Wednesday, April 13, 2011

Tín hiệu mạnh gửi đến những kẻ độc tài và những tên bạo chúa

 
Hình: AP / Sunday Alamba 
Từ Côte d’Ivoire, tin vui truyền đi khắp nơi; 15 giờ ngày thứ hai 11-4-2011, Laurent Gbagbo, nguyên tổng thống nước Cộng hòa Côte d’ Ivoire ở Tây Phi từ năm 2000 đến 2010, cầm đầu quân phiến loạn chống lại Tổng thống Alassane Ouattara vừa được bàu tháng 11-2010, đã bị bắt giữ.

Cuộc tiến công cuối cùng của phe ông Ouattara diễn ra vừa đúng 2 tuần lễ, được Liên Hợp Quốc và khối NATO yểm trợ có hiệu quả, đã kết thúc thắng lợi gọn ghẽ. Thế lực cuối cùng của ông Gbagbo gồm có 800 quân, bộ tham mưu, các cố vấn, gia đình nguyên tổng thống gồm vợ là bà Simone Gbagbo, 6 con và cháu, tất cả cố thủ trong Khách sạn lớn Golf, đã lần lượt bỏ súng đầu hàng, chịu sự cai quản của lực lượng mũ xanh giữ gìn Hoà bình của LHQ.

Cuộc tiến công được thuận lợi nhờ 6 chiếc trực thăng của quân đội Pháp và một chục xe tăng, xe bọc thép của lực lượng Licorne (Kỳ lân) cũng của Pháp biệt phái sang, đã bắn phá tiêu diệt các ổ đề kháng quanh khách sạn Golf từ sáng 11-4, tạo điều kiện cho bộ binh của Tổng thống Ouattara xung phong hoàn thành nhiệm vụ. 
Ngay sau đó, Tổng thống Ouattara lên đài truyền hình quốc gia loan tin chiến thắng, kêu gọi tàn quân của ông Gbagbo buông súng, long trọng tuyên bố chấm dứt nội chiến, thực hiện ngay cuộc hòa giải và hòa hợp quốc gia. Hôm sau 12-4, ông Gbagbo cũng qua đài phát thanh kêu gọi quân lính ông chấm dứt cuộc chiến, tuân thủ chính quyền mới.

Một loạt 5 ông tướng quân đội và cảnh sát từng theo ông Gbagbo cũng trình diện tổng thống mới, ngỏ lời nhận tội lỗi và sẵn sàng phục vụ chính quyền mới theo tinh thần hòa hợp và thống nhất quốc gia...

Ông Gbagbo cùng vợ và một số kẻ thân cận nhất đang bị giam giữ bởi lực lượng LHQ, sẽ được xét xử về tội giết hại thường dân, khủng bố các nhà dân chủ, đồng thời về nhũng lạm tham ô trong 10 năm nắm quyền.

Laurent Gbagbo năm nay 66 tuổi, tốt nghiệp Đại học 7 (Diderot) Paris về lịch sử, từng là giáo sư sử học, hoạt động chính trị từ năm 1980, hoạt động công đoàn từ năm 1981, năm 1982 lập ra Mặt trận Nhân dân Ivoire (Front Populaire d’Ivoire-FPI), từ năm 1988 là Tổng bí thư của FPI., là đại biểu quốc hội từ năm 1990. Ông được bầu làm tổng thống năm 2000.

Sau khi hết nhiệm kỳ tổng thống năm 2005, ông Gbagbo không chịu tổ chức cuộc bầu tổng thống mới, cứ ở lỳ tại chức, trong khi chính quyền ngày càng trở nên độc đoán, đàn áp dân, chia rẽ bè phái giữa các bộ tộc, để vợ và họ hàng lũng đọan các ngành kinh tế béo bở, nạn tham nhũng ngang nhiên hoành hành, từ đó tạo nên cuộc nội chiến âm ỉ từ năm 2007.

Đến 11-2010, ông chịu tổ chức bầu cử. Ủy ban bầu cử quốc gia tuyên bố ông Ouattara trúng cử với 54,1% phiếu bầu, được dư luận quốc tế và LHQ công nhận. Do ông Gbagbo giật dây. Uỷ ban Hiến pháp phủ nhận kết quả trên đây, ngang ngược tuyên bố ông Gbagbo trúng cử. Cả 2 ông đều tuyên thệ, ông Ouattara chiếm khu vực phía Bắc, đồi núi, sa mạc. Cuộc nội chiến diễn ra dữ dội từ tháng 11-2010, đến đầu năm 2011 thêm gay gắt, phe ông Gbagbo sa sút nhanh do không được quốc tế thừa nhận, bị nhân dân phản đối do tệ nạn tham nhũng, đàn áp và gia đình trị hoành hành.

Sau 2 tuần lễ tiến công cuối cùng, được quốc tế hỗ trợ, phe hợp pháp đã thắng, hòa bình đã trở lại. Hòa hợp dân tộc đang thành hiện thực. Nhân dân Côte d’ Ivoire bắt tay xây dựng lại đất nước, được cả thế giới yểm trợ.

Đây là một thắng lợi cổ vũ thêm phong trào dân chủ đang dâng cao lan rộng ở Bắc Phi, Trung Cận Đông, có tác động tốt đến tiến trình dân chủ toàn cầu.

Ngay tối 11-4- 2011 Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã gửi lời chúc mừng đến Tổng thống Ouattara với những lời lẽ rất nhiệt thành. Một cuộc nội chiến dài đã chấm dứt. Xây dựng, hòa hợp và dân chủ đã đến với đất nước Cộte d’ Ivoire giàu tiềm năng.

Bà ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton phát biểu: "Sự kiện này là một tín hiệu mạnh gửỉ đến những kẻ độc tài và những tên bạo chúa". Bà còn nói thêm: “Họ không thể coi thường tiếng nói của nhân dân nước họ”.

Ngày 12 -4-2011, tại Quốc hội Pháp, Thủ tướng François Fillon thông báo tình hình Côte d’Ivoire, tuyên dương sự hỗ trợ có hiệu quả của quân đội Pháp tại đó, nói rõ quân lính của Thủ tướng.Ouattara đã bắt sống ông Gbagbo và giao cho người của LHQ tại chỗ quản lý. Thủ tướng Pháp nhấn mạnh: “Đây là thông điệp và cũng là sự cảnh cáo nghiêm khắc đối với mọi chế độ độc tài”.
Các báo lề phải trong nước mấy hôm nay rất tiết kiệm, thậm chí im re về các tin trên đây, về sự kết thúc nội chiến ở Côte d’ Ivoire. Nhân dân Việt Nam trong nước không được biết chút gì về những câu nói đặc sắc trên đây của ngoại trưởng Hoa Kỳ cũng như của thủ tướng Pháp, nếu không có các mạng thông tin, các blog tư do đang trở thành nguồn truyền thông vỉa hè, ngoài luồng, rất kịp thời và đáng tin cậy.

Một loạt các tên bạo chúa ở Bắc Phi, Tây Phi, Trung Đông…đã lăn kềnh hay đang ngắc ngoải. Trái đất như sạch sẽ hơn, đáng sống hơn. Cuộc tổng vệ sinh toàn cầu còn tiếp tục. Để mọi công dân của thế giới đều là công dân tự do thất sự, không nơi nào người dân chỉ là dân loại hai, có thể bị tù dài qua những phiên xét xử phi pháp, không có biện hộ, kết tội không lý lẽ, không chứng cứ.

VOA      Bùi Tín Blog

  

Chuyện bên lề

 Trịnh Hội Blog

Ở đây tôi muốn nhắc đến chuyện xử án tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ ở Việt Nam trong tuần vừa qua. Nhưng không phải là chuyện ông bị quan tòa Nguyễn Hữu Chính phớt lờ luật pháp, xử cho có xử. Hay là chuyện lần đầu tiên mức độ vi phạm luật lệ của chính tòa án tệ hại đến độ cả 4 luật sư bào chữa đều phải…ngưng thôi không làm luật sư nữa. Vì có tiếp tục làm thêm thì cũng chẳng bào chữa được gì cho thân chủ. Không chừng còn bị cho là đã làm cho mọi người nghĩ rằng các trình tự đã xảy ra rất ư là bình thường. Mặc dù sau khi cãi xong, thân chủ vẫn bị cho vào tù, bất kể bằng chứng hay bằng cấp của mình như thế nào!
Vậy mới có chuyện để nói. Nhưng chuyện bên lề mà tôi muốn nói ở đây là những chuyện bên lề…trái. Như việc luật sư Lê Quốc Quân hay bác sĩ Phạm Hồng Sơn chỉ vì muốn đi tham dự phiên xử mà bị bắt, bị đánh đập. Hay chuyện tất cả các phóng viên báo chí tham dự đều không được sử dụng máy tính, máy ảnh, v.v… ngoại trừ phóng viên nhà nước của đài VTV.
Đấy là họ chỉ được cho vào phòng bên cạnh xem TV thôi đấy. Và phiên xử được thông báo là công khai.
Mặc dù tất cả các đoạn đường dẫn đến tòa án hôm diễn ra phiên xử “công khai” đều bị chặn kín mít!
Và muốn vào được phòng xử bạn phải có thiệp mời. Ngay cả khi bạn là thân nhân trong gia đình. Hoặc bạn bè thân thiết.
Thật tôi chẳng hiểu tính từ “công khai” ở đây nên được hiểu như thế nào?
Tôi biết là trong hoàn cảnh hiện tại hỏi ra câu này rõ là tôi có hơi ngớ ngẩn nhưng làm sao mà họ có thể thông cáo là “công khai”, trong khi đó tất cả những bằng chứng trên cho thấy là phiên xử đã hoàn toàn không công khai theo như lời thông báo? Nếu như họ thật không muốn xử công khai, chỉ muốn làm theo ý họ bất kể luật pháp thì ra thông cáo làm gì cho nhọc xác? Để sau này còn bị chúng chửi. Hoặc những thằng viết chuyện bên lề như tôi bất bình viết blog gửi bạn đọc cho đỡ…tức.
Đôi khi tôi thấy tôi rất dại. Nhưng hình như thỉnh thoảng tôi lại thấy có người còn dại hơn tôi.
Như lời của bà Nguyễn Phương Nga, phát ngôn viên của nhà nước Việt Nam, vừa tuyên bố là quyền tự do ngôn luận ở Việt Nam được “quy định rõ trong Hiến Pháp và pháp luật và được đảm bảo trên thực tế”.
Trời! Có thiệt không đây? Đây không những là một câu tuyên bố láo khoét, thêm một cái tát nữa vào mặt của một người vừa bị xử 7 năm tù chỉ vì ông dám thực hiện quyền tự do ngôn luận của mình, mà hơn thế nữa bất kỳ một người có học nào, bất kỳ một người nào có chút ít hiểu biết về xã hội Việt Nam cũng đều không thể nào mở miệng tự cho mình nói một câu như thế. Bất kể vì lý do gì: phải nói vậy mới được yên thân. Hay phải nói vậy mới có tiền nuôi cho con ăn học.
Tôi đã từng có lần gặp bà Phương Nga ở ngoài đời, nói thẳng ra là gặp ở trường Đại Học Oxford lúc bà tháp tùng ông Đại Sứ Anh ở Việt Nam thời đó, Mark Kent, đến trò chuyện cùng đám sinh viên, cựu sinh viên Việt Nam ở trường như tôi. Bà là người vẫn còn khá trẻ, có những cử chỉ nhẹ nhàng, từ tốn và dĩ nhiên tôi đoán là một người có học thức cao, nói tiếng Anh lưu loát.
Nhưng kể từ khi tôi nghe chính lời bà tuyên bố những câu quá trơ trẽn thì tất cả những tình cảm thiện chí của tôi dành cho bà lúc ban đầu bỗng nhiên biến mất. Vì tôi nghĩ, đồng ý là ai cũng phải tìm việc làm, phải tự lo cho mình, cho gia đình, cho con cái. Nhưng điều đó không có nghĩa là mình phải làm những việc, phải nói những lời trái với lương tâm của mình. Và trực tiếp làm tổn hại đến danh dự, cuộc sống của những người chung quanh mình. Nếu chỉ vì tiền, tôi tin rằng một người có khả năng và bằng cấp như bà hoàn toàn có thể tìm được một việc làm tốt hơn cho một công ty ngoại quốc ở Việt Nam.
Vì như lời của mục sư truyền giáo người Đức nổi tiếng, Dietrich Bonhoeffer, để lại trước khi ông bị Phát xít Đức hành quyết: “Silence in the face of evil is itself evil: God will not hold us guiltless. Not to speak is to speak. Not to act is to act”. Im lặng là tội ác khi tội ác đang xảy ra: chúng ta sẽ không được tha thứ. Không lên tiếng có nghĩa là bạn đã lên tiếng. Không hành động có nghĩa là bạn đã hành động’.
Không những ông thẩm phán Nguyễn Hữu Chính hay bà Nguyễn Phương Nga đã có những lời tuyên bố chính thức không thành thật mà hơn thế nữa họ đã và đang đóng một vai trò quan trọng trong việc cùng nhau thực hiện những việc làm phạm pháp, bất nhẫn.
Cách đây khoảng mười năm trong một dịp tình cờ tôi đã được gặp và trò chuyện với Tướng Trần Độ ở Sài Gòn. Lúc ấy ông đã bị khai trừ ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam vì những lời tuyên bố thẳng thừng của ông. Tôi còn nhớ đêm hôm ấy trời mưa tầm tã bên ngoài và tôi ngồi nói chuyện đến khuya với ông về tất tần tật những gì mà tôi thích tìm hiểu. Về ông, về thời kháng chiến chống Pháp và về cả những gì ông cảm thấy mất mát sau cả một đời tranh đấu cho dân tộc.
Ông đã rất vui vẻ, kiên nhẫn trả lời. Nhưng lời nói mà tôi nhớ nhất mỗi khi nghĩ về ông đó là ông bảo: “Tôi đã bỏ ra trên 50 năm để đánh đuổi thực dân, dành lại độc lập, tự do cho dân tộc. Nhưng sau hơn 50 năm tôi mới nhận thức ra được rằng cái thể chế mà tôi giúp tạo dựng lên nó còn tệ hơn chế độ thực dân của 60 năm trước”.
Tôi nghĩ vào một ngày nào đó, chỉ cần khoảng 20 năm thôi, tôi sẽ có dịp gặp lại bà Phương Nga để hỏi câu này.

VOA Trịnh Hội Blog
 
 

No comments:

Post a Comment