Wednesday, April 20, 2011

Cha con đều bất tài.


  
 Công An thực tập đạo đức Hồ ly tinh ( chủng loại chồn lùi )
 -------------ooOoo-----------

Lê Trọng Hiệp -----Ngưòi chuyển bài : Trần Đình Ngọc

Chiều là học xong một khoá dài mấy tháng ông chẳng hiểu ất giáp gì cả, chỉ thu hoạch được một điều duy nhất là học cách làm… dấm. Số là Tô Hoài cùng học chung với một cán bộ Hội phụ nữ, bà này mới thoát khỏi trình độ bình dân học vụ nên chép bài rất chậm, thường mượn vở Tô Hoài về nhà chép lại. Để trả ơn, bà tặng Tô Hoài dấm ăn và bày cách làm dấm bằng chuối và rượu!
Chẳng biết Mạnh lãnh hội gì ở cái trường đảng cao cấp “dạy làm dấm” này hay không, có lẽ cũng giống sau khi lấy bằng hữu nghị ở Nga về, từ ngày có bằng “đảng cao cấp” sự nghiệp chính trị của Mạnh càng thăng tiến tại tỉnh Bắc Thái: Tỉnh ủy viên, Phó Ty Lâm nghiệp, phó chủ tịch, phó tỉnh ủy kiêm chủ tịch rồi bí thư tỉnh uỷ Bắc Thái.
Năm 1989, Mạnh về Hà Nội làm Trưởng ban Dân tộc Trung ương đảng kiêm Phó Chủ tịch Hội đồng Dân tộc của Quốc hội. Năm 1991, Mạnh vào Bộ Chính trị và năm 1992 thành Chủ tịch Quốc hội.
Chín năm sau, năm 2001, giữa lúc các phe phái kèn cựa nhau, không ai chịu ai, họ hướng đến giải pháp thứ ba là đưa tên “đội phá sơn lâm” không có thực quyền vào vị trí cao nhất đảng, trở thành “đảng trưởng phá sơn hà”!
Từ một anh “công nhân lâm nghiệp” trình độ trung cấp đến một vị trí cao nhất nước, cuộc đời Mạnh cứ ngỡ như chuyện thần tiên. Nhiều người cho rằng “phép tiên” là do một chuyện thâm cung bí sử: Mạnh là giọt máu của Hồ Chí Minh
.
Đây là chuyện “khẩu thuyết vô bằng” nên không dám kết luận, tuy nhiên riêng bà mẹ của Mạnh thôi cũng đã thấy nhiều chuyện mờ ám, vì chuyện này quá dài nên để dành một bài khác. 


Bấm vào hình để đọc thêm tài liệu = 
 
Trở thành người mang danh vị cao nhất của đảng cộng sản, từ nghề phá sơn lâm Mạnh chuyển sang chuyển sang nghề phá sơn hà. Chỉ đơn giản nhắc lại hành trình bán nước của Mạnh trong việc cho Tàu vào phá nát vùng chiến lược Tây Nguyên theo tin tức của “báo đảng”:

Từ ngày 30/5- 2/6/2008, Mạnh thăm hữu nghị chính thức nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa.
Nửa năm sau, mãi đến ngày 9.2.2009, Bộ Ngoại giao CHXHCN Việt Nam mới công bố Tuyên bố chung giữa Mạnh và Hồ Cẩm Đào trong chuyến đi năm 2008.
Lý do của sự chậm trễ này là một điều khoản nhỏ mà người dân có thể xem như một hành động bán nước: cho Trung Quốc khai thác bauxite tại vùng Cao nguyên Trung phần, thường được gọi là Tây Nguyên.
Nghĩa là biết chuyện mình làm là sai nhưng Mạnh vẫn lén lút ký.
Lén lút ký nhưng Mạnh biết là không thể giấu mãi vì sớm muộn gì Tàu cũng vào Tây nguyên, nên phải công bố. Và để công bố, Mạnh đã phải bỏ ra nửa năm chuẩn bị cho việc bịt miệng và răn đe báo chí, đưa Nguyễn Tấn Dũng ra dọa: khai thác bauxite là “chủ trương lớn của đảng và nhà nước”.
 Bất tài con chúa một vùng Bắc Giang
 Tin trong nước cho biết: “Chiều 3.8.2010, Ban Chấp hành Đảng bộ tỉnh Bắc Giang khóa XVI, nhiệm kỳ 2005-2010 đã tổ chức hội nghị đột xuất để kiện toàn chức danh Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang.”
Tại đây ông Trần Lưu Hải - Phó ban Tổ chức Trung ương đảng - đã “thông báo ý kiến của Bộ Chính trị về việc giới thiệu ông Nông Quốc Tuấn - Phó Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang, Phụ trách công tác xây dựng Đảng - để Ban chấp hành Đảng bộ tỉnh Bắc Giang bầu giữ chức danh Bí thư Tỉnh ủy, nhiệm kỳ 2005-2010.”
Bộ chính trị đã giới thiệu thì khác nào ra lệnh chỉ tỉnh ủy Bắc Giang phải bầu?
Vậy là Tuấn đá bí thư tỉnh ủy Đào Xuân Cần “chuyển công tác khác” và như vậy Tuấn sẽ dẫn đầu tỉnh ủy Bắc Giang về dự đại hội đảng 11 và nghiễm nhiên trở thành ủy viên trung ương đảng.
Tiểu sử chính thức cho biết Tuấn có bằng “thạc sĩ kinh tế” và “cử nhân chính trị”. Khi Tuấn đắc cử vào quốc hội năm 2007 thì tiểu sử ở đây cho biết Tuấn chưa có “thạc sĩ kinh tế”, đo đó có lẽ Tuấn chỉ mới “đậu thạc sĩ” sau năm 2007.
Tuy nhiên cử nhân hay thạc sĩ gì cũng vậy, chẳng ai biết Tuấn học ở đâu, trường nào, năm nào. Nghĩa là mơ mơ hồ hồ như kiểu học của “tiến sĩ” Nguyễn Ngọc Ân: có bằng tiến sĩ của đại học Mỹ mà tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết, chỉ có tài nói… tiếng Việt như gió!
Trong khi đó thì tiểu sử chính thức cho biết Tuấn chỉ có tài đi cày: lao động xuất khẩu tại Đức từ tháng 9 năm 1981 đến cuối năm 1988.
Năm 1981 thì Tuấn 18 tuổi: nếu Tuấn là người có chí, có đầu óc, lẽ ra tuổi này là tuổi vào đại học. Nhưng Tuấn lại chọn đường đi cày, cày một mạch từ năm 1981 đến cuối năm 1988 mới về. Đây cũng là thời điểm khó khăn của chính quyền cộng sản Đông Đức, và đến năm 1989 thì sụp đổ.
Tuấn về nước cuối năm 1988 và tiểu sử không cho biết Tuấn làm gì trong thời gian sau đó, chỉ biết đến tháng 2 năm 2000 thì đã giữ chức Phó Chủ tịch Thường trực Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam. Năm năm sau thì Tuấn thăng chức chủ tịch hội này và ba năm sau thì thêm chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc.
Đường thăng tiến của Tuấn rất song song với đường hoạn lộ của Mạnh.
Khi Tuấn đi “xuất khẩu lao động” thì Mạnh là phó chủ tịch tỉnh Bắc Thái. Đó là năm 1981, giai đoạn bị bao vây kinh tế và việc này đi “xuất khẩu lao động” là một cách để giải thoát về kinh tế và không phải là việc dễ. Tuấn đi được là nhờ vào thế của bố.
Năm 1988, khi Tuấn về nước thì Mạnh đã là bí thư tỉnh ủy Bắc Thái, tương tự chức vụ hiện Tuấn đang nắm: bí thư tỉnh ủy Bắc Giang.
Giai đoạn này Tuấn làm gì cũng không rõ và chúng ta cần ôn lại đường họạn lộ của Mạnh:
-          1989 về làm Trưởng ban Dân tộc Trung ương đảng kiêm Phó Chủ tịch Hội đồng Dân tộc của Quốc hội.
-          1991 vào Bộ Chính trị, 1992 thành Chủ tịch Quốc hội.
Giai đoạn này đang xảy ra các biến động sắc tộc ở Tây Nguyên, Mạnh được điều về Hà Nội nhờ gốc gác người Tày: người sắc tộc dễ nói chuyện với người sắc tộc. Vì mới chân ướt chân ráo về Hà Nội nên Mạnh vẫn chưa có vây cách và thế lực trong khi con trai của mình thì học hành chẳng tới đâu lại bất tài. Mạnh phải đợi đến đầu năm 2000 mới đưa nổi con trai vào một chức vụ “có tiếng” ở trung ương.
Năm 2001, Mạnh trở thành tổng bí thư nhưng vì cả cha và con đều bất tài, do đó Mạnh không đưa nổi con vào trung ương đảng, kể cả trong đại hội 10 năm 2006 cũng không đưa nổi. Mãi đến năm 2009 mới đưa con về làm phó bí thư, ngay lạm dụng cảnh ồn ào vì công anh đánh chết người, đẩy đương kim tổng bí thư để giành lấy cái ghế cho con mình.
 Sự bất tài của Mạnh
 Vì bất tài, không làm đưọc việc gì nổi bật ngoài việc phá nước, Mạnh đã bị rất nhiều đảng viên lão thành than thở, chê trách.
Quả thật, các đảng trưởng trước Mạnh như Lê Duẫn có thể phá sơn hà nhưng Duẫn không hề phá đảng. Mạnh thì vừa phá sơn hà, vừa phá luôn đảng, do đó các đảng viên này luôn than phiền, mong đảng trở lại cái ngày “có một tổng bí thư ra tổng bí thư”.
Trên thực tế những tay giật dây quyền lực của đảng xem Mạnh không ra gì và trước Đại hội 10 vào năm 2006, Trung tướng Nguyễn Hoà đã viết thư hạch tội Mạnh: [1]
 “Nhiệm kỳ qua, đồng chí Nông Đức Mạnh cũng đã có một số cố gắng. Nhưng xem xét nghiêm túc về một người đứng đầu Đảng, Nhà nước ta thì đồng chí Mạnh có nhiều lỗi, có nhiều sai phạm và sai phạm nghiêm trọng.
 Một số ví dụ:
 - Là Tổng Bí thư, khi đồng chí Đào Duy Quát hỏi về vụ Năm Cam, Bùi Quốc Huy, Trần Mai Hạnh thì đồng chí Mạnh trả lời rằng hãy khoan, hãy chờ đã. Nhưng khi đồng chí Quát và đồng chí Hồng Vinh phổ biến lại cho các báo chí, báo chí phản ứng thì đồng chí Mạnh chối và nói rằng Tổng bí thư không bằng lòng, để cho đồng chí Hồng Vinh chịu trận.
 - Khi báo chí đưa ra vụ Năm Cam v.v... thì đồng chí Mạnh (đứng đầu Ban Bí thư) triệu tập cuộc họp với Tổng biên tập các báo uốn nắn răn đe (Điều này cả nước và báo chí đều biết). Đến lúc xử xong Năm Cam chịu tội tử hình, Bùi Quốc Huy và Trần Mai Hạnh ở tù thì các cơ quan nội chính lại phải biểu dương báo chí.
 - Là người nắm chức vụ cao nhất trong Đảng nhưng đồng chí Mạnh đưa con của đồng chí Mạnh không đủ tâm, tài làm Chủ tịch Hội Liên hiệp Thanh niên, và có ý định đưa làm Bí thư thứ nhất Đoàn để cơ cấu vào Trung ương, vừa mưu cầu danh vọng, vừa có dụng ý gây dựng lực lượng của mình lâu dài trong Đảng.
 […] [2]
Là Tổng bí thư, đồng chí Mạnh đã bao che cho ông Đào Đình Bình, trong khi dư luận bất bình với những hành động mua chức, mua quyền, mua uy tín của ông Bình thì nhân dịp giới thiệu ông Bình làm Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải đồng chí Mạnh vẫn kiên trì giới thiệu ông Bình làm Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải mà ngày nay, cả Quốc hội và người dân đều đã thấy hậu quả, đã thấy ông Bình và những kẻ thân cận như Bùi Tiến Dũng, Nguyễn Việt Tiến như thế nào ?
 Là Tổng bí thư, Trưởng tiểu ban nhân sự Đại hội 10, đồng chí Mạnh đã giới thiệu những kẻ như Bùi Tiến Dũng, Tổng giám đốc PMU 18 thuộc Bộ Giao thông vận tải và Nguyễn Việt Tiến, Thứ trưởng Thường trực Bộ Giao thông vận tải vào Trung ương. Như vậy con người đồng chí Mạnh là thế nào? Có thể làm một người đứng đầu Đảng và Nhà nước không ?[4]
 - Là trưởng Tiểu ban nhân sự Đại hội 10, đồng chí Mạnh còn giới thiệu một số người như ông Bắc Sơn, một người tay sai của ông Lê Đức Anh, hoạt động vô nguyên tắc, được đồng chí Mạnh định đưa làm Phó Ban Tổ chức Trung ương nhưng bị phản đối, sau đó đưa về làm Phó bí thư trực Tỉnh uỷ Thái Nguyên và được Bộ Chính trị và Tiểu ban nhân sự (Nông Đức Mạnh đứng đầu) giới thiệu vào tỉnh uỷ và giới thiệu vào Trung ương Đảng.
 Đồng chí Mạnh giới thiệu Phan Trung Kiên, một người đã bị Quân khu 7 phát hiện về nhiều tội, trong đó có tội tham nhũng. Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đã báo cáo với Bộ Chính trị nhưng đồng chí Mạnh, và đôi đồng chí khác trong Bộ Chính trị gạt đi, cho qua, bao che cho Phan Trung Kiên. Trên thực tế, đồng chí Mạnh đã khống chế Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, buộc Uỷ ban Kiểm tra Trung ương phải theo quan điểm sai trái của đồng chí Mạnh. Có thể còn một số ví dụ khác.
[…]
- Đạo đức xã hội ngày càng xuống cấp.
- Các vấn đề tồn đọng trong Đảng thì tránh né, bao che, không giải quyết được.
- Trong Bộ Chính trị thì nể nang, xoa dịu, lấy lòng nhau để rồi phô trương là đoàn kết, là dân chủ.
- Thực tế là không lắng nghe tiếng nói của nhân dân, của đảng viên, kể cả của một số đồng chí lão thành cách mạng có tâm huyết. Ngược lại tìm cách trù dập, răn đe người phát hiện tội phạm với cái cớ cho là "làm lộ bí mật".
- Là Tổng bí thư nhưng không gương mẫu chấp hành điều lệ, vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của Đảng, như nguyên tắc về quyền của đảng viên.
- Đầu óc xơ cứng, chỉ đọc những bài viết sẵn, nói những lời nói công thức, không sáng tạo, không năng động, không giải quyết những vụ việc nổi cộm, không thể đổi mới đúng hướng và toàn diện.


 Chú thích:
[1] là người chỉ huy lực lượng VC trong trận Bình Giã 10-1964. Năm 1975 Nguyễn Hòa là Tư lệnh Quân đoàn I, năm 1980 Nguyễn Hòa chuyển sang làm Tổng cục trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy Tổng cục Dầu khí trước khi về hưu.
tỉnh Bắc Giang, dọn đường cho con trai vào trung ương, chuẩn bị cho đại hội 11.
[2] Phần này Hoà hạch tội Mạnh về việc bao che Nguyễn Chí Vịnh, Vũ Chính trong vụ Sáu Sứ, T4, bao che việc man khai lý lịch của Lê Đức Anh.
[3] Con rể Nông Đức Mạnh là Đặng Hoàng Hải, từng làm Chánh văn Phòng trong PMU 18



--------------ooOoo--------------
Nhân dân bị quy hoạch cướp đất không đồng ý với giá đền bù của nhà máy ô tô Xuân Kiên. Tà quyền Huyện và Xã cấu kết với công ty dùng Công An cưỡng chế đánh đập dân oan

Đại Vệ chí dị

Đại Vệ chí dị

Người buôn gió  


Tất cả các nguồn máu dù mua hay trưng thu đều được chở gấp về triều đình cho các quan. Nhất là ở thành Nam nước Vệ nghe đồn quan đầu tỉnh mỗi ngày bỏ vạn lạng ra mua máu đem tích trữ dưới hầm lạnh. Rồi từ quan đầu tỉnh thành nam, các quan đại thần cũng tung tiền bạc sai người đi săn lung máu trong thiên hạ. Cảnh tượng hãi hùng, đâu đâu cũng có người cầm ống chọc hút máu người khác. Máu đỏ loà khắp chốn, lúc mua bán rơi rớt ra xuống đất mùi tanh nồng nặc.


Tiết tháng bảy mưa rằm sùi sụt
Toát heo may lạnh buốt xương khô
Não người thay buổi chiều thu,
Ngàn lau nhuốm bạc lá ngô rụng vàng…

Nước Vệ Tháng 7 năm Canh Dần, triều nhà Sản thứ 65
Lúc ấy hạn hán, trời xanh cao vời vợi không chút gợn mây, nắng thiêu xuống đất như đổ lửa. Sức nóng làm chín cả trứng ngỗng để ngoài sân.
Bỗng nhiên có tin đồn máu người tăng giá, khiến người trong thiên hạ xô nhau đi tìm mua máu về đầu cơ kiếm chác. Cảnh hỗn loạn mua tranh bán cướp chưa từng có từ khi triều Sản lấy được thiên hạ đến nay. Những nhà nghèo ở quê nhân cơ hội máu được giá bèn gọi con cái trong nhà rồng rắn, lũ lượt lên  thành để bán lấy tiền đong gạo.
Triều đình lại bày ra lệ để các học trò thi nhau hiến máu. Nói là để triều đình cứu những người bị bệnh hiểm nghèo. Các học trò nghe theo hiến nhiều lắm, nhất là lại được khen ngợi , ca tụng nữa lại càng hứng đi hiến máu cho triều đình.
Tất cả các nguồn máu dù mua hay trưng thu đều được chở gấp về triều đình cho các quan. Nhất là ở thành Nam nước Vệ nghe đồn quan đầu tỉnh mỗi ngày bỏ vạn lạng ra mua máu đem tích trữ dưới hầm lạnh. Rồi từ quan đầu tỉnh thành nam, các quan đại thần cũng tung tiền bạc sai người đi săn lung máu trong thiên hạ. Cảnh tượng hãi hùng, đâu đâu cũng có người cầm ống chọc hút máu người khác. Máu đỏ loà khắp chốn, lúc mua bán rơi rớt ra xuống đất mùi tanh nồng nặc.
Chẳng hiểu chuyện máu vì sao mà lắm đại thần nước Vệ mua như vậy.
Nguồn cơn là thế này.
Tiến sĩ ở phía Nam thành nước Vệ  họ Cù, người Can Lộc, Hà Tĩnh vốn con nhà dòng dõi nho gia, tướng mạo oai vệ , dáng đi như rồng, ngồi như hổ, giọng sang sảng hào hùng. Thân phụ trước từng nỗi tiếng sĩ phu trong thiên hạ thời tiên đế nước Vệ. Cù tiến sĩ cùng vợ làm nghề thầy cãi. Mấy năm gần đây vợ chồng nhà họ vang danh trong thiên hạ vị chuyên đi kiện tể tướng, vương chí ít cũng là đại thần nước Vệ. Bọn lý trưởng,cường hào thì họ Cù khỏi tốn giấy làm đơn, chỉ quát một tiếng là bọn các bá này rúm ró sợ hãi.
Cù tiến sĩ chuyên bênh vực người bị áp bức, ghét bọn tham tàn, bạo ngược, nhũng nhiễu lương dân. Cái khí can đảm của họ Cù lan toả khắp đất nước, thấm tới tận hang cùng ngõ hẻm. Người người oan ức nườm nượp kéo đến tư gia họ Cù xin giúp đỡ.
Một hôm có người từ phía Nam nước Vệ, đến gặp Cù tiến sĩ khóc thảm thiết đưa đơn nhờ giúp đỡ. Cù tiến sĩ vội vã mời vào thư phòng, rót nước, nhận đơn hỏi nguyên nhân. Người ấy thuật  chuyện bà quả phụ họ Dương  cho Cù tiến sĩ nghe.
Quả phụ họ Dương vốn là một bà mẹ nước Vệ anh hùng, cả gia đình anh, em, chồng, con đều tham gia quân đội nước Vệ, từng chinh chiến đổ xương máu cho triều Sản được vững vàng cai trị đất nước. Trong đó nhiều người đã hy sinh tại chiến trường.
Bà quả phụ họ Dương tưởng được sống an lành, thờ cúng nhang khói cho người thân trong ngôi nhà nhỏ bé. Thế nhưng bỗng một ngày kia, quan quân ùa tới đập phá nhà bà, xua đuổi bà ra đường để em quan đầu tỉnh phía Nam trưng dụng làm khu thương mại.
Mười năm trời bà mẹ nước Vệ anh hùng này lặn lội đi cầu cứu các cơ quan trong triều. Nhưng than ôi, các quan càng ngày càng béo tốt, nhà càng cao, cửa càng rộng. Bạc chất trong nhà phải mong nắng mà phơi cho khỏi mốc. Còn trái lại bà quả phụ họ Dương ốm yếu, héo mòn rồi uất ức lâm bệnh mà chết.
Nghe xong câu chuyện thương tâm, đẫm máu và nước mắt của bà quả phụ họ Dương. Cù tiến sĩ lửa giận bừng bừng, ông đấm mạnh xuống bàn, ngửa cổ thề với trời đất  sẽ đòi tên quan đầu tỉnh phía Nam và bè lũ tội ác của chúng phải đền nợ máu cho hương hồn quả phụ được thanh thản nơi chín suối.
Lời thề  đòi nợ máu của họ Cù vang vọng khắp non sông.
Bọn quan lại nước Vệ nghe thấy hoảng sợ, đua nhau bỏ tiền đi mua bằng được  nhiều máu.  Chúng biết đến ngày trả nợ, dù béo tốt đến đâu chúng cũng không đủ máu để trả nợ cho bao nhiêu nỗi oan khiên như bà quả phụ họ Dương.
Đúng là
Giàu sang càng nặng oán thù
Máu tươi lai láng xương khô rụng rời.
Có kẻ thấy vậy, khuyên Lái Gió bỏ nghề mà đi buôn máu kiếm bạc xài. Lái Gió thác rằng
- Xưa nay buôn máu là nghề độc quyền của các quan nước Vệ. Mỗ phận dân hèn vốn mỏng như gió heo may không có gan dám màng chuyện kinh động đất trời ấy

Người buôn gió

--------------ooOoo--------------

GIẢI PHÁP QUỐC TẾ CẦN MÀ CHƯA ĐỦ
PHẢI CÓ SỨC QUỐC DÂN MỚI LÀ ĐỊNH CUỘC
 
Sau cuộc tập trận quy mô giữa Mỹ với Nam Hàn tại vùng biển Nhậtbản, ngày 08/08/10, tiếng là để kỷ niệm 15 bang giao Mỹ-Việt, siêu hàng không mẫu hạm USS George Washington kéo bầu đoàn hộ tống tiến vào hải phận Việtnam, đậu cách bờ biển Đànẵng chừng 200 hải lý, để chứng kiến hoạt động thao diễn của nhóm tầu tấn công đi kèm và đón các sĩ quan cao cấp Việtcộng lên tham quan USS George Washington. Ngày 10/08/10, khu trục hạm USS John S.McCain -DDG56- cập bến Đànẵng, chính thức viếng thăm Việtnam 4 ngày, mang theo thủy thủ đoàn 270 người, với các sinh hoạt luyện tập, trao đổi văn hóa, thể thao… Trong khi đó, 3 tàu USS Curtis Wilbur -DDG 54- tàu USS Chung-Hoon - DDG93-, tàu USS McCampbell- DDG85- và tất nhiên có một số tàu ngầm không được nêu tên, vẫn nằm ở hải phận quốc tế ngoài khơi Việtnam tới hết thời gian tiến hành các sự kiện trên. Trong khi đó Hạm Đội 7 của Hảiquân Hoakỳ vừa loan báo về các hoạt động hợp tác theo chương trình: Tập huấn phi tác chiến, như kiểm soát thiệt hại, tìm kiếm cứu nạn, trao đổi kỹ năng… với hải quân Việtnam. Có nghĩa là, sau cuộc chiến thảm khốc Việtnam, giờ đây, Hạm Đội 7 của Mỹ ở Thái Bình Dương lại chính thức hợp tác với hải quân Việtnam, để hợp pháp hóa sự có mặt thường trực của Đệ Thất Hạm Đội Mỹ tại vùng biển này, như là một rào cản đương nhiên ngăn sức bành trướng của hải quân Trungcộng tại Biển Đông.

Ký giả Margie Mason của hãng tin AP, cùng đi thăm tàu George Washington viết: “Siêu hàng không mẫu hạm của Mỹ đến đây để gởi đi thông điệp rằng “Trungquốc không phải là tay chơi duy nhất trong vùng”. Đồng thời còn dẫn lời đại úy Ross Myers, chỉ huy phi đội chiến đấu trên tàu sân bay nói: “Ý nghĩa chiến lược và tầm quan trọng của Biển Đông và quyền tự do hàng hải là điều quan trọng đối với cả Việtnam lẫn Hoakỳ”. Theo các viên chức Mỹ, khi tàu USS George Washington đi vào biển Đông thì tàu hải quân Trungquốc lẽo đẽo theo sau và giữ một khoảng cách với tàu Mỹ. Dưới tựa đề “Obama muốn ngăn chận sự bành trướng trên biển của Trungquốc tờ Le Figaro tại Washington cho rằng: “Hoakỳ cố gắng chống lại những đòi hỏi về chủ quyền của Bắckinh ở Biển Đông, bằng cách giúp đỡ các đồng minh trong khu vực”. Phản ứng của Trungcộng về chuyến viếng thăm Việtnam của tàu chiến Mỹ. Báo China Daily cho: “Sự kiện tàu USS George Washington thăm Việtnam là thêm bằng chứng Hànội một lần nữa thách thức chủ quyền của Trungquốc đối với Tâysa”, tức là Hoàngsa. Báo này trích lời Su Hao, giám đốc Trung Tâm Nghiên Cứu Quản Lý Xung Đột và Chiến Lược thuộc học viện ngoại giao Trungcộng rằng: Việtnam đã cố tình đưa ra vấn đề Biển Đông ở Diễn Đàn Khu Vực Asean tại Hànội, nơi ngoại trưởng Mỹ, Hillary Clinton tuyên bố “Mỹ quan tâm giải quyết tranh chấp biển đảo…” “Việtnam định quốc tế hóa vấn đề để họ có thể là đối trọng mạnh hơn trước Trungquốc, nhờ sự yểm trợ của Mỹ”.

Thực ra, Hoakỳ không chỉ quan tâm về Biển Đông, họ còn công khai giúp các nước trong vùng ngăn chận những âm mưu thâm độc của Trungcộng, định khống chế nhiều mặt sinh sống và phát triển đối với các nước láng giềng, như: Chương trình trợ giúp 4 nước hạ nguồn sông Mêkông. Bên lề Hội Nghị Ngoại Trưởng Asean tại Hànội, hôm 22/07/10, ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton họp với đồng nhiệm 4 nước Việt, Lào, Miên, Thái, nhằm khởi động Hội Nghị Sáng Kiến Hạ Nguồn Sông Mêkông được thành lập năm 2009 do sáng kiến của Mỹ, cho biết mỗi năm sẽ chi ra 187 triệu Mỹkim kéo dài 3 năm để giúp các nước hạ nguồn, chống lại ảnh hưởng ngày càng lớn của Trungcộng, với mưu đồ khống chế nguồn nước của 4 quốc gia nói trên. Riêng Việtnam, hôm 05/08/10, bộ ngoại giao Mỹ cho biết: “Hoakỳ thương lượng với Việtnam về chương trình trợ giúp hạt nhân, cung cấp nhiên liệu và công nghệ hạt nhân kể cả tinh lọc uranium”. Hiện nay một mặt Trungcộng bỏ thầu thật rẻ để đạt cho bằng được những công trình xây dựng các nhà máy công nghệ, điện lực, kể cả nhà máy điện nguyên tử. Mặt khác Trungcộng cho xây dựng nhiều nhà máy điện nguyên tử ở Hoa lục giáp biên giới Việtnam với dự định cung cấp điện lực cho Việtnam, khi các nhà máy điện Việtnam bị hỏng hóc. Rõ ràng là Trungcộng có âm mưu thâm độc là nắm trọn nguồn nước và nguồn điện sinh mạng sống còn và phát triển của Việtnam. Bởi vậy Mỹ phải kịp thời ngăn chận mối nguy đó.

Nhưng còn những mối nguy mà Mỹ không thể thọc tay vào, đó là Trungcộng đang êm đềm sử dụng “Võ Khí Sinh Hóa” qua việc đầu độc vào rau, quả, thực phẩm từ Tầu ồ ạt nhập vào Việtnam, và những hóa chất làm tươi, và tăng trưởng cấp kỳ rau, quả, thực phẩm do người Việtnam tự nuôi, trồng, nhằm Diệt Chủng Việtnam, qua lòng tham và thiếu hiểu biết của dân Việt và nhà cầm quyền Việtcộng. Đây là chưa kể tới việc Cộngsản Việtnam ngoan ngoãn làm tay sai cho Trungcộng để thực hiện những kế hoạch đầu độc dân tộc và phát tán ‘võ khí sinh hóa’ đợt mới này, bằng cách thực phẩm Tầu đóng nhãn hiệu Việtnam xuất khẩu ra thế giới . Để tận diệt âm mưu nguy hiểm trên, việc phải làm là cần huy động sức đóng góp của toàn dân, muốn thế phải Dân Chủ Hoá chế độ, dùng quyền tự do ngôn luận, quyền tự do lập hội, quyền tự do nghiệp đoàn, quyền tự do tôn giáo, rồi phối hợp với sự trợ giúp của Mỹ và quốc tế mới thành được định cuộc.

Trong Thông Điệp Vu Lan 2010, Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Xử Lý Viện Tăng Thống kiêm Viện Trưởng Viện Hoá Đạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, có đọan viết: “Riêng đối với giới cầm quyền Cộngsản Việtnam, trước tình trạng đất nước bị suy thoái về mọi mặt và nhất là hiểm hoạ quốc gia bị xâm lấn, tôi thiết tha kêu gọi chư vị sớm nhận thức được việc áp dụng chủ thuyết sai lầm mà chính trong thâm tâm quý vị cũng không tin tưởng nữa; nhưng vì quyền lợi cá nhân phe nhóm, nên quý vị cố nán níu đến nỗi gây nguy cơ đưa tổ quốc tới diệt vong, hãy kịp thời sám hối, trả lại tự do cho những nhà hoạt động tôn giáo, các nhà đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền, độc lập, tự chủ và toàn vẹn lãnh thổ; trả lại tài sản mà nhà nước đã chiếm dụng của các tôn giáo và nhân dân oan ức để tạo điều kiện cho toàn dân tích cực tham gia công cuộc cứu nguy và tái thiết đất nước. Hãy đặt sự sống còn của dân tộc lên trên quyền lợi riêng tư của phe Đảng”. Với quốc tế, Ngài lên tiếng: “Đại diện Giáo Hội Dân Lập Truyền Thống, chúng tôi chân thành đề nghị các chính phủ đang có quan hệ với Việtnam hãy quan tâm tới đại khối dân tộc Việtnam, thay vì quan tâm đến thiểu số lãnh đạo độc tài toàn trị, không được lòng dân, vì không đại diện thực sự cho dân”. Tóm lại: Giải pháp quốc tế nhằm ngăn bành trướng Trung cộng rất cần, mà chưa đủ, phải huy động nổi sức mạnh của toàn dân Việt và các nước Đông Nam Á, qua việc thực sự Dân Chủ Hoá chế độ, mới trở thành định cuộc là dùng sức mạnh của các nước Tự Do Dân Chủ, nhằm làm cùn nhụt mộng bá quyền của Trungcộng để dân chủ hóa Trung Hoa, tạo hòa bình yên vui phát triển cho thế giới.

Lý Đại Nguyên

No comments:

Post a Comment