Thursday, August 4, 2016

MỘT KỊCH BẢN ĐANG DẦN HIỆN RA

"Một thằng đánh, một thằng giả vờ đánh nhưng cố tình thua"

Đại tướng Ngô Xuân Lịch tiếp Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Trung Quốc

Tại sao Phùng Quang Thanh được tiếng là thân Tàu ra mặt lại bị hạ bệ và thay bằng Ngô Xuân Lịch. Có phải Lịch là kẻ yêu nước, chống Tàu không ? Câu trả lời là hoàn toàn không. Bởi vì Lịch và đám quân của mình vẫn đang ngày đêm bỏ mặc ngư dân, biển đảo cho Tàu cộng lấn tới. Nhưng thay Thanh bởi Lịch là một màn kịch được Tàu cộng và Việt cộng vẽ ra để biến nước Việt thành 1 tỉnh của Tàu như tiến trình Thành Đô đề ra.
Sở dĩ thay Lịch vào chỗ Thanh vì Thanh đã phò Tàu cộng quá lộ liễu. Mục đích thay Lịch với ít tiếng tăm hơn để mị dân rằng đảng đang dùng người “không thân Tàu” đó là Ngô Xuân Lịch. Sau đó một kịch bản để Việt nam mất biển đông, đảo Trường Sa sẽ được vẽ ra như đã từng đến với nước Việt vào năm 1988: Tàu cộng cứ tiến, Việt cộng cứ lùi. Thật ra chuyện này không hề mới vì trong cuốn sách “Dựng lại Việt Nam”, người viết đã không dưới 1 lần chỉ ra kịch bản này.
Trong năm 2016 hoặc muộn nhất đầu 2017, Trung Cộng và Việt Cộng có thể sẽ dùng phương pháp giống như 1988 tức là "Một thằng đánh, một thằng giả vờ đánh nhưng cố tình thua" để giao nốt Hoàng Sa - Trường Sa cho Tàu. Trước mắt, Tàu công cần chiếm Biển Đông để lấy dầu khí, vi trí quân sự quan trọng khống chế Biển Đông như đường lưỡi bò đã hoạch định. Tàu cộng có thể lấy cớ tranh chấp để có lý do đánh úp nốt các đảo còn lại thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam.
Trên đất liền, Trung Cộng tấn công Việt Nam sẽ gặp phải phản ứng quốc tế, bối cảnh hiện nay không giống như Đức chiếm các nước khác thời thế chiến thứ II. Trung Cộng thực chất đã chiếm đất liền Việt Nam từ lâu nhờ bàn tay của đám lãnh đạo CSVN. Vì vậy chắc chắn Tàu cộng sẽ không tấn công đất liền Việt Nam. Tàu cộng không cần tốn 1 viên đạn nhưng chúng đã khống chế đất liền Việt Nam hết rồi.
Động thái chuyển quân của CSVN khắp đất nước chỉ là động thái di chuyển của Hải Quân và Thuỷ Quân Lục Chiến (Có thể thấy Hải Quân di chuyển ra Hà Tĩnh, Xe BRT - thiết giáp lội nước chuyển quân ở Sài Gòn) cho thấy sẽ xảy ra chiến tranh trên Biển. Ngoài ra, vụ 2 chiếc máy bay của quân đội và CSB Việt Nam bị Tàu cộng bắn hạ là việc liên quan đến vùng Biển đảo Việt Nam… Ở Tây Nguyên, quân đội cộng sản cũng được lệnh điều pháo binh di chuyển, nhưng không phải để giữ trọng yếu Tây Nguyên mà được dịch chuyển xuống duyên hải Miền Trung để phòng thủ bờ biển. Lực lượng thủy quân lục chiến cùng hải quân cũng đã được điều đến tất cả các căn cứ Hải Quân CSVN trong những ngày qua.
Trước sự hoang mang và căm phẫn của một số người còn có tinh thần yêu nước trong hàng ngũ quân đội, Trần Đại Quang đã phải đến “ủy lạo” tinh thần tại trung đoàn không quân 925. Trung đoàn này trang bị Su 27, Su 27Sk và Su30MKII là lực lượng chủ yếu tham gia không chiến trên biển. Rõ ràng, Hà Nội biết trước sẽ có một cuộc chiến trên biển phải xảy ra không xa.
Nhưng cuộc chiến này, thực chất chỉ là một màn kịch của Tàu và CSVN bởi trên thực tế, CSVN đã bán đứt Hoàng Sa- Trường Sa bằng công hàm 1958. Ngoài ra với hiệp ước Thành Đô, ghi nhớ Quảng Tây 1953 thì Việt nam đã là một phần của Tàu cộng bằng văn bản hẳn hoi. CSVN là con hoang của Tàu cộng, là kẻ bán nước bằng văn bản, nhận tiền đầy túi thì chúng không có cách gì lật kèo Bắc Kinh. Một cuộc chiến mà CSVN sẽ thí quân sẽ phải có trên Biển Đông để hợp thức hóa Tàu cộng chiếm đảo, CSVN đỡ mang tiếng là “bán nước”. Nhiều người hi vong vào sự giúp đỡ của Mỹ. Nhưng giường như nó là ảo tưởng bởi Tàu cộng chỉ cần chiếm nốt Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam trong khi Tàu đã ký "ghi nhớ đảm bảo quyền tự do hàng hải tại vùng biển quốc tế với Mỹ" thì Mỹ chẳng dại gì mà bảo vệ một quốc gia đã tự bán mình cho một kẻ mà Mỹ đang quan hệ làm ăn kinh tế có lợi cho mình. Vậy cho nên, chỉ có hết cộng sản, thì VN mới có cơ hội đòi lại Hoàng Trường Sa mà thôi !
Sự kiện Tàu cộng bắn máy bay và chiếm Trường Sa bằng quân sự còn 1 mục đích nữa đó là gây sức ép với đảng CSVN. Trong quân đội CSVN vẫn còn 1 số người cộng sản, nhưng muốn chống Tàu. Tàu cộng muốn up hiếp tinh thần nhóm này bằng một số hành động quân sự cụ thể.
Rõ ràng có một thực tế khó chối bỏ là nếu đảng CSVN vẫn nắm quyền cai trị ở Việt Nam thì sẽ không có chiến tranh trên đất liền Việt Nam, sẽ chỉ có thể có chiến tranh trên Biển, đặc biệt là khu vực Trường Sa. Nhưng chắc chắn CSVN sẽ thí quân, một vở kịch sẽ được diễn lại và quân đội CS sẽ thua, CSVN sẽ giao nốt Hoàng Sa cho Tàu cộng
Cuối cùng thì năm 2020, cả nước Việt sẽ là 1 tỉnh Tàu cộng, người dân Việt sẽ trở thành người Tây Tạng ở Đông Nam Á. 
Vì vậy nếu không tỉnh táo, không lật đổ cộng sản thì đau thương vẫn cứ là đau thương cho đất nước hình chữ S !
Đặng Chí Hùng

Cuộc xâm lược và tàn phá Việt Nam không cần vượt biên giới của Trung cộng













Vũ Đông Hà  - Cuộc xâm lược khởi đi vào năm 1990 và âm thầm tiến hành kể từ sau Mật nghị Thành Đô. Những căn cứ chiến lược đã được từng bước cài đặt, xây dựng trên toàn lãnh thổ Việt Nam. Những nòng súng đại bác được thế chỗ bởi những ống thải, những hầm chứa bùn; những mìn, bom, đạn được thay thế bởi những hóa chất độc hại. Nó là một cuộc xâm lược mà kết quả không là những chiến trường khói lửa, những làng mạc bị đốt phá, những xác người xình thối trên núi rừng Việt Bắc. Kết quả của cuộc chiến là một đất nước Việt Nam, từ núi rừng đến nông thôn, thành thị vẫn nguyên vẹn nhưng nguồn sống bị tiêu diệt. Một vùng biển chết. Những sông hồ chết. Một núi rừng cao nguyên chết. Một đồng bằng Cửu Long chết. Và hơn 90 triệu người Việt Nam bệnh hoạn, dật dờ.

Tháng 4 năm 2016 là một cuộc tập trận thử nghiệm. Chỉ trong vòng vài ngày, thông qua một nhà máy luyện thép chưa thật sự đi vào hoạt động, cuộc thử nghiệm đã tạo ra một khủng hoảng môi trường lớn nhất trong lịch sử của quốc gia nằm trong kế hoạch xâm lược của Bắc Kinh. Hàng triệu cá tôm bị tàn sát, biển Đông dọc theo xương sống miền Trung rơi vào tình trạng bị phá hủy ở mức độ nhiều năm không thể phục hồi. Trong đất liền, thông qua những hạ tầng cơ sở đã được âm thầm xây dựng, kết quả của cuộc tập trận là trải dài từ miền Trung xuống miền Nam lên miền Bắc - cá chết phơi bụng trắng hếu tràn ngập nhiều sông hồ.

Một cuộc thử nghiệm tàn sát khủng khiếp, lan rộng, có sức tàn phá im lặng, lâu dài, không cần một lời tuyên chiến. Và không cần một tiếng súng.

Tháng 4 năm 2016 cũng là cuộc thử nghiệm của Bắc Kinh để đánh giá phản ứng của một dân tộc đang nằm trong tiến trình xâm lược của họ. Đó là phản ứng của đảng lãnh đạo, chính phủ và của 90 triệu người dân Việt Nam. Họ đã tìm thấy câu trả lời:

- Người đứng đầu đảng lãnh đạo ngoan ngoãn thân chinh đến đại bản doanh, nơi mà những thủy lôi phenol, cyanide và nhiều hóa chất độc hại bí mật khác được bắn đi, để gián tiếp xác định quan hệ khắng khít giữa 2 bên. Sau đó ngoan ngoãn im lặng trước khủng hoảng của đất nước; ngoan ngoãn theo đúng bài bản của quan thầy - ra lệnh cho toàn đảng tập trung vào những "việc cần làm ngay": thanh trừng phe nhóm kẻ thù trong nội bộ đảng.

- Toàn bộ quốc hội, những người tự cho là đại diện cho hơn 90 triệu dân, hoàn toàn im lặng; toàn bộ các tướng lãnh quân đội án binh bất động; toàn bộ hệ thống an ninh, mật vụ, công an tập trung vào việc trấn áp bất kỳ người dân nào đứng lên đòi hỏi phải bảo vệ môi trường, yêu cầu làm sáng tỏ nguyên nhân, thủ phạm gây ra thảm trạng cá chết.

- Toàn bộ các quan chức đứng đầu các ban ngành liên quan tìm đủ mọi cách để đánh lừa dư luận, sẵn sàng tiếp tục để cho người dân tiếp tục xuống biển, tiêu thụ thức ăn có xác suất bị nhiễm độc bằng thông điệp xuyên qua lời nói lẫn hành động của họ: cá, biển vẫn an toàn.

- Đại đa số 90 triệu người dân vẫn tiếp tục quay cuồng với cuộc sống riêng tư và vô cảm. Hiện tượng cá chết chỉ đủ để nhiều người ngưng ăn hải sản vài tuần, tích trữ hàng chục chai nước mắm trong nhà và quan tâm lắm là một tiếng thở dài lặng lẽ. Chỉ có vài ngàn người đứng lên bảo vệ sự tồn vong của đất nước, vũ khí trong tay của họ là một bàn phím, một tấm bảng biểu ngữ A4, một hình cá chết trên mặt. Tất cả đều bị đảng và nhà cầm quyền CSVN xem là những kẻ kích động, phá hoại và thẳng tay đàn áp, bắt giam.

Tháng 4, năm 2016. Cuộc thử nghiệm của Bắc Kinh thành công mỹ mãn. Thành công không nằm ở hàng triệu con cá chết để bộ Tổng tham mưu đầu não cụng ly Mao Đài chúc mừng nhau. Thành quả lớn nhất của cuộc tập trận không tiếng súng là lời đáp cho câu hỏi: 90 triệu người dân Việt Nam có còn ý chí đứng lên bảo vệ giang sơn như cha ông của họ đã từng tranh đấu trong mấy ngàn năm để chống lại sự xâm lăng của Bắc Triều hay không?

Từ những cuộc bắt giết ngư dân, từ những lần tập trận thử nghiệm chiến tranh tâm lý mang tên Cáp Quang AGG, Bình Minh 02, HD-981... sang đến FHS, Bắc Kinh đã có câu trả lời dứt khoát: Những gì diễn ra từ tháng đầu tháng 4 năm 2016 đến nay với thái độ của đảng và nhà nước CSVN, với phản ứng của đa số 90 triệu người dân Việt Nam, cho thấy đất nước và dân tộc Việt đã có những chỉ dấu chín muồi để trở thành những kẻ nô lệ và những người mất nước.

*

Ngày 2 tháng 9 năm 2020. Hàng triệu triệu con cá phơi kín bờ biển Đông, trắng khắp sông hồ từ Nam ra Bắc. Bùn đỏ tràn khắp Bảo Lâm - Lâm Đồng. Mọi nguồn nước uống tại thủ đô và các thành phố lớn nhỏ đều nhiễm độc. Những tuyến đường sắt, cao tốc ngưng hoạt động vì những "sự cố" không thể giải thích. Nhiều công trình xây dựng, giao thông bị sụp đổ, rạn nứt bất ngờ. Trước đó, hàng trăm ngàn trẻ em sinh ra với nhiều biến thái và bị bệnh Down, cả năm trời các nhà thương lớn nhỏ đầy ắp bệnh nhân với những chứng bệnh ngặt nghèo bùng phát.

Ngày 2 tháng 9 năm 2020. Toàn bộ các nhà máy điện khắp nước ngưng hoạt động, cả một mảnh đất dài 1648 km rơi vào cơn khủng hoảng với bóng tối bao phủ khi đêm về. Toàn bộ các cây xăng phải đóng cửa vì nguồn cung cấp nhiên liệu từ bên kia biên giới đột ngột chấm dứt. Thực phẩm, đồ tiêu dùng trở nên khan hiếm trầm trọng, trong khi trước đó toàn bộ những vụ mùa từ Bắc ra Nam, mạ đã chết trước ngày lúa trổ bông. Dòng sông Đồng Nai thẩn thờ với mực nước thấp chưa từng thấy trong lịch sử và toàn bộ đồng bằng sông Cửu Long là một vùng đất khô cằn, nứt nẻ. Trong khi đó, đèn đuốc tại các công trình xây dựng có những bảng hiệu chữ Tàu thì sáng rực một góc trời.

Cuối năm 2020. Tổng bí thư đảng cộng sản tại Ba Đình nhân danh toàn thể nhân dân Việt Nam thành kính tri ân đảng cộng sản và nhân dân Trung Quốc đã nhiệt tình viện trợ cứu đói cấp thời; đã nhanh chóng gửi chuyên viên, công an và quân đội sang tận nơi để giúp ổn định tình hình, bảo vệ an ninh quốc gia đang có nguy cơ bị "các thế lựu thù địch" âm mưu đánh phá; phục hồi lại sinh hoạt tối thiểu hàng ngày cho người dân Việt Nam. Tại Hà Nội, một cuộc mít tinh vĩ đại được tổ chức với hàng trăm ngàn đoàn viên Thanh niên Cộng sản giương cao hình Hồ Chí Minh và Tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc. Khẩu hiệu đời đời nhớ ơn đảng cộng sản và nhân dân Trung Quốc trộn lẫn với cờ đỏ 6 sao vàng đỏ rực một bầu trời.

Đầu năm 2021. Thành phố Hồ Chí Minh chính thức đổi tên thành quận Hồ Quang.

Tháng 7, 2016.

Những con cá chết đã tan biến, mục rữa vào hư không theo cái nắng của mùa hè nghiệt ngã. Đường phố Sài Gòn, Hà Nội vẫn rộn rã tiếng còi xe, những tiếng cười pha lẫn tiếng chửi thề. Giữa dòng đời vô cảm, vẫn còn đó những người cô đơn bó gối với với niềm đau quặn thắt trong lòng, nhức nhối con tim khi nhìn lên tờ lịch và nghĩ đến con số 2020 như một định mệnh bi thảm đang đón chờ. Và vẫn còn đó, ngồi yên những con người yêu nước này nhìn những con người yêu nước kia bằng một cặp mắt xa và lạ.

Đất nước tôi, đã biết bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, xương máu đổ ra, bao nhiêu người hy sinh nằm xuống trên từng ngọn cỏ, từng gốc cây, từng đỉnh đồi... chiến đấu bảo vệ giang sơn. Không lẽ rồi đây tất cả đều sẽ trở thành vô nghĩa!?

Bạn tôi ơi! thôi đừng theo một lời kêu gọi nào của ai khác. Chỉ lắng nghe tiếng gọi của con tim mình.


Tình hình Việt Nam đã chín mùi cho một cuộc cách mạng long trời lở đất

Chu Tất Tiến  Đây là thời kỳ ô nhục nhất của Lịch Sử Việt Nam. Và đây cũng là thời điểm mà toàn dân vùng dậy, đòi lại Tự do, Dân Chủ, Nhân Quyền cho chính mình. Nếu không vùng lên bây giờ, thì như lời một tác giả trẻ, “hãy mua cho mình một quan tài để sẵn!” vì tương lai được chết trong nhục nhã sắp đến rồi...

Năm 2016 là năm đánh dấu nhiều sự kiện lịch sử quan trọng. Điển hình nhất là việc tâm lý phẫn nộ của dân chúng bùng lên mà đảng cầm quyền không kềm chế nổi. Những cuộc xuống đường cả ngàn người tại các vùng ven biển miền Trung diễn ra tưng bừng như ngày hội mà lực lượng đàn áp nhân dân đành đứng im nhìn theo. Các cuộc biểu tình của thành phần Trẻ đã biến đổi thành các cuộc xuống đường “đánh mau, đánh mạnh, và rút” đang được phổ biến khắp nơi. Các “blog” vạch rõ bộ mặt “hèn với giặc, ác với dân, ngu với quốc tế” đang tràn lan trên các mạng Internet. Nhiều sự việc khuất tất, tham nhũng đang được dân chúng, đặc biệt là từ các cán bộ, đảng viên phản tỉnh đưa ra trước ánh sáng khiến cho cả thế giới thấy cái gọi là Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa này chỉ là một lũ sâu bọ chuyên hút máu mủ dân lành, một cái đảng ăn cướp vừa ngu, vừa hèn, vừa ác, vừa độc. Cũng từ chốn sâu thẳm của cung đình, các đảng viên phản tỉnh đã cho thấy Bộ Sậu của đảng cướp ngày này đang lúng túng, lo lắng, không biết phải xử sự ra sao trước hệ thống hành chánh quan liêu, nhũng lạm này hoàn toàn không có chuyên môn, chỉ biết phương pháp “gà què ăn quẩn cối xay”, nên gây hại cho dân nghèo, dân lương thiện không biết bao nhiêu mà kể:

a) Hệ thống Y Tế tồi tệ, gồm các chuyên viên, y sĩ, y tá không có chuyên môn, gây tử vong cho không biết bao nhiêu bệnh nhân, không biết xử lý những vụ bệnh dịch, những hậu quả của hóa chất độc hại, đến từ các nhà máy đến ven biển, đến không khí ô nhiễm. Bà Bộ Trưởng Y Tế là một cô mụ “dốt đặc cán mai”, phát ngôn ngớ ngẩn như “vợ thằng Đậu”, hoàn toàn không có một chút ý thức trách nhiệm về vai trò của mình. Câu nói để đời của Bộ Trưởng Y Tế: “dốt thì mắc bệnh, ráng chịu!” và khi nhiều người đề nghị từ chức vì quá dốt, đã nói: “Tôi không từ chức, vì tôi nhận nhiệm vụ giao phó của cấp trên thì phải thi hành!”

b) Hệ thống Thông tin, Truyền Thông được điều khiển bởi một tên vô lại, chỉ biết bợ đỡ, xu nịnh cấp trên và hèn hạ với kẻ thù đang đánh phá quốc gia. Trước vụ việc Tầu Khựa đánh phá hệ thống Internet của Nhà nước, mà lại tuyên bố “xin đừng ai nghĩ đến việc làm hacker, trả thù Tàu Cộng!” Bộ Thông Tin được đặt ra chỉ để đi bới móc, vạch lá tìm sâu, tìm những tác giả, những bài viết trung thực để mang ra chặt đầu, làm vừa lòng Đảng, đồng thời vận dụng tối đa sự hiểu biết mánh mung của mình mà tìm cách đè bẹp phương tiện tìm hiểu thông tin của dân chúng.

c) Hệ thống Giao Thông, vận tải chỉ là một nhóm ăn hại, đái nát, bày ra đủ chuyện làm đường, làm cầu chỉ để ăn chặn, ăn bớt tiền công quỹ, mặc cho những sản phẩm của mình làm ra gây hại cho dân chúng. Đường xá, cầu cống hàng ngàn tỷ vừa trình làng đã bể, vỡ, tan nát làm mối họa cho những người đi đường, nếu không sụp lỗ mà chết tức tưởi thì cũng vất vả lạng tránh các ổ gà, các nền cầu, đường nham nhở. Cầu sụp thì bị đổ lỗi là “do dân đi nhanh quá!” Đường mới làm bị vỡ thì do “thiên nhiên”.

d) Hệ thống chính quyền địa phương là một nhóm Lý Trưởng, Trương Tuần thời Thực Dân Pháp, chuyên bày đặt ra đủ chuyện vòi tiền dân. Xây dựng tượng đài cả nghìn tỷ đồng Việt Nam để chơi. Lập ra hết công trình này công trình họ “hoành tránh” chỉ để ăn nhậu trên tiền “xâu”, tiền “đút tay”. Có tên chủ tịch tỉnh ngu hơn một thằng con nít lớp 3, tổ chức xây dựng công trình Ngũ Hành Sơn hàng chục triệu đô, vì “hồi xưa, Tôn Ngộ Không đã bị đè ở dưới núi này!” Các chương trình cứu đói, giảm nghèo của quốc tế đều chui vào túi cán bộ Phường Xã đến 90%, còn lại 10% mới chia cho dân nghèo. Thường thì dân nghèo được một ổ bánh mì, trong khi cán bộ thì được những căn nhà “hoàng tráng”, vườn rau bát ngát, nhà làm bằng gỗ quý mênh mông. Tiền bồi thường vụ cá chết đến tay người dân là 200 ngàn, tương đương 10 đô la, thì lại bị phường nhỏng nhẻo đòi để lại 50 ngàn làm gạch lát hội trường, nên thực tế dân biển mà cả tương lai gia đình chết đói được vừa đúng 7 đô la, đủ mua mấy thùng mì gói ăn dần, chờ chết.

e) Bộ Xã Hội là một dúm người “vô công, rỗi nghề” chẳng biết làm cái việc gì, giúp dân về mặt xã hội. Cướp đất cướp nhà của dân miệt vườn rồi bảo họ chuyển nghề qua đi làm việc kỹ thuật tại thành phố! Chẳng khác chi bảo “lũ dân này đi ăn mày ở thành phố còn sướng hơn là làm cày cấy, trồng trọt hoa mầu.” Với các ngư dân đã trăm năm bám biển để sống, chỉ biết có kéo lưới, đánh chài, sau khi Biển Chết, Cá Chết, thì bảo dân chúng “chuyển nghề”, thay vì đánh cá thì nên đi học sửa điện, sửa Tivi, chạy xe ôm.. làm cái gì đó ở các thành phố khác! Nếu không kiếm được việc làm thích hợp thì con gái nên đi làm điếm, hớt tóc ôm, bánh mì ôm, ngủ võng ôm, tắm ôm, cà phê ôm…Con trai nên đi ăn cướp. Bộ Xã Hội sẽ giúp đỡ phương tiện cho đi ở tù vì tội trộm cướp, giết người, cướp của, đĩ điếm tung hoành.

g) Bộ Công An là “đầy tớ của nhân dân” thực chất là một lũ lưu manh, khốn nạn, ác tâm, không có tính người mà đầy tính “quỷ”, giang tay đánh dân, bóp cổ dân, đạp mặt dân, treo cổ dân trong đồn.. không thương tiếc. Có giết người thì cũng được Xếp lớn nâng đỡ, chả tội vạ gì. Công An được phép mặc thường phục để dấu bảng tên, sợ dân cắt cổ trả thù, tha hồ móc súng ra mà bấn loạn, kể cả việc con gái lái xe không đội mũ bảo hiểm, cũng cứ bắn. Làm bộ ra tòa rồi ngưng việc một thời gian, sau đó lại được thăng thưởng lên chức lớn hơn. Tội chó gì mà không bắn, không giết? Còn với sinh hoạt thường nhật của dân, như sinh đẻ, cưới hỏi và chết bệnh, thì đó là cơ hội nhào dô, ăn có. Thằng nào chết mà không biết hối lộ thì để cho thối sình lên cho biết mặt! Chết rồi cũng còn ngu, không biết “thông cảm” với Công An suốt ngày vất vả, chạy đi móc túi dân, mệt phờ người. Bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá” của cô giáo Trần Thị Lam: “Những dự án và tượng đài nghìn tỷ. Sinh mạng con người chỉ nhỏ như cái móng tay.”

h) Quân Đội Cộng Sản, một thời từng hô khẩu hiệu “Anh Hùng Quân Đội Nhân Dân, Kẻ thù nào cũng đánh thắng” giờ đây cum cúp như chó nằm gầm trạn. Bị Tầu Khựa bắn rớt hai cái máy bay mà im re, chẳng dám phát lên tiếng nào. Không những không dám lên tiếng báo động, mà còn tìm cách dập thông tin! Với kẻ thù đã từng “dậy cho mình một bài học” với hơn 40,000 sinh mạng nhân dân và bộ đội chết bờ, chết bụi, chết lòi ruột, bị đóng cọc vào cửa mình, bị chặt đầu bêu lên cây.. mà giờ đây lại hân hoan đi tham dự lễ khánh thành dấu mốc biên giới mới nằm sâu trong nội địa nước ta! Biết Tầu Khựa đâm chìm tầu cá mình, giết ngư phủ mình, mà cắn răng, nín thở, sợ thở ra một hơi tức giận thì bị kẻ thù nhào vào chặt đầu. Các Tướng Lãnh, huy chương nặng trĩu cả ngực, giờ đây, lén dấu bớt trong kho, sợ Tầu Khựa lên tiếng hỏi: “cái này nhặt được trong trận nào vậy? Có phải trong trận 1979 không?” thì nguy to. Có khi bị mất chức, mất quyền, mất đồn điền cà phê, mất nhà gỗ đẹp... chỉ vì trước đây dám chống Cố Vấn Vĩ Đại Trung Quốc khi các Ngài sang dạy dỗ đàn em… Quân Đội Nhân Dân bây giờ đích thị là “Quân Đội Nhăn Răng” rồi. Hèn hạ và khiếp nhược đến thế là cùng (trừ vài ông Tướng về hưu, hết quyền, hết lính). Quân đội này bây giờ mà bảo ra trận thì run bần bật, chắc vãi cả ra quần.

i) Văn hóa Việt Nam từng lừng lẫy năm châu, giờ chẳng khác gì Campuchia hay Lào, thậm chí còn có thể trở về thời hoang sơ trước thời Ngô Quyền, Lý Bí, Lý Bôn... Về mặt đồi trụy thì không thua gì mấy ổ điếm quốc tế. Trường học là nơi du đãng đánh lộn, một số chùa chiền là chốn cho các sư công an múa lửa, nhảy tình, hôn hít trai tơ, sư nữ thì múa súng rầm rập như đi diễu binh, sư cô chửi thề, nói tục như ranh. Sư giả đi đầy đường phố, uống rượu, ăn thịt chó, sờ mông các cô, xin tiền về cho bồ nhí... Có sư còn thuyết pháp mắng chửi Lý Thường Kiệt là vô lễ với Thiên Triều. Nạn du đãng chém nhau như giặc xảy ra khắp mọi nơi. Cái gì cũng chém. Nhìn không đúng chỗ cũng chém. Từ chối nhậu cũng bị chém. Chịu nhậu cũng bị chém. Có khi cả băng đảng kéo nhau vài chục người đi “xin tí huyết” kẻ thù. Sinh viên Nam thì lo tổ chức ăn cướp, Nữ sinh viên thì tìm việc ở chỗ quán ba, hoặc đăng báo nhận “làm vợ thuê” để kiếm tiền học phí. Môn học Lịch Sử quan trọng vô cùng bây giờ bị bỏ, để người dân hết biết tính anh hùng của mình trong mấy ngàn năm chống Tầu phù, Tầu khựa.

k) Trên hết, các đầu lĩnh đảng cướp Xã Hội chủ nghĩa này thì chứng tỏ hoàn toàn là một lũ lưu manh, bán nước không cần văn tự. Từ ngày Đảng cầm quyền đến nay, địa lý nước ta dần dần co cụm. Trước năm 1975, thì gần 340.000 cây số vuông đất liền và gần 2 triệu cây số biển khơi dọc theo bờ biển hình chữ S. Bây giờ thì chỉ còn khoảng ¾ diện tích đất liền và chừng vài chục ngàn cây số biển! Về trí thức, thì không có học thức chút nào, dù bằng cấp treo đầy tường, lộng khung vàng vì toàn là bằng xin, bằng giả, bằng dỏm mua được ngoài chợ, hoặc cao cấp hơn thì mua ở chợ nước ngoài. Các đầu lĩnh này hoàn toàn nhu nhược với kẻ đang cướp nước mình. Thủ Tướng “Ma Dê in Việt Nam”, Tổng Bí Thư Đảng ngậm hột thị, Chủ Tịch Quốc Hội phát ngôn bừa bãi, Chủ Tịch Nước nguyên Bộ trưởng Công An chẳng biết gì ngoài việc ngồi chơi, xơi nước trà Tầu. Các Bộ trưởng Bộ Nội Vụ và đại đa số các Trưởng khác... ngoài việc đi mua nhà tại Mỹ, cho con cháu đi học ở Mỹ, làm đầu cầu dấu tiền, phòng khi loạn thì đã có một “account” đầy nhóc tiền đô ở nước ngoài để hạ cánh an toàn. Những thành viên Bộ Chính Trị, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, năm 2016 thi nhau cho con cháu “di tản” tiền bạc ra nước ngoài, hoặc ở Thụy Sĩ, Pháp… nhiều nhất là ở Mỹ dưới kế hoạch “đầu tư 500,000 đô” để được thẻ xanh cất túi. Hiện nay, tháng 8 này, ở Mỹ, đã có nhiều “đại gia” trẻ mang từ vài chục triệu đến cả trăm triệu sang Mỹ đầu tư, chuẩn bị rút khỏi Việt Nam, cũng như các công ty nhà nước đang bán dần cho Thái Lan, Tầu Khựa, Singapore, Nhật Bản.. để chạy làng, ôm hết tiền công quỹ ra nước ngoài, tiếp tục vinh thân phì da cho đến đời cháu chắt...

Đại khái, đây là thời kỳ ô nhục nhất của Lịch Sử Việt Nam. Và đây cũng là thời điểm mà toàn dân vùng dậy, đòi lại Tự do, Dân Chủ, Nhân Quyền cho chính mình. Nếu không vùng lên bây giờ, thì như lời một tác giả trẻ, “hãy mua cho mình một quan tài để sẵn!” vì tương lai được chết trong nhục nhã sắp đến rồi.

No comments:

Post a Comment