũng khiếp sợ điều đó. Không có chính quyền độc tài nào muốn dân chúng tụ tập thành đám đông cả. Ngay việc tụ tập trong nhà hay trong các quán cà phê cũng khiến họ e ngại, đừng nói gì đến các cuộc tụ tập công khai ngoài đường phố. Bởi vậy, không có gì lạ khi, đối diện với những cuộc biểu tình tương tự, dù có chính nghĩa đến mấy, chính quyền cũng tìm cách dẹp tan: Chuyện độc lập dân tộc là chuyện lâu dài; còn chuyện an nguy của chế độ lại là chuyện trước mắt. Bất cứ tên độc tài nào, tự bản chất, cũng chạy theo những cái lợi trước mắt như thế.

Tôi nghĩ, dù không đồng tình, chúng ta cũng có thể hiểu được những nỗi lo sợ ấy. Chúng ta cũng có thể hiểu được tại sao, từ những nỗi lo sợ như thế, chính quyền đã thẳng tay trấn áp các cuộc biểu tình. Họ thừa hiểu cái giá phải trả cho việc trấn áp ấy: Khuôn mặt của họ sẽ hiện ra, dưới mắt công chúng trong và ngoài nước, không phải chỉ như những tên độc tài thô bạo mà còn như những kẻ rụt rè khiếp hãi trước một Trung Quốc hung hãn và ngang ngược.

Chính quyền sợ và tìm cách ngăn chận các cuộc biểu tình: Chúng ta hiểu. Chính quyền sợ và tìm mọi cách để lấy lòng Trung Quốc: chúng ta hiểu.

Tuy nhiên, riêng tôi, tôi không hiểu được điều này: Tại sao họ lại thù ghét và lăng nhục những người biểu tình chống Trung Quốc?

Không đồng ý với họ?

– Được!

Không muốn họ tuần nào cũng xuống đường?

– Được.

Nhưng tại sao lại bắt bớ họ như những kẻ thù như vậy? Tại sao phải lôi kéo họ như lôi kéo những con vật như vậy? Tại sao lại đạp vào mặt họ ngay cả khi họ đang bị giữ chân giữ tay như vậy? Tại sao phải chửi bới mày-tao, thậm chí, đánh đập họ khi đã bắt họ vào các đồn công an?

Gần đây nhất, Vũ Quốc Ngữ, trong bài "Năm ngày trong nhà tạm giam công an Từ Liêm" kể chuyện ông bị bắt và bị đánh sau cuộc biểu tình ngày Chủ nhật 21 tháng 8:

"Một đám cảnh sát bắt chúng tôi mang chăn ra đứng một góc để giũ xem có giấu gì trong đó không. Sau đó chúng bắt cởi hết quần áo và cũng giũ rồi cho mặc lại và ôm chăn về phòng. Bị xúc phạm như một con vật nhưng tôi đành cắn răng, mình mà phản ứng chắc chúng cho ăn đòn. "Ngoan" đến thế rồi mà cũng không thoát. Một tên trung uý Nguyễn Mạnh Tường (số hiệu 023-175) nhìn thấy tôi, nói "Thằng này mới nhập trại vì tội biểu tình hôm qua đây ah?" rồi bắt tôi đi vào một cái phòng trống ở cuối dãy. Vào đó nó đấm tôi một phát đau điếng người ở bụng mỡ. Tôi oằn người xuống. Nó tát liên tiếp lên hai mang tai và nói "Chúng mày biểu tình gây rối, kích động Trung quốc đánh Việt Nam, làm hại đến gia đình tao, vợ con tao", nói rồi nó lại đấm, lại tát, rồi vu cho tôi là tình báo của Tàu. Tôi chỉ nói "không" và tập trung nhìn vào biển hiệu của tên này để nhớ. Đấm chán nó bảo tôi ra ngoài mặc quần áo rồi đưa tôi về phòng. Có nhiều công an xúc phạm và chửi bới tôi trong suốt 5 ngày giam giữ, nhưng tên Trung uý Tường là tên duy nhất đánh tôi. Tôi không sợ đau, nhưng mỗi từ thốt ra từ miệng tên này thể hiện sự căm thù tột độ đối với người yêu nước."

Tại sao?

Rồi tại sao lại viết báo bôi nhọ họ? Một hai tuần vừa qua, trên báo chí và truyền hình chính thống cũng như một số website thân chính quyền, người ta thấy xuất hiện một số bài không có mục tiêu nào khác ngoài việc lăng nhục những người tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội. Họ bị xem là “ngây thơ” hay “thiếu thông tin”. Chưa hết. Họ còn bị cho là “bị xúi giục” hay “bị xách động”. Cũng chưa hết. Họ bị kết án là “gây rối trật tự công cộng”, “coi thường luật pháp”. Cũng vẫn chưa hết. Một số người còn bị xem là “lố bịch” hay “láo xược”, muốn “lợi dụng biểu tình” để “đánh bóng cá nhân” hay để “khỏa lấp tội lỗi” gì đó.

Cũng giống như thái độ của các tên công an bắt bớ hay đánh đập người biểu tình ngoài đường phố, giọng điệu trong các bài báo ấy cũng đầy vẻ thù nghịch và thù hận.

Nhưng tại sao phải thù hận những người biểu tình chống Trung Quốc khi động cơ của họ rõ ràng là từ lòng yêu nước?

Một sự thù hận như thế rất dễ được hiểu là sự thù hận đối với chính lòng yêu nước.

Nhưng tại sao họ lại thù hận lòng yêu nước?

Thực tình tôi không thể hiểu được.
Nguyễn Hưng Quốc Blog

Thấy gì qua cách hành xử của Việt cộng đối với những người biểu tình?
Đoạn video quay cảnh đại úy công an tên Minh đạp vào mặt người tham dự biểu tình chống Tầu cộng ngày 17/7 tại Hà Nội khiến dư luận trong và ngoài nước hết sức phẫn nộ. Sự việc ấy và những vụ đàn áp biểu tình khác cho thấy lòng căm thù rất tự phát của công an Continue reading
BIỆN PHÁP ĐẤU TRANH ÔN HÒA NÀO THÍCH HỢP CHO VIỆT NAM?
Với thành công của cuộc cách mạng Hoa Lài và cuộc cách mạng dân chủ tại Ai Cập , các blog đấu tranh cho Dân chủ Nhân quyền đã đăng những bài có nội dung cổ súy cho việc đấu tranh cho Dân chủ Nhân quyền cho Việt Nam như “Cách mạng Hoa Lài Tunisie, Continue reading

Những ngày cuối của nhà 'độc tài điên' bên bờ Ðịa Trung Hải

Tại sao công luận thế giới gọi M. Khaddafi là một người điên?

Bắt cóc ép cho ra “lời khai” để khởi tố giam?


Vụ 14 thanh niên Công giáo bị bắt

Tạ Phong Tần Trong chiến dịch bắt cóc người hàng loạt ở giáo phận Vinh của nhà cầm quyền Việt Nam, sau 22 ngày bị “bắt cóc” đem đi mất tích, thân nhân những người bị bắt chạy long tóc gáy khắp nơi từ xã lên huyện lên tỉnh rồi đến Bộ Công an nhưng cơ quan nào cũng chối bỏ trách nhiệm và “Bộ chỉ về địa phương, địa phương chỉ lên Bộ”.


Cái gì đang diễn ra ở Việt Nam?


Hà Ngọc Thảo (bạn đọc Danlambao) Mấy hôm nay cả nước rùng mình vụ cướp tiệm vàng Ngọc Bích ở Bắc Giang. Tội ác ngày càng ghê rợn hơn. Bọn cướp đã truy sát cả gia đình chủ tiệm vàng với một cách man rợ. Rồi thì kẻ bắt cóc trẻ con ngang nhiên vào nhà ôm con trẻ ngay trước mắt cha mẹ của các em. Những đồn đoán bắt cóc trẻ em khắp mọi miền. Chợt giật mình thảng thốt cái gì đang diễn ra trên đất nước này mỗi ngày?


Tôi đã nhầm vì đã quá tin


TLM (bạn đọc danlambao) Đã 45 tuổi nhưng nay tôi mới thấy được sự thật của xã hội mình đang sống, làm việc và cống hiến và đến bây giờ đang chuẩn bị trở về con số KHÔNG tròn trịa.


Thị trường "Bán… Nước"


Hành Khất (danlambao) - Trong lãnh vực thương mại, khi muốn bán được những hàng hóa người ta thường hay quảng cáo qua những phương tiện truyền thông, từ tờ giấy in, báo chí, truyền hình, phim ảnh, mạng v.v., ngay cả rỉ tai đến những người mới quen biết. Tuy nhiên, có một biệt lệ riêng trong vấn đề thương mại là "không nên quảng cáo" nhưng vẫn thu được lợi, mà lại là món lợi to lớn hơn những danh hiệu nổi tiếng khác. Biệt lệ đó chỉ dành riêng trong thị trường "bán nước".


Thư gửi cha mẹ của bạn Trần Minh Nhật trước khi bị bắt

Thiên Chúa – nguồn bình an đích thực !

Cha mẹ kính mến

Lời đầu thư con xin được vấn an sức khỏe cha mẹ. Con biết sức khỏe của Cha Mẹ ngày càng yếu hơn vì lo lắng cho đoàn con. Con xin lỗi Cha Mẹ vì gần đây đã làm cho Cha Mẹ phải lo nghĩ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Con cũng xin lỗi những lỗi lầm trong quá khứ mà đã làm Cha Mẹ tổn thương, những ngày tuổi trẻ bồng bột không vâng lời Cha Mẹ. Con xin lỗi cả những lỗi lầm có thể xảy đến trong tương lai nữa.


Anh đào và "mắc cỡ"


Hoàng Thanh Trúc (danlambao) “Trong bối cảnh gay go, tôi cảm thấy mình đã làm hết sức mọi việc có thể. Hiện giờ, tôi muốn các bạn chọn một người nào đó thay thế tôi làm Thủ Tướng mới”.
Những khác biệt nho nhỏ Cần phải vượt qua ?
Sau khi được xem, nghe cuộc nói chuyện của Lm. Nguyễn văn Khải tại Caliornia ngày 21-08-2011 có một câu trả lời của Lm rất ý nhị ” chúng ta hãy vượt qua những khác biệt nho nhỏ” gợi ý cho tôi một cái nhìn chung về đời sống của chúng ta trong sinh hoạt 

KHI CẢ NƯỚC TRỞ THÀNH “THẾ LỰC THÙ ĐỊCH”


Chưa bao giờ người ta nhận thấy đảng CSVN “hoảng hốt” như bây giờ; nhất là sau khi 11 cuộc biểu tình biểu lộ lòng yêu nước, phản đối việc bọn bá quyền Trung Cộng (TC) chèn ép Việt Nam xảy ra tại Hà Nội và Sàigòn. Continue reading

Hội luận ĐẠI HOẠ MẤT NƯỚC 11







http://www.trenews.net

No comments:

Post a Comment