Wednesday, January 1, 2014

Vô cùng thương tiếc ca nhạc sĩ đấu tranh Việt Dzũng

 
Tôi muốn mời em về Thăm lại Hà Nội xưa Cổ Ngư chiều đổ lá Trong mưa buồn lưa thưa. Tôi muốn mời em về Thăm lại Sài Gòn xưa Duy Tân chiều say nắng Uống môi nồng hương xưa. Tôi muốn mời em về Nhưng quê hương tôi quá xa Bên kia bờ Thái Bình bao la. Tôi muốn mời em về Nhưng chim đã gãy cánh Nhưng mây đã ngừng bay Cho tôi còn lại nơi này. Tôi muốn mời em về Thăm lại căn nhà xưa Có mẹ ngồi đâu đó Sợi tóc bạc đong đưa. Tôi muốn mời em về Thăm lại phố phường xưa Những chiều trời mưa phủ Lời yêu nói sao vừa ......












>> Việt Dzũng đi rồi, hiệu ứng cánh Chim Lửa “Firebird” ở lại!

Nguyễn Thị Thanh Bình (Danlambao) - Lời cuối cho Việt Dzũng dường như với tôi là hình ảnh của một cánh Chim Lửa đã bay lên, gợi hứng cho từng cánh, từng cánh Chim Lửa khác cùng bay lên, cố sức bay lên khỏi những tro tàn đổ nát của quê hương. Bay lên và vút khỏi những đường “chân trời không có đường bay”, như một ý thơ của Trần Dần. Bay lên để thấy ước mơ ngay cả của một nhạc sĩ như Việt Dzũng, Nguyệt Ánh, Trúc Hồ, Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Anh Bằng, Nam Lộc, Tuấn Khanh, Đoàn Chính... đơn thuần cũng chỉ là: “Mơ ước một ngày quê hương sẽ thanh bình”, như một câu nhạc trong ca khúc “Một Chút Quà Cho Quê Hương” rất cảm động của Việt Dzũng.


















No comments:

Post a Comment