Wednesday, May 6, 2015

HÒA GIẢI HÒA HỢP DÂN TỘC KIỂU GIẢ CẦY - Thành Lê



Đã 40 năm kể từ khi chính thể VNCH, miền nam VN sụp đổ. Toàn cõi VN nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của bên thắng cuộc, ĐCSVN. Kể từ đó Sài Gòn không còn là Hòn ngọc viễn đông, vì vùng viễn đông giờ đây đã có vô số các thành phố vượt xa Sài Gòn. Kể từ đó không còn ông thủ tướng Singapore nào hy vọng là một lúc nào đó Singapore sẽ phát triển giống như Sài Gòn, không còn đội bóng Nhật nào năn nỉ được đá giao hữu với VN để học hỏi kinh nghiệm. Những nước trước đây vốn kính nể, nghiêng mình muốn học tập bên thua cuộc của chúng ta giờ đây đã bỏ xa chúng ta rất nhiều. Singapore có GDP đầu người thuộc hàng cao nhất thế giới, NB nền kinh tế thứ 3 TG, nền thể thao hàng đầu Châu Á. Còn VN thống nhất dưới sự lãnh đạo tài tình 40 năm của Đảng & NN, chúng ta có gì?
Chúng ta đứng thứ 2 TG về chỉ số hạnh phúc, điều này cứ khiến t nghĩ đến những đứa trẻ, chúng luôn vui vẻ vì chúng ngây thơ.
Xuất khẩu nông sản hàng đầu thế giới, nhưng lại thuộc hàng rẻ nhất.
Tỉ lệ tử vong vì ung thư cao nhất TG
Tiêu thụ nhiều rượu bia, thuốc lá, mì ăn liền hàng đầu TG
Giá rượu bia, thuốc lá thuộc hàng rẻ nhất thế giới
Giá bất động sản, giá làm đường, giá xe hơi, sữa, thuốc tây lại thuộc hàng cao nhất TG
v..v..còn rất nhiều những cái trái khoáy mà chúng ta có được sau 40 năm thống nhất.
1 trong những cái trái khoáy ấy là về vấn đề HGHHDT, bất chấp mọi nỗ lực HGHH (bằng miệng) của bên thắng cuộc, 40 năm đất nước đã quy về 1 mối, nhưng lòng người vẫn tan tác bi thương. Tại sao vậy?
Hãy xem cách chúng ta nói về bên thua cuộc. Về giáo dục, môn lịch sử của bên thắng cuộc luôn dạy thế hệ trẻ rằng VNCH là phường mọi rợ, ác ôn, sát hại đồng bào..bla..bla.. Về truyền thông, báo chí liên tục sử dụng ngụy quân, ngụy quyền, tay sai để chỉ chính quyền & quân đội VNCH, những từ ngữ rất miệt thị & xúc phạm. 1 chính thể tồn tại 20 năm, được nhiều tổ chức quốc tế và 10 mấy triệu nhân dân miền nam công nhận sao có thể là NQNQ? Nguyên tắc cơ bản của HGHH là phải tôn trọng lẫn nhau, mình cũng không làm được. Báo chí thì chỉ đưa tin tức 1 chiều. Những hình ảnh lính Mỹ, lính VNCH kiểm soát, bắt bớ, đàn áp nhân dân (ở đây t còn chưa muốn nói tới nguyên nhân dẫn đến những hành động đó) còn những hình ảnh miền nam yên bình, giàu đẹp, kinh tế năng động, lính Mỹ chơi đùa với trẻ nhỏ, giúp đỡ người già, tiêm chủng, khám bệnh cho nhân dân…thì không bao giờ được xuất hiện. Các kênh nước ngoài như RFA, BBC, VOA Việt ngữ đều bị chặn hết. Truyền thông thì phải khách quan chứ? Thời chiến thì cho rằng đưa những thông tin đó ra có thể làm lung lạc ý chí quân & dân, nhưng thời bình thì tại sao phải dấu? Phải chăng bên thắng cuộc đang sợ điều gì? Chính nghĩa thuộc về mình mà sao cứ phải sợ sệt mãi như vậy? Còn bên thua cuộc họ không biết đau đớn hay sao, khi bao điều tốt đẹp họ đã làm bây giờ bị phủ nhận hết cả? Cứ cho rằng họ có lỗi lầm thì họ có đáng bị sỉ nhục, bị phân biệt suốt gần nửa thế kỷ như vậy hay không? Thử hỏi miệng nói HGHH nhưng hành động như vậy, thì HGHH cái nỗi gì?
Rồi lại bảng sơ yếu lí lịch, đi xin việc ở đâu cũng phải khai theo tôn giáo gì, Có phải Đoàn viên, Đảng viên hay không? bố mẹ trước năm 1975 làm gì ở đâu, sau 1975 làm gì ở đâu? Cái đó thì liên quan gì đến năng lực làm việc của 1 người? Ngành nào đặc thù thì ngành đó yêu cầu thôi chứ? Như vậy chẳng phải để phân biệt đối xử hay sao? HGHH giả cầy thì có.
Bây giờ t mới xin nói về ngày 30/4. Nên xem 30/4 là ngày Quốc hỉ hay Quốc hận? Bản thân t coi 30/4 là ngày quốc tang, bởi 2 lý do:
1. Với mọi tranh chấp, phải sử dụng đến chiến tranh luôn là phương án cuối cùng bất đắc dĩ vì xác định chiến tranh nghĩa là sẽ phải hi sinh, mất mát. 30/4/1975 là ngày kết của cuộc chiến giữa 2 miền nam bắc VN, cuộc chiến đẫm máu nhất trong lịch sử dân tộc & là 1 trong những cuộc chiến tàn khốc nhất trong lịch sử nhân loại, hàng triệu người đã ngã xuống cả 2 bên chiến tuyến. Ngày tàn của 1 cuộc chiến tang thương nhường vậy có nên cờ hoa rực rỡ, pháo nổ đì đùng hay không? T luôn nghĩ rằng nên nhìn nhận về 1 cuộc chiến đã qua ở góc độ bi tráng, tang thương, chứ không phải hào hứng, hừng hực. Chúng ta không thể dạy lớp trẻ cảm thấy háo hức với những thứ phải trả giá đắt bằng máu & nước mắt, như vậy chỉ tạo ra 1 thế hệ hiếu chiến, khát máu mà thôi. Phải dạy lớp trẻ cảm thấu với nỗi đau của cha ông mà e ngại chiến tranh, e ngại không phải để hèn nhát, mà để cố gắng hết sức không lặp lại những đau thương ấy 1 lần nào nữa. Đó là lý do thứ nhất t nghĩ nên coi 30/4 là quốc tang.
2. Lý do thứ 2 liên quan đến vấn đề HGHHDT. Vào thời Xuân Thu, cách đây hơn 2000 năm, nhà binh pháp kiệt xuất Tôn Tử đã nhận định: “Chiếm được thành quách mà không chiếm được lòng người thì cũng kể là thất trận”. 1 nhận định ngắn ngủi cũng đủ để ta thấy được tầm quan trọng của việc đắc nhân tâm đối với bên thắng cuộc. Vậy chúng ta đã làm gì với ngày kỉ niệm kết thúc cuộc chiến để thu phục lòng người trong suốt 40 năm qua? Ăn mừng, ăn mừng mỗi năm 1 to hơn, đem chiến tích thắng ra để tung hô, tự mãn, khi cái giá phải trả là hàng triệu sinh mạng & 1 đất nước hoang tàn, đem bên thua cuộc là người anh em máu thịt ra để hạ nhục, xỉ vả, nhiếc móc, trong khi lúc nào cũng bô bô HGHH, nói không biết ngượng, có ai mà hòa giải cho được với 1 kẻ miệng nam mô bụng 1 bồ dao găm không cơ chứ?
Tóm lại, trách nhiệm HGHHDT nằm ở bên thắng cuộc, với t bên thua cuộc có thể ôm hận, nhưng bên thắng cuộc, nếu thực tâm HGHH, không thể ngủ mãi trong men say chiến thắng. Đừng có suốt ngày than trách vì sao người Việt bên kia chiến tuyến cứ ôm mãi hận thù, mà hãy xem lại mình đã hành xử ntn trong suốt 40 năm qua. Hãy để 30/4 là ngày tưởng nhớ vong linh của những người đã khuất, ở cả 2 bên chiến tuyến, là ngày để chiêm nghiệm về những thăng trầm của đất nước.
Lãnh đạo VN hiện nay có thể học tập rất nhiều từ nước Đức, bức tường Berlin sụp đổ năm 1989 thống nhất Đông Đức & Tây Đức, hơn 25 năm qua đi, gần như không còn sự khác biệt giữa 2 miền, kết quả của 1 quá trình HGHHDT tuyệt vời. Nước Đức giờ đây vươn lên là nền kinh tế thứ 4 trên TG, thứ 1 Âu châu. Còn VN, 40 năm đã qua, chúng ta đang ở đâu? Những lãnh đạo VN, hãy tự vấn lương tâm của mình.
Lãnh đạo VN có thể học tập người Mỹ, khi cuộc nội chiến Mỹ (1861 – 1865) kết thúc, chiến thắng thuộc về miền bắc, nhưng sau chiến tranh, không có chiến binh nào của bên thua cuộc miền nam phải đi học tập cải tạo, họ được tôn trọng, tự do về nhà, lao động, cùng nhau xây dựng quê hương. Để chỉ sau đó ít năm, Mỹ vươn lên thành siêu cường số 1 thế giới, liên tục hơn 100 năm đến tận ngày nay. Họ có nhiều hành động để HGHHDT nhưng tất cả đứng trên 1 suy nghĩ nhân bản “khi một người Mỹ bị nhục, thì dù là Mỹ miền Nam hay Mỹ miền Bắc cũng vẫn là một người Mỹ bị sỉ nhục”. Nếu lãnh đạo VN hiểu được điều đơn giản: khi một người Việt bị nhục, thì dù là miền Nam hay miền Bắc cũng vẫn là một người Việt bị sỉ nhục thì họ đã HGHHDT tốt hơn rất nhiều.
Cố thủ tướng Võ Văn Kiệt từng nói: “Một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn”. Đúng vậy, nên chỉ cần hàng triệu người bớt vui đi 1 chút thì sẽ có hàng triệu người bớt buồn đi rất nhiều.
40 năm là quá đủ để thực hiện HGHHDT thực sự
40 năm là quá đủ để lãnh đạo VN dám nói dám làm, chứ không phải để nhân dân mãi rỉ tai nhau câu: Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng sản làm.
40 năm là quá đủ.

Thành Lê


Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh với ngày 30-4-75 A NEW YOUNG HERO IN VIETNAM. MỘT BÀI VIẾT HAY VÀ CAN ĐẢM Xin chuyển 
     Tôi là Huỳnh Ngọc Thiên Trường, sinh ngày 22 tháng 12 năm 1981. Hiện tôi sống và làm việc tại TP.HCM. Trước đây, vào năm 2004, tôi từng tốt nghiệp cao đẳng trường Đại học Công nghiệp TP.HCM. Năm 2006, tôi bắt đầu sự nghiệp từ vị trí công việc của một nhân viên chăm sóc khách hàng cho Viettel, rồi sau đó là phụ trách công việc chào mừng khách hàng mới bằng việc Welcome Letter, hỗ trợ Manager quản lý công việc của Tổng đài tại Teleperformance – TP.HCM. Từ năm 2007, tôi là phó phòng nhân sự của Công ty cổ phần Truyền thông Kim Cương. Hiện tôi đang kinh doanh bất động sản tại Phúc Đức Group, đồng thời chuyên bán điện thoại di động và dụng cụ công nghệ nói chung. Hôm nay, tôi xin chia sẻ những suy nghĩ thật lòng của mình trước thực tế xã hội mà các bạn đang sống: Là người Việt Nam, bạn có suy nghĩ gì về hiện tình đất nước? Tôi thuộc thế hệ sinh ra sau chiến tranh, lòng tôi thật sự biết ơn vì sự hy sinh của những thế hệ cha anh đi trước, cho tôi có cuộc sống hòa bình ngày hôm nay. Tôi cảm phục lý tưởng độc lập dân tộc mà các thế hệ cha anh đã chiến đấu để giành được, nhưng tôi cũng rất đau xót khi thấy những lý tưởng ấy đang bị chính quyền ngày hôm nay phản bội. Đất nước ta đã thống nhất gần 40 năm, vậy mà đến nay nền kinh tế vẫn nghèo nàn, lạc hậu; đời sống của từng người, từng nhà đang đối mặt với nhiều khó khăn chồng chất; đời sống xã hội bất ổn, suy thoái đạo đức, rồi tai nạn giao thông, ô nhiễm môi trường, thực phẩm giả, độc hại của Trung cộng gây bệnh ung thư làm số lượng người chết trong nước hằng năm cao nhất thế giới… Dịp Tết đến xuân về, xã hội càng bất ổn với nạn trộm cướp, hỏa hoạn, nghèo đói, tai nạn giao thông… Chỉ cần mở truyền hình ra xem, các bạn sẽ thấy những vụ án tham nhũng, quan chức tha hóa, biến chất, công an đánh người,… Và còn biết bao thực tế chua chát đang bị báo chí của nhà nước bưng bít đưa tin, che đậy hoặc định hướng theo kiểu “ngu dân” để dễ bề cai trị? Thử hỏi có xã hội nào “tươi đẹp” như xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang xây dựng không? Thật đáng mỉa mai! Thực trạng xã hội đầy đau xót đó có nguyên nhân từ đâu? Có phải do chúng ta không có trí tuệ, do chúng ta lười biếng, hay do chúng ta không có ý chí vươn lên? Hay là do nước ta thiếu tài nguyên, hay do chúng ta không được bạn bè quốc tế ủng hộ, giúp đỡ chúng ta phát triển? Không phải! Chúng ta có trí tuệ, có sức khỏe, có tuổi trẻ, hoài bão, nhưng dù bạn có cố gắng học hành và làm việc cật lực thế nào thì bạn cũng không bao giờ thoát khỏi thân phận đói nghèo nhục nhã, vì số tiền thuế mà các bạn phải đóng quá nhiều, vì nền kinh tế này đang được điều hành bởi những kẻ tham lam, dốt nát. Bạn có biết rằng, mỗi năm Việt Nam được nhận biết bao tiền viện trợ của quốc tế, rất nhiều dự án do nước ngoài tài trợ,… nhưng những khoản tiền khổng lồ này đều rơi vào túi tham vô đáy của bọn quan chức tham nhũng. (Ngay cả tôi là người làm kinh doanh trong những năm qua, tôi không ngạc nhiên gì về những thủ đoạn ăn bẩn của các cơ quan nhà nước và nhất là bọn công an phường Tân Quý, CA quận Tân Phú và CA quận 3, chưa kể cả CA quận 1, CA TP.HCM!). Chắc các bạn cũng đã nhận thấy rõ, cho đến nay thì cả Đảng csViệt Nam và Nhà nước CHXHCNVN hiện nay đã hiện nguyên hình là một bọn cướp. Dân oan khắp nơi cùng quẫn đành đổ về Hà Nội và TP.HCM biểu tình, vì bản thân và gia đình họ bị cướp trắng hết đất đai, nhà cửa, nhưng tất cả hành động biểu tình ôn hòa của họ đều bị đám công an côn đồ đàn áp thẳng tay. Người dân làm lụng lam lũ cực khổ để đóng thuế nuôi bọn công an, để rồi đến lượt chúng ra tay giết chính chúng ta một cách tàn nhẫn, dã man như vậy hay sao? Trong hoàn cảnh đó, chỉ có một cách để vươn lên, đó là tuổi trẻ của chúng ta phải dũng cảm đấu tranh, đòi đa nguyên, đa đảng, thực hiện dân chủ hóa xã hội, thì mới hy vọng có một tương lai mới, một mùa Xuân mới đúng nghĩa cho cả dân tộc. Bản thân tôi rất xúc động với Cuộc biểu tình ngày 01 tháng 01 năm 2014 tại Sài Gòn. Bất chấp đàn áp, cuộc biểu tình đúng vào ngày đầu năm mới tại Sài Gòn như một tiếng pháo nổ vang trời báo hiệu một năm đầy sôi động và nhiều biến cố đối với cuộc đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho toàn dân Việt Nam. Đừng thụ động chờ đợi các thế hệ cha anh tiếp tục đấu tranh cho chúng ta nữa! Họ đã phải hy sinh, mất mát quá nhiều rồi! Giờ đến lượt tuổi trẻ của chúng ta phải gánh vác trách nhiệm trước dân tộc, trước tương lai của chính chúng ta và các thế hệ con em chúng ta! Cuối cùng, mong các bạn hãy cùng nhau phổ biến thông điệp này trên các phương tiện truyền thông, facebook và các mạng xã hội. Hãy gửi luôn cho các đồng chí công an mà các bạn biết, hy vọng thông điệp của chúng ta có thể cảm hóa được họ, từ đó dần đưa đất nước thoát khỏi chế độ độc tài công an trị, vững bước đi lên! Tôi công khai tên tuổi, địa chỉ, vì tôi không hèn, không sợ! Tại sao các bạn lại sợ? Có gì chưa rõ, xin các bạn liên lạc: Huỳnh Ngọc Thiên Trường 0979 22 02 12 hoặc (08) 2200 2243 huynhtruong@phucduc.com.vn hoặ cthientruong0808@gmail.com

Việt Nam sắp bị Bắc thuộc lần thứ hai?

Phạm Trần (Danlambao) - “Thảm họa Bắc thuộc” là tựa đề cuốn phim tài liệu của nhóm Film Club ở Thủ đô Hoa Thịnh Đốn sẽ phát hành vào hạ tuần tháng 6 (2015), đánh dấu 25 năm ngày hai đảng Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc nối lại quan hệ ngoại giao (1990-2015).

No comments:

Post a Comment