Saturday, August 14, 2010

"Chúng nó không quan tâm? Vậy thì mình thuê chúng nó quan tâm!"



Joyce Anne Nguyen“…Chúng ta luôn nói với nhau một cách tự hào về lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh bền bỉ bất khuất, nhưng cuối cùng những gì tôi thấy là những con người vô cảm không quan tâm và nói tôi không cần quan tâm vì VN chẳng cần những người như tôi…”
“Chúng nó không quan tâm? Vậy thì mình thuê chúng nó quan tâm!”. Đây là một câu nói đùa của bác Vũ Thư Hiên vừa rồi tôi có dịp gặp tại Đức, khi cùng đến tham dự buổi lễ tưởng niệm 20 năm bức tường Berlin sụp đổ. Chỉ là đùa thôi, nhưng tôi thấy buồn thực sự. Vì tôi thấy mọi người không còn quan tâm. Người người từ chối không quan tâm. Nhà nhà đóng cửa không muốn quan tâm. Không còn ai quan tâm.
“…Chúng ta luôn nói với nhau một cách tự hào về lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh bền bỉ bất khuất, nhưng cuối cùng những gì tôi thấy là những con người vô cảm không quan tâm và nói tôi không cần quan tâm vì VN chẳng cần những người như tôi…”
“Chúng nó không quan tâm? Vậy thì mình thuê chúng nó quan tâm!”. Đây là một câu nói đùa của bác Vũ Thư Hiên vừa rồi tôi có dịp gặp tại Đức, khi cùng đến tham dự buổi lễ tưởng niệm 20 năm bức tường Berlin sụp đổ. Chỉ là đùa thôi, nhưng tôi thấy buồn thực sự. Vì tôi thấy mọi người không còn quan tâm. Người người từ chối không quan tâm. Nhà nhà đóng cửa không muốn quan tâm. Không còn ai quan tâm.
Việc người dưng.
Việc lớn lao to tát.

Không phải việc của họ. Cứ để nhà nước lo. Bằng không để người khác lo. không phải họ. Họ không muốn quan tâm.
Quan tâm cái gì?
Quan tâm đến tình hình chính trị đất nước, về Đảng, nhà nước, các chính sách, quyết định, đường lối, những gì đang xảy ra xung quanh, xảy ra trong xã hội này.
Quan tâm đến cuộc sống và những người xung quanh, họ đang sống ra sao, và bản thân cuộc sống chúng ta, có được tự do phát biểu ý kiến và phản đối những điều ta không thích, chúng ta có được tôn trọng hay ko, sức khoẻ và tính mạng của chúng ta có được đảm bảo hay mỗi ngày ra đường đều có cái án treo lơ lửng trên đầu với mối lo sợ về hàng trăm hàng ngàn cách chết khác nhau bởi môi trường và điều kiện sống.

Quan tâm đến vấn đề lãnh thổ và an ninh đất nước, nước ta đang sống có thể tiếp tục tồn tại hay sẽ hoàn toàn biến mất trên bản đồ để trở thành một tỉnh của một nước lớn (đầy tham vọng bá quyền) chỉ vì sự ích kỷ của những kẻ bán nước và sự hèn hạ khiếp nhược đi đôi với chấp nhận không tranh đấu của những người xung quanh, những người không muốn quan tâm.
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta mang dòng máu gì? Ta đến từ đâu? Ta đang ở đâu? Ta tồn tại vì cái gì? Ta sống và chết cho điều gì? Ta tranh đấu cho điều gì? Ta muốn gì và mơ ước gì?
Anh bảo đó không phải việc của anh và anh không muốn quan tâm, bảo tôi đừng gửi cái gì cho anh. Anh bảo anh có muốn cũng không làm được gì, nên anh không muốn biết. Anh nói anh không thích chính trị và anh muốn sống cuộc đời phi chính trị. Anh nói anh là người đơn giản, và không đòi hỏi nhiều và tranh chấp nhận cuộc sống này. Anh nói anh không cần biết điều gì đang diễn ra và là một công dân anh muốn tin tưởng tuyệt đối vào ban lãnh đạo trên đất nước anh, rằng họ đều là những người tốt muốn đất nước trở nên khá hơn. Anh nói anh là một người yêu nước, yêu tổ quốc quê hương và anh yêu cả Đảng và nhà nước. Anh nói có thể anh không biết gì hết nhưng anh không muốn biết và anh hơn tôi vì anh có lòng biết ơn, biết ơn Đảng đã nuôi dưỡng anh trở thành người như ngày hôm nay, anh không phải là kẻ phản phúc như tôi. Và anh không cần biết. không cần quan tâm.
Đây là câu trả lời của tôi: Đảng, nhà nước và Tổ quốc, quê hương là hai khái niệm thường bị đánh đồng thành một ở những nước như VN. Trong thực tế đó là hai khái niệm riêng rẽ tách bạch. Yêu nước không có nghĩa phải yêu chế độ. Phản đối chế độ không có nghĩa là kẻ phản động vô ơn không yêu nước. Quê hương đất nước là cái trường tồn vĩnh viễn. Chế độ là cái ngắn hạn, dù có kéo dài vài chục năm cũng chỉ là một thời gian ngắn so với khái niệm đất nước quê hương. Chế độ này sụp thì chế độ khác thay, Tổ quốc thì mãi mãi ở đó.
Một nhà nước được lập ra để đại diện cho nhân dân, không phải để ép buộc điều khiển nhân dân, coi nhân dân như con cái và sẵn sàng trừng trị «những đứa con hư không biết vâng lời». Nhà nước tồn tại nhờ thuế dân đóng, nhân dân có quyền đòi hỏi cho tự do và quyền lợi. Nhân dân không phải là những con bò để nhà nước chăn dắt. Tôi sinh ra và lớn lên trong xã hội VN không có nghĩa là tôi phải làm một con bò chỉ biết nhai lại và vâng lời làm việc không được phản kháng và đòi hỏi. Cái lý luận « Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta mà hãy hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc» tôi đã nghe qua hàng trăm hàng ngàn lần. Tôi có thể làm gì cho Tổ quốc khi tôi không có tự do phát biểu những góp ý của tôi? Tôi có thể làm gì cho Tổ quốc khi nhà nước hoàn toàn không đếm xỉa tới bản kiến nghị phản đối một dự án huỷ hoại toàn bộ đất nước như dự án bauxite và vẫn tiến hành? Tôi có thể làm gì cho Tổ quốc khi tôi học rồi đi làm, cày lưng đóng thuế nuôi ban lãnh đạo ngày càng giàu có ăn sung mặc sướng, còn những người nghèo khổ ngày càng đói rách vì giá cả liên tục tăng?
Các vị bảo các vị không quan tâm, thế tôi hỏi các vị: Các vị là ai? Các vị đang sống ở đâu? Dòng máu gì đang chảy trong huyết quản các vị?
Đất nước này là của ai? Đất nước này của riêng Đảng và 15 ông trong Bộ chính trị hay của tất cả chúng ta, tất cả những người mang dòng máu Việt sống trong chính VN và ở nhiều nơi khác trên thế giới?
TQ đã lấy Hoàng Sa, Trường Sa của ta và đi khắp nơi trên thế giới ta thấy bản đồ lưỡi bò khoanh toàn bộ khu vực Biển Đông với chú thích: South China Sea.
TQ đã lấy khu vực phía Bắc với thác Bản Giốc của ta.
Ngoài biển kia, TQ thản nhiên bắt và cướp bóc ngư dân VN ta ngay trên chính biển ta và đăng trên đài TH chính thức của TQ một cách khiêu khích hình ảnh ngư dân ta chắp tay lại trước hải quân TQ. Và nhân dân TQ viết trên tờ báo chính thống rằng một nước nhỏ như VN chúng ta lại hung hăng ỷ vào sự nhường nhịn của TQ và muốn ức hiếp, cướp đất TQ hoặc không biết ơn sự giúp đỡ của đàn anh TQ bao lâu nay.
Giữa lòng Tây Nguyên, TQ kéo dân sang tiến hành dự án bauxite huỷ hoại môi trường sống của ta và cuộc sống của nhân dân ta.
À vâng, nghe đến điều này có nhiều người sẽ không tin và đề nghị tôi đưa ra bằng chứng, cứ tìm trong những link tôi đã post bao lâu nay. Tôi chỉ hỏi, tại sao tôi đưa ra những thông tin này các bạn lại không tin và nghi ngờ đòi hỏi bằng chứng xác thực nhưng có thể tin tuyệt đối những gì đã được học trong trường lớp, trên báo chí và truyền hình chính thức của nhà nước không cần nghi vấn? Vì bạn cho rằng nhà nước không thể sai và những gì Đảng nói là chân lý?
Chúng ta là con người. Con người có suy nghĩ có lương tri. Con người không chỉ ngoan ngoãn phục tùng. Con người không chỉ tin 100% không thắc mắc.
Hãy đọc nhiều luồng thông tin khác nhau, nhiều cách nghĩ khác nhau.
Hãy so sánh và nhìn vào thực tế.
Hãy đặt câu hỏi và trả lời những câu hỏi người khác hoặc chính mình đặt ra.
Và rút ra kết luận, với cách nhìn của riêng mình, bằng chính óc phán xét của mình.
Ta tư duy, đấy là ta tồn tại.
Nhiều người bảo không thích chính trị và không muốn quan tâm đến chính trị. Chính trị là gì đó xa vời họ không với đến và không muốn nghĩ đến. Nhưng chính trị là nguồn gốc của mọi thứ trong xã hội. Suy ra tận cùng cái gì cũng là chính trị. Điều kiện sống của bạn, nền giáo dục bạn đang học... rút cuộc cũng thuộc về chế độ, nằm trong chính sách đường lối của chế độ. Ấy là chính trị.
Tôi sinh ra quá trễ để có thể hiểu về chiến tranh và lịch sử. 16 tuổi, tôi có quyền không nghĩ ngợi và cứ tận hưởng cuộc sống như những người 16 tuổi khác, đi học, về nhà làm bài, xem film, nghe nhạc, đọc sách, tán dóc những chuyện bình thường không thuộc chủ đề «nhạy cảm»... Nhưng tôi không thể không quan tâm vì những điều ấy đang xảy ra ngay trong chính đất nước tôi. Lãnh thổ nước tôi đang bị xâm phạm và nhân dân nước tôi đang bị đàn áp. Tôi không còn sống ở VN nhưng dù tôi có sống ở đâu, mang quốc tịch gì, tên họ gì, dòng máu Việt vẫn đang chảy trong huyết quản tôi và tôi không thể dứt bỏ. Tôi rời VN vì tôi không thể sống dưới sự cai trị của nhà nước VN, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể nói tôi không còn liên hệ đến VN nữa.
Vậy tại sao các bạn, những người VN đang sống ngay trong chính VN có thể vô tình nói các bạn không quan tâm đến an ninh, lãnh thổ đất nước, không quan tâm đến tình hình chính trị, xã hội của đất nước bằng cách nguỵ biện các bạn còn trẻ hoặc bận rộn và đó là việc người lớn hoặc việc lớn lao to tát nhà nước lo không cần các bạn để ý đến?
Vâng, các bạn bảo không quan tâm nhưng đến khi thấy tôi viết vài dòng trái ý, các bạn bắt đầu nhảy vào nói tôi thế này thế nọ và giảng giải tôi nghe giọng điệu trong sách giáo khoa Sử và Giáo Dục Công Dân.
Mọi người đều không quan tâm.
Không ai quan tâm.
 
Tôi đang sống tại Na Uy. Tôi đã ghé qua Pháp, Đức, Tiệp Khắc và Ba Lan. Đã ghé qua cộng đồng người Việt, và nhận ra không hiểu vì lý do gì người Việt e sợ mọi thứ liên quan đến chính trị. Một bộ phận rất lớn sống co cụm trong cộng đồng, tự cung tự cấp, sống trên nước khác nhưng lại không muốn học tiếng nước ngưới, chỉ quanh quẩn trong cộng đồng Việt và nói với nhau bằng tiếng Việt, mua thức ăn Việt, hàng hoá Việt. Họ không quan tâm đến đất nước họ đang sống và điều duy nhất họ để ý đến là cơm áo gạo tiền, là mưu sinh để tiếp tục tồn tại. Họ tự xây cho mình bức tường và những gì diễn ra bên kia bức tường không phải việc của họ. Nhưng đồng thời họ cũng không quan tâm đến VN. Vì họ đã rời VN. Họ nghĩ họ xem VTV4 và Paris by Night, thế đã đủ!
Ngay cả trong nước, những người đang sống giữa xã hội VN và chịu ảnh hưởng trực tiếp từ những mục ruỗng thối nát của VN và đứng trước nguy cơ bị đồng hoá (trong tình huống xấu nhất) còn không quan tâm.
Đừng lạc quan chờ đợi sự can thiệp từ bất kỳ nước nào vì không quốc gia nào sẽ nhúng tay giúp đỡ một dân tộc mà bản thân họ còn không quan tâm đến số phận dân tộc họ.
Đừng nguỵ biện rằng VN quá nhỏ nên phải nhún nhường cam chịu mất đất mất đảo trước một nước lớn như TQ mà hãy nhìn qua Singapore, Thái Lan, Đài Loan...
Đừng bảo rằng đất nước đang ngày càng tiến bộ và phát triển vì một tờ báo chính thức của nhà nước từng viết, VN mất khoảng 175 năm để đuổi kịp Singapore với điều kiện Singapore đứng yên.
Đừng bảo rằng các ông lãnh đạo đang muốn thay đổi và góp phần xây dựng xã hội khi các ông hoàn toàn lờ phắt bản kiến nghị phản đối dự án bauxite, vẫn chấp bút ký đồng ý tiến hành, và có thể sang Cuba để nói những lời sáo rỗng về việc thay nhau canh giữ hoà bình thế giới nhưng đình chỉ một tờ báo vì «tội» khẳng định chú quyền của VN đối với hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, cấm nhân dân biểu tình chống đối TQ, không cho nhân dân nhắc đến với lý do đó là vấn đề «nhạy cảm» và cấm cả việc nhắc đến Hoàng Sa, Trường Sa trên game online.
Đừng tìm kiếm lý do biện minh để trả lời cho xong các câu hỏi của những người như tôi, thay vào đó hãy tìm kiếm giải pháp và đứng lên cho quyền sống, cho tự do và được tôn trọng.

Đừng cam chịu, hãy đấu tranh.
Đừng ngoan ngoãn vâng lời và tin tưởng tuyệt đối không thắc mắc, hãy đọc qua nhiều cách nghĩ khác nhau để so sánh đối chiếu với thực tế và rút ra kết luận của riêng mình. Hãy nghĩ đến việc có rất nhiều người đang đấu tranh dân chủ có nguồn gốc từ trong chính gia đình cộng sản. Hãy nghĩ vì sao họ thay đổi. Hãy nghĩ vì sao rất nhiều người đã rời khỏi nước, trong suốt 34 năm, bằng rất nhiều cách khác nhau... Hãy nghĩ vì sao một chế độ ưu việt và hoàn hảo lại sụp đổ ở hàng loạt các nước, chỉ còn tồn tại 5 nước TQ, VN, Lào, Cuba, Bắc Hàn. Hãy nghĩ xem chế độ này có đi theo đúng mô hình chủ nghĩa xã hội lý tưởng các bạn đã được học không hay chỉ là nền kinh tế tư bản công nghiệp hoá hiện đại hoá khuyến khích người ta làm giàu.
Tại các nước Đông Âu, họ không thể chịu đựng sự kìm kẹp thiếu tự do, họ đã đứng dậy đấu tranh và quyết định số phận cho dân tộc họ. Nhìn cách họ tưởng niệm ngày bức tường Berlin sụp đổ một cách rất trân trọng và xúc động, tôi tự hỏi điều gì đã giết chết khao khát tự do và mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn cho nhân dân VN? Hay cuối cùng một nỗi sợ vô hình khiến họ chỉ có thể làm được một điều là bỏ đi nước ngoài và không nghĩ đến nữa?
Chúng ta luôn nói với nhau một cách tự hào về lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh bền bỉ bất khuất, nhưng cuối cùng những gì tôi thấy là những con người vô cảm không quan tâm và nói tôi không cần quan tâm vì VN chẳng cần những người như tôi. (Thế VN cần gì? Cần những con người sống vô tình và phi chính trị? Cần những người ưng rao giảng lý lẽ trong sách giáo khoa và tìm kiếm lý do nguỵ biện?)
Ôi những con cừu non ngây thơ trong sáng.
Ôi những con bò cam chịu tuân lời và nhai lại.
Ôi những chiếc máy casette tua đi tua lại một cuộn băng.
Ôi những con rối vô tri để người đời giật dây.
Ôi những con vẹt đua nhau lặp lại những gì được dạy một cách sáo rỗng.
À vâng, là đồng loại chúng ta đều là những con chó khốn nạn. Nhưng tôi là một con chó khốn nạn, thà chết chứ không muốn đeo rọ mõm.

1g31ph sáng ngày 18/11/2009 tại Warsaw, Ba Lan

Hãy cứu ngay hai cháu Hằng và Thúy -------Cứu các em ngay lúc này quan trọng hơn hết !

----------------------------------------------

Bàn tay bè bạn chìa ra đúng lúc

Chỉ huy tàu khu trục USS John S. McCain bắt tay với một sĩ quan cao cấp của Hải quân Việt Nam sau khi cập cảng Đà Nẵng, ngày 10/8/2010
Hình: navy.mi --- Chỉ huy tàu khu trục USS John S. McCain bắt tay với một sĩ quan cao cấp của Hải quân Việt Nam sau khi cập cảng Đà Nẵng, ngày 10/8/2010
Quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ đang có những biểu hiện tiến triển nổi bật, được dư luận trong nước bàn tán, báo chí khu vực, châu Á và toàn thế giới bình luận sôi nổi.

Tàu sân bay hạt nhân George Washington, trọng tải 100.000 tấn, với 85 máy bay chiến đấu và 3.200 binh sỹ, trong đó 2.400 thuộc không quân, đậu ngoài khơi Vịnh Bắc Bộ, trong khi khu trục hạm John S.McCain cặp bến Tiên Sa- Quảng Nam ngày 10-8, mở đầu cuộc thăm hữu nghị nhân kỷ niệm 15 năm bình thường hóa quan hệ 2 nước Việt Nam – Hoa Kỳ.

Tàu chiến Hoa Kỳ ghé thăm cảng Việt Nam, từ 2 năm nay không còn là chuyện lạ. Điều mới mẻ là năm nay tàu Hoa Kỳ đến tới tấp, các mối quan hệ cũng có vẻ đậm đà hơn. Đầu năm nay, 2 tàu tuần tiễu cứu hộ Safeguard T-ARS50 và Richard E. Byrd T-AKE4 đã được sửa chữa tại xưởng hải quân Cam Ranh, trong cảng Hòn Khói của Vịnh Văn Phong. Ngay sau đó tàu bệnh viện của hải quân Mỹ Mercy cặp bến Đà Nẵng để khám bệnh, cho thuốc, làm phẫu thuật, chữa mắt cho đồng bào và trẻ em địa phương.

Dịp này phái đoàn hải quân Việt Nam đã lên tàu sân bay George Washington, thăm xã giao và quan sát cuộc thao diễn của nhóm tàu Curtis Wilbur, Chung Hoon và Mc Campbell ở ngoài khơi 200 dặm. Nhân dịp này, 50 sỹ quan trẻ của hải quân Việt Nam đã được tập huấn về kiểm soát thiệt hại trong chiến đấu, tìm kiếm cứu nạn trên biển và trao đổi kỹ năng hoạt động… Bộ chỉ huy của Hạm đội 7 của Hoa Kỳ ra thông cáo ghi nhận sự hợp tác đang phát triển tốt đẹp về quân sự giữa 2 cựu thù nay đã trở thành bạn.

Những sự kiện trên đây diễn ra ngay sau khi bà Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton đến Hà Nội và phát biểu rằng khu vực biển Đông là vùng chiến lược về giao thông quốc tế, quyền lợi của mọi nước cũng như quyền lợi quốc gia của Hoa Kỳ gắn bó với vùng này. Chủ trương của Hoa Kỳ là bảo vệ giao thông quốc tế, không ai đe dọa dùng vũ lực và dùng vũ lực trong khu vực này, các tranh chấp lãnh thổ lãnh hải phải được giải quyết bởi tập thể các nước liên quan theo con đường thương lượng đa phương.

Phần lớn các nước Đông Nam Á tán đồng lập trường mạnh mẽ chính đáng của Hoa Kỳ.

Nhiều tờ báo ở Indonesia, Singapore, Malaysia…lên tiếng bác bỏ yêu sách của Trung Quốc muốn độc chiếm toàn bộ biển Đông rộng hơn 1 triệu kilomét vuông, bác bỏ yêu sách hình lưỡi bò của Trung Quốc, chỉ rõ cái hình lưỡi bò kỳ quặc mang tính chất độc đoán, áp đặt, không có một giá trị pháp lý hay lịch sử nào. Phần lớn các nước Đông Nam Á cũng bác bỏ chủ trương thương lượng song phương của Bắc Kinh, một mưu thâm nhằm bẻ gãy từng chiếc đũa.

Hiện nay theo dõi chặt chẽ tình hình của quan hệ Việt Nam – Hoa Kỳ và Việt Nam – Trung Quốc mọi người Việt Nam yêu nước, quan tâm đến vận mệnh quốc gia mong muốn được biết thái độ của Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam lúc này, khi đi gần đến Đại hội XI là thế nào?

Một khả năng là theo tiếp đường mòn của 20 năm nay, kể từ Đại hội VII năm 1991, nhất là từ sau cuộc gặp bí mật cấp cao ở Thành Đô – Trung Quốc là ngả hẳn về Trung Quốc, coi TQ là chỗ dựa lớn nhất của Đảng CS VN, là nhượng bộ các yêu cầu bành trướng của họ, là tình anh em, đồng chí thân thiết theo phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt. Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch gọi đây là thời Kỳ «Bắc thuộc mới». Đến nay, sau 20 năm thực hiện đường lối đối ngoại ấy, kết quả là gì? lợi ích gì cho nhân dân, cho dân tộc? Xin mời mọi người Việt Nam ta đánh giá và phát biểu.

Phải chăng kết quả nhãn tiền là đất nước chìm sâu trong lạc hậu, tham nhũng, pháp luật không nghiêm, đạo đức băng hoại từ trong đảng ra xã hội, chế độ độc đảng đối nghịch với quyền dân chủ nên quyền người dân và quyền con người bị chà đạp khắp nơi. Người đồng chí «tốt» phương Bắc gậm nhấm nhiều vùng biên giới, nuốt cả quần đảo Hoàng Sa, chiếm nhiều đảo trong quần đảo Trường Sa, còn cấm đánh cá, bắt, bắn giết ngư dân ta trong vùng biển ta, độc chiếm hàng chục vạn héc-ta rừng để trồng bạch đàn, keo …nhằm phá hại chất đất, còn đưa hàng vạn người của họ vào vùng chiến lược Tây nguyên nhằm khai thác bauxite cho họ… Những hiểm họa kinh khủng ấy chưa đủ để đánh thức Bộ Chính trị ư?

Nếu Bộ Chính trị vì lợi ích riêng tư phe nhóm vẫn làm ngơ trước những lời cảnh tỉnh tâm huyết, thiết tha, nghiêm cách của đông đảo trí thức - kẻ sỹ thời đại, của nhiều đảng viên có công tâm ở cơ sở, của lớp lớp tuổi trẻ thế hệ mới am hiểu tình hình nước ta và thế giới, thì việc gì sẽ xảy ra? Chẳng lẽ cả 85 triệu đồng bào ta đều bị bắt làm con tin cho một đường lối đối ngoại cổ lỗ, sai lầm, ích kỷ, tội lỗi tày đình như vậy, suốt 20 năm rồi, và còn bao lâu nữa hay sao?

Có một đường lối đối ngoại khác, thông minh, khôn khéo, là từ chính tự đất nước mình đổi mới trước, đổi hẳn từ hệ thống độc đảng, độc quyền đảng trị sang hệ thống dân chủ đa đảng trong trật tự luật pháp, như phần lớn các nước dân chủ trên thế giới, với tự do đầy đủ cho mọi công dân, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do bầu cử cho toàn xã hội, hãy bắt đầu như ngay các nước bạn Đông Nam Á gần ta, như Philippines, Indonesia, Malaysia…, hoặc xa hơn là Đài Loan, Nam Triều Tiên. Họ thành «rồng», thành «hổ» là do vĩnh biệt chế độ độc đảng hay quân phiệt, như các chế độ Tưởng Giới Thạch, Pác Chung Hy, Marcos, Suharto…, chưa nói đến các chế độ dân chủ thuần thục, tại đó an sinh xã hội, y tế công cộng, giáo dục từ vườn trẻ đến đại học, cao học đều đạt những đỉnh cao nhất của thế giới..

Từ đổi mới chế độ trong nước như thế sẽ tất nhiên dẫn đến đường lối đối ngoại kết bạn với mọi nước dân chủ, càng dân chủ bao nhiêu càng là bạn thân thiết bấy nhiêu. Hoàn toàn không phải là ta theo Mỹ vì Mỹ giàu, mạnh. Ta thân, kết bạn, liên minh với mọi nước dân chủ, như với các nước dân chủ láng giềng Đông Nam Á, châu Á – như Ấn Độ, Nhật Bản, các nước dân chủ trong Liên minh châu Âu, với nước Úc, New Zealand, với Hoa Kỳ, Canada…ở châu Mỹ.

Vị thế của nước ta sẽ thay đổi hẳn. Vị trí ta ở Liên Hợp Quốc sẽ được cải thiện đáng kể.

Sự hợp tác, giúp đỡ, tương trợ của thế giới đối với ta sẽ tăng gấp bội.

Muốn có sự chuyển đổi lịch sử, tuyệt vời như trên cần có một sự lãnh đạo sáng suốt, như thời Minh Trị của Nhật, như tư tưởng Nguyễn Trường Tộ và Phan Châu Trinh, một tư duy trẻ, khoẻ, một bản năng quả đoán, trên hết là lòng thương dân đến xót xa nhỏ lệ, yêu nước đến sẵn sàng xả thân vì nước, vì nghĩa lớn, dẹp hết mọi tham vọng cá nhân về tiền tài, nhà cửa, đất đai, coi tất cả là phù du trước tương lai của Tổ quốc Việt Nam.

Xin được bàn thêm đôi lời cho đủ ý. Với Trung Quốc, xin chớ có lo sợ quá đáng. Họ rộng lớn, đông dân, phát triển mạnh. Nhưng họ có lắm nhược điểm nặng nề. Lòng dân bị kềm kẹp nên không an bình. Vấn đề dân tộc với Tân Cương, Tây Tạng còn tiềm ẩn bất ổn. Vấn đề Pháp Luân Công mà số thành viên vượt quá số đảng viên cộng sản còn dai dẳng. Vụ Thiên An Môn còn hậu quả trong lòng trí thức, học giả, sinh viên, thanh niên. Chênh lệch giữa vùng núi sâu với vùng ven biển là bi đát.

Về kinh tế, chỉ số cơ bản về giá trị sản phẩm theo đầu người của TQ là khoảng US$3.800 /2009, chỉ bằng 1/10 của Hoa Kỳ. Về quân sự, nhất là về hải quân Trung Quốc còn kém rất xa Mỹ.

Cho nên Đặng Tiểu Bình vào năm 1978 đi Mỹ về khuyên rằng phải tận lực phát triển, nhưng trong vòng gần 50 năm phải lặng lẽ khắc phục sự lạc hậu, không được phí sức, huênh hoang. Người Mỹ gọi là phương châm «nín thở qua sông ». Các học giả Mỹ, Đức nhận định phải đến năm 2020 – 2025, TQ mới lớn lên thực sự, có đủ nanh dài vuốt nhọn, thành con hổ nguy hiểm.

Cũng cần hiểu rõ chính sách của Hoa Kỳ đối với Trung Quốc. Các nhà tư duy chiến lược, các think-tank Mỹ cho rằng tuy Trung Quốc đang «nín thở qua sông», nhưng họ vẫn lợi dụng Mỹ vướng chân ở Iraq, Pakistan, Trung Đông, để thách thức, nắn gân Mỹ. Cần nhìn xa, sớm ngăn chặn hiểm họa của những nước cộng sản cũ, vì khi nội bộ khó khăn, họ gây sự với bên ngoài để mỵ dân, dựng lên lòng yêu nước để dẹp loạn bên trong. Cho nên Hoa Kỳ phải cứng cỏi, vững vàng trước mọi thách thức từ Trung Quốc khi nanh vuốt của con hổ ấy còn non yếu, không chờ khi nó có nanh dài vuốt nhọn thì nguy hiểm cho toàn thế giới.

Và Mỹ đang mong muốn kết thêm bạn trên cơ sở cùng chung đối tượng cần cảnh giác và ngăn chặn, cần nhận ra những hiểm họa chung để kết liên minh.

Các chiến hạm hải quân Mỹ tới tấp cặp cảng Việt Nam là những tín hiệu tốt, những thông điệp đẹp. Và rất đúng lúc. Có bạn nào e ngại vì Mỹ đã từng bỏ rơi đồng minh của mình trong lúc hiểm nghèo, xin hãy trấn tĩnh. Mối quan hệ Việt - Mỹ hiện nay hoàn toàn khác 35 năm trước. Hồi ấy có sự đối lập giữa hành pháp và lập pháp, Quốc hội trói tay chính phủ, xã hội phân hóa thành 2 phe chủ chiến và phản chiến. Hiện nay kết bạn ngày càng thân thiết với Việt Nam là một nhu cầu của đồng thuận quốc gia.

Bộ Chính trị hiện nay xem ra còn lưỡng lự, suy tính, những bình luận của báo Nhân dân, báo Quân đội Nhân dân về quan hệ Việt - Mỹ còn tẻ nhạt, chưa có quan chức cao cấp nào của Bộ Tổng tham mưu, Bộ Quốc phòng ra thăm các chiến hạm Mỹ.

Khi có dân chủ thật sự, khi đã kết liên minh với các nước dân chủ khu vực và thế giới, Việt Nam sẽ ở vào tư thế độc lập, bình đẳng với nước lớn láng giềng, buộc họ phải vị nể, không thể lấn lướt hà hiếp nước nhỏ mãi, và ta cũng sẽ biết chung sống hòa bình, không dại gì mà khiêu khích, gây sự với ai nhưng cũng không để ai uy hiếp mình, như ông cha chúng ta đã biết sống như vậy.

No comments:

Post a Comment