Friday, February 11, 2011

Công an cộng quyền thú nhận: ”Thời buổi này điệp viên Trung Quốc đi đầy đường ông không sợ họ ám sát sao?”

BaBui - Tau cong chiem dat

Hội thảo Biển Đông: Côn đồ nhờ cậy trí thức

Vũ Nhật Khuê: Thay vì khen thưởng và trả công cho các học giả với chiến công của họ thì an ninh Việt nam chuyển cho họ một thông điệp rất đao búa. Họ hỏi thẳng với nhà nghiên cứu Nguyễn Q. Thắng: ”Thời buổi này điệp viên Trung Quốc đi đầy đường ông không sợ họ ám sát sao?” Nhà nghiên cứu điềm tĩnh trả lời: ”Dù có chết tôi vẫn đứng lên bảo vệ lấy chủ quyền đất nước, bảo vệ từng tấc đất của cha ông để lại.”. Đây cũng là tâm nguyện của tất cả những người Việt Nam máu đỏ da vàng. Ai đã đem đất đai tổ tiên mua bán trao đổi thì phải đền tội trước nhân dân…
*
Hội Thảo về Biển Đông lần thứ 2 kết thúc đem lại cho phía Việt Nam một số thành công nhất định. Lần này thì việc tranh luận giữa các học giả với nhau từ nhiều phía được tôn trọng và thẳng thắn: Trung Quốc- Việt Nam các bên liên quan và vai trò trung gian của Quốc Tế đều được thể hiện trong Hội Thảo lần này. Các học giả Trung Quốc đã đuối lý và chứng cứ về tham vọng đường lưỡi bò ác ý của họ. Đây không phải là chiến thắng của đảng và nhà nước Việt Nam mà là chiến công của các học giả Việt Nam.
Theo nhà nghiên cứu Nguyễn Q. Thắng cho biết để thực hiện mộng bá vương trên Biển Đông thì phía Trung Quốc đầu tư rất nhiều tỷ USD dành cho công tác nghiên cứu. Họ làm việc rất bài bản từ trong các trường Đại Học, các viện nghiên cứu của họ. Bên cạnh đội ngũ chuyên gia, luật sư, nhà sử học, nghịên cứu sinh, khảo cổ học hùng hậu làm việc từ Trung Quốc ra nước ngoài, họ còn sẵn sàng cử điệp viên để truy tầm các tư liệu về Biển Đông. Mục tiêu duy nhất của họ là chứng minh chủ quyền trên biển Nam Trung Hoa là của họ.
Ngược lại sự đầu tư rất mạnh về tài chính của anh bạn 16 CHỮ VÀNG + 4 TỐT thì phía nhà nước Việt Nam chẳng những không đầu tư cho các học giả của mình mà còn đi ngăn trở, đe dọa. Các học giả trong nước như ĐKP, NĐĐ, NN, HV, NQT… gần như tự bỏ tiền túi ra nghiên cứu. Họ nghiên cứu với trách nhiệm bảo vệ từng tấc đất của tổ tiên. Rất may hồn thiêng sông núi đứng về phía họ. Để có những tấm bản đồ, những trang tư liệu, những cổ vật là họ lấy tiền túi ra trang trải. Sách của họ in ra, các cuộc triển lãm do họ thực hiện thì tự đi phổ biến trong cái nhìn hờ hững và hăm he của nhà nước Việt Nam.
Đầu tiên là đàn áp các cuộc biểu tình của sinh viên vào tháng 12/2007 ở Hà Nội và Sài Gòn. Đây là bằng cớ không thể chối cãi về hành động hèn hạ của nhà nước Việt Nam. Khi trí thức lên tiếng khẳng định chủ quyền thì bị bóp miệng. Các sinh viên tham gia biểu tình thì về trường Đại Học bị cấm thi, bị đuổi học nhẹ thì đi làm việc với an ninh 3-4 lần và viết cam kết không tham gia biểu tình lần nữa. Các trường Đại học treo thông báo cấm sinh viên tham gia các diễn đàn về chủ quyền. Từng trang blog của sinh viên bị kiểm duyệt hễ ai nói đến chuyện Hòang sa- Trường Sa hay bàn luận về cuộc biểu tình thì bị cấm thi và đuổi học. Trường Đại học không phải là nơi nghiên cứu chủ quyền biển đảo mà trở thành nơi khủng bố sinh viên quan tâm đến đề tài này.
Đảng và Nhà nước cũng không tha thiết gì với chuyện đăng ký chủ quyền trên biển với Liên Hiệp Quốc. Khi hạn chót đăng ký sắp hết hạn vào thời điểm năm 2009 thì Việt Nam mới lò mò chậm chạp đi đăng ký sau cùng. Chậm hơn cả Philippines, Malaysia, Indonesia, Đài Loan. Điều này làm thót tim các nhà nghiên cứu và luật học trong nước. Một cán bộ của Bộ Ngoại Giao cho hay là dù hồ sơ nộp sau cùng nhưng thiếu lên thiếu xuống, nhiều tài liệu được bổ sung chỉ đúng trước 1 ngày khi thời hạn đăng ký chấm dứt vĩnh viễn. Nếu chỉ cần có một chút xíu cái tâm với cơ đồ cha ông để lại thì việc nộp hồ sơ lên Liên Hiệp Quốc phải nhanh chóng và kỹ càng chứ không thể lừ đừ chậm chạp và bê bối như vậy.
Đỉnh điểm của việc khủng bố các nhà tri thức trong nuớc là phía an ninh đi khủng bố Hội Thảo Khoa Học về Biển Đông do Nhà Xuất Bản Tri Thức và Trung Tâm Nguyễn Văn Bình tổ chức ở Hà Nội và Sài Gòn vào tháng 6/2009. Các buổi Hội Thảo dưới tên gọi: TỌA ĐÀM KHOA HỌC do các học giả đứng ra tự bỏ kinh phí, tự nghiên cứu, tự thực hiện và tự giới thiệu nhưng phía an ninh Việt Nam không để cho họ yên. Nhà nước Việt Nam tìm mọi cách để phá họai các buổi Tọa Đàm Khoa Học về Biển Đông này. Từ khâu xin phép cho đến địa điểm tổ chức, nội dung từng giấy mời đều bị soi và hành hạ không biết bao nhiêu là khổ nhọc.
Lần đầu tiên, vào tháng 3/2009 Tọa Đàm Khoa Học tổ chức ở trụ sở Nhà Xuất Bản Tri Thức số 53 Nguyễn Du Hà Nội. Thời gian dự kiến ban đầu là 2 ngày bị ép xuống còn 1 ngày. Các học giả được mời trình bày tham luận lần lượt được A25, A38 mời lên để ”nhỏ to tâm sự” nhưng thật sự là đe đọa nhiều hơn. Giáo Sư Chu Hảo thì điện thọai bị cắt. Điện khu vực nhà xuất bản Tri Thức bị cắt đột ngột hôm ấy. Cần nói thêm cơ quan an ninh về bản đồ chủ quyền nằm ngay góc ngã tư Nguyễn Du- Nguyễn Đình Chiểu tức là khá gần Nhà Xuất Bản Tri Thức.
Lần tổ chức Tọa Đàm Khoa Học về Biển Đông ở Sài Gòn vào tháng 7/2009 thì mới nhiêu khê. Địa điểm tổ chức bị đổi từ Tòa Giám mục 180 Nguyễn Đình Chiểu về 43 Nguyễn Thông. Các diễn gỉa bị đe dọa trắng trợn. Giáo Sư Chu Hảo Luật sư Phan Đăng Thanh, Hồng Y Phâm Minh Mẫn bị ngăn cản tham dự không cho trình bày tham luận. Các buổi Tọa đàm thì an ninh bên trong quay phim từng người tham dự, bên ngoài từ hành lang ra ngoài đường thì an ninh giả dạng côn đồ xách nhiễu mọi người tham dự buổi Tọa Đàm. Một bầu không khí khủng bố bao trùm các buổi Tọa Đàm nhưng các học giả vẫn bình tĩnh trình bày xuất sắc các tham luận cũng như trả lời chất vấn.
Các Hội Thảo về chủ quyền Biển Đông ở Pháp và Hoa Kỳ thì các nhà trí thức học giả trong nước bị cơ quan xuất nhập cảnh Việt Nam chặn lại không cho đi tham dự. Hội Thảo Quốc tế lần đầu tại Sài Gòn thì tổ chức vội vàng trong khách sạn New World. Lần thứ nhì mới đây mới có chút ít thành công thì Đảng và Nhà nước mới đứng ra nhận là của họ làm. Thực tế họ có làm không và làm cái gì chúng ta nghe chính miệng ông chủ tịch Nguyễn Minh Triết công bố ngày 9/4/2009 trong buổi gặp gỡ Liên Hiệp các Hội Khoa Học và Kỹ Thuật Việt Nam tại Hà Nội thì ông Triết có nói: ”NHỮNG GÌ ĐẢNG VÀ CHÍNH PHỦ KHÔNG NÓI ĐƯỢC THÌ CÁC Đ/C THUỘC CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ PHẢI NÓI”. Nguyên văn câu nói trên là như vậy.!
Có gì đâu mà khó nói? Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Hòang Sa- Trường Sa là của Việt Nam thì cứ mạnh miệng mà nói là của Việt Nam cớ sao mà nói không được? Mắc chi phải nhờ các tổ chức phi chính phủ nói dùm? Chỉ có mua bán, đổi chác đen tối mờ ám bây giờ thì đòi lại không được. Đất đai biển đảo của cha ông để lại đem cầm cố, đem bán chợ đen, bán chợ trời giờ chơi cái bài côn đồ không lại thằng lưu manh hơn mình nên mới la làng lên. Đến nước này mới đi nhờ các học giả, các tri thức lên tiếng dùm. Bình thường thì đảng sản và chính phủ Bô Xít có coi các tri thức các học giả ra cái gì đâu. Hãy xem cách đối xử của họ với các nhà tri thức trong nhóm nghiên cứu IDC của tiến sĩ Nguyễn Quang A thì biết là họ trọng các nhà tri thức các học giả cỡ nào!
Thay vì khen thưởng và trả công cho các học giả với chiến công của họ thì an ninh Việt nam chuyển cho họ một thông điệp rất đao búa. Họ hỏi thẳng với nhà nghiên cứu Nguyễn Q. Thắng: ”Thời buổi này điệp viên Trung Quốc đi đầy đường ông không sợ họ ám sát sao?” Nhà nghiên cứu điềm tĩnh trả lời: ”Dù có chết tôi vẫn đứng lên bảo vệ lấy chủ quyền đất nước, bảo vệ từng tấc đất của cha ông để lại.”. Đây cũng là tâm nguyện của tất cả những người Việt Nam máu đỏ da vàng. Ai đã đem đất đai tổ tiên mua bán trao đổi thì phải đền tội trước nhân dân.
Vũ Nhật Khuê 

Nguồn bài: Danlambao.wordpress.com

---------------------

15 bác đỉnh cao líu lưỡi trước em gái 16 tuổi

Bùi Tín Blog


Hầu hết những kiến nghị và góp ý với các văn kiện dự thảo chuẩn bị cho Đại hội XI đảng CS Việt Nam đều tập trung phê phán sự lãnh đạo của Bộ Chính trị, còn chỉ rõ Bộ Chính trị khóa hiện tại phạm những sai lầm vượt quá các khóa trước, từ chống lãng phí tham ô, cải cách hành chính, bảo vệ môi trường đến cải cách phúc lợi xã hội, cải cách y tế, đổi mới giáo dục…đều sa sút lớn. Từ vấn đề quan tâm đến nông dân, nông thôn, nông nghiệp đến cải thiện cuộc sống của người lao động; từ quan tâm đến phụ nữ nghèo khổ bị buôn bán qua biên giới, đưa đi lao động sang Nam Triều Tiên, Trung Đông… đến người dân các vùng lũ, lụt, Bộ Chính trị khóa hiện tại tỏ ra vô trách nhiệm, buông trôi, gần như bỏ mặc.

Các góp ý của cán bộ kỳ cựu, đảng viên lâu năm 30, 40 năm tuổi đảng đều chỉ rõ Bộ Chính trị khóa hiện tại là Bộ Chính trị của vụ Vinashin, của vụ bauxite trên địa bàn chiến lược Tây Nguyên, là Bộ Chính trị của các vụ tham nhũng quốc tế Securency, Nexus Technologies ở Úc và ở Mỹ vẫn bị che che dấu dấu, của vụ cưỡng dâm tập thể của các quan chức cộng sản đầu tỉnh Hà Giang vẫn bị bóp ngẹt một cách gian trá, của vụ án dựng lên vụng về về Luật sư Cù Huy Hà Vũ mua dâm chỉ nhằm trả thù và bịt mồm một trí thức ngay thật dám đứng thẳng dậy vì quyền sống tự do của nhân dân và dân tộc.

Bộ Chính trị bị tập trung chĩa mũi nhọn trong đấu tranh mấy tháng nay là có lý do, có cơ sở. Vì nói là đảng lãnh đạo nhưng thật ra gần 3 triệu đảng viên CS chỉ là một khối không hồn, không có tác dụng gì đối với đường lối, chủ trương, chính sách của đảng; ngay cả Ban chấp hành trung ương gồm 160 ủy viên chính thức và 21 ủy viên dự khuyết hầu hết phân tán ở các điạ phương và các ngành, mỗi năm họp 2 lần, cũng không có tác động gì nhiều đến các đường lối, chủ trương chính sách của đảng, tuy phần lớn mỗi vị đều ra sức tận dụng chức quyền để kiếm lợi, không ít còn tác yêu tác quái ở địa phương mình, như ở Hà Giang, Đà Nẵng, Ninh Bình, Bình Thuận, Sóc Trăng, Cà Mau…

Theo cơ chế dân chủ tập trung - nghĩa là dân chủ bị cắt xén, bị đảo ngược, Bộ Chính trị 15 người hiện nay mới thật là cơ quan lãnh đạo toàn quyền tối cao, có quyền lực vô hạn, tuyệt đối, theo nguyên tắc «chuyên chính vô sản» của Lenin là tự đặt trên luật pháp, ngoài luật pháp và hiến pháp, có quyền sinh quyền sát đối với mỗi một công dân mà không có một quyền lực nào khác kiềm chế, kiểm tra, cân bằng. Trong đảng CS, người ta gọi đó là nguyên tắc «sự lãnh đạo thường xuyên, liên tục và tuyệt đối của đảng».

Do đó việc Bộ Chính trị 15 người hiên tại bị tập trung phê phán, bị chất vấn, bị mổ xẻ ngay trong Quốc hội là lẽ đương nhiên. Do đó bài viết «Ủy viên Bộ Chính trị, ông là ai?» của Blogger Nắng chang chang (dân làm báo) đã có gần một triệu người đọc và truyền bá rộng rãi chỉ trong vòng 3 tuần lễ.

Tác giả điểm mặt từng vị trong 15 vị để kết luận không một ai có tài năng gì xuất chúng, có trình độ hiểu biết gì sâu rộng, có đạo đức gì cao siêu vượt số đông, thậm chí tỏ ra kiến thức chỉ ở mức trung bình, hiểu biết thế giới nông cạn, đạo đức rất đáng nghi ngờ, khả năng ngoại ngữ giao tiếp thô kệch, mà sao lại có quyền hành kinh khủng đến thế.

Nhà báo này còn so sánh với các khóa Bộ Chính trị trước kia, và nhận ra 15 người hiện tại không ai có thành tích gì chống thực dân, giành độc lập, không hề bị tù đày, không có một chiến công hay thành tích gì nổi bật, trình độ viết lách, tranh luận chỉ sàn sàn bậc trung, Bộ Chính trị lại không do công dân hay Quốc hội bầu ra, vậy sao lại có quyền vô hạn đến thế? Có chế độ nào lộn xộn, vô lý, phi pháp đến vậy.

Giữa lúc cư dân bloggers xôn xao với bài «Ủy viên Bộ Chính trị, ông là ai?» thì một bài viết khác, của một em gái mới 16 tuổi, em Nguyễn Đắc Hải Di – Joyce Anne Nguyen - hiện du học ở Oslo - Na Uy, với đầu đề là «Bài viết không có tựa» cũng được truyền đi rất rộng trong và ngoài nước. Em sinh viên khoa học xã hội quan tâm đến tình hình chính trị của nước ta đã là chuyện hiếm, vậy mà những chính kiến của em khá là sắc sảo, không kém phần hồn nhiên, thu hút sự chú ý của đông đảo bạn đọc. Em Hải Di đặt ra những câu hỏi nóng bỏng, rất cần gửi đến 15 vị Bộ Chính trị lúc này, nguyên văn là:

«Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ hoàn toàn không quan tâm đến nhân dân? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không cho phép nhân dân biểu tình hoặc chỉ đơn giản là cất tiếng nói? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ gạt ngang không đếm xỉa đến bản kiến nghị phản đối 1 dự án gây tác hại trầm trọng đến môi trường, sự sống và cả an ninh lãnh thổ đất nước? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ chặn Blog, chặn Website? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi dân oan khiếu kiện, họ không bao giờ giải quyết? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không đầu tư công sức vào nền giáo dục, tiếp tục những trò cải cách chạy vòng quanh không cần thiết, bằng cách lấy kiến thức năm này đắp vào năm khác và quay vòng? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không giải quyết vấn đề tham nhũng trầm trọng và giải thích Việt Nam không phải là nước tham nhũng nhất thế giới và quốc gia nào cũng có? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không màng đến vấn đề giao thông, để hàng chục ngàn người chết mỗi năm, và phần lớn vì đường sá chật chội, đầy ‘lô cốt’, kém chất lượng và gây ra nhiều cái chết phi lý? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ xem nhân dân là con cái không được phép cãi lời và ‘hàng xóm’ không cần can thiệp? Họ là những người lãnh đạo như thế nào mà họ lên nắm quyền khi nhân dân không biết họ là ai để bàu cho họ? Họ là những người lãnh đạo như thế nào mà họ dù làm bất cứ điều gì, vẫn tiếp tục giữ cái ghế của mình? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ e ngại mọi sự so sánh và kết luận đó là vọng ngoại và phản quốc? Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không dám nhìn thẳng vào khuyết điểm và huyễn hoặc nhân dân rằng mọi đất nước có vấn đề riêng và đất nước ta đang ngày càng tiến bộ?»

Một em gái 16 tuổi - mới là công dân dự bị, dám đặt ra một loạt 13 câu hỏi tâm huyết, chứng tỏ rằng tình hình chính trị nước ta đang chuyển biến sâu và rộng đến mức nào.

Và cũng chứng minh giới phụ nữ ta đang thức tỉnh mạnh mẽ ra sao. Cô luật sư Công Nhân làm thơ chế riễu độc quyền đảng trị. Nhà văn Võ Thị Hảo hỏi tội kẻ nào đã tàn phá nền văn hóa nền nã của đất Kinh kỳ Thăng Long, chỉ đích danh thủ phạm là những kẻ cổ xúy đấu tranh giai cấp, tận diệt tư hữu, khinh thị tri thức, chà đạp luật pháp. Các blogger nữ Mẹ Nấm, Đoan Trang…lên án cường quyền độc đảng với giọng nói mềm mỏng mà lạt mềm buộc chặt, lý lẽ đâu ra đấy, pha nét châm biếm thú vị. Nữ nhi thời này thật nổi bật.

Em Hải Di có thể rồi sẽ là một nữ đại biểu của một quốc hội nhân dân trong tương lai. Vì quốc hội hiện nay 91% số đại biểu là đảng viên, là một cái hội của đảng, do đảng chọn, tuân theo lệnh của đảng, trên thực tế là cái hội riêng của Bộ Chính trị CS, của 15 người, không hề được nhân dân ủy nhiệm. Gọi là Quốc hội là không đúng, là ăn gian.

Xin mời 15 vị chóp bu của đảng trả lời 13 câu hỏi nói trên của một công dân dự bị 16 tuổi. Hãy tưởng tượng một cuộc chất vấn công khai, một bên là 15 bác lãnh đạo cấp cao nhất và một bên là em sinh viên công dân dự bị 16 tuổi Hải Di.

Chúng ta sẽ chứng kiến cảnh 15 bác lãnh đạo ấp úng, loanh quanh, ngụy biện và…líu lưỡi trước một cháu gái 16 tuổi vừa e thẹn vừa tươi cười thoải mái tự tin cho mà xem.

No comments:

Post a Comment