Tuesday, August 2, 2011

Nguyễn Chí Đức: Họ đã “chơi” đồng chí của họ

Khánh An, phóng viên RFA
Chiều ngày 2/8, Công an thành phố Hà Nội có thông báo chính thức về kết luận điều tra, xác minh về việc lực lượng an ninh giải quyết việc tập trung của người biểu tình tại Hà Nội vào hôm 17/7.

Đại úy công an tên Minh đứng trên xe đạp liên tục vào mặt một thanh niên đi biểu tình chống Trung Quốc hôm 17-07-2011 tại Hà Nội. Bấm vào đây nghe hay hơn là đọc.


Riêng trong vụ video clip quay lại cảnh anh Nguyễn Chí Đức bị một nhân viên an ninh đạp vào mặt, công an Hà Nội cho biết anh Đức đã khẳng định trong bản tường trình rằng không bị ai đánh, chỉ có sự xô đẩy khi đưa anh Đức lên xe buýt. Công an TP. Hà Nội kết luận “không có căn cứ xác định anh Nguyễn Chí Đức bị lực lượng làm nhiệm vụ đảm bảo an ninh trật tự đánh, đạp khi tham gia biểu tình”. Theo đó, công an thành phố Hà Nội kết luận không có việc công an trấn áp, đàn áp thô bạo hay bắt giữ người biểu tình.

Buồn, phẫn nộ

Sau khi các thông tin trên được đăng tải trên báo Hà Nội Mới,
anh Nguyễn Chí Đức, tỏ ra rất buồn và phẫn nộ. Trả lời phỏng vấn của phóng viên Khánh An, anh cho biết:
Nguyễn Chí Đức: Nội dung họ bảo tôi khẳng định không bị đánh là sai. Thực sự tôi đã nói là tôi bị đạp nhưng tôi không xác định ai là người đạp vào mặt tôi. Lúc ấy ở cạnh xe buýt, mình không biết ai đạp cả, bị đạp xong mình rất tá hỏa. Tôi đã nói thế rồi. Nhưng điều này mới quan trọng, lúc ấy làm việc với rất nhiều công an thành phố, viện kiểm sát và với cả giám đốc công ty tôi là bí thư đảng ủy thì tôi đã chỉ mặt tất cả những người công an ở đấy bảo là “Tôi làm việc này là vì Đảng. Bản thân tôi là đảng viên, tôi làm việc hợp tác với các anh là vì tôi muốn bảo vệ Đảng tại vì tôi không muốn đi quá sự việc”. Nhưng sau sự việc này thì tôi quá buồn. Tôi chả còn gì để mất cả. Họ đã xúc phạm danh dự của tôi, mà họ lại là đồng chí của tôi. Họ đổi trắng thành đen, làm tôi rất buồn. Tôi đã muốn giảm nhẹ sự việc nhưng mà bây giờ họ viết lên báo khẳng định tôi không bị đánh. Các bạn nên nhớ báo Hà Nội Mới là cơ quan ngôn luận của đảng ủy Hà Nội chứ không phải là một tờ báo bình thuờng, báo


Báo Hanoimoi ngày 02 tháng 8, 2011 đăng tin về sự việc anh Nguyễn chí Đức. RFA Screen cap
Báo Hanoimoi ngày 02 tháng 8, 2011 đăng tin về sự việc anh Nguyễn chí Đức. RFA Screen cap
giải trí, báo Dân Trí hay VnExpress, những báo đấy đối với tôi không quan trọng nhưng báo Hà Nội Mới, chính nghĩa nó khác hẳn. Tôi rất buồn. Tôi nói chuyện với một anh công an thành phố, tôi nói với anh là “Các anh làm thế là các anh đẩy em vào đường cùng rồi. Nó làm mất danh dự của em. Cú đạp đối với em không có ý nghĩa gì cả, nhưng các anh làm thế là coi như tất cả họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp cơ quan họ đọc bài báo đấy thì họ nghĩ em là cái gì? Trong khi đó, sự thật vẫn là sự thật”. Tôi đang rất phẫn nộ, rất buồn. Bố mẹ tôi đã rất phẫn nộ. Lúc đầu tôi giấu sự việc ấy để không cho ai biết. Bố mẹ tôi không biết, tại vì tôi biết bố mẹ tôi xem cái (video clip) đấy là rất phẫn nộ nên tôi giấu. Nhưng có 4 người công an, trong đó có công an phường, công an thành phố, đến nhà tôi thì bố mẹ tôi lúc đầu còn trách móc tôi là tại sao lớn rồi còn đi biểu tình, tại sao ra đấy làm gì cho người ta bắt bớ cho nó khổ mà chả giải quyết được gì cả.

Nhưng sau khi bố mẹ tôi xem phóng sự đấy, bố mẹ tôi rất phẫn nộ và bố tôi nói luôn: “Đây là quân phát xít!”. Tôi rất buồn. Chính bố mẹ tôi muốn kiện nhưng tôi đã giảm nhẹ sự việc, tôi không muốn sự việc đi quá xa, nhưng bây giờ họ đẩy tôi vào thế đường cùng rồi, tại vì báo Hà Nội mới là cơ quan ngôn luận của đảng, thành ủy Hà Nội. Tôi là một đảng viên. Như vậy, họ đẩy đồng chí của họ ra khỏi tổ chức rồi. Tôi đã là nạn nhân mà bây giờ họ làm như thế thì tôi rất buồn.
Khánh An: Vâng, thưa anh Đức, theo thông tin kết luận điều tra có nhắc đến sự việc anh từ chối đi khám sức khỏe và không đề nghị gì
vì không bị thương tích. Việc này là như thế nào?
Nguyễn Chí Đức:
Hôm đi làm việc với công an thành phố và với cả lãnh đạo cơ quan tôi nữa thì
tôi bảo là tôi bị đạp, còn họ viết nội dung gì thì tôi không biết. Lúc đấy tôi cũng muốn cho xong việc đi. Còn sự việc đi khám bệnh thì thực sự tôi không muốn đi khám vì đó là ban đêm, đi với công an thành phố rồi nhỡ đâu họ làm gì đấy tôi thì sao, tức là tôi phản đối dữ dội là tôi không đi khám. Một hai hôm sau, cơ quan tôi họ làm cái lệnh điều xuất đi khám thì tôi đi khám thôi. Lúc đầu tôi cũng chống đối tại vì tôi sợ đi khám chỗ này chỗ khác nhỡ đâu có chuyện gì mà họ sắp xếp trước thì sao. Cho nên tôi bảo với người được giao nhiệm
Anh Nguyễn Chí Đức (x), nạn nhân của cú đạp lịch sử, nhận hoa từ người thân sau khi được công an thả hôm 17/7/2011. Hình do anh Đức gửi RFA

Anh Nguyễn Chí Đức (x), nạn nhân của cú đạp lịch sử, nhận hoa từ người thân sau khi được công an thả hôm 17/7/2011. Hình do anh Đức gửi RFA
vụ mời tôi đi khám là đi khám ở một bệnh viện ngẫu nhiên. Tôi chọn một bệnh viện ngẫu nhiên là bệnh viện E, tức là không có sự sắp xếp gì cả. Đưa bệnh viện E, họ bảo “Bệnh viện E là bệnh viện gì thế?” vì đáng nhẽ làm ở bệnh viện của công ty. Nhưng tôi bảo “Không, nếu đi bệnh viện của công ty thì tôi không đi khám.
Tôi sẵn sàng bị đuổi việc chứ tôi không đi khám ở bệnh viện”, tại vì tôi phòng trường hợp nhỡ có gì bất trắc xảy ra với tôi thì sao. Tôi đi một mình rất nguy hiểm nên tôi bảo là phải đèo tôi đi vì tôi sợ có vấn đề gì xảy ra. Một người trong cơ quan đèo tôi đi và chọn một bệnh viện ngẫu nhiên để khám
sức khỏe, tức là chụp hình đấy.

Gián tiếp phá hoại Đảng

Khánh An: Vâng, như vậy anh có định là sẽ làm gì đối
với thông tin đưa ra trên báo chí không?

Nguyễn Chí Đức:
Thực ra tôi chỉ làm một người bình thường, ngay cả trong cơ quan tôi cũng chỉ là một công dân bình thường và tôi cũng xác định thế thôi. Mình không muốn mơ mộng vì ở hoàn cảnh thế này, một đất nước như thế này ở mặt bằng thế giới, mình cũng chỉ là người bình thường thôi. Nhưng họ dùng cơ quan ngôn luận chính thức của đảng, thành ủy Hà Nội họ chơi tôi. Thực sự bây giờ tôi không biết làm gì cả. Ngày mai tôi sẽ lên gặp bí thư đảng ủy để xem thái độ của đồng chí đấy với giám đốc như thế nào. Nếu ủng hộ tôi thì còn khác, còn nếu phủi tay cũng giống như công an thành phố Hà Nội thì có lẽ là tất cả hệ thống chính trị nó đẩy tôi ra khỏi đảng. Nên nhớ rằng bố mẹ tôi là người Nghệ An, họ hàng tôi là Nghệ An, rất nhiều người theo đảng rồi, từ thời Việt Minh năm 1930, tức là trước khi Hồ Chí Minh về nước, ông nội tôi, anh em ruột của ông nội tôi và rất nhiều đồng chí khác đã theo đảng, theo Việt Minh và họ đã chết trước khi Hồ Chí Minh về nước, nhưng mà họ không có gì phải buồn phiền đó là vì lý tưởng cao đẹp. Nhưng bây giờ, hệ thống chính trị kết hợp với công an làm như thế này thì tôi rất buồn. Họ đã chính thức đẩy tôi. Nếu mà họ tiếp tục đẩy tôi vào đường cùng thì tôi cũng chả còn gì để mất cả tại vì họ đã dùng báo chính thống để họ “chơi” đồng chí của họ. Thực sự là họ đã “chơi” một đồng chí của họ chứ không phải là “chơi” một công dân nữa.

Khánh An: Thưa anh, có thông tin cho rằng anh công an
tên Minh, người đã đạp vào mặt anh, đã bị tạm đình chỉ công tác…
Nguyễn Chí Đức:  Thực sự tôi không quan tâm tên Minh là ai, tôi không quan tâm đến bất kỳ lãnh đạo công an thành phố là ai vì sau sự việc đấy, tôi vẫn muốn tôi chỉ là người bình thường thôi. Nói thật là tôi bất đắc dĩ phải nổi tiếng.
Có rất nhiều người đến thăm, công an rồi tự nhiên cơ quan đoàn thể họ cứ gặp tôi là họ nói. Hàng xóm họ biết tôi, họ quý mến tôi thì họ hỏi chuyện kiểu khác, nhưng công an thành phố họ gặp tôi là với một thái độ khác, mặc dù họ rất mềm mỏng, ôn tồn nhưng mà tôi hiểu là họ muốn biết thái độ của tôi. Ngay cả sáng nay cũng có người hỏi tôi là có ra chỗ Cù Huy Hà Vũ không, nhưng tôi chả quan tâm vụ đấy. Chỉ đến chiều tôi đi làm thì tôi có gặp một số anh em vì bị cấm đường, trên đường về đi làm thì phải qua đấy, thấy bị cấm đường thì nhân tiện có mấy người bạn cùng đi biểu tình với tôi đang ở đấy thì gặp thôi.
Khánh An: Anh nói rằng sau sự kiện báo Hà Nội Mới đăng thông tin lên thì nó đã làm cho anh rất buồn, rất bức xúc. Như vậy sự kiện này có làm thay đổi nhận định của anh không?
Nguyễn Chí Đức:
Tôi có một nhận định là chính công an nhân dân là người gián tiếp phá hoại Đảng Cộng Sản, chứ không phải là những người biểu tình, tại vì họ đổi trắng thành đen. Họ làm sự việc thành ra bây giờ dựng đứng tôi rồi đây này. Lúc tường trình tôi bảo là tôi bị đạp, các anh muốn viết là va chạm gì đấy nhưng tôi là tôi bị đạp. Bản thân tôi là đã đứng xa cách đoàn biểu tình tới 30 met rồi, tôi cảnh giác tại vì lần trước tôi đã bị bắt rồi, tôi không muốn bị bắt, không phải là tôi sợ nhưng tôi cũng chả muốn an ninh chú ý đến tôi nên tôi đã đứng rất xa rồi, họ còn chỉ đạo bắt tôi. Tôi đang đi trên vỉa hè. Hôm nay tôi nói thẳng ra vì sự việc đã ra như thế. Báo Hà Nội Mới đăng như thế này là một đòn rất phũ phàng với tôi. Mai mốt những bài báo này là báo in, báo giấy rồi bạn bè, gia đình, đồng nghiệp của tôi họ có thể không đọc báo trên mạng, blog nhưng họ báo ấy thì chết tôi rồi. Tôi làm sao thanh minh được? Báo chính thống mà. Thanh minh cũng chả làm gì cả, mà tôi cũng không cần thanh minh nữa. Tôi chỉ quan tâm là những người đi biểu tình với tôi họ vẫn còn tin tôi, đó là điều đáng mừng đối với tôi. Tôi trân trọng cái đấy. Đó là những người thực việc thực. Gia đình, bạn bè, anh em, họ tin tôi là được. Những người bạn đi biểu tình, tôi không bao giờ phản bội họ. Tôi đã đi biểu tình và tổng cộng bị bắt 3 lần rồi, chả lẽ tôi lại đi bán đứng họ, thế là tôi tự sỉ nhục tôi. Bán đứng những người đi biểu tình à? Không bao giờ! Tôi có bị làm sao thì cũng không bao giờ phản bội họ.

Khánh An: Vâng, cám ơn anh rất nhiều đã dành thời gian cho đài. Kính chúc anh mọi sự an lành và mong là…
Nguyễn Chí Đức:
Tôi nghĩ là không an lành đâu. Sau sự kiện này là không an lành với tôi  nhưng nói chung là tôi cũng không sợ nữa vì tôi quá phẫn nộ đi. Báo Hà Nội Mới là cơ quan ngôn luận của đảng mà họ “chơi” đồng chí của mình. Tôi là nạn nhân mà bây giờ họ dựng đứng tôi hóa ra tôi là người dối trá, trả lời phỏng vấn báo này báo nọ là dối trá, bây giờ là dối trá rồi sau này họ bảo tôi vu khống thì chết dở tôi. Đã đến nước này rồi thì tôi cũng chả cần nữa, tôi không quan tâm.
 
Khánh
An:
Dạ vâng,
cám ơn anh rất nhiều.

Nguồn gốc chữ "vẹm" từ đâu ra ?

LỊCH SỬ RÀNH RÀNH : VGCS KHÔNG THỂ CHỐI TỘI BÁN NƯỚC CHO TÀU

Tổng Hợp Tin Tức ngày 31-7-2011 – Trích Diễn Đàn Paltalk VietnamExodus
            Sau Thế Chiến II, với tư cách “Đồng Minh Chiến Thắng” – một trong “ngũ cường” cùng các đồng minh khác “vẽ lại bản đồ thế giới” – năm 1947 Trung Hoa Dân Quốc Continue reading

Việt Nam 5 năm tới: Sẽ không có gì mới!

Trong tuần qua, báo chí trong và ngoài nước nhanh chóng đưa tin về 3 nhân vật vừa được Quốc Hội khóa XIII nước CHXHCN Việt Nam bầu chọn vào các chức vụ cao nhất của chính phủ: Ông Trương Tấn Sang đắc cử chủ tịch nước, ông Nguyễn Tấn Dũng tái đắc cử thủ tướng, Continue reading

Ẩn số quý báu trong con số không

Kể chuyện cái bánh đất:
Một ông anh, anh trong tình đồng hương, tình văn nghệ, cách đây sáu năm từ Boston, Massachusetts. Anh đến chơi nhà, cùng hội tụ hôm ấy còn nhiều anh em khác, mỗi người một chuyện kể, rất vui. Continue reading


Chiều hôm qua nhiều tờ báo ở Hà Nội cùng đưa tin, hôm nay ngày 2/8 Tòa án nhân dân tối cao tại Hà Nội sẽ mở ra lúc 7 giờ 30 phút để xử phúc thẩm ông Cù Huy Hà Vũ.
Việc bắt giam ông Cù Huy Hà Vũ cũng như vụ án xử ông Vũ vừa qua gây ra nhiều tranh cãi trong nước cũng như ở ngoài nước. Ông Vũ và các luật sư của ông không đồng ý với cáo trạng và phán quyết của Tòa án. Ông đã các luật sư của mình đã đệ đơn kháng cáo. (Đọc tiếp…)

Tin mới nhất về vụ Đại úy Minh đạp mặt người biểu tình

Nhà báo Huy Đức đưa tin: “Thấy ông Trương Tấn Sang đòi xem cái video clip đại úy Minh đạp mặt người biểu tình, tưởng là xem chơi, té ra chính quyền đã biết làm chính trị. Đang họp báo ở Hà Nội xử lý đại úy Minh.”
Ba Sàm đưa tin:”một CTV thân thiết, là Công an Quận Hoàn Kiếm đã đình chỉ công tác tên Đại úy Minh, kẻ tội đồ đạp mặt anh Chí Đức trong cuộc biểu tình ngày 17/7 đã đi vào lịch sử. Hy vọng sự vụ sẽ được giải quyết rốt ráo. (Đọc tiếp…)

“CON TẬP ĐI CHO NGAY”

Phạm Xuân Nguyên
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ sắp bước ra phiên tòa xét xử phúc thẩm vụ án của anh vào sáng nay (2/8/2011) tại Tòa án nhân dân tối cao. Ở phiên tòa sơ thẩm, anh đã có một tư thế đàng hoàng, hiên ngang của một con người, của một công dân biết đứng thẳng trên mặt đất, dưới mặt trời. Anh đã nhớ lời bố mình là nhà thơ Huy Cận dặn khi mới tập đi làm một con người.
Đặt tên con Hà Vũ
Ý muốn nói đời con
Sẽ đi vào vũ trụ (Đọc tiếp…)

Giáo sư Văn Như Cương nhầm rồi!

Nguyên Ngọc
Sau khi đưa bài Để nhận ra cái biện chứng lạ lùng và tất yếu của lịch sử trên SGTT, mình nhận được email của bác Nguyên Ngọc gửi cho bản gốc, với lời nhắn: “Đây là bài nguyên văn, Sài gòn tiếp thị đã cắt hơn nửa bài. Tùy Lập sử dụng.” Rất mừng, xin chân thành cảm ơn bác Nguyên Ngọc đã gửi cho bản gốc, đọc rất sướng. (Đọc tiếp…)

DÁN VÀ BÓC

Lời cuối cho một lần cuối của vụ việc
 Phạm Xuân Nguyên
 1. Vậy là cái tấm composite ghi lời chiếu Nguyễn Huệ gửi Nguyễn Thiếp dán đè lên bài văn bia khắc lời thơ Hồ Chí Minh viết về Nguyễn Huệ đã được bóc ra. Trưa 31/7/2011 một người bạn tôi ở Vinh vừa đi lên đền thờ Quang Trung trên núi Dũng Quyết đã gọi điện báo cho tôi biết sự việc này. Tùy tiện dán vào và tùy tiện bóc đi. Thích thì dán, thích thì bóc, không cần thông báo, giải thích, coi đền thờ anh hùng dân tộc như nhà riêng của mình. (Đọc tiếp…)

Ngài rất không bình thường, thưa Bộ trưởng!

Trả lời pv báo Tuổi trẻ, khi nói về tình trạng có hàng ngàn điểm không môn lịch sử ở kì thi đại học vừa qua, Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Phạm Vũ Luận đã giải thích  như vầy: “Theo tôi, trong một kỳ thi như kỳ thi đại học vừa qua, có hàng ngàn điểm 0 là bình thường. Đây là kỳ thi cấp quốc gia, là thi tuyển, với mục đích phân loại để làm rõ đâu là người giỏi, người khá, đâu là người yếu kém.“  Mình đang uống nước, đọc đến đoạn này bỗng sặc nước, phun ướt cả máy tính. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa nghe một ông bộ trưởng giáo dục nào lại phát ngôn làm mình sốc đến như vậy.
Với 98% thí sinh có điểm sử dưới trung bình, trong đó có hàng ngàn điểm không khiến thiên hạ giật mình kinh hãi thì Bộ trưởng nói tỉnh bơ, cho đó là chuyện bình thường. Thất kinh. (Đọc tiếp…)

Nhật kí buồn

Đỗ Đức
Minh họa của tác giả
Thứ 7 buồn thiu.  Lang thang blog bạn bè, đọc bài Tại sao tôi kí kiến nghị trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ của bác Tạo ( Nguyễn Trọng Tạo), lại càng buồn hơn. Phải đắng cay chua chát đến thế nào bác Tạo mới viết thế, phải điên tiết đến thế nào bác Bằng Việt mới nói: “Nếu không tha bổng cho Cù Huy Hà Vũ thì đấy là một sự ngu xuẩn.” Rất lạ, quen bác Bằng Việt gần hai chục năm, chưa bao giờ nghe bác mắng ai là ngu xuẩn. (Đọc tiếp…)

“ĐỤC BỎ” LỊCH SỬ VÀ “NGHỊ QUYẾT” CỦA LÒNG DÂN

Văn Cầm Hải
45 năm về trước, tại cuộc hội đàm ngày 23/8/1966, thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai đã tỏ ý quở trách lãnh đạo Việt Nam trong hoàn cảnh dựa vào Trung quốc để đánh Mỹ, lại cho báo chí xuất hiện những bài viết về sự xâm lược của các triều đại phong kiến Trung Quốc đối với Việt Nam. Hoàng Tùng, khi đó là tổng biên tập báo Nhân Dân tháp tùng thủ tướng Phạm Văn Đồng, trả lời rằng không phải báo chí tuyên truyền mà đó là các vấn đề thuộc phạm trù nghiên cứu lịch sử của các viện khoa hoc. (Đọc tiếp…)

No comments:

Post a Comment