Monday, February 7, 2011

Không thể tin, tất cả người Việt Nam chỉ là những con cừu!

Nguyễn Dư (Danlambao)Lâu lắm rồi, tôi có đọc thoáng qua đâu đó câu: “Một con sư tử có thể lãnh đạo một trăm con cừu, chứ một trăm con cừu không thể lãnh đạo một con sư tử”. Thoáng nghe qua tưởng chừng như hợp lý. Nhưng câu này chỉ chính xác với loài cầm thú.
Đã gọi là bọn khốn nạn, hung ác, độc tài nhan nhản rải rác khắp thế giới thì ở đâu cũng thế, na ná giống nhau, cũng viện lẽ, câu giờ, nắm quyền để trục lợi. Hứa đủ thứ: vì lợi ích quốc gia, chờ đi, không được lợi dụng quyền tự do dân chủ (dân chủ là quyền lợi của mọi con người, không lợi dụng nó để sống còn thì lợi dụng cái gì? Chỉ có những người lợi dụng chức vụ, quyền hạn để trấn áp; lợi dụng tổ quốc bán tài nguyên, thương lượng lãnh thổ, lãnh hải thầm lén trên đầu trên cổ nhân dân với ngoại bang để tư lợi mới đáng lên án). Rồi nào là quốc gia cần ổn định, không được xuyên tạc, vi phạm quyền lợi quốc gia (ai vi phạm quyền lợi quốc gia!?), sẽ xây dựng xã hội công bằng, dân chủ, văn minh… Những lời hứa suông, sáo rỗng, mơ hồ; những lời đe doạ đó cứ lập đi lập lại mãi. Rồi lâu lâu cũng hâm nóng lên, chơi trò “mèo khóc chuột”, giả nhân giả nghĩa cứu trợ vì người nghèo, làm từ thiện mà không phải chính đồng tiền túi của họ bỏ ra.
Đồng tiền hối lộ họ kiếm, được chuyển ngân, rửa tiền bằng cách để người thân “cất kỹ” vào những mảnh đất đầu tư, và những biệt thự sang trọng.
Cái bộ mặt thật, thú tính hiện nguyên hình khi về nhà với vợ con, len lén sống xa hoa, vung tiền với người thân bè bạn, ăn chơi trác táng. Từ khi sinh ra, ít nhiều, không ai thoát khỏi vòng tròn tham, sân, si trong kiếp người của tạo hóa đó. Chỉ khác nhau ở cái chỗ sáng suốt, có liêm sĩ, hiểu biết, đồng cảm, rung động với  những cảnh khổ, biết chỗ dừng nếu sai, yêu tha nhân (tất cả đều thuộc nhân tính). Thế thôi! Người dân sẽ khốn đốn nếu như những người cầm quyền thiếu những đức tính thật đó.
Mấy ngày nay theo sát tình hình của dân Ai Cập, Tunisia, xót xa cho  những người dân Việt, tương tự, bị đàn áp suốt bao năm. Nhiều nước trong khối Ả Râp cũng sống trong sự bất công, bị bưng tai, bịt mắt, bị chèn ép trong cuộc sống một thời gian dài không khác như người Việt. Rồi một ngày, mặt nạ của những trò nhố nhăng, giả nhân giả nghĩa sẽ lòi ra, người dân vùng lên thoát khỏi sự che đậy, bưng bít, đó là chuyện đương nhiên sẽ đến và đã đến với khối Ả Rập.
Sức chịu đựng con người có hạn! Bao nhiêu vụ “lợi dụng chức vụ, quyền hạn”, cướp đất dân, từ Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu… Dân nhiều nơi bị cướp đất, đồng cảnh khổ, kéo về trung ương, ăn dầm nằm chờ, chịu đói chịu khát khiếu nại chính quyền. Những ông tai to, mặt lớn lờ đi lại còn sai bọn đàn em đầu trâu mặt ngựa, không có tình người, không có đầu óc suy xét, họ như thiên lôi ngu dốt, mất nhân tính, đánh đập người dân cạn tàu ráo máng. Tội ác thì cái đám tay sai trực tiếp gây ra, còn hưởng thì những kẻ giàu sang sung sướng, có con cái du học nước ngoài, tiền đầy túi tham, hưởng đến mấy đời cũng chưa hết. Thế mà có khối đảng viên bị lừa bằng những bằng khen, thành tích, họ ngoan ngoãn, trung thành đến mê tín những giáo điều của đảng. Những thứ bánh vẽ đó làm cho họ sáng mắt lên như những con thiêu thân phấn đấu lao vào ánh đèn, thí mạng với tội ác.
Có nhiều người dân quá phẫn nộ, họ chỉ biết kêu trời và tự an ủi: làm ác thì sẽ gặp quả báo!
Trong khi đó, nhất là những nạn nhân người công giáo, cùng nhau đến nhà thờ chỉ để cầu nguyện cho tâm hồn được bình an, cầu cho những ai làm ác, những người cướp đất của họ nhận ra lỗi lầm, chuộc tội với lương tâm, trở về với sự sáng suốt thánh thiện. Cách hành xử đó cũng đủ làm cho những người ngoài cuộc xót xa đến trào nước mắt nếu có để tâm đến sự việc.
Người ta can thiệp vào chuyện nội bộ VN không phải vì quyền lợi cá nhân, mà chính vì lương tâm con người buộc không thể không can thiệp vào  những việc làm khốn nạn như thế. Ai đủ lý bênh vực đảng, giải thích dùm những việc chiếm đất của dân khắp nơi là hợp tình, hợp lý, hợp lòng dân. Hay đảng không chịu trách nhiệm về những việc làm đó? Thôi đi, đừng ngụy biện, lấp liếm: vì quốc gia, vì tổ quốc, vì dân tộc, vì đất nước còn khó khăn… Sự thật rành rành ra đó, hết ai tin nổi!
Trong nhiệm kỳ năm năm qua, từ ông Mạnh, ông Dũng, ông Triết, ông Trọng, có ông nào cất lên tiếng nói, dù chỉ một lời an ủi khách sáo trực tiếp với những nạn nhạn mất nhà, mất đất, mất thăng bằng trong cuộc sống chưa? Các ông yên lặng là đồng lõa với tội ác. Có những người lãnh đạo quốc gia như thế, thật đau đớn và bất hạnh cho dân tộc quá!
Chỉ có luật pháp ràng buộc, có lương tâm và và có tầm hiểu biết tỉnh táo của những con người lãnh đạo mới đưa họ, đảng của họ trở về với tình yêu dân tộc. Nếu không thì cứ chạy theo cái ảo vọng tham lam, u mê, đến một ngày cả dân tộc lưu lạc, tha phương cầu thực, tan đàn xẻ nghé, lệ thuộc dẫn đến mất nước, lúc đó tội ác chất chồng thì quá muộn!

Cộng Hoà Xã Hội Chết Nhát Việt Nam?


Hoàng Diệu (danlambao) - Thấy các nước khác trên thế giới người dân ngày càng quan tâm đến khía cạnh nhân quyền, dân chủ, tự do và công lý như các diễn biến gần đây tại các nước Bắc Phi như Tunisia, Ai Cập chúng tôi nhiều lần tự hỏi rằng:
Con người kiên cường bất khuất của nước Việt đâu rồi?  Không lẽ sau hơn 30 năm của cái ngày gọi là “giải phóng”, ngoại trừ vài người hùng nước Việt (như Linh Mục Lý, Hoà Thượng Quảng Độ, BS Quế, Chị Nhân, Anh Định, Anh Trung, Anh Hải, Anh CHHV… và các anh hùng dân chủ Việt Nam khác) hơn 86 triệu người của cả xã hội Việt Nam của chúng ta có vẫn có thể sống một cách ù lì, vô cảm, vô tư, và vô vọng như thế sao?
Không lẽ chấp nhận rằng ĐCSVN đã biến nước Việt Nam kiêu hùng thành một nước Cộng Hoà Xã Hội Chết Nhát Việt Nam?
Tại sao thế hệ trẻ của nước Việt Nam của chúng ta không dám noi theo các bậc đàn anh trên mà dám nghĩ, dám nói và dám hành động để thay đổi cái thể chế quá thối nát và có quá nhiều bất công này?
Tại sao chỉ có một thiểu số là đảng viên ĐCSVN và người thân là được đặc quyền đặc lợi trong khi hơn 80 triệu dân Việt Nam là phải cơ cực kiếm sống từng ngày?
Tại sao gia đình và con cháu chúng ta không có được một nơi an cư lạc nghiệp mà cứ bị đoạt nhà, cướp đất vì lý do giải toả nhưng thực là chiếm đoạt bởi các cán bộ đảng viên?
Tại sao con cháu chúng ta không được quyền được hưởng một nền giáo dục nghiêm chỉnh tối thiểu trong khi con cái các cán bộ đảng viên không học hành gì thì đi du học tốn kém cả tỉ đồng Việt Nam hằng năm?
Trong hơn 30 năm qua, có phải cái chế độ, cái cơ chế, cái môi trường XHCN đã làm cho con người trong đại đa số người Việt, nhất là thế hệ trẻ Việt Nam trở nên thờ ơ với tương lai và vận mệnh của chính bản thân và thế hệ con cháu mình?
Nếu người dân Tunisia và Ai Cập cứ kiên nhẫn ngồi há mồm đợi như người dân Việt Nam thì làm sao mà có sự thay đổi ở các nước này?
Chúng ta người Việt Nam anh dũng không thể chờ đợi nũa!
Phải giải tán ngay đảng cộng sản và chế độ buôn dân bán nước này!
Hơn 86 triệu dân phải đồng loạt hành động – đồng loạt, dứt khoát và đấu tranh quyết liệt bằng mọi hình thức (như phát biểu, viết blog, tạo trang web, phản biện, khiếu nại, kiện tụng, biểu tình, bãi chợ, đình công, bãi trường, đóng cửa công sở và xí nghiệp, từ chức, tự giải thể…) hầu sử dụng sức mạnh của đại đa số để vô hiệu hóa chính sách đàn áp của một chế độ do chỉ một thiểu số người bất tài, tàn bạo, bóc lột, tham ô, vô nhân, phản quốc và hại dân hiện nay điều hành chứ Không thể tin, tất cả người Việt Nam chỉ là những con cừu! sống lay lất mãi đời nô lệ từng ngày dưới cái chế độ XHCN Việt Nam muôn năm?
Hoàng Diệu
danlambao1.wordpress.com




No comments:

Post a Comment