Tuesday, August 16, 2011

Hy Vọng Đã Vươn Lên

Những bức ảnh này sẽ mãi mãi đi vào lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc Viêt Nam.

Biểu tình đẹp

Uyên Vũ (danlambao) - Tôi dám chắc rằng, với những người quan tâm đến vận mạng và tình hình đất nước thì những hình ảnh về cuộc biểu tình tại Hà Nội ngày 24/07/2011 vừa qua đã để lại những ấn tượng rất tốt đẹp. Vâng, ngay giữa trái tim của thủ đô Hà Nội, hàng hàng lớp lớp người Việt, từ những mái đầu bạc phơ cho đến trẻ thơ lẫm chẫm, từ trí thức nổi danh cho đến các bà nội trợ, từ nghệ sĩ đường phố đến cô sinh viên… hợp lại thành đoàn tuần hành quanh Hồ Gươm, họ đang biểu thị tình cảm nồng nàn dành cho đất nước, quê hương…


Tất cả đã tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp về tình yêu nước, về sự gắn bó, hòa hợp dân tộc. Không thấy dùi cui, lá chắn, không cả những khuôn mặt lầm lì đeo băng đỏ lôi người sềnh sệch, không thêm cú đạp nào vào mặt nhân dân. Dù cho lực lượng công an có phạm luật giao thông khi đi ngược chiều, nhưng có lẽ họ chỉ bất đắc dĩ mới phạm luật, chung quy chỉ để giữ trật tự công cộng (!). Vâng, dù có đôi chút tiểu tiết chưa đẹp lắm, như việc TS Nguyễn Quang A còn bị rầy rà khi tham gia tuần hành, dù ít người còn vô ý đạp lên cỏ xanh… Cuộc tuần hành đã để lại dư âm hết sức tốt lành cả cho người trực tiếp tham gia lẫn đông đảo người dân Việt khắp ba miền chỉ được xem hàng ngàn bức ảnh, hàng chục video clip qua internet.

Có hai hình ảnh đẹp nhất đọng lại trong tôi.

Thứ nhất là danh sách những chiến sĩ hy sinh tại Hoàng Sa năm 1974 và tại Trường Sa năm 1988 đã được công khai vinh danh. Với các chiến sĩ QĐNDVN hy sinh bảo vệ Trường Sa năm 1988 còn dễ hiểu vì ngày 27 tháng 7 hàng năm luôn được nhắc nhớ đến họ. Riêng 74 chiến sĩ VNCH hy sinh năm 1974 thì quả thật, từ bây giờ họ đã được nhân dân yêu nước ghi ơn ngay giữa lòng Hà Nội. Những bảng tên chiến sĩ với ngày tháng hy sinh tại Hoàng Sa được mỗi người cầm trên tay, trang trọng giương cao là minh chứng cho sự hòa hợp dân tộc trong một tình yêu tổ quốc mãnh liệt. Có thể nói, ý tưởng này đã đi một bước tuyệt vời, không cần nghị định, nghị quyết và đã bước trước chính quyền một bước. Dân ta là thế đấy.

Thứ hai là hình ảnh một phụ nữ và một cô gái mặc áo dài cầm băng rôn vinh danh các liệt sĩ, đi đầu đoàn biểu tình và luôn hô vang lời yêu nước. Nếu người phụ nữ với chiếc áo dài rất đẹp, trông như một nữ tướng, thì cô gái mảnh mai với chiếc áo dài trắng học trò, guốc mộc đơn sơ lại là hình ảnh trong sáng, thuần khiết đầy nữ tính. Tôi dám chắc nhiều người đã lưu lại hình ảnh tuyệt đẹp của cô gái này, nhìn dáng vẻ vừa dịu dàng, vừa quả cảm, đầu ngẩng cao trong ánh nắng ban trưa, cô đã thành “hoa hậu” không cần vương miện trong lòng biết bao người. Đến khi biết cô gái chính là Trịnh Kim Tiến, chắc hẳn nhiều người còn sửng sốt, bỡ ngỡ hơn nữa.

Vài tháng trước, Trịnh Kim Tiến là cô gái mắt đẫm lệ, quỳ trước cửa nhà kêu gào công lý cho cái chết oan khiên, tức tưởi của cha mình. Lúc ấy cô nhỏ nhoi, bi thương. Hôm nay nét mặt cô rạng ngời bừng sáng, dù công lý đối với gia đình cô vẫn mịt mờ. Như tiếp nối một truyền thống lâu đời, cô đã “dẹp thù nhà để trả nợ nước”, cũng có người nói cô ấy đã “biến đau thương thành hành động”. Vâng, khí phách ấy dễ mấy ai có được? Chẳng phải suốt chiều dài lịch sử đất nước những anh hùng hào kiệt, những liệt nữ anh thư đều đã đặt nợ nước trên thù nhà và biết biến đau thương thành hành động đó sao? Trịnh Kim Tiến đang nối bước tiền nhân để ghi vào lòng người một nét son hào hùng. Tôi cũng dám chắc nhiều nhà báo của nhiều tờ báo khắp Việt Nam đang tự xấu hổ vì chỉ biết khai thác đời tư nhăng nhít, chỉ biết “chộp lén” những giây phút hớ hênh của các “sao” Việt làm cần câu cơm!

Hôm nay đọc được một bài viết của cô về ”Những đứa trẻ không có ngày mai” trên Facebook cá nhân, Kim Tiến chia sẻ: “Tôi chưa hề nghĩ rằng tôi - một con bé nghịch ngơm, nhí nhảnh, chỉ biết la cà, đùa giỡn giờ lại trở thành một điều gì đó. Hình tượng người con gái xuống đường thể hiện lòng yêu nước, thật lòng là có choáng ngợp trong ánh hào quang, pha vào đó là chút gì đó áp lực, chút nặng nề, và một chút sợ hãi…”.

Nhưng cô cũng mau chóng vượt qua để quan tâm về những mảnh đời bất hạnh bằng những hành động thiết thực: xin mọi người cùng chung tay lo cho những đứa trẻ  trong gia đình chị Nguyễn Thị Liễu ở Chương Mỹ, Hà Tây. Chị Liễu “ cùng 1 số các công nhân khác của nhà máy đình công để mong tăng 1 bữa ăn trưa thêm 5 000 đồng nữa (đang là 10 nghìn tăng lên 15 nghìn thôi) mà chị phải chết, còn 1 số người khác bị thương. Sau khi giết chị, người ta nói đó là tai nạn khi lưu hành giao thông. Công ty Giai Đức đổ hết trách nhiệm cho nhân viên bảo vệ Lê Tuấn Minh, kẻ đã lao cả xe tải vào đoàn người đang đứng trong cổng công ty. Đến nay, Lê Tuấn Minh có lẽ cũng chỉ đi tù vì vi phạm an toàn giao thông, còn số phận của gia đình chị sẽ đi về đâu?”.

Hành động ấy chắc chắn không nhằm tô vẽ thêm cho hình ảnh của Kim Tiến mà nó phát xuất từ tấm lòng chân thực là chia sẻ nỗi đau mồ côi và đói nghèo của những người bất hạnh. Trong cuộc trả lời phỏng vấn của Người Việt Online, Tiến đã nói: “‘Hãy cứ coi em như một sinh viên yêu nước. Đừng coi em là Trịnh Kim Tiến vì ba bị công an đánh chết mà xuống đường. Em xuống đường chỉ vì em cảm thấy lương tâm em lên tiếng”.

Hình ảnh của Trịnh Kim Tiến sáng chủ nhật 24/07/2011 và tâm tình mà cô đã chia sẻ đủ làm lu mờ hình ảnh khoe thân, khoe của của hàng loạt “ngôi sao”, “người mẫu”, “hoa hậu” khắp các trang báo Việt.

Một cuộc biểu tình đẹp biết bao!

Uyên Vũ
http://danlambaovn.blogspot.com

CSVN còn nuôi hận thù, chia rẽ dân tộc đến bao giờ?

 
“Đời đời tưởng nhớ những liệt sỹ Việt Nam

74 Binh sĩ hy sinh tại Hoàng Sa năm 1974

64 Binh sĩ hy sinh tại Trường Sa năm 1988


“Vào lúc 9 giờ sáng ngày 27/07/2011, nhân kỷ niệm 64 năm ngày thương binh – liệt sỹ, một số nhân sỹ, trí thức đã phối hợp với Câu lạc bộ Phaolo Phan Văn Bình tổ chức buổi lễ tưởng niệm tưởng niệm đồng bào, chiến sĩ hi sinh trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, Tây Nam và trên hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. “ (Dân Làm Báo)

Trong số người dự lễ truy điệu có cả bà Huỳnh Thị Sinh, vợ góa cố Trung tá quân đội Việt Nam Cộng Hòa Ngụy Văn Thà, Hạm trưởng tàu Nhật Tảo đã hy sinh theo tầu trong trận hải chiến với quân Trung Cộng ở Hòang Sa ngày 19-1-1974.”.

Người có sáng kiến tổ chức lễ truy điệu này là Cụ GS, nhà sử học Nguyễn Đình Đầu, một nhân sỹ được nhiều người kính trọng ở Sài Gòn. Cụ nói: “Chúng ta cùng chung một mảnh đất quê hương. Máu đồng bào đã đổ ra để góp phần gìn giữ và bảo vệ đất nước này. Chúng ta xin chân thành tri ân và tôn vinh tất cả. Chúng ta còn tưởng niệm mọi anh hùng, đồng bào đã hy sinh vì tổ quốc ở bên giới phía Bắc, biên giới Tây Nam, Hoàng Sa – Trường Sa hầu như đang bị lãng quên. Việc làm của chúng ta xuất phát từ trái tim để đòi lại công bằng trong bối cảnh đất nước đang bị đe dọa xâm lược…”. (Nguyễn Thị Khánh Trâm, Bauxite Việt Nam)

Cũng tại buổi lễ này, Giáo sư Tương Lai phát biểu : “ Trước tình hình nóng bỏng ở Biển Đông do những thế lực hiếu chiến trong giới cầm quyền Trung Quôc ngang nhiên xâm phạm hải phận của ta, bắt giữ hãm hại ngư dân chúng ta, cắt cáp thăm dò dầu khi ngay tr6en vùng biển thuộc chủ quyền của ta, tiếp tục nhựng tội ác của chúng đã gây ra tại Hòang Sa năm 1974 khiến 74 người con yêu của đất nước đã hy sinh và năm 1988 lại 88 chiến sĩ dũng cảm nữa ngã xuống ở Trường Sa vì chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc. Và rồi, máu của Việt Nam vẫn đang chảy trên Biển Đông….“Vì vậy, hôm nay trong lễ tưởng niệm đồng bào chiến sĩ hi sinh trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phiá Bắc, phía Tây nam và Hòang Sa, Trường Sa chúng ta thành kính nghiêng mình tưởng nhớ đến những người đã khuất, sẻ chia với những thương binh, bệnh binh và gia đình của những người đã nằm xuống trong chiến tranh những cam go họ đang phải chịu đựng.” (Các mạng báo Điện tử) Những đọan trích dẫn nêu trên xuất phát từ những trái tim của người Việt Nam yêu nước trong cuộc biểu tình chống Trung Cộng tại Hà Nội ngày 24-07 (2011) và nhân ngày kỷ niệm “thương binh-liệt sỹ “ ở Việt Nam, 27-7-2011.

TẠT NƯỚC LẠNH VÀO MẶT

Nhưng tấm biển ngữ dương cao trong Cuộc biểu tình của vài trăm người đã nói gì với lời :“Đời đời tưởng nhớ những liệt sỹ Việt Nam”, và kể ra con số “74 Binh sĩ hy sinh tại Hoàng Sa năm 1974” và “64 Binh sĩ hy sinh tại Trường Sa năm 1988” ? Đó là thông điệp của người dân biết ghi nhớ công ơn của những người đã nằm xuống cho dân tộc Việt Nam được sống. Họ xuống đường chống Tầu âm mưu thôn tính Việt Nam hôm nay cũng chỉ để nối tiếp việc làm còn dở dang của những người đi trước đã đổ máu tại Hoàng Sa, Trướng Sa, chiến tranh biên giới Tây nam với Khmer đỏ tháng 12 năm 1978 và cuộc chiến chống Tầu tại 6 tỉnh miền Bắc tháng 2 năm 1979. Họ dương cao biểu ngữ, cầm bảng tên từng chiến sỹ đã bỏ mình vì nước mà không một chút nghi ngờ, kỳ thị người đã hy sinh là ai, sinh qúan ở đâu, thuộc Quân đội Việt Nam Cộng Hòa hay Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam ?

Tác gỉa của tấm Biểu ngữ đầy tình dân tộc và những bảng tên của chiến sỹ anh hùng Hòang Sa và Trường Sa đã tạt gáo nước lạnh vào mặt Chế độ và những kẻ cầm quyền trong đảng Cộng sản Việt Nam, những phần từ 37 năm qua đã cúi mặt vong ơn bạc nghĩa với những người con yêu của Tổ quốc đã đổ máu hy sinh để bảo vệ lãnh thổ trước họng súng xâm lược của Trung Cộng.

Không những thế, một trong 2 người dân biểu tình trương tấm Biểu ngữ là Cô Sinh viên 22 tuổi Trịnh Kim Tiến, con gái ông Trịnh Xuân Tùng, người bị công an đánh gãy cổ chết ngày 8 tháng 3 năm 2011 tại Hà Nội. Hình ảnh Trịnh Kim Tiến tha thướt trong chiến áo dài trắng đeo khẩu hiệu tréo qua vai “Hòang Sa-Trường Sa Việt Nam” được truyền đi khắp thế giới đã gây cảm xúc mãnh liệt trên mặt báo và trên các màn ảnh truyền hình. Nhưng phần đông người Việt Nam trong nước chưa được nhìn thấy hình ảnh đẹp này của Cuộc biểu tình ngày 24-7 (2011) nên đã có kẻ xì xèo, dèm pha, chụp mũ Cô.

Trịnh Kim Tiến trả lời bằng một Bài viết : “Rồi có người nói tôi là phản động, bất mãn chính quyền nên mới “gây rối trật tự công cộng”, đêm nằm cứ nghĩ về điều này mà tôi tủm tỉm cười, chưa bao giờ nghĩ mình được gắn cái mác ấy vào người đâu. Ba mất rồi, tôi còn cả một gia đình đang chờ tôi gánh vác, cứ nghĩ đến giả sử có cái cảnh mà tôi đi tù vì tội “phản động”, mẹ tôi, bà tôi, em tôi đứng bơ vơ mà nhìn theo bước chân tôi khi bị đưa đi thì mắt tôi đã bắt đầu có thể rưng rưng. Tôi sinh ra trên đất nước này, mảnh đất này nuôi tôi lớn khôn, ấy thế mà tôi lại đem bán nó, đem bán cả linh hồn của mình. Thôi thì mới 22 tuổi đã được gắn tặng cho “danh hiệu” đó cũng là 1 điều hiếm có, cũng ko có gì đáng phải nghĩ ngợi, vì những điều khiến mình bật cười khi muốn khóc.

“Lý trí có thể mách bảo điều ta phải tránh, còn con tim sẽ chỉ cho ta biết điều phải làm”.TIẾNG NÓI CỦA TRÍ THỨCCòn cảm động hơn là những Trí thức nổi tiếng đi biểu tình hôm 24-7 như Tiến sỹ Nguyễn Quang A, Giáo sư-Nhà Khoa học Phạm Duy Hiển, Nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên v.v… cũng đã cầm mỗi người một bảng tên các chiến sỹ đã hy sinh tại Hòang Sa và Trường Sa. Hãy nghe Giáo sư Phạm Duy Hiển tâm sự những lời chảy ra nước mắt :

“ Sáng chủ nhật 24/4 vừa qua, trước tượng đài đức vua Lý Thái Tổ, mỗi người chúng tôi được phát một tờ giấy A3 trên đó có tên một chiến sỹ đã hy sinh để bảo vệ Hoàng Sa hoặc Trường Sa. Tôi đọc tên Anh – Trương Hồng Đào, hy sinh ngày 19/1/1974 tại Hoàng Sa – rồi trân trọng trương tờ giấy ra trước ngực đi theo đoàn biểu tình.

Anh là ai, đồng đội của Anh hôm ấy có những ai, mà sao đến tận bây giờ một người Việt Nam có học như tôi mới biết? Tôi đi theo đoàn biểu tình vòng quanh Hồ Gươm, miệng hô vang Hoàng Sa – Trường Sa theo đám trẻ mà không ngớt bần thần tưởng tượng ra Anh cùng đồng đội đã ngã xuống thế nào trong cái giờ phút định mệnh ấy của Tổ quốc. Là một người làm khoa học vốn quen đo lường phân tích, tôi thấy mình mới chỉ làm được một ép xi lôn (ε) vô cùng bé (một khái niệm toán học) so với Anh và đồng đội.

Đất nước ta không thiếu đất để làm sân golf, không thiếu rừng để cho người nước ngoài cai quản, xin hãy dành ra một ép xi lôn (ε) để dựng lên khu tượng đài các chiến sỹ Hoàng Sa đã anh dũng hy sinh ngày 19/1/1974. Xin hãy chịu hy sinh một ép xi lôn (ε) đi để chúng tôi còn noi theo mà yêu nước hơn. Bao nhiêu năm rồi chúng ta đã mắc lỗi với các chiến sỹ ấy, mà cũng chính là mắc lỗi với đất nước này.” (Mạng Bauxite Việt Nam)

Giáo sư Tương Lai cũng nói trong lễ truy điệu tại Câu lạc bộ Nguyễn Văn Bình (Sai Gòn) ngày 27-7 (2011) :

Chúng ta cảm động khi thấy tên của những người anh hùng trong các trận quyết tử để bảo vệ Hoàng Sa của năm 1974 và Trường Sa của năm 1988 được những thanh niên yêu nước giương cao trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược ngay tại Hồ Hoàn Kiếm, trái tim của Thủ đô ngày 24.7.2011 vừa qua. Tấm gương hy sinh của thế hệ đi trước đang tiếp sức cho thế hệ hôm nay tỉnh táo và hiên ngang thực hiện sứ mệnh cao cả của mình, không đang tâm ngồi nhìn bọn cướp nước đang trăm mưu nghìn kế thực hiện chính sách thâm hiểm của chúng. Đó chính là cách thiết thực nhất, mạnh mẽ nhất trong vô vàn những cách thức khác nữa để tưởng niệm những người đã khuất.”

Như vậy có phải lịch sử đã sang trang rồi chăng ?

Khi người dân, nhất là giới trí thức đã làm những việc đảng và nhà nước CSVN không dám làm như việc truy điệu các chiến sỹ Hải quân Việt Nam Cộng Hòa và yêu cầu lập đài tưởng niệm, ghi công các anh hùng Hòang Sa, thay vì chỉ tưởng niệm hàng năm và dựng đài kỷ niệm các chiến sỹ của quân đội CSVN hy sinh tại Trường Sa thì những người mang chức Lãnh đạo có biết xấu hổ không ?

Có lẽ “không” vì nếu còn biết tự trọng, còn chút liêm sĩ,lễ nghĩa với những người đã đổ máu bào vệ Tổ Quốc thì lẽ nào hàng năm, họ đã cấm không cho tổ chức lễ tưởng niệm trên 40 ngàn binh lính và thường dân đã hy sinh trong cuộc chiến ranh biên giới chống Tầu năm 1979 ? Họ cũng cấm luôn báo chí hàng năm không được nhắc lại cuộc chiến này để tránh mất lòng Bắc Kinh. Trong khi đó, trong dịp kỷ niêm 30 cuộc chiến biên giới với Việt Nam năm 2009, nhà nước Trung Hoa đã tung ra hàng trăm bài viết và ra sách ca tụng cao lao của các Tướng Tầu đã “dạy cho Việt Nam một bài học”. Họ còn sử dụng những ngôn ngữ cực kỳ xấu xa và hèn hạ để bôi nhọ người lính và dân tộc Việt Nam, thế mà Chính phủ Việt Nam vẫn ngậm miệng không dám phản đối thì đủ biết họ đã sợ hãi Tầu đến mức nào ? Do đó, nếu nói Nhà nước CSVN vẫn nuôi hận thù dân tộc Bắc-Nam, dù họ vẫn kêu gọi “xóa bỏ mặc cảm, định kiến về quá khứ, thành phần giai cấp ”, và nhu nhược trước âm mưu thôn tính lãnh thổ của Trung Cộng cũng không phải là điều qúa đáng so với thực tế tình hình Việt Nam vào nửa cuối năm 2011. -/-

Phạm Trần

Những nhân vật nổi tiếng thế giới nói gì về CS







Nguồn: Nhận qua e-mail


No comments:

Post a Comment