Tuesday, November 16, 2010

Bước Đại Nhảy Vọt – Made in Vietnam: từ Đánh Ghen lao tới Đánh Rắm

babui_112010_6 Kịch bản Condom

Đinh Tấn Lực 

Thời sự tuần qua hùng hồn chứng thực (ở mức không thể chối cãi) rằng đảng và nhà nước xứ này đã thành công vượt bực trong bước Đại Nhảy Vọt – Made in Vietnam: từ Đánh Ghen lao tới Đánh Rắm.
*
Dịch Vụ Đánh Ghen Miễn Phí
Vụ việc bộ công an vây bắt TS luật Cù Huy Hà Vũ vào nửa đêm rạng sáng 5/11/2010 tại Sài Gòn đã khuấy động dư luận cả trong lẫn ngoài nước… Lời bàn tán (trên mạng/quán nhậu lề đường/tiệm hớt tóc/quán cà phê…) có vẻ xôn xao/trào lộng vạn lần hơn thời gian cử hành đại lễ vừa qua tại thủ đô. Kết quả Google lên đến gần 2 triệu kết quả cho cụm từ “Cù Huy Hà Vũ” & “khởi tố”.
Bài phóng sự “nền tảng” trên báo CA đã được các nhà báo có thẻ trên cả nước đồng loạt sao chép lại, với các dữ kiện “Được biết…” (đảm bảo chưa qua công đoạn thanh/khử/tiệt trùng) được trưng bày/triển lãm tối đa, cốt đập thẳng vào mặt độc giả để vừa khuếch trương vừa câu khách trong buổi chợ chiều báo chí:
Về cốt chuyện, cả tình lẫn tiết, có cảnh cơ quan An ninh Điều tra của bộ CA bỗng dưng phát giác và bắt khẩn cấp một đôi nam nữ “có khả năng” mua/bán dâm trong khách sạn, tức là vi phạm đạo lý cơm phở/vợ chồng.
Về mặt hiển thị đã có ảnh cận cảnh “tươi mát” (không áo) và các dòng mô tả nam nghi can chỉ trần sì mặc sịp gọi là ở các “tư thế rất riêng tư/nhạy cảm”.
Về mặt hành chính đã có người liên hệ (trực thuộc Hội luật gia Thành phố) ký nhận vào biên bản tại hiện trường, cùng với chữ ký của chủ khách sạn, cộng thêm lời khẳng định của nhà chức trách rằng người “mua dâm” nhất quyết không phải là luật sư.
Về mặt chứng cứ đã có đến những hai bao cao su “đã qua sử dụng” (nhăn nhúm thành hình hai số 8 ) và các thứ tài sản/tư trang linh tinh khác, trong đó, chứng cứ trọng điểm của hành vi “quan hệ dâm ô trụy lạc” cấu thành tội phạm là …chiếc máy vi tính xách tay.
Về mặt nút thắt luật lệ thì cơ quan hữu trách tự thành khẩn khai báo là nghi phạm đã có thái độ “bất hợp tác và hành hung chống người thi hành công vụ”…
Ngay lập tức sau đó, CA đã khám nhà nghi can ở Hà Nội, là nơi người phối ngẫu của đương sự đang cư trú (và có thể chưa kịp biết tin các cơ quan chức năng của bộ CA đã phối hợp hành quân đánh ghen giúp ở Sài Gòn). Trong tiến trình khám nhà (ở nơi cách xa hiện trường gần 1600 cây số), bỗng dưng CA phát giác thêm được trên dưới 240 trang tài liệu “phản động” đã từng chạy dập dìu trên mạng từ nhiều năm qua.
Từ đó, tội danh của nghi can cũng bỗng dưng được thăng cấp từ dân sự qua hình sự, cụ thể là từ “vi phạm hành chính” sang tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”.
Đó là quả đèn xanh do nhà nước bật mở cho dàn truyền thông chính thống vươn tầm nâng bợ thành một mini phong trào chen lấn biểu tỏ tính nhanh nhẩu đạp nhầu nhau để lột tả tấm lòng trung. Kết quả đáng ngẫm là một dàn phóng viên thi đua phóng uế như dịch tiêu chảy cấp lên mặt báo, leo tới đỉnh điểm của sự tởm lợm là thiên phóng sự/bình luận có tựa đề: “Bài học cho những kẻ ngông cuồng và ảo tưởng”. Phấn đấu là tốt, tuy nhiên, tác giả Xuân Bằng cũng cần tự lượng sức, không nên tranh giành tước vị “đáng tởm” mà Roger Mitton đã ưu ái phong tặng cho thủ tướng Odious Dung trên tờ Hoa Thịnh Đốn Thời Báo.
Riêng các bài học cho các cơ quan hữu trách cũng không ít. Có thể tạm liệt kê một vài điểm nhà nước cần phải cực lực cải thiện như sau:
Kỹ thuật Photoshop: Một hình bằng ngàn chữ. Nhà nước cần phải trau dồi khả năng photoshop, không thể ở cương vị chính phủ mà tiếp tục làm trò cười cho bàn dân thiên hạ trong ngoài bằng cách giữ rịt lề thói sử dụng hình ảnh quá đát và lồng ghép/chỉnh sửa/chắp vá sơ sài cho những vở diễn then chốt từ thời vây bắt nữ sĩ Trần Khải Thanh Thủy cho tới TS Cù Huy Hà Vũ thế này.
Kỹ thuật bất ngờ xông ập vào chỗ ở của nghi can (không phân biệt là nhà ở hay nhà trọ) mà không có trát tòa là trái luật hình. Nhà nước cần giáo dục thêm cho nhân viên công lực phải trước tiên là những người hành động đúng luật nhất. Bởi, một khi nhân viên công lực không tự khép mình vào luật, thì không thể gán ghép cho đối tượng tội danh chống người làm trái luật được. Càng không nên gia cố tội danh thành hành hung người thi hành công vụ trong trường hợp này. Nó là vu khống cấp hai.
Kỹ thuật úp mở của CA: Khi biết rõ là cần giữ kín chi tiết nội vụ trong lúc điều tra, theo luật định, thì không nên xì ra danh tính cùng nhân thân của đối tượng nữ (dù viết tắt). Đó cũng là lý do để đương sự khởi kiện ngược cơ quan an ninh thành phố về tội xúc phạm nhân phẩm công dân, cũng theo luật định. Nhà nước cũng cần giáo dục lại cho CA chấm dứt ngay các hành vi phát tán dữ kiện trong lúc điều tra nhằm bôi nhọ đối tượng nam trong ý đồ khuấy động dư luận trước khi tòa án phán quyết. CA cần phải được tách rời ra khỏi chức năng truyền thông. Hữu Ước không cần đổi tên thành Hữu Chước.
Kỹ thuật leo thang tội danh từ hành chính (ở chung phòng khách sạn với phụ nữ) sang chính trị (lưu trữ tài liệu chống phá nhà nước): Đây là chiêu hạ sách của nhà nước, tính từ kẻ viết kịch bản ở cấp trung ương cho tới đứa thi hành ở cấp bộ và dưới bộ. Nó không chỉ tô đậm thế lưỡng nan của nhà nước trước các đợt sóng phản biện sắc bén ngày càng nhặt của trí thức VN, mà còn chứng tỏ mức độ trí năng bại liệt và tư cách đớn hèn của những kẻ ở thế yếu, không đủ trình luật để đối thoại, phải dàn dựng trò dơ để bẫy bắt khẩn cấp người dám ứng cử chức bộ trưởng, và (“cần phải trả thù hơn hết”, là) dám kiện thủ tướng ban hành văn bản vi luật. Mặt khác, nó còn gián tiếp báo động khả năng của phong trào dân chủ hóa VN đang chiếm thượng phong, với sự trưởng thành của các hình thái sinh hoạt xã hội dân sự. Một chính phủ phải dùng đến chiêu hạ sách dịch vụ đánh ghen để bắt người cỡ này quả thật không còn gì nhiều trong quỹ thời gian còn sót lại của nó.
Đảng không sợ cá nhân TS Hà Vũ. Đảng chỉ ngại tập thể xã hội dân sự chung quanh TS Hà Vũ. Đảng chỉ tuyên dương TS Hà Vũ là đối thủ một khi tập thể tinh hoa kết tụ đó lên quá số ngàn và còn tăng trưởng. Đó là lúc đảng cần triệt hạ uy tín đối thủ bằng mọi giá, kể cả cái danh giá treo dưới thắt lưng. Đảng cần chuẩn bị dư luận để mở đường cho chiêu kế tiếp, càng tụt thấp hơn nữa, là tự nâng bợ uy tín đã sát đáy của mình.
*
Kịch Nghệ Đánh Rắm Thị Uy
Chỉ xấp xỉ 2 tuần sau dịp hụ còi đưa tiễn trọng thị và an toàn tay nữ khủng bố (có nụ cười hoa hậu) Võ Hồng lên tận cửa máy bay về lại Melbourne, chính phủ CHXHCNVN, “sau khi cân nhắc kỹ nhiều mặt”, đã dồn sức huy động cả 2 bộ (nổi tiếng hao tổn ngân sách nhất nước là) an ninh và quốc phòng vào một vở kịch giả tưởng viễn ảo đại quy mô trình diễn ngoài trời: Giải cứu con tin bị khủng bố VT bắt cóc tống tiền 1 triệu USD!
Khác hẳn các cuộc diễn nháp trước đây (28/4/2009 hay 7/6/2009), lần này (10/11/2010), tổ chức khủng bố được long trọng nêu tên, dù chỉ dám viết tắt. Rất tiếc là các tay đạo diễn lừng danh thế giới Trương Nghệ Mưu và Cận Đức Mậu, vì bận việc đột xuất ở Thượng Hải, nên không thể sang Hà Nội thưởng lãm (và mở mang kiến thức về) tầm quy mô của vở diễn:
Cả 2 tay bộ trưởng Hồng Anh Lê và Quang Thanh Phùng (cùng hầu hết 2 bộ sậu tướng tá trợ lý) đều có mặt ở khán đài trên bờ sông Hồng, khúc chảy ngang thủ đô vừa mới khép màn (chưa kịp đúc kết tài chính) một vở kịch tốn kém vĩ đại khác, từng được chuẩn bị ròng rã suốt 8 năm trời, nhằm để nhiệt liệt chào mừng quốc khánh cái đất nước đông dân và sính khạc nhổ nhất hành tinh này.
Theo dõi từ xa là 1 tay bộ trưởng khác cùng 1 thống đốc và bộ sậu thứ ba, có nhiệm vụ giải ngân và sơ kết phí tổn toàn bộ vở kịch để quyết toán vào ngân khoản tổ chức đại lễ ngàn năm (mà theo chỉ thị của “trên” là phải tiết kiệm và không được vượt quá 10% tổng phí tổn đại lễ).
Còn, lấp ló bên cánh gà khán đài bờ sông vừa kể, là tay tuyên giáo TW và bộ trưởng 4T cùng bộ sậu thứ tư, loay hoay chỉ huy điều động tác chiến các phó nhòm hàng tuyển và các cây bút gạo cội của làng báo chí nước nhà cùng nhau phối hợp tác nghiệp để hoàn tất bài tường thuật mẫu mã làm giềng mối cho toàn thể 700 cơ quan báo đài cả nước. Chỉ tiêu công tác?
Một là chỉ được viết chạm ngưỡng, để cho độc giả tự đọc ra vanh vách tên thật của cái tổ chức đối đầu (đòi ôn hòa tháo gỡ độc tài và canh tân đất nước) mà đảng và nhà nước ở đây coi là bất cộng đái thiên đại hán. Tuyệt đối không được viết nguyên tên, để tránh những khó khăn ngoại giao với các quốc gia có nhiều liên hệ/hỗ trợ/hội ý mật thiết với nó là Hoa Kỳ, Tây Âu và Úc.
Hai là không được tiêu đường mắm muối… hay xài ảnh tự chụp, nhưng nhất định các bài phóng sự tường thuật “riêng” này phải toát ra được tiếng vỗ tay đồng nhịp tụng ca một cuộc diễu binh theo hình thái tiểu thuyết hư cấu hoàn toàn mới lạ và hấp dẫn người coi.
Ba là minh chứng cho toàn thế giới thấy rõ hiệu năng an toàn trên lý thuyết của chiến lược “Vũ Lực Chống Diễn Biến Bất Bạo Động” đậm đà bản sắc hư cấu (độc đảng/một tình huống giả định) của CHXHCNVN, bất chấp mọi liên tưởng đến khả năng quân sự gấp triệu lần hơn của Liên Xô và Đông Âu bất cập trước đây.
Bốn là phải át cho được cái hậu vị chát đắng của một đại lễ rình rang và cực tốn kém nhằm tỏ rõ ý chí thần phục tuyệt đối thiên triều, mà lại bị bọn khủng bố chuyên nghiệp tập họp nhân dân để tuyên đọc lời kêu gọi “vì Thăng Long ngàn tuổi – chống hiểm họa bắc triều” từng khiến Trung Nam Hải cau mày.
Năm là, kháng sinh không bằng an thần: Mục tiêu chỉ mặt/gọi tên/lên án bọn khủng bố nhằm giúp độc giả biết tới và (hy vọng sẽ) cảnh giác (theo kiểu “Quyết tâm chống diễn biến hòa bình: Bài học cho những kẻ ngông cuồng và ảo tưởng” đề cập ở đoạn trên), thực sự không quan trọng bằng đích nhắm quan yếu hàng đầu là giúp cho lãnh đạo tạm thời hạ huyết áp để ăn ngon ngủ yên.
Sáu là những thước phim do cục điện ảnh trách nhiệm thu hình vở diễn này sẽ được “trên”, có thể là do bộ  sậu “tận cùng trên”, cắt xén/ráp nối/biên tập lại để nâng cấp tính bi hài của cốt truyện, nhất thiết đảm bảo cho các thiên tử khán giả an lòng là lãnh đạo Hà Nội quyết một lòng núp ló trong sông, đã long trọng nhấn mạnh cụm từ “đường thủy nội địa”, tức là  không hề có ý bò ra biển Lưỡi, đặc biệt là ngay khi TS Vương Hàn Lĩnh đang có lời chí tình giáo huấn bắc bộ phủ ở đây.
Theo nguồn tin thông thạo từ các Giáo Sư/Tiến Sĩ Tình Báo (2 trong 1 – cả tình lẫn báo) cực kỳ khả kính và nhạy cảm, thì với chức năng tuyên giáo và thông tin nặng như núi Thái/sâu tợ biển Lưỡi như thế, vở tuồng diệt địch cứu con tin này, nhất định không thể do tay Trịnh Văn Sơn viết kịch bản, cũng không để tay Bùi Thạc Chuyên trách nhiệm đạo diễn, vì e là sẽ gặp phải làn sóng đàm tiếu chớt nhã như bộ phim tập Đường Về Thăng Long đang đóng bụi.
Để khắc phục sơ hở sinh tử đó, bộ chính trị đã phấn đấu kiêm nhiệm cả hai phần vụ (hư cấu tình tiết kịch bản, cùng chỉ đạo đạo diễn tối cao), và nhất trí phó thác cho 2 đại tướng ủy viên võ trang cốt cán Hồng Anh và Quang Thanh trọng trách liên đới chỉ huy thuộc hạ các cấp, các ngành/ban/bệ… cùng 900 diễn viên thủ vai cơ động/đánh bắt/bắn tỉa/cứu hỏa/cứu hộ/cứu nạn/đặc tình/đặc nhiệm/đặc công (khô/nước)… thực hiện, từ khâu tuyển chọn/dàn dựng/tập luyện… cho đến khâu trình diễn.
Riêng phần chẩn đoán/kiểm sát/điều chỉnh/can thiệp/khống chế thời tiết, ánh sáng, và quan trọng nhất là âm thanh trong ngày trình diễn, được giao khoán cho kiến trúc sư kiêm chủ tịch UBND thủ đô Thế Thảo (tự Văng Nổ) phụ trách. Với nhiệm vụ phụ trội là đánh tan nghi vấn về vụ 2 containers pháo hoa đã bỗng dưng tan xác trước nhiệm kỳ quy hoạch vừa qua.
Ngày N với giờ G đã điểm. Chiến thuật 3 hướng đã triển khai. Ca-nô cao tốc đã dập dình. Xe lội nước đã bơi thỏa thích. Người nhái đã nín thở lặn hụp. Trực thăng đã nhộn nhịp thả phao. Đặc công nhìn máy ảnh cười nụ. Quả mìn đã kích nổ thành khói. Tàu chuyên dụng đã phun nước vòi. Diễn viên khủng bố đã bị tó. Một triệu đô tiền chuộc còn nguyên. Một tài tử đặc tình hy sinh. Con tin thở phào được giải phóng. Ngân sách đã rộn ràng bốc hơi. Những thước phim kịch cỡm đã quay. Hàng trăm ảnh dzung dzăng đã chụp. Và, hàng ngàn khán giả đòi trả vé…
Sao vậy? Rõ là nhà nước “gánh vàng đi đổ sông Ngô” (bên tàu). Đảng và nhà nước xứ này quả không có cách nào khác (khá hơn) để trả thù VT về lời kêu gọi “vì Thăng Long ngàn tuổi – chống hiểm họa bắc triều” đúng 1 tháng trước chăng? Đảng mong muốn nhân dân thấy ra sức mạnh bạo lực của 2 bộ võ trang tận răng, song nhân dân khịt mũi nhắc lại hàng chục cuộc cách mạng màu (êm như nhung) đã đánh bại hàng chục bộ quốc phòng và mật vụ tàn bạo hơn nhiều trong nửa thế kỷ qua. Lắm người còn nhắc lại, để khịt mũi lần nữa, vụ tàu cá của ngư dân ta, từ Hòa Lộc tới Lý Sơn, bị đâm chìm và  bị bắt làm con tin đòi tiền chuộc thường xuyên suốt mấy năm nay mà chẳng thấy đâu các lực lượng võ trang thiện chiến hay cứu hộ thiện nghệ này.
Mà nghĩ cho cùng, cái tình huống giả định của vở diễn, nghe lốp bốp là vậy, song thực ra không mảy may đáng lo cho bằng tình trạng kèo cột chống đỡ của đảng bị rút mỏng dần, trong lúc chiếc nồi cao áp “ổn định” của đảng đã bật tung nắp.
Trong thời đại màn sắt mắc màn tre, những tiếng còi hụ/súng nổ loại này họa may có sức âm vang một vài ngày, nhưng với thời đại a còng hôm nay, cả một nỗ lực huy động hàng ngàn người và dăm ba triệu đô để tạo vở diễn hư cấu có mìn nổ khói bay thế này, dù sứ tàu ở đâu đó có thể cường điệu thành “sấm động thủ đô” đi nữa, thì trên thực tiễn vẫn chưa khá hơn một tiếng đánh rắm. Chỉ cần so với một phim hành động hạng B của bọn Mỹ cũng đủ thấy là chắc chắn Hollywood không có dư dép cho chính phủ ta xách hộ.
Chỉ 1 tháng sau khi thả một nữ lưu từng được dày công dán nhãn khủng bố, đảng và nhà nước này lại thêm một lần nữa tốn công hao của để PR miễn phí cho VT!
*
Chốt Lại
Độc giả và cả khán giả thấy gì ở lãnh đạo đảng và nhà nước này, qua bước đại nhảy vọt từ đánh ghen cực tồi cho tới đánh rắm cực thối tuần trước?
Đảng không sợ cá nhân A, hay B, hay C…
Đảng chỉ lo khi họ đứng chung trong tổ chức ABC.
Đảng không sợ ABC hay XYZ…
Đảng chỉ lo ABC và XYZ… liên hoàn hoạt động và liên tục dí đảng vào thế khó xử.
Đảng chỉ nêu tên đối đầu mỗi mình VT trong một vở diễn cơ bắp hơi bị nhão.
Đảng không hù dọa nổi VT bằng kịch bản chém gió tả tơi này.
Đảng chỉ nhằm báo động toàn dân về một Vi Ti đòi tháo gỡ độc tài mà đảng tuyên chiến với tinh thần quyết tử cho đảng quyết sinh.
Nhân dân nghĩ thế nào?
Hề Hề! Có vẻ đảng gặp thế lưỡng nan bẻ cua:
Trái vào Ngõ Cụt – Phải ra Đường Cùng!
Dường như đảng đang cố “sáng tạo” một chiến lược mới cho nhiệm kỳ XI:
Móc túi Tây phương – Vâng lệnh Tàu phù – Dựa hơi Hoa Kỳ – Đối trọng Vi Ti.
Ngắn gọn là:
Nhón Tây – Khấu Tàu – Tựa Mỹ – Hãi Tân.

15/11/2010 – Nhiệt liệt chào mừng ngày khai trương đường bay Hà Nội-Vácxava

Đinh Tấn Lực – http://dinhtanluc.multiply.com/journal

 

Vợ chồng lục đục cũng vì… bác Cù


Kẻ Nhiều Chuyện (danlambao)Chuyện vợ chồng lục đục là chuyện bình, cũng như mình ăn cơm hằng ngày. Nhưng câu chuyện của em sắp kể đây, không phải vì hai đứa em bất đồng về tôn giáo, chính trị, hoặc là chuyện cơm, áo, gạo, tiền. Mà là chuyện “sinh lí” của em. Nguyên nhân cũng từ vụ việc của bác Cù. Vì vậy em mới ấm ức chứ!
Chuyện là thế này, báo đưa tin bác CHHV và cô Quỳnh bị bắt quả tang ở khách sạn cùng 2  chiếc bao cao su.
Như bắt được vàng, con vợ em nó mừng ra mặt. Nó nói với em:
“Thấy chưa, bác Vũ năm nay 53 tuổi, mà sức khỏe vẫn như trai tráng, vào khách sạn chưa được 1 canh giờ mà bác ấy dùng tới  2 chiếc bao cao su !? Anh xách dép cho bác Vũ còn không xứng!”. Nó nói mà vẻ mặt nó vênh vênh, một nửa là trách móc và một nửa là thách thức.
Nó hồ hởi giục em gọi điện cho bác Vũ hoặc cô Quỳnh hỏi thăm địa chỉ để thu xếp cho em đi học bí kíp cho dù bác Vũ đang phải ăn cơm tù của công an.
Nhưng cũng may cho em, khi biết sự thật không phải như báo đã đưa tin, mặt nó buồn rười rượi, trông thật thảm. Em đành an ủi nó – em à! sức khỏe của anh còn cường tráng lắm đấy chứ! nhưng cũng vì cơm, áo, gạo, tiền nên mệt mỏi và vì thế mà đôi lúc tỏ ra thờ ơ với em. Em đừng có nghe tin ba cái báo lá cải, rồi bắt anh phải giống người này hoặc người nọ!
Vợ em cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng cũng chưa bỏ qua.  Tối nào lên giường nó vẫn cứ cù nhầy rằng lần sau báo chí đưa tin như vậy, em bắt anh đi học bí kíp đó. Lần này thì “em tha cho anh”. Em như trút được gánh nặng, nhưng trong lòng vẫn còn lo hơn chuyện bùn đỏ Tây Nguyên. Cũng đành ậm ừ và giả bộ ngáy cho qua chuyện. Em biết vợ em vẫn cứ tin vào báo chính thống đưa tin chẳng bao giờ sai. Hai cái bao cao su nó cũng tin, đến chục cái bao nó cũng tin tuốt xuột. Đời em thế là khổ vì báo… đời!
Vì thế cho nên em mong làm sao các bác công an cung cấp tin cho các báo chính xác một chút, để em được nhờ. Nếu không may một ngày đẹp trời nào đó, các bác vui vui đưa luôn cái tin phát hiện nhạc sĩ Tô Hải 80 tuổi trong trang phục nhạy cảm, cùng với cô gái mại dâm trong khách sạn và đã có 10 chiếc bao cao su đã qua sử dụng thì thấy bố đời em!
Tới nước đó, con vợ em nó mà lồng lộn lên bắt em đi học bí kíp của bác Tô Hải thì em chỉ còn nước “SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT,  CHẾT CÒN SƯỚNG HƠN” !!!
Kẻ Nhiều Chuyện


Báo TỔ QUỐC: khi bạo lực chỉ gây nhàm chán

Toiac-Cs tuongLenin
sẽ đến một ngày…
Một không khí đàn áp ngột ngạt đang bao trùm. Sau những vụ bắt bớ liên tục vừa rồi sắp đến lượt ai đây? Đó là câu hỏi không ai có thể trả lời, bởi vì đợt đàn áp chính trị này không theo một logic nào cả.
Phạm Minh Hoàng, giảng viên Đại học Bách Khoa bị cáo buộc là thuộc một tổ chức khủng bố dù chỉ phát biểu lập trường một cách ôn hòa. Đó chỉ là lý cớ, lý do thực sự là anh đã tham gia nhóm Bôxit Việt Nam và viết bài phản đối việc chính phủ cho Trung Quốc khai thác bô-xít tại Tây Nguyên.
Nhà báo Điếu Cày mãn hạn tù tiếp tục bị giam giữ dưới một tội danh mới là tuyên truyền chống nhà nước. Biện pháp bịt miệng tùy tiện này chà đạp lên chính pháp luật của nhà nước cộng sản Việt Nam. Luật gia Phan Thanh Hải, bạn Điếu Cày, bị bắt giam vì những bài anh đã viết từ lâu, trong khi vợ sắp đẻ.
Luật sư Cù Huy Hà Vũ bị bắt sau một vụ dàn cảnh thô vụng vì thường bênh vực những người phản kháng và hay chất vấn chính phủ và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bằng những câu hỏi nhức nhối.
Gần hai chục thanh niên Bắc Giang đang bị giam giữ từ hơn ba tháng nay vì đã tham gia cuộc biểu tình phản đối công an đánh chết người, điều mà chính bộ công an cũng đã nhìn nhận là một sai phạm nghiêm trọng.
Phá mọi kỷ lục thô bạo và tùy tiện là trường hợp Vi Đức Hồi, cựu Thường vụ huyện ủy và Giám đốc Trường đảng Hữu Lũng, thành viên Ban biên tập Tổ Quốc. Anh bị thẩm vấn suốt mười ngày, đã được công an xác nhận là không sai phạm gì và đình chỉ thẩm vấn. Rồi một tuần sau đó anh bị bắt giam và bị buộc tội tuyên truyền chống nhà nước.
Tất cả những vụ bắt giam thô bạo đó đều do một nguyên nhân là ĐCSVN đang rất lúng túng trong việc chuẩn bị Đại hội XI và lo sợ mọi diễn biến. Chúng đều có một nền tảng chung là triết lý bạo lực. Bạo lực được sử dụng có khi chỉ vì lo sợ một mối nguy giả tưởng, thậm chí không cần lý do, như cách đối xử ô nhục với Trần Khải Thanh Thủy. Hình như chính quyền CSVN coi bạo lực là thần duợc trị mọi chứng bệnh và chìa khoá giải quyết mọi khó khăn. Sai lầm nguy hiểm. Xã hội Việt Nam đã tự cởi trói nhiều rồi và bạo lực không còn giải quyết được mọi vấn đề. Phải thỏa hiệp thay vì đàn áp. Nếu không tin như thế thì hãy tự hỏi những vụ bắt người trái phép này đã giải quyết được gì cho đảng trước thềm Đại hội XI? Tuyệt đối không, đây chỉ là hành động đập nhiệt kế để chối cơn sốt.
Hai bế tắc lớn của đảng, định hướng chính trị và nhân sự lãnh đạo, không thể giải quyết bằng cách bắt giam một vài người không cùng chính kiến. Chúng là hậu quả tự nhiên của hai nghịch lý đã kéo dài quá lâu và không thể tiếp tục được nữa. Một là chính sách “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”, thực chất là từ bỏ chủ nghĩa Marx sau khi nhận ra nó là một sai lầm nhưng vẫn giữ nguyên những biện pháp thô bạo để xây dựng nó. Hai là muốn có những cấp lãnh đạo có bản lĩnh và tầm nhìn nhưng vẫn duy trì một bộ máy sàng lọc chỉ để lại những con người ngoan ngoãn không điều kiện. Nếu các cấp lãnh đạo đảng chưa nhận ra điều này thì nhân dân Việt Nam đã nhận ra và cũng đã đủ mạnh để cởi bỏ sự sợ hãi.
Đại hội XI là cơ hội cuối cùng của đảng cộng sản để nghĩ lại và tìm một lối thoát trong lòng dân tộc. Khi bạo lực chỉ còn gây nhàm chán thay vì kinh hoàng.

Nguồn bài: to-quoc.net, ngày 15/11/2010

TÔ HẢI: hua ra! “các vị cộng sản gộc”… “tự diễn biến”

Toiac-CS
Vậy là:
- Sau vụ ba ngàn trí thức, lão thành cách mạng, tướng, tá, văn nghệ sỹ, kể cả (nguyên phó chủ tịch nước), viện sỹ, giáo sư tại chức, lẫn về hưu, huân chương, giải thưởng cao quý như Sao Vàng, Hồ Chí Minh, Fields… đồng lòng ký tên kiến nghị đòi dừng ngay một chủ trương lớn của đảng là: để cho nước lạ vào Tây Nguyên treo sẵn một quả bom bùn đỏ 15 triệu tấn trên đầu cả miền Nam nước ta.
- Sau vụ cả một khu tập thể các tá, tướng của các cơ quan đầu não bộ quốc phòng, đã về hưu ở khu Lý Nam Đế lên tiếng đòi hỏi phải gạch tên ngay một ông tướng mới lên, ngồi trên đầu trên cổ mình bằng những chứng cớ không thể chối cãi được ông ta là “kẻ xấu”…
- Sau những ý kiến phản bác của những cá nhân, những blogger, những luật sư, văn nghệ sỹ được phép “có tên miền”trên các trang mạng của mình càng ngày càng ra mặt không đồng ý với một số chủ trương sai lầm của đảng bằng cách cho chuyển tải những ý kiến xây dựng đảng, sai với “hướng dẫn xây dựng” 112-HD của Ban THTW… đã bị bịt miệng bằng cách phá sập không e dè,…
- Sau những vụ đàn áp, bắt bớ những tên tuổi nổi cộm nhất trong lực lượng đòi hỏi đa nguyên, đa đảng,…
-Sau nhiều, nhiều thứ nữa mà các nhà lãnh đạo đương thời hoặc không biết, hoặc biết mà giả vờ không nghe, không thấy bao giờ: Những vụ “tự diễn biến hoà bình” chưa từng có từ trong những cái miệng của các nhà cách mạng đàn anh, đàn cha, đàn chú ở bên Tầu, ở bên Cuba, và gần đây, việc xoá cái chủ nghĩa Mác Lê, trong điều lệ của đảng sau đại hội của cái “đảng ba đời vua” của dòng họ KIM bên Triều Tiên…
THÌ… CÁI GÌ PHẢI ĐẾN ĐÃ ĐẾN! Đó là:
- VIỆC TUNG LÊN MẠNG TOÀN CẦU BIÊN BẢN CUỘC HỌP GÓP Ý XÂY DỰNG VĂN KIÊN ĐẠI HỘI ĐẢNG XI
Ai chưa đọc thì xin bấm vào đây: http://rfvn.com/?p=21454
Lập tức, như một ánh chớp loè trong đêm tối, những câu chữ trong biên bản này được các tờ báo in, báo mạng, các blog trên toàn thế giới phổ biến nhanh chóng đến mức không ai ngờ. Nó chẳng được báo đảng cho phép phổ biến. Vậy mà, những ai quan tâm đến vận mệnh nước nhà đều có nó trong đầu, trong tim… và đi sâu, đi xa trong lòng dân. Thậm chí có người còn cho rằng “Thời cơ thay đổi đã đến nhanh bất ngờ”. Cũng có người thì cho là “Cơ hội để Khai Tử Đảng cộng sản đã tới”!? Thậm chí có người còn “lạc quan” hơn đến độ bàn bạc về hai chữ “khai tử” thay cho hai chữ… “tự tử”(sic)… vì “tự tử” là nói đến “con người” còn “khai tử” thì chỉ là xoá sổ “một cái tổ chức” !!! Dễ chấp nhận hơn! Nhất là cần hoan nghênh những người cộng sản đã tự “ly khai” với cái tổ chức đầy tội lỗi trong quá khứ và hoàn toàn bất lực, bất tài trong lãnh đạo một nhà nước đang hoà nhập vào thế giới văn minh, hiện đại ở thế kỷ XXI này”… Làm sao mà không hua-ra khi thấy những tên tuổi đã từng một thời sắn tay, hăm hở xây nên cái nhà nước xã hội chủ nghĩa với đường lối kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa (!) nay lại “phản tỉnh” và nói ra mồm là “Hệ thống chính trị hiện nay là vật cản” (giống bác Ôn-ba-chốp quá!). Làm sao không hua-ra được khi một giáo sư từng làm phó thủ tướng, chuyên dạy về lý luận Mác-Lê cho chính các vị đang nắm quyền đương thời lại tuyên bố là: Mác-Lê-Nin là cái gì? Mà bảo “nó” làm nền tảng !… là… hiện nay người ta đang “giả vờ theo Mác”… là “lý luận chính trị ngày nay đang suy đồi”… là “Mác mới chỉ phác thảo xã hội tương lai chứ đâu có phải là kinh thánh!”… là… ”ai cũng có thể từ chối cái chủ nghĩa này”!!! Những nhà kinh tế, một thời từng làm “cố mà vấn” cho các vị nắm quyền đều lớn tiếng phản bác những điều cơ bản nhất về nền tảng của một xã hội chẳng giống ai, vu vơ, mù mịt, khủng hoảng, thoái hoá, thụt lùi về lý luận cũng như thực tiễn… Các vị đó nhấn mạnh đến khái niệm công hữu-tư hữu, đến Kinh Tế Nhà Nước là chủ đạo, đến khái niệm Tập Đoàn kinh tế,…,… tất cả chỉ là cái “sân sau” cho tham nhũng và cần phải bỏ ngay! Có vị còn dí dỏm đề nghị giáo sư Trần Phương hãy dạy lại cho các học trò của mình đang nắm quyền hiểu lại thế nào về những khái niệm trên! Cũng có vị vạch trần những sự ngu dốt không thể tả nổi khi “bịp” dân bằng những hứa hẹn tưởng ghê gớm, vĩ đại lắm bằng cách ghi vào văn kiện những điều ngu xuẩn như sau: Năm 2020, đi vào công nghiệp hoá GDP của nước Việt Nam sẽ đạt tới “những”… 3.000 USD/năm! và dẫn chứng một nước kém phát triển nhất Châu Âu là Bungary, năm 2001, GDP đã đi từ 5.000USD/năm tới 15.000 USD từ năm …2009! v v..và v v. Tất cả những tính từ, trạng từ nào mà trước kia các bậc đàn anh như Trần xuân Bách, Trần Độ, Đặng Quốc Bảo, Hoàng Minh Chính…  “lãnh đủ” khi mới chỉ dám nói đến vài chữ ”lạc hậu”, ”không theo kịp thời đại”,… thì các vị “cộng sản gộc ngày nay” đều buông ra để bà nguyên phó thống đốc ngân hàng làm thư ký ghi chép và tung lên mạng chẳng cần đến 112,113 gì xất…
Riêng tớ, đọc đến đâu thấy mát ruột tới đấy vì: “Té ra các ông này đều nói ra những cái mà cả ngàn người khác ,trong đó có tớ đã nói rồi!”. Chỉ khác là ở cái chỗ… chính mồm các ông cộng sản “cỡ bự” nói ra mà thôi! Không phải do bọn tớ kích động “tuyên giáo”, cho các ông ấy là cái chắc! Tội tình gì, từ nay đã có các ông ấy cùng… chịu!
Tuy nhiên,tớ hết sức chú ý đến những vấn đề đang…có vấn đề như sau :
- Khi nghe các vị ấy lên án, vạch trần, góp ý: Văn kiện Đại Hội Đảng XI là một tài liệu “ngổn ngang”, “mâu thuẫn”, ”dối trá, lừa bịp”, ”ngu dốt” , ”tư duy lạc hậu”, ”thụt lùi so với các đaị hội đảng trước” (?!) và kết luận là “Yêu cầu phải sửa, nếu không sửa không thông qua!?” thì tớ mới tự hào ba phút mà phát hiện ra rằng:
CÁC ÔNG ẤY CÒN THUA MÌNH XA! vì:
1- Qua mấy trang biên bản “Hội Thảo Khoa Học”, đọc đi đọc lại thì mới ngộ ra rằng những lời phát biểu của các vị ấy chỉ là những gì CÁC VỊ ẤY THẤY nhưng không tìm đâu ra một câu CÁC VỊ ẤY CẦN LÀM! Nói một cách khác vạch ra những điều toàn dân đều thấy, cả thế giới đều thấy nhưng “cái thấy” của các vị ấy, dù nó có muộn hơn ngàn người thì nó cũng nặng gấp ngàn lần ý kiến “đã thấy” của người khác. Cái mà người ta cần là các vị ấy chỉ ra cái cần làm cho đảng của các vị ấy và toàn dân thì bị… tránh né, hoặc nói xa nói gần, hiểu sao cũng được!

Tớ thông cảm cho các vị ấy vì… như ngạn ngữ của người Pháp đã nói mà tớ tạm dịch như sau: “Quyền quí bắt buộc” (Noblesse oblige) nên thôi! Dù có nói một phần sự thật chậm hơn mọi người thì cũng còn hơn là không nói!
2- Tớ tìm mãi không thấy một câu kết luận nào.Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì ngoài câu nói có vẻ đanh thép: Cần phải viết lại dự thảo “nếu không không thông qua”, nghĩa là chỉ cần bỏ đi mấy chữ xã hội chủ nghĩa, Mác Lê là Đảng vẫn tồn tại và “hết thụt lùi” hay sao? Tuyệt đối không có một chữ nào về ‘tự do”, “dân chủ”, về quyền con người, về cách hành xử đối với trí thức, văn nghệ sĩ, mặc dầu cuộc hội thảo khoa học này được tiến hành vào 8g30 phút ngày 7/10/2010 nghĩa là sau khi đã có hàng ngàn nhà khoa học, trí thức, văn nghệ sĩ ký tên kiến nghị yêu cầu dừng ngay dự án bauxite mà không được ai trả lời. Phải chăng cuộc hội thảo khoa học này là cuộc hội thảo khoa học tiến hành giữa thủ đô Hà Nội.
3-  Một vấn đề quan trọng nhất mà tớ mong đợi là vấn đề chính sách đối ngoại trong dự thảo văn kiện sẽ được các vị ấy sẽ có lập trường dứt khoát thì tớ hoàn toàn thất vọng, vẻn vẹn chỉ có mấy chữ “về quan hệ đối ngoại, đối nội với Trung Quốc phải rõ ràng quan điểm” ! (?) Quan điểm nào? Phải chẳng vì tế nhị? Vì sợ mất lòng? Vì sợ chạm tới đường lối ngoại giao hiện hành mà quý vị ấy không dám nói đến những chuyện đe doạ láo xược Việt Nam đầy rẫy trên mạng của các nhà cầm quyền Trung Quốc (mới nhất là tên tiến sỹ khoa học gia Vương Hàn Lĩnh đến tận Sài Gòn họp về Biển Đông đã thẳng thừng tuyên bố: “Trung Quốc đã thực thi quyền tài phán về đường “lưỡi bò” từ 2000 năm trước”! Hoặc “Cho đến năm 1885, Việt Nam vẫn là thuộc quốc của Trung Quốc” để rồi cuối cùng, đe doạ  “Các anh sẽ phải hứng chịu các cuộc xung đột bằng võ lực, hoặc thậm chí chiến tranh!”. Vậy mà cái căn nguyên của mọi căn nguyên này các nhà hội thảo khoa học sao có thể ấp úng đến thế?
4- Tớ mong chờ sau những phân tích khá “ác liệt” về bản dự thảo văn kiện đại hội XI các vị ấy sẽ đưa ra một kết luận như tiếng búa gỗ gõ xuống để kết thúc phiên toà rằng hãy “giải tán” hoặc nặng hơn hãy “khai tử cái chủ nghĩa cộng sản” khỏi đất nước Việt Nam này! hoặc lý tưởng nhất là: Chúng tôi… nhân danh… xin tuyên bố cùng tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ đốt thẻ đảng. Và như thế, chẳng ai phải tự tử mà chỉ có đảng bị khai tử mà thôi! Ít nhất cũng được nhân dân, thậm chí lịch sử lưu danh… Nhưng không! tuyệt đối không!
Cái kết luận đáng mong chờ sau những lời lên án khá “ác liệt” để toàn dân hua-ra! hua-ra! hua-a-ra! nhiều lần đã… không có! Vang mãi trong tớ chỉ là cái câu “phải sửa đổi, nếu không, không thông qua”, nghĩa là các vị ấy vẫn muốn văn kiện đại hôi đảng lần này phải tốt lên ,ít nhất là bằng những văn kiện những đại hội đảng trước, khi mà các vị ấy còn đương chức, đương quyền? Buồn năm phút!
Bởi thế cho nên hôm nay, sau khi đọc nhiều ý kiến quá ư lạc quan về vụ “hội thảo khoa học” này, tớ xin phép được “nói lại cho rõ” là hãy hura các vị ấy… vừa phải thôi! Hãy chờ xem các vị ấy có dám tuyên bố gì hơn những điều các vị ấy đã dám nói trong hội thảo vừa qua không? Liệu trong các vị này có ai dám làm một một Gorbachev, một Yelsin hay không? Lúc đó chúng ta sẽ Hura, Hura, Hura! vì các vị ấy sẽ được chung sống cùng chúng ta mà không cần… “tự tử”!

Nguồn trích: http://tohair.multiply.com/journal/item/25/25

 

No comments:

Post a Comment