Phong trào đòi trả tự do cho nhạc sĩ Việt Khang không chỉ ở Mỹ mà còn lan rộng sang các quốc gia khác nơi có người Việt Nam cư ngụ. Tại Pháp, bài hát Anh Là Ai đã làm xúc động nhiều người, và một nhạc sĩ người Pháp là anh Antoine Figali đã dịch và trình bày bài hát này bằng tiếng Pháp, mời quý vị cùng theo dõi sau đây nhạc phẩm Qui Es-Tu, qua tiếng hát của chính dịch giả là Antoine Figali hát cho dân tộc VN bằng một chất giọng cũng trầm buồn, tha thiết giống như Việt Khang.
Anh la Ai - Qui es-Tu
Lời Pháp: Antoine Figali
Qui es tu ???
Dis-moi, qui es tu ??? _Nói tôi biết, anh là ai ???
Qu' ai-je fait pourque tu m' arrêtes??? _Tôi (đã) làm gì mà anh bắt tôi ???
Dis-moi, qui es tu ??? _ "Hãy cho tôi biết, anh đến từ đâu???"
Me frappant sans la moindre pitié ??? _ (mà) đánh đập tôi không thương tiếc ???
Dis moi, qui es tu ??? _ Nói đi, anh là ai ???
M' interdisant d' exprimer _ (mà) cấm tôi thể hiện
L' amour pour ce pays et ce peuple a trop de souffrance _ tình yêu dành cho đất nước và dân tộc này có quá đau thương
Dis-moi, d' où viens tu ??? _ Nói đi, anh là ai
M' empêchant d' opposer à la Chine ??? _ (mà) ngăn cản tôi chống Tàu ???
Dis-moi, d' où viens tu ???_ Hãy cho biết, anh từ đâu đến ???
M' insultant dans notre propre langue ??? _ chửi bới tôi bằng chính ngôn ngữ mình (VN)
Quelle est ta racine ??? _ Nguồn cội anh là đâu ???
Quelle raison de servir l' ennemi ??? _ Lý do gì mà làm tay sai cho kẻ thù ???
Et laisser la trace _ và không thể che dấu (sát nghiã =để lại dấu vết)
Que tes mains trempées de nos sangs _ những bàn tay nhuốm máu chúng tôi (đồng bào)
Je ne peux me taire _ Tôi không thể im lặng
Quand mon pays est ébranlé _ khi đất nước tôi đang ngả nghiêng
Et mon peuple va se noyer dans l' obscurité à l' éternité _ và dân tôi sắp đắm chìm (sát nghiã = sắp chết đuối) trong bóng tối triền miên
Je ne peux me taire _ Tôi không thể lặng câm
Pour l' avenir de mes descendants _ Vì tương lai con cháu
Quelle sera leur racine ??? Quand ce monde n' a plus de Viet Nam !!! _ Nguồn gốc chúng sẽ là gì ??? Khi thế giới này không còn nữa Việt Nam !!!
Tôi nghe bài hát "Xin hỏi, anh là ai???" của nhạc sĩ Việt Khang gần như thuộc lòng. Những ngôn từ tuy không trau chuốt nhưng lại là những viên đạn bắn thẳng vào CSVN, tay sai cho tàu phù. Bài hát cũng nhắc nhở mọi người Việt Nam đừng thờ ơ với đất nước để mai mốt này cháu con ta sẽ không phải mất đi nguồn cội, sẽ không phải đắm chìm trong đau khổ như dân tộc Tây Tạng...
hoaihuongFeb 13, 2012 07:57 AM
Ước mơ của nhân dân Việt Nam là một cuộc cách mạng thực sự, họ không muốn chủ nghĩa CS sắt máu và tàn nhẫn. Khi cộng sản chiếm miền Bắc Việt Nam năm 1954, hàng triệu người đã lũ lượt di cư vào Nam.Năm 1975. Mức độ chán ghét CS là việc hàng ngàn người đã từ bỏ sự ràng buộc lịch sử của họ với đất mẹ. Dưới thời thực dân Pháp, trải qua bao năm dài chiến tranh, ngay cả trong thảm cảnh nạn đói năm 1945 có đến 2 triệu người chết đói, người Việt Nam vẫn không đành đoạn rời bỏ quê hương, mảnh đất có mồ mả ông cha. Các cuộc đổ xô ra đi tỵ nạn là bằng chứng trực tiếp của sự kinh hoàng với chế độ CS.Hiện nay những người Việt còn kẹt lại vẫn đang chịu những bất công,đói khát,cô đơn,sợ hãi,tương lai vô định họ sẽ phải gánh chịu hết tất cả. Dưới sự cai trị của đảng,con người bị mất tự do hoàn toàn, nhân quyền đã bị giam hãm trong cái rừng luật hoang dại của nhà nước. Một chế độ vô tổ quốc, vô gia đình nhất là vô tôn giáo thì lương tâm, quả tim và đầu óc của bọn chúng hoàn toàn bị tiêu diệt bởi nhục dục và tham vọng. Chúng là những khối thịt, chỉ biết ăn thật no hưởng thật nhiều và vơ vét cho đầy túi. Như vậy đất nước Việt Nam trên nửa thế kỷ nay bị cai trị bởi đám súc vật nầy thì thế giới đâu có lạ khi xã hội Việt Nam ngày nay dưới chế độ cộng sản không còn chút gì để gọi là đạo lý và tình nguoi… Cứơp,chiếm hữu -để đày đọa nô lệ dân tộc,sau đó lùi lại chế độ tư bản, nhưng là một thứ tư bản đỏ, tàn độc hơn tư bản trắng gấp trăm ngàn lần, đó là chế độ Mafia gồm 14 gia đình độc quyền và độc tài toàn trị. Có ai được tự do bầu lãnh đạo đảng không? Chính quyền nầy do cướp được để trấn áp nhân dân. Từng lời trong bài hát của nhạc sĩ Việt Khang đã làm cho tất những ai còn lương tri điều phải rơi lệ!
=>Vietnam farmer a hero after shootout with police
Lê Quốc Quân
Tôi gặp Quân lần đầu tiên ở Washington DC. Cũng mấy năm rồi. Hôm ấy tôi bận làm MC cho một chương trình văn nghệ gây quỹ nên chúng tôi cũng chẳng trò chuyện được gì nhiều. Chỉ thấy Quân là một người rất cởi mở, thân thiện và nhất là nhiệt tình. Không giống như một số người Bắc mà tôi biết, Quân tuy nói giọng rặt Hà Nội nhưng tính lại rất ư là….thẳng ruột ngựa kiểu người Nam, thích là nói thích. Không câu nệ cũng chẳng cần bãi buôi kiểu thấy cái gì cũng khen. Nên kể từ đó tôi đâm ra thích cái cá tính thật lòng của Quân.
Sau này hẹn gặp nhau lại tôi mới biết Quân xin được học bổng sang Mỹ để thực tập (mà trong tiếng Anh thường gọi là fellowship hay internship). Hình như được vài tháng thì phải. Và lúc chúng tôi gặp thì cũng là lúc Quân sắp sửa học xong đang chuẩn bị về lại Việt Nam.
Đùng một cái chỉ độ vài tuần sau đó khi Quân vừa về tới Hà Nội thì tôi nhận được tin Quân bị bắt. Nhưng không có trát tòa nên Quân cũng chẳng được đem ra xét xử. Cứ tuần này sang tuần khác anh bị công an bắt giam mà không một ai biết được khi nào anh mới được thả. Hoặc đã bị ghép vào tội gì.
Rõ đúng là cái xứ có luật nhưng chính những kẻ cầm quyền lại cứ phớt lờ ngang nhiên đạp lên luật mà đi. Thế mới thấy tội cho đám dân quèn, tội cho Quân. Và nhất là tội cho vợ và gia đình của Quân.
Lúc ấy bên đây tôi cũng chẳng biết phải làm gì ngoại trừ gọi điện thoại đây đó và cuối cùng là viết một lá thư gửi thẳng cho Bà Condoleeza Rice lúc ấy đang làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao để nêu lên trường hợp của Quân. Cũng may là chỉ một vài tháng sau Quân được thả mà tôi nghĩ cho đến nay chính đương sự cũng chẳng biết tại sao mình lại bị giam giữ lâu đến thế!
Ít lâu sau tôi cũng quay trở về Việt Nam để làm việc nhưng chưa kịp gặp lại Quân thì chính tôi cũng đã bị nhân viên công an để ý đến gây sự. Và một trong những người mà tôi bị hỏi về thân thế, sự quen biết, cũng như cái lá thư mà tôi đã ký tên cách đó vài tháng chính là Lê Quốc Quân.
Nghĩ cũng lạ. Tôi và Quân chưa bao giờ là bạn thân. Đối với Lê Công Định cũng thế. Vậy mà mấy nhân viên công an cứ nhắm vào những nhân vật này để tra vấn tôi. Hình như họ sợ là tôi sẽ quen thân với những người này.
Nhưng họ có biết đâu họ càng đàn áp, càng có những hành động vô văn hóa đối với những người có lòng với đất nước thì tôi lại càng muốn biết thêm và làm thân với những người này. Vì như trong một lời nhắn gần đây nhất của Quân trên Facebook: đời chỉ sống có một lần, sống sao cho xứng đáng.
Chúa ơi! Phải chi đất nước Việt Nam của chúng ta có thêm được một vài trăm anh chị cũng nói được một câu có văn hóa đến thế.
Vậy mà buồn cười thay vài ngày trước tết Quân lại nhận được tin là anh phải được “giáo dục” lại trong 6 tháng!
Thế mới bảo là nhảm. Nhảm không thể tưởng. Cái này nói theo kiểu của Nhạc sĩ Nhật Ngân cũng vừa mới qua đời trước Tết vài ngày là: “Anh giáo dục tôi hay tôi giáo dục anh?”
Người đầu tiên tôi nghĩ cần được giáo dục phải là ông hay bà chủ tịch của cái gọi là Ủy ban Nhân dân Phường Yên Hòa ở Hà Nội, người đã ký tên đưa ra quyết định quá nhảm này. Họ cần phải được giáo dục để hiểu rõ định nghĩa của hai chữ giáo dục mà theo wikipedia đó là “quá trình được tổ chức có ý thức, hướng tới mục đích khơi gợi hoặc biến đổi nhận thức, năng lực, tình cảm, thái độ của người dạy và người học theo hướng tích cực. Nghĩa là góp phần hoàn thiện nhân cách người học bằng những tác động có ý thức từ bên ngoài, góp phần đáp ứng các nhu cầu tồn tại và phát triển của con người trong xã hội đương đại”.
Nếu theo đúng định nghĩa trên thì với bằng cấp của Quân, sự hiểu biết, kinh nghiệm trên đường đời, ở Mỹ lẫn ở Việt Nam, nhất là với ý thức về trách nhiệm của một công dân đối với đất nước, chắc chắn Quân có thừa tư cách để làm người dạy “góp phần hoàn thiện nhân cách người học bằng những tác động có ý thức từ bên ngoài, góp phần đáp ứng các nhu cầu tồn tại và phát triển của con người trong xã hội đương đại”.
Dĩ nhiên 4 chữ quan trọng nhất trong câu định nghĩa này là “xã hội đương đại”. Vì nếu như các ông các bà trong UBND Phường Yên Hòa nghĩ là họ không phải sống trong xã hội đương đại thì lẽ tất nhiên họ không cần phải được giáo dục!
Thành phần kế tiếp cần phải được giáo dục ngay chính là công an quận Hoàn Kiếm. Chính họ đã giam cầm Quân trái phép 9 ngày mà không có lý do chính đáng vào tháng tư năm ngoái chỉ vì Quân dám ra mặt đứng trước cửa tòa án vào ngày xử anh Cù Huy Hà Vũ. Họ cũng bạo động, đập cửa lục xét và lấy đi đồ vật của Quân mà không cần trát tòa, và không hề trả lời cho biết tại sao họ làm vậy.
Những người có những hành động, cử chỉ vô văn hóa, trái đạo làm người, phạm luật đến thế chắc chắn cần phải được giáo dục lại.
Nhưng suy cho cùng tôi nghĩ rất nhiều người trong xã hội Việt Nam, trong cộng đồng của chúng ta cần phải được giáo dục lại. Để thấy và nhận thức được rằng sự sống còn và phát triển của đất nước Việt Nam là công việc chung. Trách nhiệm này là trách nhiệm chung. Nếu chúng ta không lên tiếng, không một dân tộc nào, không một nhóm người nào sẽ lên tiếng. Sức mạnh của bạo tàn sẽ lên ngôi. Tiếng nói của lương tâm sẽ bị nghiền nát.
Mỗi người một tiếng nói. Chúng ta phải lên tiếng. Phải nói cho thế giới biết về những gì đang xảy ra ở quê hương của chúng ta. Các bạn đồng ý chứ?
Nếu muốn biết thêm chi tiết, các bạn có thể vào trang nhà của Quân để đọc thêm:
Còn nếu như các bạn muốn cùng tôi gióng lên tiếng nói, xin liên lạc thẳng với tôi qua email: hoitrinh@ hotmail.com.
Thế đã nhé.