Saturday, May 7, 2011

Những tên côn đồ đang cai trị người dân Việt Nam


Thăm nhà nạn nhân bị trung tá công an đánh gãy cổ đến chết, oan khuất nghẹn lời

J.B Nguyễn Hữu Vinh - Cô (Trịnh Kim Tiến) ngồi kể lại cho chúng tôi nghe khá bình tĩnh, cô nói rằng cô không thể khóc lúc này, dù cô là con gái. Nhưng với hoàn cảnh gia đình với bà nội đã già hơn 90 tuổi, mẹ bị ngơ ngẩn như mất hồn kể từ khi sự việc xảy ra, em gái còn nhỏ, cô phải đứng lên nuốt nước mắt vào trong để làm trụ cột bất đắc dĩ cho gia đình mình trong lúc này…

Đã từng là nạn nhân của vụ hành hung bất nhân từ những nhân viên công lực, nếm trải những đau đớn về tinh thần và thể xác với vị thế của một công dân trong đất nước Việt Nam luôn được ca ngợi hòa bình, ổn định và an ninh, nhất là ở Thành phố Thủ đô ngàn năm văn hiến, thành phố Hòa Bình, tôi thấm thía những gì các nạn nhân phải chịu.
Nhận được tin có một nạn nhân chết oan khuất bởi sự lộng hành của viên Trung tá công an Nguyễn Văn Ninh, chúng tôi quyết định đến ghé thăm nhà nạn nhân, thắp nén hương cho linh hồn người đã chết oan khuất.
Căn nhà gần ngã tư Bạch Mai – Phố Huế cắt đường Đại Cồ Việt – Trần Khát Chân chìm trong không khí buồn tê tái, dù bên ngoài vẫn nhịp sống sôi động, ồn ào.
Thắp lên nén hương cho người đã khuất, chúng tôi bần thần nhìn tấm di ảnh ông ngồi đó nhìn ra dòng người tấp nập đi lại như ngơ ngác, không hiểu lý do gì mình phải từ giã cuộc sống khi đang tuổi trẻ, sung sức để lại mẹ già và con dại.
Tiếp chúng tôi, cụ già mẹ nạn nhân đã hơn 90 tuổi, khóc nghẹn lời. Bà không thể nói được gì hơn ngoài dòng nước mắt cứ chảy chầm chậm trên đôi gò má nhăn nheo trước di ảnh người con thân yêu của mình.
Xung quanh nhà, một số bà con thân thích của người quá cố, cô con gái Trịnh Kim Tiến tiếp chúng tôi cho biết, mấy ngày qua, mẹ cô như người mất hồn, bà thì đã lớn tuổi, cô hết sức lúng túng khi người bố thân yêu khỏe mạnh đã ra đi oan khuất không thể nhắm mắt.

Trịnh Kim Tiến
Cô ngồi kể lại cho chúng tôi nghe khá bình tĩnh, cô nói rằng cô không thể khóc lúc này, dù cô là con gái. Nhưng với hoàn cảnh gia đình với bà nội đã già hơn 90 tuổi, mẹ bị ngơ ngẩn như mất hồn kể từ khi sự việc xảy ra, em gái còn nhỏ, cô phải đứng lên nuốt nước mắt vào trong để làm trụ cột bất đắc dĩ cho gia đình mình trong lúc này.
Câu chuyện cô kể lại cũng như các phương tiện thông tin đã loan tải khi cô trả lời phỏng vấn, nhưng những chi tiết cô kể lại, làm chúng tôi không khỏi rùng mình vì cái chết đến đơn giản như thế và quan trọng hơn là sự vô cảm của những người đầy tớ nhân dân.
Những chi tiết chính có lẽ không cần nói thêm, nhưng những chi tiết như khi nạn nhân đã bị đánh đến bị liệt tứ chi vẫn bị giam giữ và mặc dù gia đình đã van xin nhiều lần, vẫn không được đưa đi cấp cứu. Ngay cả bát phở gia đình mua vào vẫn không cho nạn nhân ăn cho đến khi nguy cấp mang vào bệnh viện và nhịn đói cho đến khi chết.
Thậm chí, với một người đã liệt tứ chi khi đưa đi bệnh viện thì tay vẫn bị còng vào cáng! Và người nhà nạn nhân còn phải ở lại dọn dẹp phòng cho Phường trước khi đưa người cấp cứu ra đi vì bị giam cả buổi đã nôn vài sùi bọt mép làm bẩn nơi đó…
Quả thật là không còn gì để có thể chứng minh sự mất lương tâm và vô cảm hơn cả sỏi đá trước một mạng người dân.
Với tội ác đã gây ra như vậy, nhưng kể từ khi nạn nhân vào nằm viện từ 28/2 cho đến khi nạn nhân chết ngày 8/3 là cả một khoảng thời gian rất dài, viên công an này cũng như cơ quan công an Phường Thịnh Liệt không một lời thăm hỏi. Chỉ đến khi nạn nhân đã chết, thì mới cho người nhà đến đề nghị bồi thường tiền thuốc men và ma chay. Có phải họ nghĩ rằng với vài đồng tiền có thể làm được tất cả mọi thứ, có thể mua được mọi tội ác chăng?
Điều gia đình được an ủi là trong đau thương của mình, gia đình đã được rất nhiều người từ khắp nơi từ Hải Phòng, Nam Định và nhiều nơi khác, dù không quen biết hoặc liên quan, nhưng thương tâm trước cảnh đau đớn, oan khuất này đã đến chia sẻ, động viên.
Sự việc được cô gái kể lại rành mạch, rõ ràng nhưng trong đó toát lên một sự thật hết sức cay đắng về thân phận người công dân đang sống trong đất nước này luôn được Hiến pháp và Pháp luật khẳng định bảo vệ.
Sau bao chục năm chiến tranh, chiến đấu để xây dựng một đất nước giàu đẹp, một nhà nước của dân, do dân và vì dân, một nhà nước pháp quyền, lẽ nào, thân phận dân đen chỉ là như thế thôi sao?
Chia tay gia đình nạn nhân, người mẹ già nạn nhân nhìn chúng tôi qua làn nước mắt nói lời cảm ơn nhưng làm nhói lên trong chúng tôi nỗi đau, nỗi đau của sự oan uổng, lẩn khuất đằng sau cái chết của một con người, cái chết đến từ những kẻ mang danh “nhân dân”.
Video câu chuyện cô gái con nạn nhân kể lại về cái chết của cha mình:
Hà Nội, ngày 14/3/2011
jbnguyenhuuvinh.wordpress.com

Bạn ơi, đi đi bạn!

Dân Làm BáoĐừng để cụ già hơn 90 tuổi ngồi khóc con một mình. Đừng để Trịnh Kim Tiến ngồi khóc khô không lệ một mình. Đừng để ác độc cướp đi hết, lấy hết, lấy không còn gì tình yêu thương đồng loại, không còn gì những nghĩa cử không thể thiếu giữa người và người trong mỗi người chúng ta…
Mến gửi các bạn đang ở Hà Nội
Hà Nội hôm qua có những cơn mưa. Ở trước căn nhà gần ngã tư Bạch Mai – Phố Huế cắt đường Đại Cồ Việt – Trần Khát Chân cũng ướt đẫm nước. Ở đó, có ba đồng bào oan khiên của chúng ta đem bàn thờ người thân mình ra lề đường. Người con gái quấn khăn tang trắng. “Những ngày này em không thể khóc, vì trên em còn bà 90 tuổi và mẹ, dưới lại là em nhỏ, nếu em gục ngã lúc này thì ai sẽ là trụ cột trong gia đình em. Em mong mọi người hãy lên tiếng trước sự im lặng trong cái chết oan khuất của bố em. Gia đình em mong mọi việc nhanh chóng có kết quả để bố em khỏi phải lạnh lẽo!”. Làm sao em không thể khóc được trước những oan khiên này!?. Các bạn quý mến, đừng để người thiếu nữ tuổi mới đôi mươi ấy khóc một mình, dù phải ngồi khóc không lệ rơi. Nỡ lòng nào để em khóc một mình giữa phố đông người qua!.
Người con gái mất cha đã treo lại tấm băng rôn giữa lòng Hà Nội. “Trả lại mạng sống cho người lương thiện”. Bố Trịnh Xuân Tùng đã chết. Những dòng chữ này không dành cho bố mà dành cho nỗi oan khiên phải giải. Nó cũng dành cho những người đang sống. Đã có nhiều Nguyễn Văn Ninh trong quá khứ, đang có nhiều Nguyễn Văn Ninh hiện tại, và sẽ có nhiều Nguyễn Văn Ninh tương lai. Sẽ còn nữa, còn nữa những  tiếng chát chúa dùi cui đập xối xả xuống đầu, những sợi dây thòng lọng tròng vào cổ, những nòng súng lạnh lùng bắn vào tim… Đập vào ai, tròng vào ai, bắn vào ai? Hơn 87 triệu người dân của chúng ta ai cũng có thể trở thành một xác chết gần 10 ngày chưa được chôn, bất kỳ ở đâu, nơi nào vì bất lý do lớn nhỏ nào.
Bạn ơi đi đi bạn!
Tất cả những băng rôn treo lên là do chính tay em treo lên. Những băng rôn đấy không làm gì trái pháp luật, chỉ là những lời kêu oan, được muốn hướng đến mọi người một lời kêu oan bởi bố em chết không nhắm mắt, bố em mở mắt như vậy. Muốn kêu oan đến mọi người vì một tay em không thể nào vuốt mắt cho bố em xuôi nên phải cần đến bàn tay của mọi người… để vuốt mắt cho bố em…“.  Người con gái của bố Trịnh Xuân Tùng đã nói như vậy. Có người mẹ, người cha, người anh, người chị nào có thể tưởng tượng một ngày nào đó đứa con gái hay người em thân yêu của mình phải nói với cuộc đời những lời đau đớn như thế. Tự tay em không thể vuốt mắt cho bố em ra đi thanh thản trong oan ức. Phải có cả một cộng đồng em đang sống mới có thể giúp em làm chuyện đó. Còn nỗi đau đớn nào lớn hơn cái chết của người cha? Nhưng những oan khiên dẫn đến cái chết này, nhiều ngày không chôn được bố, một mình không thể nào vuốt xuôi được mắt bố cho bố thanh thản ra đi… Đó mới là khổ đau tột cùng.
Những người bạn ở Hà Nội, đi đi bạn!. Đi để đến chia sẻ với Trịnh Kim Tiến một bàn tay vuốt mắt bố em. Đến để đốt một nén nhang giữa con phố xe người qua lại thờ ơ và gửi hộ những thương mến, cảm thông của nhiều người ở khắp nơi trên mảnh đất tan thương này đến với Tiến, với người vợ và mẹ già khổ đau. Hãy cùng với Tiến để giải oan cái chết cay nghiệt này, hay ít ra đến với người con gái can đảm ấy để bày tỏ với em rằng: em không lẻ loi, cô đơn và phải đứng thẳng một mình.
Đừng để cụ già hơn 90 tuổi ngồi khóc con một mình. Đừng để Trịnh Kim Tiến ngồi khóc khô không lệ một mình. Đừng để ác độc cướp đi hết, lấy hết, lấy không còn gì tình yêu thương đồng loại, không còn gì những nghĩa cử không thể thiếu giữa người và người trong mỗi người chúng ta.
Bạn ơi, đi đi bạn!
Dân Làm Báo
danlambao1.wordpress.com

No comments:

Post a Comment